Đào hố
Bắc Khuynh
2024-11-14 01:00:29
Niệm Tưởng có chút hoài nghi, tính trong khoảng thời gian này tới nay, hiểu biết của cô đối với Từ Nhuận Thanh mà nói, loại tình huống này, bình thường đều là… Anh đang gài bẫy người khác.
Cho nên, có muốn chui vào bẫy hay không, là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Cô cố gắng nghĩ nghĩ, nhớ lại 24 năm nhân sinh ngắn ngủi, từng ký ức quan trọng, có chút mê mang nhíu mày một cái, do dự hỏi: “Em… ngoài thiếu tiền anh ra… Còn làm cái gì có lỗi với anh sao?”
Là thật sự không nhớ.
Từ Nhuận Thanh chăm chú nhìn cô một lúc.
Mi mắt cô ở dưới ngọn đèn tựa như sáng lên một tầng oánh nhuận, khóe mắt, đuôi mày hơi nâng lên, một đôi mắt đen như mực, như là hắc thạch, tại ngọn đèn điểm xuyết sặc sỡ loá mắt. Đáy mắt rõ ràng soi bóng anh, cũng chỉ có anh.
Trên mặt phấn hồng, càng tôn thêm đôi mắt như ngậm lưu quang, quang hoa chuyển động, sáng ngời thấu triệt.
Một chút không vui trong lòng cũng dịu xuống dưới ánh mắt như vậy của cô, không phải vì cô nhớ tới chuyện không có mấu chốt đó, dù sao cũng không thể trông cậy vào con thỏ ngốc ngếch này có thể tự mình nhớ ra.
Anh đang chuẩn bị mở miệng, “Sáu năm trước” còn chưa phun ra, chuông điện thoại của Niệm Tưởng lại nhanh hơn anh một bước. Tiếng chuông có hơi chút buồn cười, trong đêm trống trải lại yên tĩnh, thanh âm không ngừng phóng đại.
Niệm Tưởng cả kinh, quay đầu nhìn điện thoại vừa sạc pin, lúc này đang đặt trên TV: “Đợi một chút, em nhận điện thoại trước.”
Không đợi anh trả lời, Niệm Tưởng đã chạy đi, cầm di động lên nhìn.
Màn hình di động hiện rõ ràng ba chữ “Lan Tiểu Quân”, cô nhất thời có chút đau đầu. Rút sạc điện thoại, vừa đứng lên liền nhìn thấy Từ Nhuận Thanh đang đứng ở nơi đó an tĩnh nhìn cô, không có bất kỳ biểu cảm dư thừa, chỉ là lẳng lặng dõi mắt nhìn cô, ánh mắt kia, giống như là muốn nhìn vào tâm lý của cô.
Lan Tiểu Quân đã ở đầu kia điện thoại gào to: “Niệm Tưởng, mình vừa nghe Âu Dương nói đêm nay cậu và bác sĩ Từ cùng nhau trực ban, thế nào, thế nào, có cái gì tiến triển không? Tỷ như, cậu có không trụ nổi mà đẩy ngã người ta…”
Niệm Tưởng có chút mất tự nhiên…
Âm lượng điện thoại hơi lớn, phòng khách lại yên tĩnh như vậy, có thể bị anh nghe được hay không?
Nghĩ như vậy, cô không tự nhiên dời tầm mắt, làm bộ như lơ đãng, tiếp điện thoại hướng ra ban công mà đi: “Không có, cậu nói lung tung cái gì vậy? Mình vừa tan ca ở nhà…”
Lan Tiểu Quân 0. 0: “Mình không có hỏi cậu có ở nhà hay không… Đợi, đợi đã, cậu không ở nhà?”
Niệm Tưởng thật vất vả đi ra ban công phòng khách, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn. Từ Nhuận Thanh đã ngồi xuống ghế sô pha, vẫn chưa để ý bên này.
“Cậu suy nghĩ nhiều quá, mình không có lá gan đẩy ngã bác sĩ Từ …” Bác sĩ chính, thầy hướng dẫn, cô sao dám anh dũng nhào lên như vậy, không muốn sống nữa sao!
Sau khi cô đi ra ban công, thanh âm liền đứt quãng từ đằng xa truyền đến, mơ hồ nghe không rõ lắm.
Áo khoát có chút chật, anh một tay cởi nút, chân mày hơi nhíu lại, ngực dường như có một loại cảm xúc không biết tên, hơi khó chịu, lại không thể phát tiết.
Anh ghé mắt nhìn Niệm Tưởng ngoài ban công, như một con quay vòng tới vòng lui, nhổm dậy đi tắm.
Thật vất vả ứng phó xong kiểm tra của Lan Tiểu Quân, sau khi Niệm Tưởng cúp điện thoại, quay đầu hướng vào trong phòng nhìn, ở trên ghế sô pha chỉ có áo khoát của Từ Nhuận Thanh.
Vừa rồi hình như anh có gì muốn nói với cô…
Cô đi trở vào, cầm lên cốc sữa, vừa đi vừa uống, hướng đến nơi sáng đèn, là phòng ngủ chính ____của anh?
Niệm Tưởng lặng lẽ thu hồi bước chân, lui tới cửa.
Nghĩ nghĩ, giơ tay gõ cửa phòng một cái: “Bác sĩ Từ?”
Không ai đáp lại.
Chẳng lẽ người không ở bên trong?
Niệm Tưởng quay đầu nhìn quanh những căn phòng có ánh đèn khác, nhất thời có đáp án.
Cô chậm rãi đi vào bên trong vài bước, vừa đi vừa hỏi: “Bác sĩ Từ? em vào nhé? bác sĩ Từ…”
Đi đến gần một chút, mới nghe thấy tiếng nước chảy mơ hồ.
Niệm Tưởng còn chưa phản ứng kịp đó là thanh âm gì, cửa phòng nhỏ trong phòng ngủ bị mở ra, Từ Nhuận Thanh chỉ mặc một cái quần ngủ dài rộng rãi đi ra, thấy cô ngây ngốc cầm cốc sữa đứng tại chỗ đó, có chút không kiên nhẫn nhíu mày: “Làm sao?”
“Không… không làm sao…” Niệm Tưởng khống chế không được, ánh mắt dò xét dáng người Từ Nhuận Thanh từ trên xuống dưới một lần.
Bình thường anh mặc blouse trắng, nhã nhặn tuấn tú, không biết rằng khi cởi quần áo ra thế nhưng lại có thể gợi cảm đến như vậy đâu.
Cô cảm thấy mặt mình lại có dấu hiệu nóng lên, nhanh chóng dời tầm mắt, liếc trái liếc phải nửa ngày, rốt cuộc liếc thấy bên cạnh anh, chiếc giường cực lớn… Thật quá đáng, một người mà ngủ giường lớn như vậy ư?
Từ Nhuận Thanh đi trở về cầm một cái khăn lông, vừa đi lại gần cô: “Có muốn đi tắm không?”
Niệm Tưởng vô thức gật gật đầu.
Nam khí mãnh liệt cùng với bước chân của anh, từng tấc một tới gần…
Hai mắt Niệm Tưởng đăm đăm nhìn anh —— không cần lại gần đây, cô sắp không chống đỡ được!!!
Từ Nhuận Thanh đi đến trước mặt cô, cách cô vài bước thì dừng lại, cúi thấp người, mắt nhìn trên môi cô dính một vòng sữa, giơ tay lấy một cái khăn lông sạch khác trùm lên trên mặt cô: “Bẩn chết.”
Bị, bị ghét bỏ … ( ttsu *′Д`) ttsu
Niệm Tưởng yên lặng kéo khăn xuống, lau trên môi, vẫn duy trì cái tư thế này, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn anh, hỏi một vấn đề cực kỳ quan trọng: “Chúng ta, đêm nay ngủ ở đâu…”
Chúng ta?
Từ Nhuận Thanh nhạy bén bắt được từ này, hơi nhướn mi một chút, hỏi lại: “Chúng ta? Em là muốn ngủ chung với tôi?”
Niệm Tưởng im lặng, dùng ánh mắt khiển trách anh —— làm sao có thể!
“Em ngủ ở phòng của tôi.” Anh quay đầu, mắt nhìn bốn phía, “Tôi đi ngủ phòng khách.”
… có lộn không?
Nhìn ra cô nghi hoặc, Từ Nhuận Thanh giải thích ngắn gọn: “Phòng khách không có điều hòa, cũng không có phương tiện, em ở phòng chính đi.”
Thấy anh muốn đi, Niệm Tưởng nhịn không được gọi anh lại: “Anh vừa rồi hình như còn có lời muốn nói với em.”
Từ Nhuận Thanh quay lưng lại cô, Niệm Tưởng căn bản đoán không ra giờ phút này anh có biểu tình gì. Trầm mặc thật lâu, anh mới như không có gì nói: “Hiện tại không muốn nói, tự em nhớ đi.”
Dứt lời, lại quay trở lại, đi đến bên cửa sổ, cầm lên một cái gối đầu liền đi ra ngoài, không nói thêm một câu.
Niệm Tưởng nâng cốc sữa có chút mộng mị… Không phải, này, như vậy đã xong sao?
“Tự mình nhớ” là nhớ cái gì… Tốt xấu gì cũng cho gợi ý chứ!
Cô đứng ở nơi đó, không biết làm thế nào thì Từ Nhuận Thanh lại quay lại, thân trên đã mặc thêm áo, trên cổ còn lười biếng vắt một cái khăn lông, trong tay đang cầm quần áo để thay, tùy tiện đặt ở cuối giường: “Tắm xong thì thay cái này.”
Niệm Tưởng nhìn qua, trên giường được xếp ngay ngắn chỉnh tề là sơmi trắng và một cái quần thể thao màu xám tro.
“Phòng khách ở cách vách, có việc gì gọi tôi.” Nói xong câu này, anh nhìn bốn phía, đi kiểm tra cửa sổ, mắt nhìn chỉ số máy điều hòa, quay người liền đi ra ngoài.
Niệm Tưởng cầm cốc thủy tinh xoay xoay, luôn cảm thấy anh có chút mất hứng, nhưng mất hứng cái gì, cô một chút cũng không biết.
Cô đi phòng bếp rửa ly, rửa xong khi đi qua cửa phòng khách thì do dự một chút, đứng lại, sau đó gõ nhẹ một cái.
Bên trong yên lặng không bao lâu, mới nghe thanh âm lạnh trầm của anh nói: “Vào đi.”
Niệm Tưởng mở cửa, liền đứng ở cửa nhìn anh, hơi co quắp: “Bác sĩ Từ.”
“Hửm?”
Sau một tiếng này, liền không nghe Niệm Tưởng mở miệng nữa. Từ Nhuận Thanh mới ngẩng đầu nhìn lại, “tiểu bạch thỏ” đang lấy một loại tư thế bị phạt đứng, cúi thấp đầu ở cửa, ngón tay xoắn nhẹ góc áo, đang không ngừng xoắn qua lại.
Từ Nhuận Thanh im lặng thở dài một hơi, hay là trước tiên cứ thỏa hiệp, lững thững đi đến trước mặt cô.
Niệm Tưởng đang không được tự nhiên, bỗng nhiên nhìn thấy tầm mắt đang cúi xuống của mình xuất hiện một đôi dép lê nam, động tác xoắn góc áo chợt dừng lại, lập tức càng nghiêm trọng thêm tiếp tục xoắn, xoắn.
Cô không nghĩ ra a, không nghĩ ra ┮﹏┮…
Từ Nhuận Thanh kiên nhẫn chờ giây lát, cũng không đợi được cô mở miệng, giơ tay lên, dùng ngón tay trỏ điểm nhẹ lên mi tâm của cô, giọng nói trầm thấp, ngữ khí lại mềm nhẹ: “Nói chuyện.”
Đầu ngón tay se lạnh, nhưng tới gần như vậy, Niệm Tưởng một chút cũng không bài xích.
Chỉ cảm thấy chỗ đầu ngón tay anh đụng vào hơi tê dại, sau đó khuếch tán, khuếch tán, cả trái tim cũng tê tê…
Cô dừng lại, rốt cuộc không được tự nhiên vẫn chưa giảm, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em có chút việc không nghĩ ra.”
Từ Nhuận Thanh nghiêng mình dựa vào cửa, hai tay cắm trong túi quần, lười biếng nhìn cô, ý bảo cô tiếp tục.
Niệm Tưởng lại bắt đầu tra tấn góc áo, thanh âm cũng yếu đi vài phần, nhỏ giọng thầm thì: “Em cảm thấy… Anh giống như, đối với em có chút khác biệt…”
Thần sắc Từ Nhuận Thanh rốt cuộc nghiêm chỉnh vài phần, hứng thú chờ cô nói tiếp.
Không phụ sự mong đợi của mọi người, vẻ mặt tiểu bạch thỏ rầu rỉ nói: “Em đối với anh hình như cũng có chút khác biệt.”
“Chưa từng yêu đương?” Anh hỏi, ngữ khí nhàn nhạt.
Niệm Tưởng giương cao giọng, có chút nghi ngờ “Dạ” một tiếng, lập tức lắc đầu, ánh mắt dừng tại cổ tay lộ ra ngoài của anh: “Chưa từng.”
Trực giác của Niệm Tưởng nói rằng nhất định sẽ xảy ra chuyện gì kỳ quái, sẽ khiến cô tay chân luống cuống, đầu óc thanh tỉnh, lý trí lập tức làm ra phán đoán, nói sang chuyện khác: “Cái kia… Anh mới vừa nói em không nhớ anh… Có thể nhắc em một chút không?”
“Muốn biết?” Anh cười khẽ một tiếng, sắc mặt biếng nhác lại nặng hơn vài phần, càng thêm có vẻ chọc người.
Niệm Tưởng thiếu chút nữa thất thần, mặc niệm nhiều lần “□□ không tức thị sắc”, thế này mới hắng giọng một cái, thanh thúy đáp ứng một tiếng: “Muốn.”
“Nói thật, không quá muốn nói cho em biết.” Anh đứng thẳng người, lại đi tới phía trước một bước, cả người từ từ rời khỏi ánh đèn bao phủ phía sau, cùng cô đứng vào nơi lờ mờ của ánh sáng hắt vào.
Anh rất cao, đứng ở trước mặt cô, thân ảnh càng tới gần càng phóng to, càng có cảm giác áp bách.
Anh lại tựa như không biết, tiếp tục đi về phía trước một bước, làm cho người trước mặt không tự giác lui về phía sau, lui, lui, lui về sau nữa… Đến khi cả người dán vào bức tường, anh mới như không có gì cúi người xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
“Vấn đề trước đó em hỏi tôi, tôi đã trả lời em.” Thanh âm anh lại giảm thấp xuống vài phần, nhẹ giọng, nhưng có vài phần không vui rõ ràng, nặng nề tới gần cô: “Không phải nói trí nhớ rất tốt sao? Sao lại không nhớ? Hay là, em trước giờ vẫn vậy?”
Không biết là nơi nào nổi lên khí lạnh, Niệm Tưởng chỉ cảm thấy bắt đầu từ lòng bàn chân, làn khí lạnh cứ một đường lan tràn đến lưng, làm cô đổ mồ hôi lạnh.
Cô bị hỏi mà chỉ có thể im lặng, vô tội nhìn anh —— đến cùng là đang nói cái gì a, cô một chút cũng nghe không hiểu! ( つ ﹏ つ)
Đáy mắt Từ Nhuận Thanh tràn ra ý cười, nhợt nhạt, nhu hòa, lại làm cho Niệm Tưởng càng khắc sâu trận ớn lạnh, toàn bộ đầu óc đều “Ong ong ong” vang lên —— má ơi, không nên cười, thật rất áp lực!
Trong hành lang chỉ có ngọn đèn của gian phòng hắt ra, đích thực mờ ám, Niệm Tưởng bị nhốt trong phạm vi của anh, chân vô lực mềm nhũn, dán chặt vách tường.
Từ Nhuận Thanh giơ tay lên, tay phải ôm lấy mặt cô, ngón cái đặt trên môi cô, hơi hơi dùng lực, nhẹ nhàng chặn trên môi.
Độ ấm đầu ngón tay anh so với độ ấm môi cô càng nóng hơn một chút, xúc cảm rõ ràng đặt tại môi cô, làm tim Niệm Tưởng nhất thời nhảy loạn cào cào. Không phải sợ hãi anh sẽ làm hại cô, mà là một loại dự cảm khó có thể biết trước, lại làm cho cô tay chân luống cuống…
Là, là muốn hôn cô sao? Niệm Tưởng hoảng sợ.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô anh chậm rãi cúi đầu, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn cô.
Cho dù ngọn đèn mờ tối, nhưng Niệm Tưởng như cũ thấy rõ, trong mắt của anh có ánh lửa sáng ngời, đang từng chút một thiêu đốt, dần dần đem cô cũng cuốn vào, từng tấc một, chậm rãi nuốt hết.
Môi anh rốt cuộc đè lên, hơi lạnh nơi chóp mũi nhẹ chống lên cô, chỉ là đôi môi kia lại dừng trên ngón tay anh đang đặt trên môi cô.
Trong nháy mắt, hỏa quang bùng cháy, một hình ảnh đột nhiên nhảy lên trong đầu Niệm Tưởng, cô bỗng nhiên trọn tròn mắt, có chút không dám tin nhìn anh —— sao, sao lại? Ơ…
Mà cũng trong lúc đó, anh vẫn duy trì tư thế như vậy, ánh mắt nặng nề ngưng mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Nhớ chưa?”
Thanh âm kia tựa như mang theo độ ấm, nóng bỏng, nóng đến làm ngực cô toan đau.
Anh chậm rãi nhắc nhở: “Sáu năm trước, nha khoa bệnh viện thuộc đại học B, răng khôn.”
Cho nên, có muốn chui vào bẫy hay không, là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Cô cố gắng nghĩ nghĩ, nhớ lại 24 năm nhân sinh ngắn ngủi, từng ký ức quan trọng, có chút mê mang nhíu mày một cái, do dự hỏi: “Em… ngoài thiếu tiền anh ra… Còn làm cái gì có lỗi với anh sao?”
Là thật sự không nhớ.
Từ Nhuận Thanh chăm chú nhìn cô một lúc.
Mi mắt cô ở dưới ngọn đèn tựa như sáng lên một tầng oánh nhuận, khóe mắt, đuôi mày hơi nâng lên, một đôi mắt đen như mực, như là hắc thạch, tại ngọn đèn điểm xuyết sặc sỡ loá mắt. Đáy mắt rõ ràng soi bóng anh, cũng chỉ có anh.
Trên mặt phấn hồng, càng tôn thêm đôi mắt như ngậm lưu quang, quang hoa chuyển động, sáng ngời thấu triệt.
Một chút không vui trong lòng cũng dịu xuống dưới ánh mắt như vậy của cô, không phải vì cô nhớ tới chuyện không có mấu chốt đó, dù sao cũng không thể trông cậy vào con thỏ ngốc ngếch này có thể tự mình nhớ ra.
Anh đang chuẩn bị mở miệng, “Sáu năm trước” còn chưa phun ra, chuông điện thoại của Niệm Tưởng lại nhanh hơn anh một bước. Tiếng chuông có hơi chút buồn cười, trong đêm trống trải lại yên tĩnh, thanh âm không ngừng phóng đại.
Niệm Tưởng cả kinh, quay đầu nhìn điện thoại vừa sạc pin, lúc này đang đặt trên TV: “Đợi một chút, em nhận điện thoại trước.”
Không đợi anh trả lời, Niệm Tưởng đã chạy đi, cầm di động lên nhìn.
Màn hình di động hiện rõ ràng ba chữ “Lan Tiểu Quân”, cô nhất thời có chút đau đầu. Rút sạc điện thoại, vừa đứng lên liền nhìn thấy Từ Nhuận Thanh đang đứng ở nơi đó an tĩnh nhìn cô, không có bất kỳ biểu cảm dư thừa, chỉ là lẳng lặng dõi mắt nhìn cô, ánh mắt kia, giống như là muốn nhìn vào tâm lý của cô.
Lan Tiểu Quân đã ở đầu kia điện thoại gào to: “Niệm Tưởng, mình vừa nghe Âu Dương nói đêm nay cậu và bác sĩ Từ cùng nhau trực ban, thế nào, thế nào, có cái gì tiến triển không? Tỷ như, cậu có không trụ nổi mà đẩy ngã người ta…”
Niệm Tưởng có chút mất tự nhiên…
Âm lượng điện thoại hơi lớn, phòng khách lại yên tĩnh như vậy, có thể bị anh nghe được hay không?
Nghĩ như vậy, cô không tự nhiên dời tầm mắt, làm bộ như lơ đãng, tiếp điện thoại hướng ra ban công mà đi: “Không có, cậu nói lung tung cái gì vậy? Mình vừa tan ca ở nhà…”
Lan Tiểu Quân 0. 0: “Mình không có hỏi cậu có ở nhà hay không… Đợi, đợi đã, cậu không ở nhà?”
Niệm Tưởng thật vất vả đi ra ban công phòng khách, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn. Từ Nhuận Thanh đã ngồi xuống ghế sô pha, vẫn chưa để ý bên này.
“Cậu suy nghĩ nhiều quá, mình không có lá gan đẩy ngã bác sĩ Từ …” Bác sĩ chính, thầy hướng dẫn, cô sao dám anh dũng nhào lên như vậy, không muốn sống nữa sao!
Sau khi cô đi ra ban công, thanh âm liền đứt quãng từ đằng xa truyền đến, mơ hồ nghe không rõ lắm.
Áo khoát có chút chật, anh một tay cởi nút, chân mày hơi nhíu lại, ngực dường như có một loại cảm xúc không biết tên, hơi khó chịu, lại không thể phát tiết.
Anh ghé mắt nhìn Niệm Tưởng ngoài ban công, như một con quay vòng tới vòng lui, nhổm dậy đi tắm.
Thật vất vả ứng phó xong kiểm tra của Lan Tiểu Quân, sau khi Niệm Tưởng cúp điện thoại, quay đầu hướng vào trong phòng nhìn, ở trên ghế sô pha chỉ có áo khoát của Từ Nhuận Thanh.
Vừa rồi hình như anh có gì muốn nói với cô…
Cô đi trở vào, cầm lên cốc sữa, vừa đi vừa uống, hướng đến nơi sáng đèn, là phòng ngủ chính ____của anh?
Niệm Tưởng lặng lẽ thu hồi bước chân, lui tới cửa.
Nghĩ nghĩ, giơ tay gõ cửa phòng một cái: “Bác sĩ Từ?”
Không ai đáp lại.
Chẳng lẽ người không ở bên trong?
Niệm Tưởng quay đầu nhìn quanh những căn phòng có ánh đèn khác, nhất thời có đáp án.
Cô chậm rãi đi vào bên trong vài bước, vừa đi vừa hỏi: “Bác sĩ Từ? em vào nhé? bác sĩ Từ…”
Đi đến gần một chút, mới nghe thấy tiếng nước chảy mơ hồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Niệm Tưởng còn chưa phản ứng kịp đó là thanh âm gì, cửa phòng nhỏ trong phòng ngủ bị mở ra, Từ Nhuận Thanh chỉ mặc một cái quần ngủ dài rộng rãi đi ra, thấy cô ngây ngốc cầm cốc sữa đứng tại chỗ đó, có chút không kiên nhẫn nhíu mày: “Làm sao?”
“Không… không làm sao…” Niệm Tưởng khống chế không được, ánh mắt dò xét dáng người Từ Nhuận Thanh từ trên xuống dưới một lần.
Bình thường anh mặc blouse trắng, nhã nhặn tuấn tú, không biết rằng khi cởi quần áo ra thế nhưng lại có thể gợi cảm đến như vậy đâu.
Cô cảm thấy mặt mình lại có dấu hiệu nóng lên, nhanh chóng dời tầm mắt, liếc trái liếc phải nửa ngày, rốt cuộc liếc thấy bên cạnh anh, chiếc giường cực lớn… Thật quá đáng, một người mà ngủ giường lớn như vậy ư?
Từ Nhuận Thanh đi trở về cầm một cái khăn lông, vừa đi lại gần cô: “Có muốn đi tắm không?”
Niệm Tưởng vô thức gật gật đầu.
Nam khí mãnh liệt cùng với bước chân của anh, từng tấc một tới gần…
Hai mắt Niệm Tưởng đăm đăm nhìn anh —— không cần lại gần đây, cô sắp không chống đỡ được!!!
Từ Nhuận Thanh đi đến trước mặt cô, cách cô vài bước thì dừng lại, cúi thấp người, mắt nhìn trên môi cô dính một vòng sữa, giơ tay lấy một cái khăn lông sạch khác trùm lên trên mặt cô: “Bẩn chết.”
Bị, bị ghét bỏ … ( ttsu *′Д`) ttsu
Niệm Tưởng yên lặng kéo khăn xuống, lau trên môi, vẫn duy trì cái tư thế này, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn anh, hỏi một vấn đề cực kỳ quan trọng: “Chúng ta, đêm nay ngủ ở đâu…”
Chúng ta?
Từ Nhuận Thanh nhạy bén bắt được từ này, hơi nhướn mi một chút, hỏi lại: “Chúng ta? Em là muốn ngủ chung với tôi?”
Niệm Tưởng im lặng, dùng ánh mắt khiển trách anh —— làm sao có thể!
“Em ngủ ở phòng của tôi.” Anh quay đầu, mắt nhìn bốn phía, “Tôi đi ngủ phòng khách.”
… có lộn không?
Nhìn ra cô nghi hoặc, Từ Nhuận Thanh giải thích ngắn gọn: “Phòng khách không có điều hòa, cũng không có phương tiện, em ở phòng chính đi.”
Thấy anh muốn đi, Niệm Tưởng nhịn không được gọi anh lại: “Anh vừa rồi hình như còn có lời muốn nói với em.”
Từ Nhuận Thanh quay lưng lại cô, Niệm Tưởng căn bản đoán không ra giờ phút này anh có biểu tình gì. Trầm mặc thật lâu, anh mới như không có gì nói: “Hiện tại không muốn nói, tự em nhớ đi.”
Dứt lời, lại quay trở lại, đi đến bên cửa sổ, cầm lên một cái gối đầu liền đi ra ngoài, không nói thêm một câu.
Niệm Tưởng nâng cốc sữa có chút mộng mị… Không phải, này, như vậy đã xong sao?
“Tự mình nhớ” là nhớ cái gì… Tốt xấu gì cũng cho gợi ý chứ!
Cô đứng ở nơi đó, không biết làm thế nào thì Từ Nhuận Thanh lại quay lại, thân trên đã mặc thêm áo, trên cổ còn lười biếng vắt một cái khăn lông, trong tay đang cầm quần áo để thay, tùy tiện đặt ở cuối giường: “Tắm xong thì thay cái này.”
Niệm Tưởng nhìn qua, trên giường được xếp ngay ngắn chỉnh tề là sơmi trắng và một cái quần thể thao màu xám tro.
“Phòng khách ở cách vách, có việc gì gọi tôi.” Nói xong câu này, anh nhìn bốn phía, đi kiểm tra cửa sổ, mắt nhìn chỉ số máy điều hòa, quay người liền đi ra ngoài.
Niệm Tưởng cầm cốc thủy tinh xoay xoay, luôn cảm thấy anh có chút mất hứng, nhưng mất hứng cái gì, cô một chút cũng không biết.
Cô đi phòng bếp rửa ly, rửa xong khi đi qua cửa phòng khách thì do dự một chút, đứng lại, sau đó gõ nhẹ một cái.
Bên trong yên lặng không bao lâu, mới nghe thanh âm lạnh trầm của anh nói: “Vào đi.”
Niệm Tưởng mở cửa, liền đứng ở cửa nhìn anh, hơi co quắp: “Bác sĩ Từ.”
“Hửm?”
Sau một tiếng này, liền không nghe Niệm Tưởng mở miệng nữa. Từ Nhuận Thanh mới ngẩng đầu nhìn lại, “tiểu bạch thỏ” đang lấy một loại tư thế bị phạt đứng, cúi thấp đầu ở cửa, ngón tay xoắn nhẹ góc áo, đang không ngừng xoắn qua lại.
Từ Nhuận Thanh im lặng thở dài một hơi, hay là trước tiên cứ thỏa hiệp, lững thững đi đến trước mặt cô.
Niệm Tưởng đang không được tự nhiên, bỗng nhiên nhìn thấy tầm mắt đang cúi xuống của mình xuất hiện một đôi dép lê nam, động tác xoắn góc áo chợt dừng lại, lập tức càng nghiêm trọng thêm tiếp tục xoắn, xoắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không nghĩ ra a, không nghĩ ra ┮﹏┮…
Từ Nhuận Thanh kiên nhẫn chờ giây lát, cũng không đợi được cô mở miệng, giơ tay lên, dùng ngón tay trỏ điểm nhẹ lên mi tâm của cô, giọng nói trầm thấp, ngữ khí lại mềm nhẹ: “Nói chuyện.”
Đầu ngón tay se lạnh, nhưng tới gần như vậy, Niệm Tưởng một chút cũng không bài xích.
Chỉ cảm thấy chỗ đầu ngón tay anh đụng vào hơi tê dại, sau đó khuếch tán, khuếch tán, cả trái tim cũng tê tê…
Cô dừng lại, rốt cuộc không được tự nhiên vẫn chưa giảm, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em có chút việc không nghĩ ra.”
Từ Nhuận Thanh nghiêng mình dựa vào cửa, hai tay cắm trong túi quần, lười biếng nhìn cô, ý bảo cô tiếp tục.
Niệm Tưởng lại bắt đầu tra tấn góc áo, thanh âm cũng yếu đi vài phần, nhỏ giọng thầm thì: “Em cảm thấy… Anh giống như, đối với em có chút khác biệt…”
Thần sắc Từ Nhuận Thanh rốt cuộc nghiêm chỉnh vài phần, hứng thú chờ cô nói tiếp.
Không phụ sự mong đợi của mọi người, vẻ mặt tiểu bạch thỏ rầu rỉ nói: “Em đối với anh hình như cũng có chút khác biệt.”
“Chưa từng yêu đương?” Anh hỏi, ngữ khí nhàn nhạt.
Niệm Tưởng giương cao giọng, có chút nghi ngờ “Dạ” một tiếng, lập tức lắc đầu, ánh mắt dừng tại cổ tay lộ ra ngoài của anh: “Chưa từng.”
Trực giác của Niệm Tưởng nói rằng nhất định sẽ xảy ra chuyện gì kỳ quái, sẽ khiến cô tay chân luống cuống, đầu óc thanh tỉnh, lý trí lập tức làm ra phán đoán, nói sang chuyện khác: “Cái kia… Anh mới vừa nói em không nhớ anh… Có thể nhắc em một chút không?”
“Muốn biết?” Anh cười khẽ một tiếng, sắc mặt biếng nhác lại nặng hơn vài phần, càng thêm có vẻ chọc người.
Niệm Tưởng thiếu chút nữa thất thần, mặc niệm nhiều lần “□□ không tức thị sắc”, thế này mới hắng giọng một cái, thanh thúy đáp ứng một tiếng: “Muốn.”
“Nói thật, không quá muốn nói cho em biết.” Anh đứng thẳng người, lại đi tới phía trước một bước, cả người từ từ rời khỏi ánh đèn bao phủ phía sau, cùng cô đứng vào nơi lờ mờ của ánh sáng hắt vào.
Anh rất cao, đứng ở trước mặt cô, thân ảnh càng tới gần càng phóng to, càng có cảm giác áp bách.
Anh lại tựa như không biết, tiếp tục đi về phía trước một bước, làm cho người trước mặt không tự giác lui về phía sau, lui, lui, lui về sau nữa… Đến khi cả người dán vào bức tường, anh mới như không có gì cúi người xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
“Vấn đề trước đó em hỏi tôi, tôi đã trả lời em.” Thanh âm anh lại giảm thấp xuống vài phần, nhẹ giọng, nhưng có vài phần không vui rõ ràng, nặng nề tới gần cô: “Không phải nói trí nhớ rất tốt sao? Sao lại không nhớ? Hay là, em trước giờ vẫn vậy?”
Không biết là nơi nào nổi lên khí lạnh, Niệm Tưởng chỉ cảm thấy bắt đầu từ lòng bàn chân, làn khí lạnh cứ một đường lan tràn đến lưng, làm cô đổ mồ hôi lạnh.
Cô bị hỏi mà chỉ có thể im lặng, vô tội nhìn anh —— đến cùng là đang nói cái gì a, cô một chút cũng nghe không hiểu! ( つ ﹏ つ)
Đáy mắt Từ Nhuận Thanh tràn ra ý cười, nhợt nhạt, nhu hòa, lại làm cho Niệm Tưởng càng khắc sâu trận ớn lạnh, toàn bộ đầu óc đều “Ong ong ong” vang lên —— má ơi, không nên cười, thật rất áp lực!
Trong hành lang chỉ có ngọn đèn của gian phòng hắt ra, đích thực mờ ám, Niệm Tưởng bị nhốt trong phạm vi của anh, chân vô lực mềm nhũn, dán chặt vách tường.
Từ Nhuận Thanh giơ tay lên, tay phải ôm lấy mặt cô, ngón cái đặt trên môi cô, hơi hơi dùng lực, nhẹ nhàng chặn trên môi.
Độ ấm đầu ngón tay anh so với độ ấm môi cô càng nóng hơn một chút, xúc cảm rõ ràng đặt tại môi cô, làm tim Niệm Tưởng nhất thời nhảy loạn cào cào. Không phải sợ hãi anh sẽ làm hại cô, mà là một loại dự cảm khó có thể biết trước, lại làm cho cô tay chân luống cuống…
Là, là muốn hôn cô sao? Niệm Tưởng hoảng sợ.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô anh chậm rãi cúi đầu, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn cô.
Cho dù ngọn đèn mờ tối, nhưng Niệm Tưởng như cũ thấy rõ, trong mắt của anh có ánh lửa sáng ngời, đang từng chút một thiêu đốt, dần dần đem cô cũng cuốn vào, từng tấc một, chậm rãi nuốt hết.
Môi anh rốt cuộc đè lên, hơi lạnh nơi chóp mũi nhẹ chống lên cô, chỉ là đôi môi kia lại dừng trên ngón tay anh đang đặt trên môi cô.
Trong nháy mắt, hỏa quang bùng cháy, một hình ảnh đột nhiên nhảy lên trong đầu Niệm Tưởng, cô bỗng nhiên trọn tròn mắt, có chút không dám tin nhìn anh —— sao, sao lại? Ơ…
Mà cũng trong lúc đó, anh vẫn duy trì tư thế như vậy, ánh mắt nặng nề ngưng mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Nhớ chưa?”
Thanh âm kia tựa như mang theo độ ấm, nóng bỏng, nóng đến làm ngực cô toan đau.
Anh chậm rãi nhắc nhở: “Sáu năm trước, nha khoa bệnh viện thuộc đại học B, răng khôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro