Đúng là khiến n...
Ân Tầm
2025-03-05 07:05:45
Câu nói này của Lục Nam Thâm nghe giống như đang cố giãy giụa trong sự cô quạnh, cố gắng tự cứu lấy mình. Hàng Tư suy tư rất lâu mới hỏi anh những chuyện liên quan đến nhân cách đó, thật ra cũng phải lấy hết dũng khí. Bởi vì đối với cô mà nói, sự xuất hiện của nhân cách ấy mang tới cho cô sự chấn động vượt qua cả Kiều Uyên.Dù sao thì Kiều Uyên chỉ cần xuất hiện, cô sẽ nhanh chóng phân biệt được ngay.Lục Nam Thâm nhìn Hàng Tư, chàng trai đã từng có một đôi mắt trong trẻo là thế nay như bị phủ một lớp sương mờ. "Những gì tôi biết được chỉ có nhiêu đây, nếu gã đã giống tôi đến như vậy thì ít nhất chứng tỏ gã là đàn ông, còn tên tuổi và tính cách đều ẩn trong bóng tối, thật ra tôi cũng từng tính bước vào xem thử."Trái tim Hàng Tư đập bình bịch vào lồng ng.ực, cô lắc đầu, "Không được, anh không thể bước vào..." Tiếng lẩm bẩm của cô phần nhiều xuất phát từ giác quan thứ sáu. Cô vẫn luôn nghĩ rằng, trong số mấy nhân cách của Lục Nam Thâm, kẻ nguy hiểm nhất là Kiều Uyên.Kiều Uyên cố chấp, tăm tối, vừa cực kỳ thông minh lại đầy dã tâm, còn thuyết phục được Trần Lẫm một lòng một dạ nghe lời hắn. Cô không tin Kiều Uyên có bất cứ lý do gì để thần phục Lục Nam Thâm, chẳng qua hắn đang chờ đợi một thời cơ mà thôi. Nhưng hôm nay, Hàng Tư lại cảm nhận được sự nguy hiểm thực sự, nó ẩn trong bóng tối, một nơi mà chính bản thân Lục Nam Thâm cũng chưa bao giờ khám phá tới.Chí ít Kiều Uyên đã đường hoàng xuất hiện, còn nhân cách kia ra sao, mọi người hoàn toàn chưa biết.Lục Nam Thâm ngước mắt nhìn Hàng Tư, tim cô đập rất nhanh, cô đang sợ hãi. Anh đưa tay nắm lấy tay cô, nào ngờ vừa chạm vào ngón tay cô, cô bỗng run rẩy nhẹ. Nhưng anh vẫn nắm chặt lấy, giống như cô từng nắm tay anh trong giấc mơ vậy. Nếu không có cô, trong giấc mơ ấy, có thể anh đã bước vào nơi tăm tối.Giá như chỉ là một giấc mơ thì tốt, nhưng lỡ như đó không phải mơ thì sao?Hậu quả sẽ thế nào?Nghĩ tới đây, ngón tay Lục Nam Thâm vô thức siết chặt lại. Hàng Tư cảm nhận được, ngước mắt nhìn anh, cô vô tình bắt gặp khoảnh khắc anh chau mày, bèn buột miệng hỏi: "Sao thế?""Bằng hình thức giấc mơ." Anh nói.Cả ba người còn lại đều không hiểu.Lục Nam Thâm miêu tả lại giấc mơ ban nãy của mình cho họ, nói bằng giọng chắc nịch: "Đây có lẽ chính là cách để gã xuất hiện. Một khi lúc đó tôi bước vào, có thể sẽ rất khó trở ra."Nói như vậy nghe càng ghê người hơn. Một nhân cách giống y hệt Lục Nam Thâm, một khi gã thay thế Lục Nam Thâm, vậy sẽ là thần không biết, quỷ không hay phải không? Phải chăng mọi người xung quanh sẽ hoàn toàn không có chút cảm giác nào?Niên Bách Tiêu chìa cánh tay ra trước mặt Lục Nam Thâm, "Cậu nhìn này, da gà nổi đầy lên rồi. Lục Nam Thâm, cậu khiến tôi nghi ngờ rốt cuộc bây giờ cậu có phải là thật không đấy."Phương Sênh liếc nhìn qua, đúng thật, trên cánh tay rắn chắc đã nổi lên một lớp da gà.Lục Nam Thâm có cảm giác cả trăm cái miệng cũng khó giải thích được, nhất thời không biết nên khóc hay cười. Thời buổi này muốn chứng minh bản thân dường như thật sự không phải chuyện dễ dàng. Xem căn cước? Kể lại những trải nghiệm chung? Hàng Tư vừa buông tay, Lục Nam Thâm liền nhíu mày, "Không lẽ em cũng nghi ngờ tôi?""Nam Thâm." Hàng Tư bình tĩnh trở lại, nói với anh một cách đầy nghiêm túc, "Trong demo tôi gửi cho anh có một chỗ tôi chưa điều chỉnh, bởi vì đến cuối cùng tôi vẫn không tự thuyết phục được bản thân để sửa nó. Hay anh nghe lại lần nữa?"Lục Nam Thâm hơi sững người. Câu nói này của Hàng Tư đột ngột xen ngang vào đoạn hội thoại vừa rồi rõ ràng rất đường đột, nhưng cũng nhanh chóng giúp Lục Nam Thâm hiểu dụng ý của cô. Anh gật đầu đồng ý, sau đó mở máy tính lên nghe demo.Ode to soul sau khi điều chỉnh, dù