Có thể không qu...
Ân Tầm
2025-03-05 07:05:45
Hàng Tư ngủ rất bình yên, không bị quấy rầy một chút nào.Nét mặt Lục Nam Thâm đầy nặng nề, anh bất chấp giờ đã tương đối muộn, quay đầu lại gọi điện thoại ngay cho Khương Dũ. Di động của Khương Dũ đã tắt máy, Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ một chút, rồi lục lại nhật ký cuộc gọi trước đây, nhắm vào một số điện thoại.Anh bấm máy.Người này không tắt máy, nhưng chuông đổ rất lâu đối phương mới bắt máy, giọng mơ mơ màng màng, rõ ràng là bị đánh thức khi đang say ngủ, thái độ không vui. "A lô?""Bạch Hào, tôi là Lục Nam Thâm."Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng Bạch Hào lục tục ngồi dậy khỏi giường: "Trợ giảng Lục?" Giữa chừng, ngữ khí của anh hơi ngừng lại một chút, có lẽ là xem lại màn hình điện thoại, chẳng mấy chốc giọng nói liền trở lên căng thẳng: "Muộn thế này rồi, có chuyện gì sao?""Anh cứ bình tĩnh, tôi hỏi anh, Khương Dũ có đang ở cùng các anh không?""Khương Dũ ư? Anh ấy ngủ ở phòng bên kia, sao vậy?" Bạch Hào vẫn cứ hoang mang, bất an.Lục Nam Thâm nghe ra được sự căng thẳng của anh ta, cũng không cố tạo ra không khí kinh dị làm gì, chỉ nhờ anh ta qua phòng Khương Dũ xác nhận lại. Bạch Hào "á" lên một tiếng, cũng không dám chần chừ, tay vừa cầm điện thoại vừa đi lên tầng.Chẳng bao lâu sau, Bạch Hào hạ thấp giọng xuống, nói: "Khương Dũ đang ở trong phòng, đang ngủ.""Vào đi, gọi anh ta dậy nghe điện thoại.""Hả?""Mạng người quan trọng, đừng á ớ nữa, khẩn trương lên."Nghe xong câu ấy, Bạch Hào cũng căng thẳng "ồ" lên hai tiếng. Sau đó bên này điện thoại, Lục Nam Thâm nghe thấy tiếng anh ta vặn tay nắm cửa, hạ thấp giọng xuống gọi Khương Dũ.Gọi liên tục mấy tiếng liền, Khương Dũ thấy ồn quá mới tỉnh giấc, rất không vui. Nhìn ra được Bạch Hào cũng rất sợ Khương Dũ giận dữ, lập tức nói rõ mục đích của mình.Lúc nhận điện thoại, thái độ của Khương Dũ vẫn không thoải mái hơn được bao nhiêu.Lục Nam Thâm không quan tâm anh ta vui vẻ hay giận dữ, anh nhắc nhở một câu qua điện thoại: "Mấy hôm nay tốt nhất đừng đi đâu lung tung, ở yên trong studio thôi. Quan trọng nhất là không được ở một mình, nhất định phải có ai đó ở bên cạnh anh."Không rõ là vì đang ngủ dở giấc hay vì bị chọc giận bởi câu nói đó, tóm lại thái độ của Khương Dũ cực kỳ tồi tệ: "Lục Nam Thâm, tôi đáng nhẽ phải được tự do!""Anh biết rõ mà, anh đã bị hung thủ nhắm vào từ lâu rồi. Đương nhiên, chuyện này có liên quan tới tôi, thế nên tôi không mong anh gặp chuyện. Tốt nhất anh hãy cất mọi cảm xúc để đối diện với thực tại đi, lúc cần nghe lời thì nên nghe lời." Lục Nam Thâm nói.Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lục Nam Thâm muốn tới chỗ của Khương Dũ, càng nghĩ càng cảm thấy không an tâm.Ngay sau đó, anh lại gọi lại cho Bạch Hào.Lần này Bạch Hào nhận máy rất nhanh, chưa đợi Lục Nam Thâm lên tiếng đã nói: "Khương Dũ là người độc miệng, thật ra con người không tệ đâu."Lục Nam Thâm gọi cho anh ta không phải vì muốn nghe anh ta giải thích điều gì, anh chỉ bảo Bạch Hào hãy trông chừng Khương Dũ. "Theo như tôi biết, ngày mai anh không có tiết."Không có tiết thì không có tiết chứ..."Nhưng tôi cũng không thể cứ theo sát anh ấy từng bước một, tôi cũng có việc riêng của tôi chứ. Vả lại, anh ấy mà biết tôi theo dõi anh ấy, chắc chắn sẽ không vui đâu." Bạch Hào cất giọng rất khó xử."Anh cũng không mong anh ta gặp chuyện mà, phải không?" Lục Nam Thâm nói.Bạch Hào ấp a ấp úng, chắn chắn là không mong rồi."Bạch Hào, lúc trước anh kể anh từng xin được gia nhập dàn nhạc D à?"Bạch Hào "Á" lên một tiếng rồi nói phải.Lục Nam Thâm lại hỏi tiếp: "Anh rất sùng bái Mr. D?"Bạch Hào trả lời sốt sắng: "Phải phải, anh quen... Mr. D sao?""Tôi chính là Mr. D đây." Ngữ khí của Lục Nam Thâm rất hờ hững, nói xong lập tức ngắt máy.Đúng như dự tính của Lục Nam Thâm, vài phút sau Bạch Hào gửi tin nhắn đến...Mr. D, anh yên tâm! Tôi nhất định sẽ giúp anh theo sát Khương Dũ! Bên đó anh có việc gì cần tôi giúp đỡ cứ lên tiếng nhé!Những dấu chấm than đập thẳng vào mắt, từ những con chữ cũng có thể nhìn ra sự phấn khích và kích động của anh ta.Lục Nam Thâm trả lời một tin: Được, vất vả rồi! Ngoài ra, cứ gọi tôi là trợ giảng Lục đi.Vâng! Mr. D!Lục Nam Thâm: ...Cố tình đúng không?***Hôm sau, Phương Sênh và Niên Bách Tiêu dậy rất sớm, ra nhà ăn dùng bữa.Lục Nam Thâm ngủ trên sofa, lúc di động rung lên, anh mở mắt ra, không ngờ đập vào mắt lại là hình ảnh Hàng Tư đứng bên cạnh sofa, đang nhìn anh không chớp mắt.Anh ngồi dậy, lấy làm lạ: "Em dậy rồi à?"Cô không những đã dậy, còn đi tới bên cạnh anh, vậy mà anh không nghe thấy? Tình huống này rất hiếm gặp, nhưng trước kia cũng từng xảy ra rồi.Hàng Tư không nhìn anh nữa, ngồi xuống bên cạnh: "Ngủ thế này sẽ mệt lắm. Anh không nên ở đây trực như thế này, có Phương Sênh ở với tôi là được rồi."Lục Nam Thâm quan sát Hàng Tư, nhìn như vậy mới phát hiện ra cô đã tắm rửa xong rồi, càng kinh ngạc hơn là anh hoàn toàn không biết gì. Anh nói một câu "Không sao", rồi hỏi cô cảm thấy thế nào, có cần đi ăn chút đồ ăn sáng không.Hàng Tư lắc đầu, ngỏ ý không muốn ăn, rồi bảo anh cứ xuống dưới ăn đi, không cần lo cho cô. Lục Nam Thâm nhận ra sự xa cách của cô, cũng hiểu cảm xúc của cô.Anh đang định lên tiếng nói gì đó thì Hàng Tư lên tiếng trước: "Có Phương Sênh ở cạnh tôi là được rồi."Lục Nam Thâm hơi sững người.Lát sau, anh đứng dậy, đang định sát lại gần cô thì cô vô thức lùi sau hai bước. Lục Nam Thâm lập tức dừng bước, nhìn cô rồi khẽ nói: "Em sợ tiếp xúc với tôi hay không muốn tiếp xúc với tôi?"Hàng Tư khoanh hai tay trước ngực, không ngước mắt nhìn anh: "Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ nghĩ là anh đã chăm tôi cả một buổi tối, nên về trường nghỉ ngơi sớm. Tôi không sao đâu, anh không cần lo lắng."Lục Nam Thâm nhìn cô, cô hoàn toàn ở trong trạng thái phòng bị, ngăn chặn, thế gọi là không sao ư?"Hàng Tư..."Chuông cửa vang lên.Hàng Tư vội vàng ra mở cửa.Là Phương Sênh, sau khi bước vào cô ấy nhận ra sự khác thường của bầu không khí một cách rõ ràng. Theo sau cô ấy là Niên Bách Tiêu, anh ấy chỉ đứng ngoài cửa, không bước vào.Hàng Tư nắm chặt tay Phương Sênh, bây giờ mới nhìn về phía Lục Nam Thâm: "Phương Sênh đã tới rồi, anh yên tâm rồi chứ. Anh... đi ăn sáng rồi về nghỉ ngơi đi."Khẩu khí đuổi khách rõ ràng.Sau khi Niên Bách Tiêu và Lục Nam Thâm đi khỏi, Phương Sênh thở dài: "Cậu đang trốn anh ấy à."Ban nãy lúc Lục Nam Thâm còn ở đây, trông Hàng Tư tràn đầy tinh thần, có lẽ là đang cố gắng gượng. Người ta vừa đi khỏi, cô liền ngồi bệt ra sofa, rõ ràng cả người cực kỳ mỏi mệt.Cô không trả lời câu hỏi của Phương Sênh.Phương Sênh ngồi xuống bên cạnh cô, rất lâu sau mới nói: "Mình hiểu tâm trạng của cậu, nhưng bản thân cậu cũng nói đó thôi. Kiều Uyên là Kiều Uyên, Lục Nam Thâm là Lục Nam Thâm...""Sự thê thảm và tan nát của mình đã bị anh ấy nhìn thấy hết rồi." Hàng Tư nói khẽ: "Kể cho anh ấy nghe và để anh ấy tận mắt chứng kiến là hai chuyện khác nhau."Hàng Tư nhẹ nhàng ngắt ngang lời Phương Sênh.Phương Sênh cũng bình tĩnh đáp lại: "Nếu anh ấy để tâm thì đã không lo lắng cho cậu cả đêm như vậy."Hàng Tư ngước lên nhìn cô ấy.Trái tim Phương Sênh run lên, cô ấy bỗng đọc được hai chữ "tuyệt vọng" từ ánh mắt của Hàng Tư.Hàng Tư nhẹ nhàng kéo cao cổ áo, Phương Sênh sững sờ, rồi lập tức hiểu ra vấn đề. Hàng Tư nói: "Dù là ai nhìn thấy những điều này cũng không thể không suy nghĩ, phải không? Có thể không quan tâm một chút nào sao? Mình không tin."Dấu đỏ trên cổ vẫn chưa tan đi là bao dù đã một đêm trôi qua.Phương Sênh nhất thời không biết phải nói gì.Bên kia, sau khi bước vào thang máy, Lục Nam Thâm cũng lặng im. Niên Bách Tiêu đi bên cạnh anh, lát sau lên tiếng hỏi: "Cậu thật sự không có một chút manh mối nào về người tên Kiều Uyên đó ư?"Cái tên này khiến Lục Nam Thâm hơi chau mày lại, lúc lên tiếng khẩu khí cũng lạnh lùng hơn: "Không có."Nhưng nếu hắn đã xuất hiện rồi thì chứng tỏ hắn ở trong thành phố này. Anh không tin, với tiềm lực của nhà họ Lục lại không tìm ra được một con người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro