Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Tôi sẽ từ từ ủ...

Ân Tầm

2025-03-05 07:05:45

Câu nói này của Hàng Tư khiến Niên Bách Tiêu đứng ngẩn tại chỗ một lúc khá lâu. Thấy vậy, Hàng Tư liền thở dài, "Niên Bách Tiêu, tôi đã mở giúp anh một cánh cửa sổ rồi, anh đừng có đóng nó lại đấy. Nếu anh làm thế thật, thần linh trên trời cũng không giúp gì được anh đâu."Sau cùng, Niên Bách Tiêu xách bình nước lên tầng, trước khi đi cũng chẳng nói thêm gì. Im lặng tới mức Hàng Tư cũng phải thấp thỏm, bèn hỏi Lục Nam Thâm: Anh bảo, anh ấy liệu có hiểu được không?Lục Nam Thâm suy nghĩ một chút rồi nói, "Tôi chỉ sợ cậu ấy đang suy nghĩ xem em đã mở cửa sổ nào cho cậu ấy."Nghe xong, Hàng Tư càng thấy đau đầu hơn, cô co ro ngồi trên sô pha, thở dài thườn thượt. Thấy cô thực sự đang cảm thấy rất khó chịu, Lục Nam Thâm đưa tay xoa đầu cô, "Đừng suy nghĩ gì nữa, nếu về phòng không ngủ được thì ngủ tạm ở đây, tôi ở cạnh em."Chiếc sô pha rộng lớn đúng là tạo cảm giác rất dễ chịu, Hàng Tư dựa vào đó ngẫm nghĩ rồi hỏi Lục Nam Thâm, "Anh giỏi nhất là loại nhạc cụ nào?"Người trong dàn nhạc ai cũng nói anh tinh thông nhạc cụ, chẳng lẽ loại nào cũng tinh thông.Lục Nam Thâm mỉm cười nhìn cô, "Em muốn nghe loại nào?"Hàng Tư tò mò, "Tôi yêu cầu là anh biết ư?""Thì em cứ nói thử đi."Hàng Tư ngẫm nghĩ rất lâu, sau cùng nói, "Vẫn là violon đi."Lục Nam Thâm khẽ nhướng mày, có thể là hơi bất ngờ, anh cứ nghĩ cô sẽ nói ra một vài loại nhạc cụ ít phổ biển. Hàng Tư ôm chiếc gối to đùng trong lòng, tựa cằm lên nó, mái tóc dài xõa xuống vai, gương mặt trắng bóc như trứng gà giữa mái tóc sáng rực như vầng trăng nhưng cũng toát lên vài phần yếu ớt. Cô nói, "Hồi ở Tây An, tôi từng nghe anh kéo violon-cen để mãi nghệ, cũng từng nhìn thấy anh hướng dẫn Khương Dũ hay Bạch Hào ở trường, nhưng tôi chưa bao giờ được nghe anh kéo violon cả."Lục Nam Thâm nhớ lại chuyện ở nhà trọ tại Tây An, giờ quay đầu nhìn lại, ai mà ngờ được tất cả lại như định mệnh trời ban đến vậy."Sao tôi nghe lại giống như em đang nghi ngờ liệu tôi có đủ năng lực để hướng dẫn em không vậy?" Anh cười.Hàng Tư nhoẻn cười, "Thì chưa từng nghe, lại không cho phép người ta nói hay sao?""Ngay bây giờ á?"Hàng Tư khẽ nghiêng đầu, trên tường có đồng hồ, ánh trăng bàng bạc hắt nghiêng lên mặt đồng hồ, đúng là muộn lắm rồi."Cách âm của phòng đàn rất ổn."Vả lại, dù là Niên Bách Tiêu hay Phương Sênh, họ cũng chỉ có thính lực của một người bình thường, không thể ảnh hưởng tới họ.Lục Nam Thâm cho cô trọn vẹn chỉ số cảm xúc, ngữ khí đầy thỏa hiệp và cưng chiều, "Được, em muốn kiểm tra, tôi sẽ kéo cho em nghe."Hàng Tư uể oải gật gù.Lục Nam Thâm đứng dậy, thấy cô vẫn ngồi co ro, bất động ở đó, bèn hỏi cô làm sao. Hàng Tư thở dài, "Muốn nghe anh kéo vĩ cầm, nhưng lại không muốn nhích bước nào, phải làm sao đây?"Ý đồ rõ ràng quá nhỉ.Lục Nam Thâm nhịn cười, ngồi xuống trở lại, hướng lưng về phía cô, "Lên đây đi.""Ngại lắm." Ngoài miệng thì nói vậy nhưng cơ thể Hàng Tư lại rất thành thật. Cô quăng gối ôm sang một bên, trèo lên lưng anh.Tấm lưng của anh rắn chắc, rộng lớn, tạo cho người ta một cảm giác an toàn khó diễn tả.Quá nửa đêm rồi, chẳng còn mấy người điên cùng với Hàng Tư, quan trọng là thường ngày Hàng Tư cũng không điên.Trong phòng đàn, vẫn là cây đàn luyện tập đó.Khi Lục Nam Thâm cầm nó lên, tao nhã kéo ra những nốt nhạc mượt như nước, không cần nhiều, chỉ một vài âm thanh đầu tiên, Hàng Tư đã phải khâm phục.Tuy cô biết vấn đề của mình, nhưng đôi lúc Hàng Tư vẫn lấy luyện đàn làm lý do, thế nhưng vào giây phút này, cô đã hoàn toàn thức tỉnh, dù kéo tốt hay kéo tệ cũng chẳng liên quan gì tới cây đàn violon, chỉ liên quan tới năng lực của cá nhân cô mà thôi.Hàng Tư cứ yên lặng ngồi nghe như thế, nghe xong bản nhạc, cô nói, "Lục Nam Thâm, anh đã thể hiện sự nổi trội của mình rồi đó, đả kích được tôi."Lục Nam Thâm cười, "Em chỉ tạm thời gặp khó khăn, hãy tin tôi, tài năng thiên bẩm của em đối với violon cao hơn tôi."Hàng Tư cười khổ, "Dựa vào thính lực của tôi ư?""Không phải chỉ dựa vào đôi tai để nghe mới gọi là âm nhạc. Hàng Hàng, cảm giác em dành cho âm nhạc mới là mấu chốt, đây cũng là ưu thế lớn nhất của những người có năng khiếu."Trước đó Hàng Tư uống một chút rượu nên lúc này một vài ý thức đã trở nên mơ màng, hành vi cử chỉ tỏ ra hoạt bát hơn thường ngày. Nghe xong, cô che miệng cười, "Cho dù những lời này chỉ là an ủi, thì tôi cũng rất vui."Lục Nam Thâm tươi cười lắc đầu, "Không phải an ủi đâu, Hàng Hàng, tôi không bao giờ mang dàn nhạc của mình ra đùa giỡn. Nếu em thật sự không có tài năng, dù tình cảm của chúng ta có tốt đến đâu, tôi cũng sẽ không thiên vị."Hàng Tư chống cằm, hơi nghiêng đầu nhìn anh, "Ừm, tôi tạm tin."Thấy đôi mắt cô mơ màng, anh đưa tay vuốt xoa nhẹ đầu cô, "Buồn ngủ chưa?"Hàng Tư nhắm hờ mắt lại, uể oải gật đầu, "Có đôi chút."Lục Nam Thâm theo đà kéo cô nằm xuống, để cô gối đầu lên đùi anh. Ngón cái của anh vuốt nhẹ lên trán cô, "Còn muốn nghe gì nữa?"Gối lên đùi anh, Hàng Tư cảm thấy yên tâm vô cùng, ý thức cũng dần dần bay xa, "Ừm... Senerade* đi."*Serenade (hay Serenata) là một thể loại âm nhạc nhẹ nhàng, thường do nhạc cụ tấu lên vào buổi chiều như một cách vinh danh gửi lời ưu ái đến một người. Vì nhạc khúc này chủ ý là tấu vào buổi chiều - tối nên tiếng Việt dịch là khúc nhạc chiều hay mộ khúc.Thôi miên.Lục Nam Thâm cười khẽ, "Được."Cô cảm thấy giọng nói của anh còn có hiệu quả thôi miên hơn trong đêm tối thế này, trầm thấp, quyến rũ, lại êm ái như một mặt biển sâu mênh mông, yên tĩnh tới mức người ta muốn say ngủ. Cô lại nghĩ, Lục Nam Thâm trở thành cái máy chọn bài hát rồi, nếu để những người khác trong dàn nhạc biết chuyện này, có lẽ sẽ lại sửng sốt một phen.Bản Senerade du dương nhưng lại có cảm giác khác biệt với những bản nhạc bình thường được nghe. Hàng Tư mơ mơ hồ suy nghĩ, thật ra anh nói đúng, việc diễn tấu một bản nhạc không có sự tuyệt đối, cảm giác đối với âm nhạc mới là quan trọng nhất.Cô nghĩ là, ừm, cuối cùng cũng hiểu được vì sao trong dàn nhạc có biết bao nhiêu nhân vật sừng sỏ nhưng đều cam tâm tình nguyện bị thu phục dưới nanh vuốt của Lục Nam Thâm rồi.Dần dần, suy nghĩ của cô cứ trôi xa theo từng nốt nhạc, trong lòng suy nghĩ rằng: Sẽ có một ngày mình cũng được như vậy.Bản Senerade còn chưa được một nửa.Khi Lục Nam Thâm cúi đầu xuống nhìn, cô gái đã gục xuống đầu gối thiếp đi.Lục Nam Thâm khẽ khàng đặt cây đàn violon sang một bên, yên lặng ngắm nhìn gương mặt Hàng Tư. Tầng hầm có bật đèn sàn, không quá sáng, chỉ lờ mờ như ánh trăng ngoài cửa sổ, khảm lên vầng trán của cô khiến nó ánh lên vài phần ấm áp. Anh nhớ lại lời đánh giá của các nghệ sỹ lớn tuổi trong dàn nhạc dành cho Hàng Tư: Cô bé này xinh xắn thì xinh xắn đấy, nhưng đôi mắt quá lạnh, dù có cười, cũng không có chút ấm áp nào.Anh nói với họ: Không phải là cô ấy lạnh lùng, cô ấy chỉ không biết cách thể hiện thôi.Những gì trải qua từ thời thơ ấu và hai năm trời bị Kiều Uyên giam lỏng khiến Lục Nam Thâm cảm giác trong cuộc đời cô chưa từng có vị ngọt như những người cùng tuổi. Người mang lại đau đớn cho cô nhiều như thế, nhưng cô vẫn nỗ lực sống, sống một cách tích cực, vì cô luôn cố gắng với tới những ấm áp đó.Lục Nam Thâm nhẹ nhàng xoa đầu cô, ấm lòng.Không sao cả, đừng sợ trái tim mình lạnh giá, vì tôi sẽ từ từ ủ ấm cho em.***Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, Phương Sênh và Hàng Tư đều có tiết, Niên Bách Tiêu buổi chiều có tiết, Lục Nam Thâm thì tới giảng tại Học viện âm nhạc.Khương Dũ trở về trường đêm đầu tiên, vì thế bốn người ngồi trọn trong một chiếc xe. Không ngờ, sau bữa sáng, Trác Tiêu tới, cưỡi một chiếc mô tô phân khối lớn, cực kỳ phóng khoáng và bắt mắt.Anh ta tới đón Phương Sênh đi học, còn chào hỏi họ rất đường hoàng. Nói thật, chiếc mô tô ấy thực sự ngầu, hơn nữa còn đã được độ lên, nhìn tổng thể vô cùng thu hút, nhất là phần đuôi còn hơi vểnh lên.Như thế, người ngồi ở ghế sau sẽ theo quán tính áp sát vào lưng người phía trước, cực kỳ thân mật.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Số ký tự: 0