là đối với Niên Bách Tiêu hay Phương Sênh cũng không khác gì vịt nghe sấm. Lục Nam Thâm lắng nghe rất chăm chú, Hàng Tư thì quan sát góc nghiêng của anh, mắt không chớp lấy một cái.Khoảng mười phút sau, Lục Nam Thâm ấn nút tạm dừng. Hàng Tư cố gắng kìm chế nhịp thở, bình ổn cảm xúc. Cô nghe thấy Lục Nam Thâm lên tiếng: "Đoạn nhỏ này tôi vẫn kiên trì suy nghĩ của mình. Đương nhiên, văn không có thứ nhất, âm nhạc cũng vậy, mỗi người có một suy nghĩ riêng biệt, chúng ta vẫn cần mọi người trong dàn nhạc cùng bàn bạc và quyết định."Nghe xong, trái tim của Hàng Tư vừa được đặt xuống thì Niên Bách Tiêu bỗng dưng đập bàn, "Cậu không phải Lục Nam Thâm!"Phương Sênh giật thót, sao... phán đoán ra được?Lục Nam Thâm tự cho rằng từ nhỏ tới lớn, mình không phải là một người có cảm xúc quá mãnh liệt, đặc biệt là khi đối mặt với những chuyện trọng đại. Bẩm sinh, anh đã có một vẻ lãnh đạm giống như con cái Lục Môn.Nhưng sau khi nghe xong câu nói của Niên Bách Tiêu, không hiểu vì sao, dây thần kinh muốn chửi mắng của anh bị khơi dậy, "Tôi là cụ của cậu đấy!"Phương Sênh cảm thấy to đầu, sao còn cãi nhau thế này? Thấy anh chửi mắng, Niên Bách Tiêu không giận mà bật cười, "Thấy chưa, Lục Nam Thâm đích thực không bao giờ chửi bậy. Nhóc con, cả giận mất khôn rồi chứ gì?" Anh ấy gõ tay lên bàn, nhìn chằm chằm Lục Nam Thâm, "Về điểm này nhóc không bằng được Lục Nam Thâm rồi, cậu ấy bình tĩnh hơn.""Nói đi, mày tên họ là gì? Bao nhiêu tuổi? Bình thường có sở thích gì?"Từng câu từng câu như thể hỏi cung vậy.Hàng Tư không dám nhìn thẳng.Lục Nam Thâm đang ngồi, nghe xong bèn ngẩng đầu nhìn Niên Bách Tiêu. Tư thế này đích thực yếu thế hơn nhưng vì là Lục Nam Thâm nên anh vẫn toát ra một phong thái kiểm soát toàn bộ cục diện."Niên Bách Tiêu, nếu cậu không thêm nửa câu sau dễ nghe hơn, hôm nay cậu chắc chắn sẽ ăn đấm đấy."Niên Bách Tiêu cười khẩy, "Dựa vào mày?" Rồi anh ấy ra hiệu, "Tới đi."Hàng Tư cảm thấy mình cần phải kết thúc tình huống rối loạn này, "Niên Bách Tiêu, anh ấy là Nam Thâm."Niên Bách Tiêu sững người.Phương Sênh cũng nhìn Hàng Tư, trước đó chẳng phải vẫn chưa phán đoán được sao?Ánh mắt Lục Nam Thâm dịu xuống, khi nhìn sang Hàng Tư, nơi đáy mắt anh đong đầy một nụ cười, còn có nét dịu dàng không thể tan ra. Anh biết, cô chắc chắn sẽ nhận ra anh.Niên Bách Tiêu sực tỉnh, nhắc nhở Hàng Tư một câu, "Lỡ như tên ẩn mình kia cũng hiểu nhạc lý thì sao?"Tai đã thính như vậy, biết âm nhạc càng không có gì khó.Không ngờ, Hàng Tư lại đáp chắc nịch, "Tên ẩn mình không hiểu âm nhạc."Gọi luôn người ta là tên ẩn mình rồi, như bóc túi mù vậy.Phương Sênh sửng sốt, "Chắc chắn vậy ư?"Hàng Tư gật đầu, "Vừa rồi tôi đã nhớ lại thật kỹ. Lúc đó khi tôi đưa demo cho Nam... cho tên ẩn mình, gã không buồn nghe, những lời nói với tôi tiếp theo đó hầu như đều không liên quan mấy đến âm nhạc. Nếu là Nam Thâm, anh ấy sẽ nghe demo trước tiên, gã là một kẻ mù âm nhạc."Cô nhìn về phía Lục Nam Thâm, "Không sai chứ?"Lục Nam Thâm chưa kịp phản ứng lại, Niên Bách Tiêu đã phủ nhận phán đoán của Hàng Tư trước, liên tục xua tay, "Chỉ dựa vào điểm này chưa chứng minh được cậu ta là Lục Nam Thâm."Nói năng rất văn vở.Hàng Tư khẽ đáp, "Phần cần điều chỉnh cực kỳ nhỏ và chi tiết, đừng nói là người hiểu âm nhạc, ngay cả bậc thầy âm nhạc, chỉ cần không quá hiểu biết về Ode to soul cũng không thể đưa ra phán đoán chuẩn xác, nhưng anh ấy có thể."Niên Bách Tiêu á khẩu, hết há miệng ra lại ngậm miệng vào, rất lâu sau mới cố soi mói thêm. "Ban nãy cậu ta đã chửi thề, Lục Nam Thâm bình thường không hề..." Anh ấy ngẫm nghĩ tìm hình dung từ, "thô lỗ vậy."Hàng Tư cười khẽ, "Ban nãy anh... đúng là khiến người ta rất muốn chửi đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro