Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Nhân cách phụ g...

Ân Tầm

2025-03-05 07:05:45

Là một sự uy hiếp.Lục Nam Thâm bắt đầu thấy hứng thú.Anh hỏi Thẩm Phục: Gã ở trong bóng tối là một sự uy hiếp? Ông đã nghe được gì?Ban đầu Thẩm Phục không trả lời, ngược lại nhìn về phía Kiều Uyên và Trần Lẫm, "Hai người có biết không?"Kiều Uyên và Trần Lẫm lắc đầu, tuy không hiểu rõ nhưng đủ để cảnh giác.Lục Nam Thâm quan sát rất tỉ mỉ. Nếu chỉ có mình Thẩm Phục căng thẳng, anh hoàn toàn có thể hiểu được. Một người mọt sách, sức trói gà không chặt, sợ hãi một sự tồn tại mạnh mẽ là chuyện hết sức bình thường.Nhưng ngay cả trong ánh mắt Kiều Uyên và Trần Lẫm cũng có sự đề phòng, còn toát lên cả vẻ lo lắng rõ ràng, điều này đã thể hiện rõ vấn đề. Dù là Kiều Uyên hay Trần Lẫm cũng đều có thân thủ rất khá, ai có thể khiến họ kiêng dè như vậy?Thẩm Phục kéo Lục Nam Thâm trở lại chỗ cũ, một mực không cho anh tiến gần tới góc tối đó. "Tiểu Thâm Thâm, tôi nói cậu nghe...""Ông gọi tôi là gì?" Lục Nam Thâm cứ nghe thấy có người gọi như vậy là trong đầu tự động hiện lên bản mặt đáng đấm của Niên Bách Tiêu.Thẩm Phục vỗ vỗ tay anh, "Tôi lớn hơn cậu từng ấy tuổi, gọi cậu một tiếng Tiểu Thâm Thâm đâu có gì kỳ lạ.""Nói chuyện nghiêm túc đi." Lục Nam Thâm nói.Thẩm Phục ngồi xuống, ngữ khí trở lại với vẻ chậm rãi, từ tốn, "Gã đó ấy mà..." Ánh mắt ông ta liếc về phía góc tối, "Là nam hay nữ, làm nghề gì, bao nhiêu tuổi, chúng ta hoàn toàn không hay biết, cực kỳ bí ẩn. Chúng tôi thống nhất cho rằng đó là nhân cách ẩn khuất nhất, có thể nói thế này, đó là nhân cách phụ gần với nhân cách chính nhất.""Nhân cách phụ gần với nhân cách chính nhất?" Lục Nam Thâm nhíu mày, "Tại sao lại nói vậy?""Có nghĩa là đằng sau gã đó còn kéo theo nhân cách phụ chưa rõ. Nói một cách khác, gã là một người, là một thế giới hoàn chỉnh." Thẩm Phục bày ra nét mặt thần bí.Lục Nam Thâm sửng sốt ít nhiều.Một nhân cách phụ mà phía sau gã còn có thể kéo theo cả nhân cách phụ khác ư?Chuyện này nghe rất khó tin.Một nhân cách phục tùng nhân cách phụ."Mấy người chắc chắn chưa từng gặp gã ư?" Sau khi đăm chiêu một lúc lâu, Lục Nam Thâm lên tiếng hỏi.Thẩm Phục và những người khác đều tỏ ý thực sự chưa gặp bao giờ.Lại là một khoảng thời gian im ắng rất lâu, bốn bề im phăng phắc. Nơi đây giống như điểm tận cùng của vũ trụ, không ai hỏi han tới, thế nên cô độc và tĩnh mịch. Nhưng Lục Nam Thâm lại bất thình lình hỏi Kiều Uyên một vấn đề...Năm xưa trước khi Tư Niệm bị người ta bắt về đã xảy ra chuyện gì, anh có biết không?***Thẩm Phục đồng ý giúp, vẫn theo nguyên tắc họ là những con kiến bò trên cùng một sợi dây. Nhưng cần có thời gian, dù sao thì chuyện này không khác gì mò kim đáy biển. Có điều, có một vài công việc mà họ có thể bắt tay làm trước đó, ví dụ như phân tích hình ảnh camera giao thông của vụ tai nạn năm xưa.Trần Diệp Châu không phụ trách vụ án này, thế nên muốn trích xuất các tài liệu có liên quan cũng cần phê duyệt rất nhiều cấp.Trong thời gian này, Lục Nam Thâm tìm hiểu về người điều khiển chiếc xe gây tai nạn.Hàng Tư luôn rất tỉnh táo, tuy rằng cô rất để ý tới tình hình của hung thủ, nhưng trọng tâm hơn cả vẫn là việc liệu cô có thể diễn tấu Ode to soul một cách hoàn hảo hay không.Buổi trưa ăn cơm, Hàng Tư cũng không có tâm trạng nghỉ ngơi. Cô nhốt mình trong phòng đàn, thử âm thầm luyện tập một mình.Rồi cũng phải thoát ly Lục Nam Thâm, đâu thể lên đến sân khấu rồi còn nhờ anh giúp đỡ mình.Ode to soul là một sáng tác rất khó nhằn, nói một cách khác đây là sáng tác của một thiên tài, thế nên nốt nhạc trông có vẻ đơn giản, khi bắt tay vào đánh đàn sẽ cần sự tinh tế và tỉ mỉ cao độ.Nhất là phần của violon, yêu cầu người kéo đàn có một thính lực rất nhạy bén để phân biệt mới được.Hàng Tư cắn răng thử đi thử lại nhiều lần, nhưng sự tổn thương của đôi tai sau này vẫn khiến cô lực bất tòng tâm.Sau một tiếng đồng hồ, Hàng Tư ngồi rũ cả người ra đó, giơ tay quẹt nhanh qua mắt, cố gắng kìm nén cảm giác muốn bật khóc.Có ai đó đẩy cửa phòng đàn ra từ bên ngoài. Hàng Tư ngẩng đầu lên nhìn, là Lục Nam Thâm đi vào. Sau lưng anh là ánh sáng ngoài hành lang, có một vài tia sáng rơi xuống mái tóc đen nhánh của anh, khiến anh như được bao bọc bởi một vầng hào quang vậy.Thấy anh bước vào, cô ngước lên, "Tôi làm ồn đến anh à?"Cô biết nãy giờ anh vẫn luôn bận rộn trong phòng làm việc.Ánh sáng ngoài hành lang càng khiến căn phòng đàn trở nên ảm đạm. Thấy Lục Nam Thâm giơ tay định bật công tác đèn ngủ, cô vội nói, "Đừng bật đèn chính."Trong phòng đàn có đèn, nhưng không quá sáng, khi luyện đàn Hàng Tư không thích xung quanh quá chói. Lục Nam Thâm cũng không quá cố chấp việc bật đèn, anh đồng ý sau đó tiện tay nhẹ nhàng khép cửa phòng đàn lại.Căn phòng trở về với không gian u tối, tĩnh mịch, bình yên.Lục Nam Thâm đi tới bên cạnh cô, tươi cười nhìn cô, "Muốn từ bỏ?"Hàng Tư cảm thấy, kể từ lúc cầm lại cây đàn violon một cách khó nhọc, ngày nào cô cũng băn khoăn giữa hai luồng suy nghĩ "muốn từ bỏ" và "tiếp tục kiên trì". Chính ban nãy, khi cô rất tốn sức để dùng tai phân biệt âm thanh, suy nghĩ "muốn từ bỏ" đã trỗi dậy một cách mãnh liệt.Thậm chí cô đã nghĩ, vì sao mình phải kéo đàn violon? Vì sao cứ nhất định phải vào dàn nhạc? Lẽ nào những tháng ngày nói đi là đi trước kia không tốt hơn sao?Nhưng tâm tư này của cô bị Lục Nam Thâm nhìn thấu triệt để, sự ngang bướng của Hàng Tư liền xuất hiện, "Ai nói tôi muốn từ bỏ? Tôi hoàn toàn không có suy nghĩ này!""Tốt nhất là không có." Lục Nam Thâm ngồi xuống bên cạnh cô, "Hàng Hàng, em trưởng thành rồi, nên hiểu trốn tránh không phải là cách. Chi bằng cứ cứng đầu bước tiếp, biết đâu lại nhận về những thu hoạch bất ngờ."Trong một tiếng đồng hồ cô luyện tập, anh nghe thấy rõ tình hình luyện tập của cô. Anh nghĩ một chút rồi nói, "Hiện tại em gần như đã thoát khỏi mẫn cảm, với những người khác, đây là một tiến độ không dám nghĩ tới, nhưng Hàng Hàng, em đã làm được.""Nhưng tai của tôi...""Vậy tôi đành phải lấy một ví dụ cũ, Beethoven đi vậy, ông ấy đã sáng tác Bản giao hưởng số 9 trong tình trạng hoàn toàn không nghe thấy gì, điều kiện sáng tác của ông ra sao, em cũng hiểu rõ." Lục Nam Thâm nói.Hàng Tư im lặng.Bản giao hưởng số 9, một kiệt tác đỉnh cao. Dĩ nhiên cô biết trạng thái sáng tác của Beethoven sau khi mất đi thính lực. Ông chống một đầu thanh gỗ lên mặt đàn piano, cắn chặt đầu còn lại bằng răng, cảm nhận âm thanh thông qua tần số của rung động.Lục Nam Thâm đặt một tay lên cây đàn violon trong tay cô và nói: "Tai có hai cách để lắng nghe âm thanh, một cách thông qua sự truyền dẫn của không khí, sóng âm thông qua vành tai, ống tai ngoài, màng nhĩ, xương nhỏ, ốc tai, dây thần kinh thính giác rồi tới trung khu thần kinh thính giác. Đây là kiểu thường gặp, cho dù tai của tôi rất nhạy bén thì cũng thuộc trường hợp này. Một kiểu khác là thông qua sự truyền dẫn của xương. Sóng âm làm rung hộp sọ, sau đó đến ốc tai, đến dây thần kinh thính giác rồi tới trung khu thần kinh thính giác. Em thuộc về trường hợp thứ hai, thế nên ưu thế của em nằm ở sự rung động của âm thanh, hơn nữa năng lực của em về mặt này rất mạnh."Ngón tay anh vuốt nhẹ lên cây đàn, "Âm thanh cây đàn violon phát ra, thông qua dây đàn, cây vĩ và mặt đàn sẽ hình thành rung động, một khi bắt được rung động, em sẽ dễ dàng phán đoán được hướng đi của nốt nhạc."Anh ngước mắt nhìn cô, "Thế nên, em là một người sáng tác hoàn hảo nhất. Hàng Hàng, em không cần suy nghĩ gì cả, cứ biểu diễn theo những gì em cảm nhận được, lắng nghe những âm thanh từ tận đáy lòng em dành cho Ode to soul, đây mới là mấu chốt."Hàng Tư nắm chặt cây vĩ, ánh mắt có chút trầm tư. Rất lâu sau cô lên tiếng, giọng nói còn hơi run rẩy, "Được, tôi sẽ thử."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Số ký tự: 0