Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Người đàn ông x...

Ân Tầm

2025-03-05 07:05:45

Hàng Tư thấy anh ấy có vẻ không giống đang nói dối, hơn nữa anh ấy vẫn luôn coi việc bảo vệ an toàn cho Lục Nam Thâm là trách nhiệm của mình, cứ nhắc đến Lục Nam Thâm là sẽ nói "gió thổi bay đi được" hoặc là một người "sức trói gà chẳng chặt".Xem ra anh ấy cũng chỉ vừa mới phát hiện ra ở chuyến đi vào rừng lần này.Hàng Tư không nói đến chuyện của Lục Nam Thâm nhưng đối với vấn đề của Niên Bách Tiêu, cô cũng không đưa ra một câu trả lời trực diện. Cô nói: "Chuyện của Phương Sênh anh đi hỏi thẳng cô ấy là được mà? Nếu đã bị anh phát hiện ra, chứng tỏ cô ấy không định giả vờ trước mặt anh nữa."Niên Bách Tiêu "ồ" lên một tiếng, một lúc lâu sau lại đột ngột hỏi Hàng Tư: "Vậy trước kia cô ấy giả vờ trước mặt tôi là vì lý do gì?"Hàng Tư cũng đang đợi anh ấy hỏi đúng câu này, cô hắng giọng, cố làm ra vẻ bâng quơ nói tới: "Có thể là vì quá để tâm chăng."Niên Bách Tiêu hơi sững lại, sau đó "á" lên một tiếng, rồi lại hỏi tiếp Hàng Tư: "Vậy bây giờ..."Hết để tâm rồi ư?Anh ấy ngại hỏi.Hàng Tư tự động rót nước cho mình, từ tốn nói: "Anh có nghe câu 'Bản thân mình không thích thì đừng ép người khác phải thích"* chưa?"*Câu nói ý chỉ khi suy xét bất kỳ vấn đề gì phải đặt mình vào vị trí của người khác, không nên cưỡng ép người khác làm điều mà họ không thích.Niên Bách Tiêu hơi nhíu mày: "Cái gì cá? Người cá?"Hàng Tư đau đầu, không cần phải sử dụng những lời quá văn hoa với anh ấy làm gì. "Trong lòng anh còn đang vương vấn người con gái khác, thì đừng từ sáng tới để ý tới Phương Sênh, một dạ hai lòng không phải chuyện hay đâu, anh Bách Tiêu ạ.""Anh? Một dạ hai lòng?" Niên Bách Tiêu chỉ tay vào mình với thái độ ngạc nhiên. "Anh đâu có tơ tưởng cô gái nào khác."Hàng Tư không ngạc nhiên chút nào về câu trả lời của anh ấy, cô đã có linh cảm hai con người này khi nói về chủ đề tình yêu, tám, chín phần là ông nói gà, bà nói vịt. Ngẫm nghĩ một chút, cô trả lời: "Anh có một dạ hai lòng hay không, không liên quan gì tới tôi, cũng không quan trọng với tôi. Quan trọng là Phương Sênh sẽ hiểu lầm, để né tránh cô ấy cũng không dám quá gần gũi anh, sẽ bị người ta nói ra nói vào."Đôi mày của Niên Bách Tiêu nhíu chặt lại như sắp vắt thành nước đến nơi."Tiêu thiếu, tôi có lời này muốn nói với anh."Niên Bách Tiêu ngước lên nhìn cô."Anh ấy mà, tuy rằng thường ngày nói chuyện không có gì phải bàn, nhưng có một số nội dung sâu sắc hơn có thể anh biểu đạt chưa được rõ ràng. Vào những lúc như thế, anh có thể sử dụng ngôn ngữ mà anh quen dùng để bày tỏ, chí ít sẽ không khiến người khác hiểu lầm, anh thấy sao?"***Chuyện của Lục Nam Thâm, Hàng Tư có ý né tránh, nhưng chuyện của Phương Sênh, Niên Bách Tiêu lại có vẻ muốn tích cực đối mặt. Sau bữa cơm tối, anh ấy vào phòng thay thuốc cho Lục Nam Thâm, xong xuôi cũng không trở lại phòng của mình mà ngồi trên sô pha ngoài phòng khách nghịch điện thoại.Hàng Tư không mù, thậm chí cô còn tinh mắt nữa. Niên Bách Tiêu đúng là đang chơi game, nhưng rõ ràng tâm trí không tập trung vào game, chết liên tục mấy ván liền."Này, Tiêu thiếu." Cô khuơ khuơ chiếc di động.Giọng cô không to, nhưng Niên Bách Tiêu vẫn nghe thấy, anh ấy quay đầu nhìn sang Hàng Tư, người đang ngồi cạnh bàn uống trà.Thấy không, một người đang thực sự chơi game lúc nào hai tai cũng tự động tảng lờ mọi âm thanh xung quanh."Đừng đợi nữa, Phương Sênh nói hôm nay trường nhiều việc, tối không về nữa đâu." Hàng Tư nói với anh ấy.Màn hình di động của Niên Bách Tiêu lại hiện lên dòng chữ "Bạn đã chết", nhưng anh ấy cũng không quá để ý, ngược lại chú tâm vào câu nói của Hàng Tư hơn: "Chẳng phải cô ấy xin nghỉ tới hôm nay hay sao? Sao còn tới trường?"Hàng Tư nhịn cười: "Chuyện của câu lạc bộ ấy mà. Với cả, trong khoa của cô ấy có một bạn nam mới mọi người đi xem phim, vừa hay lại là bộ phim mà cô ấy thích xem, phim hết cũng tương đối muộn, thế nên cô ấy không đi sang bên này làm gì nữa cho vất vả."Lượng thông tin tương đối nhiều, chí ít nghe xong Niên Bách Tiêu phải ngây ra một lúc lâu, sau đó mới bắt được từ trọng tâm: "Bạn nam? Gã nào cố tình muốn hẹn hò Củ Lạc phải không?"Hàng Tư vờ ra vẻ suy nghĩ, rồi lắc đầu: "Là cố tình hẹn cô ấy hay chỉ thuần túy muốn mời khách thì không rõ nữa.""Ý quỷ đen tối." Niên Bách Tiêu nhíu mày: "Nhất định là có ý với cô ấy rồi."Hàng Tư ngẫm mãi: "Anh muốn nói là gian ác xấu xa hay là gian ác khó lường?""Có khác biệt không?" Niên Bách Tiêu hỏi ngược lại.Hàng Tư "ồ" lên một tiếng, kể cũng phải, hai cụm này đâu có gì khác biệt."Tôi từng gặp cậu sinh viên đó rồi, diện mạo cũng sáng sủa, ánh mắt cũng hiền lành, không giống một kẻ có ý đồ xấu xa gì đâu. Tiêu thiếu, tuy rằng thế gian hiểm ác, nhưng anh cũng nên tin rằng trên đời vẫn còn có chân tình chứ." Hàng Tư chống cằm nhìn anh ấy.Nghe xong, Niên Bách Tiêu phì cười: "Một người diện mạo sáng sủa, ánh mắt hiền lành là sẽ không có tâm địa xấu xa à? Ngay trong nhà chúng ta có một vị kia kìa, cậu ta có cả một bụng đen tối với cô đấy."Hàng Tư thở dài, quyết định không tranh cãi chủ đề này với anh ấy nữa, cô giơ tay ra: "Tiêu thiếu, anh là người lương thiện, cho mượn bàn tay cái."Chân cô chưa bị treo lên thành giường, nằm im một chỗ là đã là may mắn lắm rồi, nhưng cũng không thể hiện thực được mong muốn đi lại tự do, muốn đi đâu trong căn nhà này phải có người giúp đỡ. Niên Bách Tiêu tiến tới, đỡ lấy cánh tay cô, cô nhảy lò cò vào trong phòng, thấy Niên Bách Tiêu cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cô cố tình nói một câu: "Anh ấy à, đừng đợi thêm nữa, ban nãy chính miệng Phương Sênh đã nói với tôi rồi, tối nay cô ấy không về nữa đâu."Sắc mặt Niên Bách Tiêu có phần gượng gạo: "Tôi đợi gì chứ? Tại phòng khách wifi tốt, tôi ra chơi game thôi."Hàng Tư "ồ" lên một tiếng, nghiêng đầu nhìn anh ấy: "Đánh cả đêm?""Chưa chắc."Trở về phòng, Hàng Tư đang định nhảy đi đánh răng rửa mặt thì nghe thấy tiếng đóng cửa, cô chắc mẩm chắc là Niên Bách Tiêu về phòng rồi.Ha, chứ không phải phòng khách wifi ngon thích hợp để chơi game ư?Chẳng biết ngủ đến lúc nào, Hàng Tư choàng tỉnh, tỉnh giấc vì khát nước.Cô khó nhọc lần mò ra bàn uống nước ngoài phòng khách nhờ vào ánh đèn lờ mờ, yếu ớt. Trong nhà đủ ấm, khiến cổ họng cô khô khốc. Sau khi uống cả cốc nước vào bụng để xoa dịu nó, cô quay đầu nhìn, ngoài cửa sổ trời đã đổ tuyết rồi.Lắc rắc, lả tả, trông rất mộng ảo dưới ánh đèn đường xanh đỏ ngoài kia. Hàng Tư đứng yên ở đó một lúc lâu, ngắm tuyết một lúc mới quay vào, lại cầm cốc nước lên, chậm rãi uống.Uống mãi, uống mãi, cô cảm thấy sống lưng căng ra, có tiếng bước chân.Tuy rất khẽ, nhưng rất chân thực.Hàng Tư không quay đầu, chỉ đứng đực ra đó, lưng xoay về phía cửa, mặt hướng vào chỗ máy lấy nước. Tiếng bước chân sau lưng mỗi lúc một gần hơn, cơ thể Hàng Tư cũng mỗi lúc một căng thẳng hơn. Cô siết chặt cốc nước, ra sức nhủ thầm trong lòng: Là ảo giác, là ảo giác, chắc chắn không phải hắn.Tiếng bước chân ngừng lại.Hàng Tư không quay người nhưng có thể cảm nhận được hơi thở của người phía sau, nặng nề, ổn định tới đáng sợ. Cho dù không quay đầu, cô cũng có thể cảm nhận được rõ ràng áp lực tới từ phía sau, to lớn, khủng khiếp, khiến người ta không tài nào thở được, cô cảm nhận một sự quen thuộc vô cớ từ cảm giác áp lực này.Khoảnh khắc này Hàng Tư cảm thấy cơn đau từ hơi thở còn dữ dội hơn cả cơn đau dưới gót chân, tay cô vẫn đang chống trên quầy bar, những khớp ngón tay trắng nhợt ra, bờ môi mím chặt lại, cô từ từ ngẩng đầu. Khoảnh khắc va phải đôi mắt đen tuyền của người đàn ông, nỗi khiếp sợ giống như một quả ngư lôi đột ngột nổ tung dưới đại dương."Đã bị thương rồi mà còn bất cẩn như vậy, còn đau không?" Người đàn ông hỏi khẽ một câu.Hàng Tư khó nhọc nuốt nước bọt, run rẩy lên tiếng: "Kiều Uyên, anh... vào đây kiểu gì vậy?"Trong lúc nói, cô vô thức đánh mắt về phía phòng ngủ của Lục Nam Thâm, nhưng có một bức tường chặn lại nên cô hoàn toàn không thể nhìn thấy. Cô thầm nghĩ trong lòng, lúc này đây rốt cuộc Lục Nam Thâm có ở trong phòng ngủ không.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Số ký tự: 0