Một lúc làm ba...
Ân Tầm
2025-03-05 07:05:45
Khi nói câu này, Hàng Tư không gào thét điên cuồng, ngược lại cô rất tuyệt vọng, giống như một người rơi xuống vực sâu, không thể nào tìm lại ánh sáng và lối thoát nữa.Khi ấy, Lục Nam Thâm cố gắng vỗ về cô, nhưng rõ ràng phần hồn của cô không ở đây."Phần hồn không ở đây" nghĩa là gì Niên Bách Tiêu quan sát thấy cả. Anh ấy nhìn ra được Hàng Tư chẳng hề nghe thấy những gì Lục Nam Thâm nói, ý thức của cô như đang lìa khỏi thân xác, hoặc nói một cách chính xác hơn, là cô như đang sống ở một thế giới khác vậy.Về sau, trông Hàng Tư rất kích động, cô đẩy Lục Nam Thâm mỗi lúc một mạnh hơn, cố gắng thoát ra. Lục Nam Thâm không còn cách nào khác, chỉ biết ôm chặt cô, một tay vòng ra sau gáy cô, ngón tay hơi dùng sức, thế là Hàng Tư không giãy giụa nữa.Niên Bách Tiêu định thần nhìn kỹ lại, Hàng Tư đã ngất đi trong vòng tay Lục Nam Thâm.Hàng Tư bất ngờ gặp chuyện khiến ai nấy đều khó hiểu. Khi đó sắc mặt Lục Nam Thâm rất khó coi, Niên Bách Tiêu suy nghĩ một chút rồi đưa ra lời đề nghị: Hay là dẫn cả Hàng Tư vào khu vực đàn tế?Lục Nam Thâm nhìn Niên Bách Tiêu như đang nhìn một gã tâm thần, Niên Bách Tiêu sao không đọc vị được ánh mắt đó? Anh ấy hắng giọng nói: Thì "chó chết chữa như chó sống"*.*Nguyên văn: Ngựa chết chữa như ngựa sống, có nghĩa tương tự câu "còn nước còn tát".Nói tới đây, Niên Bách Tiêu giải thích với Hàng Tư: "Không phải tôi mắng cô là chó chết đâu, ý tôi là còn cách nào thì thử cách đó.""Được rồi, tôi hiểu rồi, anh đừng nói nữa." Hàng Tư vội vàng ngắt lời Niên Bách Tiêu.Niên Bách Tiêu nhướng mày: Mình nói sai gì rồi sao?Tình hình sau đó không cần nói thêm nhiều, tóm lại Lục Nam Thâm coi như là "có bệnh vái tứ phương", cũng ôm tâm trạng thử xem sao và bế Hàng Tư về phía đàn tế. Hàng Tư đã mê mệt trong lòng anh khoảng mười phút mới mở mắt.Toàn bộ quá trình diễn ra sự việc coi như đã sáng tỏ, rõ ràng, Hàng Tư rất bất ngờ với những gì đã xảy ra với mình, cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả. Mà qua lời kể của Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu, khoảng thời gian cô hôn mê cũng chỉ tầm mười phút, nhưng ở trong mơ... Mà có được tính là mơ không nhỉ? Tóm lại ở trong một đoạn trải nghiệm khác, cô dường như đã trải qua một khoảng thời gian dài đằng đẵng.Hàng Tư trầm mặc rất lâu mới hỏi: "Sao lại như vậy chứ?"Sao cô lại như vậy chứ? Còn nữa, sao Vân Vân lại thành ra như vậy?Lục Nam Thâm trầm mặc không nói gì.Hàng Tư bất ngờ nhớ lại câu nói lúc trước của Niên Bách Tiêu, hỏi đột ngột: "Bóng ma tình yêu?"Niên Bách Tiêu thông minh ngậm chặt miệng lại.Lục Nam Thâm đăm chiêu, Hàng Tư nhìn anh: "Lục Nam Thâm?", có ý giục giã.Lục Nam Thâm ngước mắt nhìn cô, có bóng sáng thoáng qua trong ánh mắt, có chút thâm trầm mơ hồ. Anh nói: "Tôi không tin cái gọi là ma nhập, nhưng có lẽ trong biệt thự này tồn tại một loại vật chất có thể ảnh hưởng tới cảm xúc yếu đuối nhất của con người. Tôi nghi ngờ Vân Vân có người trong lòng, người đó và chuyện tình cảm đó là khúc mắc trong lòng cô ấy. Còn khúc mắc trong lòng em là..."Anh không nói tiếp nữa, anh im bặt không nói tới cái tên ấy.Dành một sự tôn trọng cho Hàng Tư.Hàng Tư hiểu, trong thâm tâm cô cũng muốn cảm ơn Lục Nam Thâm. Nhưng cô cảm thấy cũng không cần phải giấu giếm cái tên ấy trước mặt Niên Bách Tiêu, thế là cô nói: "Tôi cảm thấy Niên Bách Tiêu hình dung rất chuẩn. Kiều Uyên không phải khúc mắc trong lòng tôi, là bóng ma mới đúng."Thậm chí, hắn còn đáng sợ hơn ma quỷ.Thật ra, sao Niên Bách Tiêu không biết đến cái tên Kiều Uyên này chứ? Chỉ có điều chút đối nhân xử thế này anh ấy vẫn hiểu, thế nên khi Lục Nam Thâm nhắc tới khúc mắc trong lòng Hàng Tư, anh ấy cũng không gạn hỏi, không ngờ Hàng Tư lại chủ động nói ra, nhất thời anh ấy cảm thấy cảm động lắm, cảm thấy cô gái Hàng Tư này sống thật thoáng, cũng chân thành coi anh ấy như một người bạn.Lục Nam Thâm cũng khá bất ngờ khi Hàng Tư thừa nhận một cách thẳng thắn và dứt khoát như vậy, nhưng anh cũng chỉ sững sờ giây lát, rồi cười khẽ, nói: "Bóng ma ư? Không sao, tôi sẽ giúp em trừ yêu diệt ma."Niên Bách Tiêu liếc Lục Nam Thâm, bất thình lình nhớ lại câu nói của đại ca Đông Bắc khi ngồi ở sân nhà lúc trước: Cái miệng nhỏ này cũng giỏi nói thật đấy.Lục Nam Thâm biết Niên Bách Tiêu đang liếc mình, nhưng vẫn mặc kệ.Hàng Tư nghe ra được ý tứ phía sau câu nói của anh, nhưng ngay sau đó lại nghĩ chắc mình nghĩ nhiều rồi, chắc anh chỉ đang nói tình hình trong biệt thự mà thôi, cô vội hỏi Lục Nam Thâm: "Phát hiện ra được gì rồi sao?"Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ một chút mới trả lời: "Một là phải xem tình hình của Vân Vân khi tỉnh dậy sáng mai; Hai là tối mai cần quan sát thêm."Niên Bách Tiêu uể oải nằm bò ra sô pha, trông người bỗng dài ngoằng. Anh ấy nghiêng đầu nhìn Lục Nam Thâm, hỏi anh: "Vậy nếu Vân Vân bình thường trở lại thì sao?"Lục Nam Thâm chống cằm, tư thế cũng rất tiêu diêu tự tại: "Nếu cô ấy bình thường trở lại thì vui cả làng, chúng ta rút ngay lập tức, chỉ cần rời khỏi biệt thự, Hàng Hàng sẽ không bị ảnh hưởng."Bây giờ sở dĩ chưa đi được là vì lúc trước đã hứa với bố mẹ Vân Vân, một khi cách của đại sư phụ không có tác dụng, thì họ sống chết vẫn phải tìm ra nguyên nhân."Được." Niên Bách Tiêu dứt khoát ngồi dậy: "Đi ngủ, nghỉ ngơi lấy sức."Chờ đợi "bất ngờ" của ngày mai.Niên Bách Tiêu cũng buồn ngủ rồi, ngáp to rồi quay về phòng. Thấy Lục Nam Thâm chưa đi ngay, Hàng Tư lấy làm lạ, liếc nhìn phần bụng dưới của anh, hỏi: "Không lẽ vết thương lại đau?"Anh tuổi còn trẻ, sức còn nhiều, vết thương lành cũng khá nhanh rồi.Hiếm khi thấy Lục Nam Thâm không tranh thủ kể khổ, anh lắc đầu nói không sao, sau đó nhìn cô đầy chân thành: "Tôi đang lo em sợ hãi."Hàng Tư ngẩn ra.Lát sau tỉnh lại, cô bật cười: "Tôi á? Sợ hãi? Sợ ma à?"Thời buổi này ma quỷ có gì đáng sợ đâu? Nếu có ma quỷ thật thì còn đỡ, cô cũng đang tò mò về thế giới bên kia của chúng lắm đây.Lục Nam Thâm không cười, khẽ thở dài: "Hàng Hàng, em biết tôi đang nói gì mà."Sao Hàng Tư không hiểu chứ? Đôi mắt ngậm cười của cô ảm đạm đi đôi chút, nhưng cũng bình thường trở lại rất nhanh. "Người đã chết rồi tôi còn sợ hắn ư? Nếu đã là bóng ma trong lòng, vậy thì kiểu gì cũng có cách nhổ gốc rễ của nó lên."Nghe thấy vậy, Lục Nam Thâm khoanh hai tay trước ngực, nụ cười khẽ nơi đáy mắt như hút hết mọi ánh sáng trong trời đất này. "Nếu em sợ cũng đừng ngại, tôi sẽ ở bên em, khi nào em ngủ rồi tôi mới đi.""Thật sự không cần đâu, có người ngồi bên giường tôi càng không ngủ được, cứ ghê người thế nào ấy." Hàng Tư khẽ đẩy anh, cười nói.Lục Nam Thâm để mặc cho cô đẩy mình đi, vừa đi vừa nói: "Mặt tôi trông đáng ghét lắm sao? Ghê người á?""Đẹp trai, anh đẹp trai vô cùng, tôi sợ tôi mộng xuân, được chưa hả?"Lục Nam Thâm bị cô đẩy ra tới tận cửa, quay đầu nhìn cô: "Nghe không thật lòng chút nào.""Không, là ảo giác của anh, tôi chân thành lắm." Hàng Tư cười khẽ.Lục Nam Thâm quay người, cười tươi rói: "Thật không?"Cũng không biết có phải vì đã khuya hay không, ánh nhìn chăm chú của anh bỗng có một sự mê hoặc và kiềm hãm h.am m.uốn rất thanh niên, khiến trái tim Hàng Tư bỗng nhảy dựng lên theo."Thật mà, tôi lừa anh làm gì chứ?" Hàng Tư vội vàng gói ghém những cảm xúc đang lan tràn ấy lại, rồi nói: "Còn nữa, sau này có thể đừng gọi tôi là Hàng Hàng được không?""Vì sao vậy?" Lục Nam Thâm hỏi với vẻ ngây thơ.Thấy không, lại giống một con cún con rồi, trông rất đáng yêu.Hàng Tư nói: "Nghe giống tên cún cưng lắm."Lục Nam Thâm bật cười: "Vậy khi muốn thể hiện sự thân mật thì tôi phải gọi em là gì?" Anh nhìn cô có phần hứng thú: "Hay tôi gọi em là A Tư?"Một giây sau, Hàng Tư bỗng thở d.ốc, cả người rùng lên vì lạnh lẽo."Em sao vậy?" Lục Nam Thâm vốn chỉ định đùa giỡn, không ngờ lại làm cô giật mình thon thót, anh nhất thời căng thẳng.Hàng Tư gạt tay anh ra, tỏ ý mình không sao. Nhưng làm gì có chuyện không sao, ngón tay cô cũng đang run lên, không kiềm chế nổi. Thấy vậy, Lục Nam Thâm nhận ra mình đã gây họa, một lần nữa nắm chặt lấy bàn tay cô, lần nắm này anh mới nhận ra ngón tay cô lạnh như băng.Anh vuốt nhẹ nhàng những ngón tay ấy từng chút từng chút một, cúi xuống thủ thỉ: "Xin lỗi, tôi không ngờ lại làm em giật mình."Hàng Tư cảm nhận được sự ấm áp tới từ lòng bàn tay anh, nóng ấm và dịu dàng, kiên định và mạnh mẽ. Đám mây mù từ tận đáy lòng ấy dần dần tan biến.Cô cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt tay mình, rất lâu sau mới nói khẽ: "Hắn gọi tôi như vậy đấy."Không ai gọi cô như vậy cả, chỉ có Kiều Uyên.Mỗi lần nghe thấy Kiều Uyên gọi cô như vậy, cô lại không khỏi run rẩy, nỗi sợ hãi sâu sắc như tới từ tận sâu nơi đại dương tâm hồn, u ám, mệt mỏi, tuyệt vọng.Lục Nam Thâm yên lặng quan sát cô, rất lâu sau, anh nhẹ nhàng đưa tay kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy cô.Khoảng cách gần như vậy khiến Hàng Tư ngửi thấy mùi hương trên cơ thể anh, khô nóng mà ấm áp, mùi xà phòng hương hoa cam sạch sẽ, tinh khôi cùng với mùi rừng núi tỏa ra từ từng lớp da thịt, tóm lại ở sát bên anh, nép vào anh luôn cho người ta cảm giác an toàn, thoải mái.Nhưng Hàng Tư không cho phép mình chìm đắm vào mùi hương dịu dàng tưởng chừng có thể khiến người ta chết đuối này, cô luôn luôn giữ sự vững lý trí và kìm nén bản thân, lùi ra một khoảng cách an toàn cho cả hai. Thế là cô nhẹ nhàng đẩy Lục Nam Thâm ra: "Tôi không sao."Lục Nam Thâm nhìn thấy sự kháng cự và né tránh trong đôi mắt cô, cho dù đôi môi cô ngậm cười thì vẫn toát ra một cảm giác xa cách. Anh hơi hụt hẫng, nhưng vẫn lấy lại sự tươi tỉnh rất nhanh."Vậy tôi sẽ gọi em là Hàng Hàng, nghe giống cún cưng thì đã sao chứ?" Anh giơ tay xoa đầu cô: "Có người thương, có người yêu rất tốt mà."Hàng Tư ngẩn ra giây lát, rồi lại cảm thấy nụ cười của anh rất chói sáng, mềm lòng nói: "Được rồi, tùy anh vậy."Lục Nam Thâm cố tình ghẹo cô: "Hàng Hàng?"Phiền ghê luôn.Hàng Tư khẽ đẩy anh ra: "Anh mau về ngủ đi.""Thật sự không cần tôi à?""Không cần."Lục Nam Thâm cười nói: "Được, gặp ác mộng em cứ gọi tôi, tôi ở bên cạnh nghe được.""Tôi biết rồi."Hàng Tư cảm thấy đôi tai nhạy cảm còn đáng sợ hơn đôi mắt tinh tường, cô không dám nói xấu sau lưng anh nữa.***Sáng hôm sau, Vân Vân ngủ đến tận khi mặt trời lên đến ngọn cây.Đại sư phụ Trường Giới chưa đi, nhưng trước khi Vân Vân tỉnh dậy, ông ta cũng không ra khỏi phòng ngủ, chỉ ngồi thiền suốt. Mẹ Vân Vân dặn dò đừng có gõ cửa quấy rầy đại sư phụ dùng bữa. Khoảng thời gian này đại sư phụ đang vào thời kỳ nhịn ăn, chỉ uống nước không ăn cơm.Niên Bách Tiêu rất hiếu kỳ về chuyện này, anh ấy lẩm bẩm với Lục Nam Thâm: Con người không ăn cơm phải nghẻo chứ? Thành tiên đều như vậy cả à?Lục Nam Thâm chưa tìm hiểu qua nghệ thuật Bigu (Nhịn ăn), tuy rằng anh ăn uống vừa phải nhưng anh và Niên Bách Tiêu đều đang ở độ tuổi trẻ khỏe, sức dài vai rộng, một bữa không ăn đói gần chết.Có lẽ Hàng Tư cũng mất nhiều sức nên không tỉnh dậy sớm. Lục Nam Thâm dậy sớm hơn, khi đi ngang qua cửa phòng Hàng Tư, anh dừng bước, đứng lại một lúc, nghe nhịp thở của cô vẫn đều đều thì mới rời đi.Ăn sáng xong, anh lại ra vườn đi dạo, dòng nước chảy qua tảng kỳ thạch kia lại róc rách như thường, tiếng nước bắn lên nghe rất vui tai. Niên Bách Tiêu lười đi bộ cùng anh, nhưng phòng họ ở ngay kề vườn hoa, mở cửa sổ ra là anh ấy có thể nhìn được cảnh Lục Nam Thâm đứng bên đài phun nước, thế là anh ấy tò mò hỏi: "Cả sáng cậu định đứng đực ở đó à?"Di động của Niên Bách Tiêu nhanh chóng rung lên, anh ấy nhìn nhanh, Lục Nam Thâm vừa gửi tới một tin nhắn thoại: "Không thể để chuyện này làm lãng phí bao nhiêu thời gian tươi đẹp, tôi đã liên lạc với những người có thể lựa chọn, đợi kết thúc chuyện của Vân Vân đã."Niên Bách Tiêu nói một câu về phía bóng lưng Lục Nam Thâm đứng phía xa: "Một lúc làm hai việc, siêu thật."Di động lại rung lên lần nữa.Lục Nam Thâm: Là một lúc làm ba việc, Hàng Tư tỉnh rồi, đang đi về phía phòng ăn đấy, cậu qua xem cô ấy muốn ăn món gì.Niên Bách Tiêu thở dài, anh ấy có phải bảo mẫu đâu.Rồi anh ấy nói với theo: "Được rồi."Lục Nam Thâm không quay người lại, chỉ giơ lên một ngón tay cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro