Chương 5
Mạc Như Quy
2024-07-03 13:52:44
TỪ XƯA CÔNG 2 ĐÃ SỦNG CÔNG 4
Tác giả: Mạc Như Quy
Chương 5: Trở lại thời cuối cấp.
Edit: Kally
Beta: Phong
- --------
Xe taxi chở Tống Thanh Chấp lao vút đi, để lại Hứa Tinh Lạc một mình bơ vơ trong cái tiết trời lạnh giá tháng ba.
Chẳng biết có phải tài xế taxi đã về nhà ngủ hết rồi hay không mà khiến cho bạn học Hứa, hiếm lắm mới có dịp ga lăng một lần, phải đứng đợi hơn 20 phút mới bắt được xe.
Thật là khó khăn.
Sau khi trở về căn phòng đơn nhỏ xa lạ với tiếng chó nhà hàng xóm lâu lâu sủa vài tiếng làm bạn giữa không gian đêm khuya yên tĩnh.
Căn phòng mới này tuy nhỏ và thô sơ nhưng vẫn có thể coi như là không gian riêng tư của hắn, không có tiếng động, cách âm cũng tốt.
Nói chung là Hứa Tinh Lạc khá hài lòng.
Bảy giờ sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo lên, một bàn tay vươn ra với lấy điện thoại tắt báo thức.
Chủ nhân của chiếc điện thoại di động kia hoàn toàn không muốn dậy, nhưng khát vọng sinh tồn mãnh liệt đã buộc hắn mở mắt ra và đối mặt với hiện thực.
Mới có bảy giờ thôi.
Hứa Tinh Lạc vẫn đang đắm chìm trong cơn buồn ngủ, cảm giác như đây là lần đầu tiên trong đời hắn dậy sớm vậy.
Ký ức về thời trung học đã qua quá lâu rồi.
Là một người đàn ông đã bước vào đời, Hứa Tinh Lạc vẫn chưa thể quen với thân phận học sinh của mình.
Đức Trung vào học vào lúc 7 giờ rưỡi, mà đạp xe từ đây đến Đức Trung cần mười phút, nói cách khác Hứa Tinh Lạc chỉ có hai mươi phút để vệ sinh cá nhân và ăn sáng.
Đủ rồi.
Đối với người đã quen lăn lộn trong xã hội như hắn thì cho dù còn hai phút thì vẫn kịp một phút để ăn sáng.
Hắn bật dậy mặc đồng phục vào, bộ đồng phục có chút nhăn nheo, chắc là do hôm đó hắn để trong vali mà không treo lên.
Hắn tuỳ ý vuốt vuốt mấy cái đã đỡ nhăn nheo, ở đây thì cũng chỉ có như vậy thôi. Hứa Tinh Lạc thở dài sau đó chạy vào phòng tắm chật hẹp vệ sinh cá nhân, mất năm phút để rửa mặt, hắn chỉ còn năm phút để đi vệ sinh.
Khoảng 7 giờ 12 phút, Hứa Tinh Lạc dừng lại ở quán bánh bao ngay dưới tầng mua một phần bánh bao nhân thịt và một ly sữa đậu nành, sau đó vừa ăn vừa chạy đi thuê một chiếc xe đạp công cộng rồi dựa vào xe chén sạch bữa sáng.
Lát nữa hắn phải đạp xe đến trường.
Thấy bác gái công nhân vệ sinh môi trường đẩy xe rác đi ngang qua, Hứa Tinh Lạc vung tay ném rác vào trong xe: "Cảm ơn bác!"
Hạnh phúc của thiếu niên đơn giản chỉ như vậy thôi.
"......" Bác gái quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy một cậu học sinh trẻ tuổi đầy phấn chấn đạp xe chạy về phía trước.
Sau khi đậu xe gần cổng trường xong thì còn dư tận năm phút.
Cảm nhận đầu tiên của Hứa Tinh Lạc đó là mệt quá đi thôi, hôm nay hắn đã dậy quá sớm.
Hắn vừa đi vừa chỉnh lại mái tóc mà mình đã bỏ tiền cắt tỉa lại cẩn thận.
Ban nãy đi đường tóc đã bị gió đã thổi cho rối bù.
Trước cổng trường, có hai thành viên của đội quản lý học sinh đeo băng tay màu đỏ, họ đứng đó để bắt những học sinh đi học muộn hoặc không mặc đồng phục.
Một trong số đó là Tống Thanh Chấp, cậu là đội trưởng của đội quản lý học sinh, bên cạnh cậu là một bạn học kiêm bạn thân tên Thẩm Kí.
"Nhìn xem ai kìa?" Thẩm Kí huých vai Tống Thanh Chấp.
"Hả?" Tống Thanh Chấp ngẩng đầu lên nhìn theo hướng Thẩm Kí chỉ, sau khi nhìn thấy đó là Hứa Tinh Lạc thì giật mình.
Chịu đi học sao, cậu cứ tưởng hôm đó Hứa Tinh Lạc bốc phét thôi.
"Không ngờ cậu ta vẫn dám đi học đấy, chậc chậc." Thẩm Kí khoanh tay nói: "Tao ghét cậu ta lâu lắm rồi, lần này phải chỉnh cậu ta mới được......"
"Thẩm Kí." Tống Thanh Chấp gọi cậu ta lại.
Chưa kịp nói gì thì Hứa Tinh Lạc đã nghênh ngang bước tới trước mặt họ, tên nhóc này chỉ lo vuốt tóc, hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh.
"Ê, đợi đã." Thẩm Kí đưa tay chặn người lại.
"Chuyện gì?" Hứa Tinh Lạc hỏi.
"Bạn học, đồng phục của cậu không đúng quy định." Thẩm Kí nói: "Nếu không đúng thì không được vào trường."
Với tính cách của trùm trường, chịu mặc đồng phục đi học là đã giỏi lắm rồi, còn gây khó dễ như vậy thì nhất định sẽ tức giận, Thẩm Kí đang mong hắn nhanh nổi điên lên, chậc.
"Không đúng quy định?" Hứa Tinh Lạc nhìn Thẩm Kí rồi lại nhìn đồng phục của mình: "Không đúng chỗ nào?" Đồng phục của hắn sạch sẽ gọn gàng, ngoài việc hơi nhăn một chút ra thì có làm sao đâu?
"Dù sao thì cũng không đúng quy định." Thẩm Kí khoanh tay nói.
Đệt....
Anh bạn này có thái độ lạ thật nha.
Hứa Tinh Lạc rất biết nhìn mặt đoán ý, vừa liếc mắt một cái hắn đã nhìn ra đối phương đang làm khó mình nên khó chịu nói: "Này....."
"Kéo khóa áo lên là được." Tống Thanh Chấp nói.
Cậu cảm thấy nếu mình tiếp tục im lặng thì Hứa Tinh Lạc sẽ nổi khùng lên rồi đánh Thẩm Kí mất.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc nên Hứa Tinh Lạc theo bản năng nhìn sang, thấy là Tống Thanh Chấp thì hắn hơi bất ngờ.
"Bạn học Tống." Hắn nhìn thấy trên tay áo đồng phục của Tống Thanh Chấp có đeo băng đỏ: "Nay cậu trực à?"
"Ừ." Tống Thanh Chấp nhìn hắn gật đầu: "Tới ca."
"Ồ." Hứa Tinh Lạc ồ một tiếng, cơn khó chịu với Thẩm Kí khi nãy cũng biến mất: "Vất vả rồi."
Tống Thanh Chấp nhìn sang Thẩm Kí, thấy mặt người kia đã đen xì thì bảo: "Kéo khóa áo đồng phục của cậu lên rồi nhanh vào lớp đi."
"Được thôi." Ban nãy thái độ của Thẩm Kí khiến hắn rất khó chịu nhưng bây giờ người nói là Tống Thanh Chấp nên hắn đành nghe theo: "Cái trường gì mà đến việc này cũng quản vậy?"
"Ha ha, làm như đây là ngày đầu tiên mày học ở Đức Trung vậy." Thẩm Kí không yên vẫn cứ phải khích đểu một câu.
Hứa Tinh Lạc không để ý đến cậu ta.
Hắn coi thường mấy tên hay kháy đểu như vậy, có chuyện gì thì cứ hẹn nhau đánh một trận.
"Cái khóa này không kéo được......" Hứa Tinh Lạc nói, không biết khóa kéo của đồng phục bị gì mà kéo mãi cũng không được.
"Để tôi thử xem." Tống Thanh Chấp hất tay Hứa Tinh Lạc ra, kỳ lạ là cậu kéo lên bình thường mà không khó khăn gì hết.
"Quao, cảm ơn nhé." Hứa Tinh Lạc khâm phục.
Thẩm Kí nhìn thấy cảnh này thì trợn tròn của mắt, cậu ta cảm thấy thật hoang đường, hoang đường tới mức xém ngã nhào ra đất.....
Lạ vậy? Tống Thanh Chấp là một tên có bệnh sạch sẽ, sao có thể chủ động kéo khoá giúp người ta?
Thẩm Kí là bạn thân mà còn chưa được hưởng đặc quyền như này đâu.
Nhưng vấn đề quan trọng hơn là vì sao Tống Thanh Chấp lại giúp Hứa Tinh Lạc.
Không phải trước giờ hai người họ nước sông không phạm nước giếng, chả có chút liên hệ gì với nhau sao?
Thẩm Kí luôn nghĩ hai người họ không cùng một thế giới, nhưng vừa nãy họ đã chọc thủng bức màn mỏng manh để nối hai thế giới làm một.
"Không cần khách sáo." Tống Thanh Chấp nhàn nhạt trả lời rồi lại thấp giọng nhắc nhở khi nhìn qua bộ đồng phục nhăn nheo của Hứa Tinh Lạc: "Lần sau nhớ ủi đồng phục cẩn thận, đặc biệt là thứ hai."
"Vì sao?" Hứa Tinh Lạc không hiểu: "Bởi vì thứ hai cậu trực sao?"
Tống Thanh Chấp ngơ ngác: "Bởi vì thứ hai là ngày chào cờ nên sẽ kiểm tra kỹ hơn."
"Ra là vậy." Hứa Tinh Lạc bừng tỉnh, sau đó hắn vỗ vai Tống Thanh Chấp: "Bạn học Tống vất vả rồi, chào nhé."
Sau khi trải qua chuyện kéo khoá vừa rồi, Thẩm Kí chỉ run nhẹ khi thấy Hứa Tinh Lạc vỗ vai Tống Thanh Chấp.
Tống Thanh Chấp không có phản ứng gì, nhưng Thẩm Kí bên cạnh đã không thể giữ bình tĩnh nổi nữa, hắn theo nhìn bóng lưng Hứa Tinh Lạc bĩu môi: "Chấp ca, mày biết ai kia à?"
"Ai kia...... Ai kia là ai?" Tống Thanh Chấp hỏi.
"Thì là Tần...... Hứa Tinh Lạc đó." Thẩm Kí nhìn cậu.
"Mày không biết sao?" Tống Thanh Chấp không hiểu.
"Đệt, ý tao đâu phải vậy." Thẩm Kí giật giật khóe miệng: "Ý tao là tụi mày thân nhau như vậy từ khi nào? Mày còn kéo khóa áo giúp cậu ta nữa."
"Chuyện đó có gì lạ sao?" Tống Thanh Chấp vừa hỏi vừa gỡ băng tay trên cánh tay xuống, cẩn thận gấp lại rồi bỏ vào túi.
"Ừ." Thẩm Kí gật đầu: "Rất lạ, không phải mày có bệnh sạch sẽ sao? Tao chưa từng thấy mày chủ động chạm vào ai bao giờ."
Tống Thanh Chấp dường như bị hỏi đến nghẹn họng, nhất thời không trả lời được, đúng lúc này chuông vào học vang lên.
"Đi thôi, về lớp nào." Cậu xoay người đi về khu dạy học.
Lớp 12 rồi, việc học rất nặng, Thẩm Kí tạm thời quên mất mấy chuyện về Hứa Tinh Lạc.
Lớp 12/1 chuyên Văn.
Hứa Tinh Lạc vào lớp đúng lúc chuông reo, hắn còn đang tính hỏi thăm lại coi mình có phải học lớp này hay không nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt quái dị của bạn học thì, ừm, đúng lớp rồi.
Nghe nói trùm trường ngồi một mình ở hàng cuối bởi vì chả ai muốn ngồi cùng hắn mà hắn của chả ưa ai.
Khá tốt.
Hứa Tinh Lạc ngồi xuống bàn học riêng ở hàng cuối sau đó lấy một cuốn sách trong ngay bàn ra, mở trang bìa xem thử.
Đúng là chỗ của hắn rồi.
Sau khi hắn ngồi xuống, các học sinh trong lớp bắt đầu bàn tán.
"Đệt, Tần...... Hứa Tinh Lạc dám đến trường sao, tao tưởng cậu ta không tới cơ."
Người bị bàn tán có thính lực khá tốt nên nghe được hết nghĩ thầm: 'Tôi cũng tưởng là tôi không tới.'
"Cậu ta sửa họ rồi à?"
"Đúng thế, mày không đọc báo à?"
Ồ, việc gia đình mà còn được lên cả báo à, tự hào quá đi.v
"Bây giờ Tần gia không còn quan hệ với cậu ta nữa, nghe nói cậu ta trở về với ba mẹ ruột của mình rồi."
"Đúng đúng, nghe nói đó chỉ là một gia đình bình thường thôi."
Hứa Tinh Lạc: Được các cậu đánh giá cao rồi, gia đình bình thường kì lạ mới đúng.
"Ủa, vậy sao cậu ta vẫn được học ở Đức Trung?"
"Bây giờ là học kỳ hai của lớp 12 rồi, nhà trường không nỡ hủy tư cách dự thi đại học của cậu ta......"
"Nhưng loại người như cậu ta thì thi đại học...."
Bỗng nhiên, mọi tiếng bàn tán im bặt.
Không phải bởi vì giáo viên vào lớp mà là Thẩm Kí và Tống Thanh Chấp đã quay lại lớp.
Đối với mọi người trong lớp mức độ chú ý của Tống Thanh Chấp cao hơn Hứa Tinh Lạc nhiều, vừa thấy Tống Thanh Chấp trở về thì bọn họ liền quên ngay Hứa Tinh Lạc.
Nói cho cùng thì một bên là niềm tự hào của lớp một bên là sự sỉ nhục của lớp, một trời một vực, sao mà so sánh được.
Cậu có vẻ ngoài khiến người ta nhung nhớ, chỉ bước đi thôi mà cũng khiến người khác phải ngước nhìn, bởi vì dáng người quá đẹp nên đứng hay ngồi thì cũng đều thu hút.
Chỗ của Hứa Tinh Lạc cách đối phương hai tổ, có thể nói là tương đối xa.
Hơn nữa sau khi vào lớp, người ta cũng chả thèm liếc nhìn hắn cái nào, Hứa Tinh Lạc nhún vai chấp nhận, sau này trên lớp cứ giả vờ không quen thôi.
"Chào các em, buổi sáng tốt lành." Chủ nhiệm thầy La vào lớp theo thói quen mà nhìn qua chỗ Hứa Tinh Lạc rồi mới đảo mắt một vòng quanh lớp, ông chậc lưỡi: "Bạn Hứa Tinh Lạc hôm nay có đi học không?"
Phía dưới vang lên một trận cười khúc khích,
Bởi vì thái độ này của thầy La mà bạn học Hứa Tinh Lạc đã lâu chưa đến trường giơ tay lên vẫy vẫy mà chả ngại ngùng gì: "Có ạ, chúc thầy một ngày tốt lành."
Các bạn học khựng lại.
Ủa...... Sao không giống họ tưởng tượng cho lắm.
"Ừ, mấy em tốt thì thầy mới tốt được." Đối với cậu học sinh khiến người khác đau đầu này thầy La có cả một bụng lời nói muốn nói nhưng vì nghĩ đến hoàn cảnh của đối phương nên lại thôi: "Phấn chấn lên, đi học cho đàng hoàng, lần sau đừng có trốn học nữa biết chưa?"
"Thưa thầy em biết rồi ạ!" Thái độ của bạn học Hứa Tinh Lạc rất tốt.
"Tốt." Thầy La không ý kiến gì, ông lắc đầu bắt đầu nói chuyện chính: "Các bạn học! Mới đó mà chúng ta đã học được một tháng rồi, hôm nay vẫn quy tắc cũ, đổi chỗ nào." Sau đó còn cố ý nói: " Bạn học Hứa Tinh Lạc không cần đổi."
Mọi người đều nhìn Hứa Tinh Lạc bằng ánh mắt hâm mộ.
Chỗ ngồi của hắn nằm ở bàn cuối dãy giữa nên không phải di chuyển mỗi khi đổi chỗ.
Nơi đó mát biết bao nhiêu.
Tống Thanh Chấp chuyển bàn, ngồi ngay phía trước Hứa Tinh Lạc, quả là trùng hợp.
Bạn cùng bàn của cậu là Thẩm Kí, sau khi cậu ta thấy Hứa Tinh Lạc thì nhỏ giọng chửi đổng: "Mẹ nó, đúng là oan gia ngõ hẹp."
Người ta đều nói quá tam ba bận, nhưng đối với Hứa Tinh Lạc chính là quá nhị hai bận, hắn đáp trả: "Đàn ông con trai sao mà nhỏ nhen quá vậy?"
Trong lòng Thẩm Kí ồ một tiếng, tới rồi: "Tôi nói cậu sao? Sao mà có tật giật mình vậy?"
Hứa Tinh Lạc nhìn hắn: "Bạn học, tôi có nói gì cậu sao? Cậu giật mình như vậy làm gì?"
"Mày......" Thẩm Kí tức hổn hển.
"Thẩm Kí." Tống Thanh Chấp đá cậu ta một cái, nhắc nhở: "Hôm nay mày trực, gây chuyện phạt gấp đôi đấy."
Lúc này Thẩm Kí mới nén lại, cậu ta nói với Tống Thanh Chấp: "Vậy mai tao chửi."
Tống Thanh Chấp liếc nhìn ra đằng sau: "Mày chắc chưa?"
"Sao lại không?" Thẩm Kí cười gian xảo: "Trước kia không dám, bây giờ thì sợ gì?"
"Trường sẽ luôn xử lý công bằng chuyện mày gây ra." Tống Thanh Chấp kê bàn xong thì ngồi xuống, cậu lấy bài thi sẽ sửa trong hôm nay ra, tận tình khuyên bảo: "Gần thi đại học rồi, hy vọng ngài có thể kìm nén con thú trong mình."
"Cũng đúng." Thẩm Kí gật đầu, chôn vùi tiền đồ của mình vì Hứa Tinh Lạc quả thật không đáng.
Hứa Tinh Lạc ngồi phía sau: "......"
Đệt, hai người có thể chọn chỗ khác nói không?
Sau khi mọi người đổi chỗ xong, thầy La lớn tiếng nói: "Lấy bài thi tuần trước ra."
Tuần trước Hứa Tinh Lạc đâu có đi học, hắn đang định giơ tay báo thầy mình không có......
"Cậu coi đi." Một tờ giấy thi rơi từ trên trời xuống ngay trên bàn hắn, là Tống Thanh Chấp ngồi trước đưa cho.
"Ôi, sao tôi có thể không biết điều như vậy?" Miệng thì nói như vậy nhưng hai tay lại rất thành thật cầm lấy bài thi: "Cảm ơn nhé."
Thẩm Kí trợn tròn mắt: "Thanh Chấp, còn mày thì sao......"
"Im lặng chút đi, thầy La đang nhìn mày đó." Tống Thanh Chấp kéo bài thi của Thẩm Kí sang để ở giữa: "Tao nhớ tất cả câu hỏi, đề thi này không khó."
Thẩm Kí khâm phục: "Mày đỉnh thật."
Hứa Tinh Lạc cầm bài thi của Tống Thanh Chấp xem, chữ đẹp thật, không biết có làm đúng không.
Rất nhanh hắn đã biết câu trả lời, đáp án trong đề thi của Tống Thanh Chấp giống đến 99% đáp án tiêu chuẩn của thầy La.
Má đỉnh thật.
Hứa Tinh Lạc đã tốt nghiệp đi làm được mấy năm, bây giờ quay lại học kiến thức của cấp ba, nếu nói không khó thì là nói dối.
Nhưng kiến thức nền của hắn cũng không tệ, dù sao cũng là người đã từng vượt qua kì thi đại học, hắn cảm thấy mình vẫn có thể cứu vớt chút ít..
Thầy La chỉ hận sắt không thành thép với Hứa Tinh Lạc, nhưng trong lòng ông vẫn lo lắng, thấy hắn cố gắng không ngủ trong tiết này, ông cảm thấy có chút an ủi.
"Bạn học Hứa Tinh Lạc, em có hiểu những gì thầy giảng không?" Sắp hết tiết, thầy La lại một lần nữa gọi tên Hứa Tinh Lạc.
Điều này khiến cả lớp tập trung vào Hứa Tinh Lạc, bao gồm cả Tống Thanh Chấp.
"Hiểu ạ." Hứa Tinh Lạc cười hì hì nói: "Thầy giảng rất dễ hiểu."
Các bạn học lại cười rộ lên.
Thầy La cũng cười: "Tiết sau là tiết của thầy Vương, hy vọng em hăng hái như vậy nhé."
Không lâu sau, tiết học kết thúc.
Học sinh cuối cấp có tinh thần học tập rất cao, trừ thời gian đi vệ sinh ra thì còn lại đa phần đều gắn chặt trên bàn học.
"Thanh Chấp, đi vệ sinh không?" Thẩm Kí hỏi.
"Mày là con gái sao? Đi vệ sinh cũng phải có người theo hầu à." Tống Thanh Chấp cúi đầu viết viết gì đó.
Thẩm Kí chán nản rời đi một mình.
Hứa Tinh Lạc đã hiểu, thì ra Tống Thanh Chấp nói chuyện với ai cũng đanh đá như vậy hết.
Nếu Tống Thanh Chấp biết hắn nghĩ về mình như vậy chắc chắn sẽ thấy rất oan ức, làm gì có, cậu chỉ như vậy với những người thân thiết với mình thôi.
"Bạn học Tống, trả bài thi cho cậu nè." Hứa Tinh Lạc đưa bài thi qua: "Cảm ơn."
"Ừ." Tống Thanh Chấp chả thèm quay đầu mà tuỳ tiện cầm lấy rồi nhét vào học bàn.
"Tinh Lạc!" Một giọng nói cao vút phát ra từ ngoài cửa.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào nó.
Tống Thanh Chấp đối với âm thanh này có hơi nhạy cảm hơn bình thường, sắc mặt cậu hơi đổi, nghĩ nghĩ rồi quay đầu lại nhìn sang.
Tần Thư Thụy đứng ở cửa sau, trên mặt mang theo nụ cười, tựa như chỉ để mắt tới Hứa Tinh Lạc không hề nhìn thấy người khác.
Hứa Tinh Lạc thân là nhân vật chính mà lại không hề nhận ra rằng người ta gọi mình cho đến khi có người đi tới vỗ nhẹ vào vai hắn.
"Xin chào! Em nghe mọi người nói anh đi học còn tưởng là người ta lừa em." Tần Thư Thụy rất vui vẻ, đặt mông ngồi lên trên bàn hắn: "Bây giờ anh đang ở đâu thế, sao không trả lời WeChat của em?"
Là Tần Thư Thụy à, Hứa Tinh Lạc lạnh lùng đáp: "Ở gần trường, không muốn nên không trả lời."
Không phải tình cảnh bây giờ của hắn rất tệ à? Làm bộ vui vẻ với Tần Thư Thụy mới kì lạ.
"Anh dọn ra ngoài sao?" Tần Thư Thụy dường như không bận tâm đến thái độ của Hứa Tinh Lạc, cậu ta cũng cảm thấy như vậy mới bình thường: "Cũng tốt, anh không thân với cha mẹ ruột lắm, ở một mình cũng tốt."
"Ừ." Hứa Tinh Lạc nói.
Tần Thư Thụy rất nhiệt tình: "Tinh Lạc, chiều nay tan học em với anh cùng về nhà nhé"
"Không cần." Hứa Tinh Lạc biết cậu ta tốt, nhưng như vậy quá giả tạo: "Bây giờ tôi rất tốt, cậu muốn làm gì thì làm đi, đừng quan tâm đến tôi."
"Như vậy sao được?" Tần Thư Thụy không yên tâm, nói đúng ra thì là lo lắng đến sốt cả ruột, tuần trước Hứa Tinh Lạc không đi học, cậu ta ở trường nghe được rất nhiều người nói muốn trả thù Hứa Tinh Lạc, đệt, đây không phải là bỏ đá xuống giếng sao? Cho nên cậu ta mới muốn giúp: "Nói rồi nhé, chiều này em với anh cùng về."
Hứa Tinh Lạc nhất thời nghẹn lời, nghĩ tí hắn lại hỏi: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Tần gia, căn phòng đối diện phòng anh." Tần Thư Thụy nói với vẻ mặt rất cẩn trọng.
"Có quen không?" Hứa Tinh Lạc không hề dao động, thấy bộ dạng căng thẳng của thằng nhóc này cũng chỉ mắc cười.
"Ừ, cũng được." Thấy Hứa Tinh Lạc không ngại, Tần Thư Thụy nhẹ nhàng thở ra rồi lại nói: "Chừng nào anh mới dọn về?"
Đến giờ Tần Thư Thụy vẫn cảm thấy chuyện đâu có đến mức như vậy, chỉ cần Hứa Tinh Lạc quay về xin lỗi thì vẫn có con đường sống.
"Không về nữa." Hứa Tinh Lạc nói rồi nhích ghế lại gần, nhìn cậu ta: "Sau này tôi với Tần gia nước sông không phạm nước giếng, tôi tự sống cuộc đời của mình, hiểu không?"
Tần Thư Thụy còn muốn nói gì đó nhưng lại nghe Hứa Tinh Lạc hỏi: "Cậu chuẩn bị cho việc thi đại học thế nào rồi?"
"Cũng tạm ạ." Tần Thư Thụy hơi bất ngờ, nhưng lại cười nói: "Anh cũng quan tâm đến chuyện này sao?"
"Tôi muốn tìm người kèm tôi học." Hứa Tinh Lạc muốn nói rồi lại thôi.
Tần Thư Thụy hiểu ý nhưng lại hơi do dự: "Em vẫn luôn kèm Lâm Khác học, nhưng mà...... Dạo này anh ấy học cũng ổn rồi, hay là......"
"Bỏ đi, cậu cứ tiếp tục kèm cậu ta đi." Hứa Tinh Lạc không muốn gây chuyện, hôm nay đã nói xong những việc cần nói với Tần Thư Thụy rồi, cũng hoàn thành mục tiêu dọa người kia rồi: "Về lớp đi, cậu ở đây không tốt."
"Sao lại không tốt chứ?" Tần Thư Thụy nhìn xung quanh, cậu ta quay đầu liền nhìn thấy bóng dáng Tống Thanh Chấp thì lập tức trở nên xấu hổ, nhỏ giọng nói với Hứa Tinh Lạc: "Tống Thanh Chấp ngồi phía trước anh sao?"
Hứa Tinh Lạc gật đầu.
Tần Thư Thụy tiếp tục xấu hổ: "Vậy em về trước đây, có chuyện gì thì nhớ nhắn tin cho em, đừng tự mình ôm hết." Cậu ta nhảy xuống từ trên bàn của Hứa Tinh Lạc.
"Ừ." Hứa Tinh Lạc gật đầu.
Tần Thư Thụy là con dao hai lưỡi, kết thân với cậu ta có thể cản một số người muốn làm phiền hắn, nhưng cũng có thể gây ra nhiều rắc rối hơn.
Chẳng hạn như là Lâm Khác, hoặc là...... Tống Thanh Chấp.
Đương nhiên Hứa Tinh Lạc không xác định được Tống Thanh Chấp có vì vậy mà ghét mình không, điều duy nhất hắn xác định được là chắc chắn Lâm Khác sẽ ghét mình thấu xương.
Tần Thư Thụy rời đi, trong lớp học yên tĩnh không một tiếng động.
Nhưng trong lòng các bạn học đang dậy sóng dữ dội, đệt, người ta đồn Hứa Tinh Lạc gây sự với Tần gia mà sao lại thân với Tần Thư Thuỵ vậy chứ?
Mấy kẻ vừa nãy tính chế giễu Hứa Tinh Lạc vui mừng khôn xiết vì họ đã không nông nổi mà làm vậy.
Nói sao nhỉ, lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, cho dù Hứa Tinh Lạc sa cơ thất thế thì cũng không phải người dễ bắt nạt.
"Thì ra cậu và Tần Thư Thụy có quan hệ tốt vậy." Tống Thanh Chấp ngả người ra sau nói chuyện với trùm trường.
"Làm sao, cậu ghen à?" Hứa Tinh Lạc hỏi.
"Bình thường." Tống Thanh Chấp không cẩn thận liếc nhìn bốn phía rồi dùng sách che mặt lại, thấp giọng nói: "Cậu ấy không thích tôi, tôi cũng không thể ngăn cản cậu ấy thích người khác, đúng chứ? "
Hứa Tinh Lạc sửng sốt nói: "Cậu thật là rộng lượng."
"Như nhau thôi." Tống Thanh Chấp nói: "Vậy ý của cậu là, cậu ta thật sự thích cậu?"
Nghe vậy Hứa Tinh Lạc liền hiểu thằng nhóc này đang dò hỏi tình hình của tình địch.
Hắn cảm thán, tình yêu khiến con người ta dại khờ.
"Cậu nghĩ nhiều rồi, cậu ta không thích tôi." Hứa Tinh Lạc nói thật: "Tần Thư Thụy chỉ là quá tốt bụng, không nỡ nhìn tôi như vậy, kiểu rất thừa tình thương ấy, hiểu không?"
"Cũng đúng." Tống Thanh Chấp như đang suy nghĩ điều gì.
"Thật ra......" Hứa Tinh Lạc cũng là một người rất thương người, hắn không nỡ nhìn người ta vì tình mà khổ sở: "Nếu cậu thích cậu ta đến vậy thì có thể cố gắng thêm chút nữa, tôi đánh giá cao cậu."
Nhắc đến chuyện của mình và Tần Thư Thụy, Tống Thanh Chấp im lặng không nói gì, hiển nhiên là vẫn còn trong giai đoạn thất tình.
Cậu ngồi thẳng lại, một là không muốn nói về chuyện này, hai là Thẩm Kí về lớp rồi.
"Đệt đệt đệt, Thanh Chấp." Thẩm Kí bước vào, tiến đến bên tai Tống Thanh Chấp nói: "Mày đoán xem khi nãy tao ra ngoài nghe được gì?"
Tống Thanh Chấp nhìn ra bên ngoài: "Tiếng gió Tây Bắc?"
"Không phải......" Thẩm Kí biết mình cứ úp úp mở mở trước mặt Tống Thanh Chấp cũng vô dụng, cậu ta nhỏ giọng nói: "Tao nghe nói Lâm Khác muốn xử Hứa Tinh Lạc, ngay lúc tan học chiều nay."
Tống Thanh Chấp nhướng mày, liếc mắt nhìn về phía sau.
Cậu nghĩ trong lòng, chuyện đến cả cũng Thẩm Kí biết thì có khả năng rất cao là tin giả.
Tác giả: Mạc Như Quy
Chương 5: Trở lại thời cuối cấp.
Edit: Kally
Beta: Phong
- --------
Xe taxi chở Tống Thanh Chấp lao vút đi, để lại Hứa Tinh Lạc một mình bơ vơ trong cái tiết trời lạnh giá tháng ba.
Chẳng biết có phải tài xế taxi đã về nhà ngủ hết rồi hay không mà khiến cho bạn học Hứa, hiếm lắm mới có dịp ga lăng một lần, phải đứng đợi hơn 20 phút mới bắt được xe.
Thật là khó khăn.
Sau khi trở về căn phòng đơn nhỏ xa lạ với tiếng chó nhà hàng xóm lâu lâu sủa vài tiếng làm bạn giữa không gian đêm khuya yên tĩnh.
Căn phòng mới này tuy nhỏ và thô sơ nhưng vẫn có thể coi như là không gian riêng tư của hắn, không có tiếng động, cách âm cũng tốt.
Nói chung là Hứa Tinh Lạc khá hài lòng.
Bảy giờ sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo lên, một bàn tay vươn ra với lấy điện thoại tắt báo thức.
Chủ nhân của chiếc điện thoại di động kia hoàn toàn không muốn dậy, nhưng khát vọng sinh tồn mãnh liệt đã buộc hắn mở mắt ra và đối mặt với hiện thực.
Mới có bảy giờ thôi.
Hứa Tinh Lạc vẫn đang đắm chìm trong cơn buồn ngủ, cảm giác như đây là lần đầu tiên trong đời hắn dậy sớm vậy.
Ký ức về thời trung học đã qua quá lâu rồi.
Là một người đàn ông đã bước vào đời, Hứa Tinh Lạc vẫn chưa thể quen với thân phận học sinh của mình.
Đức Trung vào học vào lúc 7 giờ rưỡi, mà đạp xe từ đây đến Đức Trung cần mười phút, nói cách khác Hứa Tinh Lạc chỉ có hai mươi phút để vệ sinh cá nhân và ăn sáng.
Đủ rồi.
Đối với người đã quen lăn lộn trong xã hội như hắn thì cho dù còn hai phút thì vẫn kịp một phút để ăn sáng.
Hắn bật dậy mặc đồng phục vào, bộ đồng phục có chút nhăn nheo, chắc là do hôm đó hắn để trong vali mà không treo lên.
Hắn tuỳ ý vuốt vuốt mấy cái đã đỡ nhăn nheo, ở đây thì cũng chỉ có như vậy thôi. Hứa Tinh Lạc thở dài sau đó chạy vào phòng tắm chật hẹp vệ sinh cá nhân, mất năm phút để rửa mặt, hắn chỉ còn năm phút để đi vệ sinh.
Khoảng 7 giờ 12 phút, Hứa Tinh Lạc dừng lại ở quán bánh bao ngay dưới tầng mua một phần bánh bao nhân thịt và một ly sữa đậu nành, sau đó vừa ăn vừa chạy đi thuê một chiếc xe đạp công cộng rồi dựa vào xe chén sạch bữa sáng.
Lát nữa hắn phải đạp xe đến trường.
Thấy bác gái công nhân vệ sinh môi trường đẩy xe rác đi ngang qua, Hứa Tinh Lạc vung tay ném rác vào trong xe: "Cảm ơn bác!"
Hạnh phúc của thiếu niên đơn giản chỉ như vậy thôi.
"......" Bác gái quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy một cậu học sinh trẻ tuổi đầy phấn chấn đạp xe chạy về phía trước.
Sau khi đậu xe gần cổng trường xong thì còn dư tận năm phút.
Cảm nhận đầu tiên của Hứa Tinh Lạc đó là mệt quá đi thôi, hôm nay hắn đã dậy quá sớm.
Hắn vừa đi vừa chỉnh lại mái tóc mà mình đã bỏ tiền cắt tỉa lại cẩn thận.
Ban nãy đi đường tóc đã bị gió đã thổi cho rối bù.
Trước cổng trường, có hai thành viên của đội quản lý học sinh đeo băng tay màu đỏ, họ đứng đó để bắt những học sinh đi học muộn hoặc không mặc đồng phục.
Một trong số đó là Tống Thanh Chấp, cậu là đội trưởng của đội quản lý học sinh, bên cạnh cậu là một bạn học kiêm bạn thân tên Thẩm Kí.
"Nhìn xem ai kìa?" Thẩm Kí huých vai Tống Thanh Chấp.
"Hả?" Tống Thanh Chấp ngẩng đầu lên nhìn theo hướng Thẩm Kí chỉ, sau khi nhìn thấy đó là Hứa Tinh Lạc thì giật mình.
Chịu đi học sao, cậu cứ tưởng hôm đó Hứa Tinh Lạc bốc phét thôi.
"Không ngờ cậu ta vẫn dám đi học đấy, chậc chậc." Thẩm Kí khoanh tay nói: "Tao ghét cậu ta lâu lắm rồi, lần này phải chỉnh cậu ta mới được......"
"Thẩm Kí." Tống Thanh Chấp gọi cậu ta lại.
Chưa kịp nói gì thì Hứa Tinh Lạc đã nghênh ngang bước tới trước mặt họ, tên nhóc này chỉ lo vuốt tóc, hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh.
"Ê, đợi đã." Thẩm Kí đưa tay chặn người lại.
"Chuyện gì?" Hứa Tinh Lạc hỏi.
"Bạn học, đồng phục của cậu không đúng quy định." Thẩm Kí nói: "Nếu không đúng thì không được vào trường."
Với tính cách của trùm trường, chịu mặc đồng phục đi học là đã giỏi lắm rồi, còn gây khó dễ như vậy thì nhất định sẽ tức giận, Thẩm Kí đang mong hắn nhanh nổi điên lên, chậc.
"Không đúng quy định?" Hứa Tinh Lạc nhìn Thẩm Kí rồi lại nhìn đồng phục của mình: "Không đúng chỗ nào?" Đồng phục của hắn sạch sẽ gọn gàng, ngoài việc hơi nhăn một chút ra thì có làm sao đâu?
"Dù sao thì cũng không đúng quy định." Thẩm Kí khoanh tay nói.
Đệt....
Anh bạn này có thái độ lạ thật nha.
Hứa Tinh Lạc rất biết nhìn mặt đoán ý, vừa liếc mắt một cái hắn đã nhìn ra đối phương đang làm khó mình nên khó chịu nói: "Này....."
"Kéo khóa áo lên là được." Tống Thanh Chấp nói.
Cậu cảm thấy nếu mình tiếp tục im lặng thì Hứa Tinh Lạc sẽ nổi khùng lên rồi đánh Thẩm Kí mất.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc nên Hứa Tinh Lạc theo bản năng nhìn sang, thấy là Tống Thanh Chấp thì hắn hơi bất ngờ.
"Bạn học Tống." Hắn nhìn thấy trên tay áo đồng phục của Tống Thanh Chấp có đeo băng đỏ: "Nay cậu trực à?"
"Ừ." Tống Thanh Chấp nhìn hắn gật đầu: "Tới ca."
"Ồ." Hứa Tinh Lạc ồ một tiếng, cơn khó chịu với Thẩm Kí khi nãy cũng biến mất: "Vất vả rồi."
Tống Thanh Chấp nhìn sang Thẩm Kí, thấy mặt người kia đã đen xì thì bảo: "Kéo khóa áo đồng phục của cậu lên rồi nhanh vào lớp đi."
"Được thôi." Ban nãy thái độ của Thẩm Kí khiến hắn rất khó chịu nhưng bây giờ người nói là Tống Thanh Chấp nên hắn đành nghe theo: "Cái trường gì mà đến việc này cũng quản vậy?"
"Ha ha, làm như đây là ngày đầu tiên mày học ở Đức Trung vậy." Thẩm Kí không yên vẫn cứ phải khích đểu một câu.
Hứa Tinh Lạc không để ý đến cậu ta.
Hắn coi thường mấy tên hay kháy đểu như vậy, có chuyện gì thì cứ hẹn nhau đánh một trận.
"Cái khóa này không kéo được......" Hứa Tinh Lạc nói, không biết khóa kéo của đồng phục bị gì mà kéo mãi cũng không được.
"Để tôi thử xem." Tống Thanh Chấp hất tay Hứa Tinh Lạc ra, kỳ lạ là cậu kéo lên bình thường mà không khó khăn gì hết.
"Quao, cảm ơn nhé." Hứa Tinh Lạc khâm phục.
Thẩm Kí nhìn thấy cảnh này thì trợn tròn của mắt, cậu ta cảm thấy thật hoang đường, hoang đường tới mức xém ngã nhào ra đất.....
Lạ vậy? Tống Thanh Chấp là một tên có bệnh sạch sẽ, sao có thể chủ động kéo khoá giúp người ta?
Thẩm Kí là bạn thân mà còn chưa được hưởng đặc quyền như này đâu.
Nhưng vấn đề quan trọng hơn là vì sao Tống Thanh Chấp lại giúp Hứa Tinh Lạc.
Không phải trước giờ hai người họ nước sông không phạm nước giếng, chả có chút liên hệ gì với nhau sao?
Thẩm Kí luôn nghĩ hai người họ không cùng một thế giới, nhưng vừa nãy họ đã chọc thủng bức màn mỏng manh để nối hai thế giới làm một.
"Không cần khách sáo." Tống Thanh Chấp nhàn nhạt trả lời rồi lại thấp giọng nhắc nhở khi nhìn qua bộ đồng phục nhăn nheo của Hứa Tinh Lạc: "Lần sau nhớ ủi đồng phục cẩn thận, đặc biệt là thứ hai."
"Vì sao?" Hứa Tinh Lạc không hiểu: "Bởi vì thứ hai cậu trực sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thanh Chấp ngơ ngác: "Bởi vì thứ hai là ngày chào cờ nên sẽ kiểm tra kỹ hơn."
"Ra là vậy." Hứa Tinh Lạc bừng tỉnh, sau đó hắn vỗ vai Tống Thanh Chấp: "Bạn học Tống vất vả rồi, chào nhé."
Sau khi trải qua chuyện kéo khoá vừa rồi, Thẩm Kí chỉ run nhẹ khi thấy Hứa Tinh Lạc vỗ vai Tống Thanh Chấp.
Tống Thanh Chấp không có phản ứng gì, nhưng Thẩm Kí bên cạnh đã không thể giữ bình tĩnh nổi nữa, hắn theo nhìn bóng lưng Hứa Tinh Lạc bĩu môi: "Chấp ca, mày biết ai kia à?"
"Ai kia...... Ai kia là ai?" Tống Thanh Chấp hỏi.
"Thì là Tần...... Hứa Tinh Lạc đó." Thẩm Kí nhìn cậu.
"Mày không biết sao?" Tống Thanh Chấp không hiểu.
"Đệt, ý tao đâu phải vậy." Thẩm Kí giật giật khóe miệng: "Ý tao là tụi mày thân nhau như vậy từ khi nào? Mày còn kéo khóa áo giúp cậu ta nữa."
"Chuyện đó có gì lạ sao?" Tống Thanh Chấp vừa hỏi vừa gỡ băng tay trên cánh tay xuống, cẩn thận gấp lại rồi bỏ vào túi.
"Ừ." Thẩm Kí gật đầu: "Rất lạ, không phải mày có bệnh sạch sẽ sao? Tao chưa từng thấy mày chủ động chạm vào ai bao giờ."
Tống Thanh Chấp dường như bị hỏi đến nghẹn họng, nhất thời không trả lời được, đúng lúc này chuông vào học vang lên.
"Đi thôi, về lớp nào." Cậu xoay người đi về khu dạy học.
Lớp 12 rồi, việc học rất nặng, Thẩm Kí tạm thời quên mất mấy chuyện về Hứa Tinh Lạc.
Lớp 12/1 chuyên Văn.
Hứa Tinh Lạc vào lớp đúng lúc chuông reo, hắn còn đang tính hỏi thăm lại coi mình có phải học lớp này hay không nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt quái dị của bạn học thì, ừm, đúng lớp rồi.
Nghe nói trùm trường ngồi một mình ở hàng cuối bởi vì chả ai muốn ngồi cùng hắn mà hắn của chả ưa ai.
Khá tốt.
Hứa Tinh Lạc ngồi xuống bàn học riêng ở hàng cuối sau đó lấy một cuốn sách trong ngay bàn ra, mở trang bìa xem thử.
Đúng là chỗ của hắn rồi.
Sau khi hắn ngồi xuống, các học sinh trong lớp bắt đầu bàn tán.
"Đệt, Tần...... Hứa Tinh Lạc dám đến trường sao, tao tưởng cậu ta không tới cơ."
Người bị bàn tán có thính lực khá tốt nên nghe được hết nghĩ thầm: 'Tôi cũng tưởng là tôi không tới.'
"Cậu ta sửa họ rồi à?"
"Đúng thế, mày không đọc báo à?"
Ồ, việc gia đình mà còn được lên cả báo à, tự hào quá đi.v
"Bây giờ Tần gia không còn quan hệ với cậu ta nữa, nghe nói cậu ta trở về với ba mẹ ruột của mình rồi."
"Đúng đúng, nghe nói đó chỉ là một gia đình bình thường thôi."
Hứa Tinh Lạc: Được các cậu đánh giá cao rồi, gia đình bình thường kì lạ mới đúng.
"Ủa, vậy sao cậu ta vẫn được học ở Đức Trung?"
"Bây giờ là học kỳ hai của lớp 12 rồi, nhà trường không nỡ hủy tư cách dự thi đại học của cậu ta......"
"Nhưng loại người như cậu ta thì thi đại học...."
Bỗng nhiên, mọi tiếng bàn tán im bặt.
Không phải bởi vì giáo viên vào lớp mà là Thẩm Kí và Tống Thanh Chấp đã quay lại lớp.
Đối với mọi người trong lớp mức độ chú ý của Tống Thanh Chấp cao hơn Hứa Tinh Lạc nhiều, vừa thấy Tống Thanh Chấp trở về thì bọn họ liền quên ngay Hứa Tinh Lạc.
Nói cho cùng thì một bên là niềm tự hào của lớp một bên là sự sỉ nhục của lớp, một trời một vực, sao mà so sánh được.
Cậu có vẻ ngoài khiến người ta nhung nhớ, chỉ bước đi thôi mà cũng khiến người khác phải ngước nhìn, bởi vì dáng người quá đẹp nên đứng hay ngồi thì cũng đều thu hút.
Chỗ của Hứa Tinh Lạc cách đối phương hai tổ, có thể nói là tương đối xa.
Hơn nữa sau khi vào lớp, người ta cũng chả thèm liếc nhìn hắn cái nào, Hứa Tinh Lạc nhún vai chấp nhận, sau này trên lớp cứ giả vờ không quen thôi.
"Chào các em, buổi sáng tốt lành." Chủ nhiệm thầy La vào lớp theo thói quen mà nhìn qua chỗ Hứa Tinh Lạc rồi mới đảo mắt một vòng quanh lớp, ông chậc lưỡi: "Bạn Hứa Tinh Lạc hôm nay có đi học không?"
Phía dưới vang lên một trận cười khúc khích,
Bởi vì thái độ này của thầy La mà bạn học Hứa Tinh Lạc đã lâu chưa đến trường giơ tay lên vẫy vẫy mà chả ngại ngùng gì: "Có ạ, chúc thầy một ngày tốt lành."
Các bạn học khựng lại.
Ủa...... Sao không giống họ tưởng tượng cho lắm.
"Ừ, mấy em tốt thì thầy mới tốt được." Đối với cậu học sinh khiến người khác đau đầu này thầy La có cả một bụng lời nói muốn nói nhưng vì nghĩ đến hoàn cảnh của đối phương nên lại thôi: "Phấn chấn lên, đi học cho đàng hoàng, lần sau đừng có trốn học nữa biết chưa?"
"Thưa thầy em biết rồi ạ!" Thái độ của bạn học Hứa Tinh Lạc rất tốt.
"Tốt." Thầy La không ý kiến gì, ông lắc đầu bắt đầu nói chuyện chính: "Các bạn học! Mới đó mà chúng ta đã học được một tháng rồi, hôm nay vẫn quy tắc cũ, đổi chỗ nào." Sau đó còn cố ý nói: " Bạn học Hứa Tinh Lạc không cần đổi."
Mọi người đều nhìn Hứa Tinh Lạc bằng ánh mắt hâm mộ.
Chỗ ngồi của hắn nằm ở bàn cuối dãy giữa nên không phải di chuyển mỗi khi đổi chỗ.
Nơi đó mát biết bao nhiêu.
Tống Thanh Chấp chuyển bàn, ngồi ngay phía trước Hứa Tinh Lạc, quả là trùng hợp.
Bạn cùng bàn của cậu là Thẩm Kí, sau khi cậu ta thấy Hứa Tinh Lạc thì nhỏ giọng chửi đổng: "Mẹ nó, đúng là oan gia ngõ hẹp."
Người ta đều nói quá tam ba bận, nhưng đối với Hứa Tinh Lạc chính là quá nhị hai bận, hắn đáp trả: "Đàn ông con trai sao mà nhỏ nhen quá vậy?"
Trong lòng Thẩm Kí ồ một tiếng, tới rồi: "Tôi nói cậu sao? Sao mà có tật giật mình vậy?"
Hứa Tinh Lạc nhìn hắn: "Bạn học, tôi có nói gì cậu sao? Cậu giật mình như vậy làm gì?"
"Mày......" Thẩm Kí tức hổn hển.
"Thẩm Kí." Tống Thanh Chấp đá cậu ta một cái, nhắc nhở: "Hôm nay mày trực, gây chuyện phạt gấp đôi đấy."
Lúc này Thẩm Kí mới nén lại, cậu ta nói với Tống Thanh Chấp: "Vậy mai tao chửi."
Tống Thanh Chấp liếc nhìn ra đằng sau: "Mày chắc chưa?"
"Sao lại không?" Thẩm Kí cười gian xảo: "Trước kia không dám, bây giờ thì sợ gì?"
"Trường sẽ luôn xử lý công bằng chuyện mày gây ra." Tống Thanh Chấp kê bàn xong thì ngồi xuống, cậu lấy bài thi sẽ sửa trong hôm nay ra, tận tình khuyên bảo: "Gần thi đại học rồi, hy vọng ngài có thể kìm nén con thú trong mình."
"Cũng đúng." Thẩm Kí gật đầu, chôn vùi tiền đồ của mình vì Hứa Tinh Lạc quả thật không đáng.
Hứa Tinh Lạc ngồi phía sau: "......"
Đệt, hai người có thể chọn chỗ khác nói không?
Sau khi mọi người đổi chỗ xong, thầy La lớn tiếng nói: "Lấy bài thi tuần trước ra."
Tuần trước Hứa Tinh Lạc đâu có đi học, hắn đang định giơ tay báo thầy mình không có......
"Cậu coi đi." Một tờ giấy thi rơi từ trên trời xuống ngay trên bàn hắn, là Tống Thanh Chấp ngồi trước đưa cho.
"Ôi, sao tôi có thể không biết điều như vậy?" Miệng thì nói như vậy nhưng hai tay lại rất thành thật cầm lấy bài thi: "Cảm ơn nhé."
Thẩm Kí trợn tròn mắt: "Thanh Chấp, còn mày thì sao......"
"Im lặng chút đi, thầy La đang nhìn mày đó." Tống Thanh Chấp kéo bài thi của Thẩm Kí sang để ở giữa: "Tao nhớ tất cả câu hỏi, đề thi này không khó."
Thẩm Kí khâm phục: "Mày đỉnh thật."
Hứa Tinh Lạc cầm bài thi của Tống Thanh Chấp xem, chữ đẹp thật, không biết có làm đúng không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất nhanh hắn đã biết câu trả lời, đáp án trong đề thi của Tống Thanh Chấp giống đến 99% đáp án tiêu chuẩn của thầy La.
Má đỉnh thật.
Hứa Tinh Lạc đã tốt nghiệp đi làm được mấy năm, bây giờ quay lại học kiến thức của cấp ba, nếu nói không khó thì là nói dối.
Nhưng kiến thức nền của hắn cũng không tệ, dù sao cũng là người đã từng vượt qua kì thi đại học, hắn cảm thấy mình vẫn có thể cứu vớt chút ít..
Thầy La chỉ hận sắt không thành thép với Hứa Tinh Lạc, nhưng trong lòng ông vẫn lo lắng, thấy hắn cố gắng không ngủ trong tiết này, ông cảm thấy có chút an ủi.
"Bạn học Hứa Tinh Lạc, em có hiểu những gì thầy giảng không?" Sắp hết tiết, thầy La lại một lần nữa gọi tên Hứa Tinh Lạc.
Điều này khiến cả lớp tập trung vào Hứa Tinh Lạc, bao gồm cả Tống Thanh Chấp.
"Hiểu ạ." Hứa Tinh Lạc cười hì hì nói: "Thầy giảng rất dễ hiểu."
Các bạn học lại cười rộ lên.
Thầy La cũng cười: "Tiết sau là tiết của thầy Vương, hy vọng em hăng hái như vậy nhé."
Không lâu sau, tiết học kết thúc.
Học sinh cuối cấp có tinh thần học tập rất cao, trừ thời gian đi vệ sinh ra thì còn lại đa phần đều gắn chặt trên bàn học.
"Thanh Chấp, đi vệ sinh không?" Thẩm Kí hỏi.
"Mày là con gái sao? Đi vệ sinh cũng phải có người theo hầu à." Tống Thanh Chấp cúi đầu viết viết gì đó.
Thẩm Kí chán nản rời đi một mình.
Hứa Tinh Lạc đã hiểu, thì ra Tống Thanh Chấp nói chuyện với ai cũng đanh đá như vậy hết.
Nếu Tống Thanh Chấp biết hắn nghĩ về mình như vậy chắc chắn sẽ thấy rất oan ức, làm gì có, cậu chỉ như vậy với những người thân thiết với mình thôi.
"Bạn học Tống, trả bài thi cho cậu nè." Hứa Tinh Lạc đưa bài thi qua: "Cảm ơn."
"Ừ." Tống Thanh Chấp chả thèm quay đầu mà tuỳ tiện cầm lấy rồi nhét vào học bàn.
"Tinh Lạc!" Một giọng nói cao vút phát ra từ ngoài cửa.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào nó.
Tống Thanh Chấp đối với âm thanh này có hơi nhạy cảm hơn bình thường, sắc mặt cậu hơi đổi, nghĩ nghĩ rồi quay đầu lại nhìn sang.
Tần Thư Thụy đứng ở cửa sau, trên mặt mang theo nụ cười, tựa như chỉ để mắt tới Hứa Tinh Lạc không hề nhìn thấy người khác.
Hứa Tinh Lạc thân là nhân vật chính mà lại không hề nhận ra rằng người ta gọi mình cho đến khi có người đi tới vỗ nhẹ vào vai hắn.
"Xin chào! Em nghe mọi người nói anh đi học còn tưởng là người ta lừa em." Tần Thư Thụy rất vui vẻ, đặt mông ngồi lên trên bàn hắn: "Bây giờ anh đang ở đâu thế, sao không trả lời WeChat của em?"
Là Tần Thư Thụy à, Hứa Tinh Lạc lạnh lùng đáp: "Ở gần trường, không muốn nên không trả lời."
Không phải tình cảnh bây giờ của hắn rất tệ à? Làm bộ vui vẻ với Tần Thư Thụy mới kì lạ.
"Anh dọn ra ngoài sao?" Tần Thư Thụy dường như không bận tâm đến thái độ của Hứa Tinh Lạc, cậu ta cũng cảm thấy như vậy mới bình thường: "Cũng tốt, anh không thân với cha mẹ ruột lắm, ở một mình cũng tốt."
"Ừ." Hứa Tinh Lạc nói.
Tần Thư Thụy rất nhiệt tình: "Tinh Lạc, chiều nay tan học em với anh cùng về nhà nhé"
"Không cần." Hứa Tinh Lạc biết cậu ta tốt, nhưng như vậy quá giả tạo: "Bây giờ tôi rất tốt, cậu muốn làm gì thì làm đi, đừng quan tâm đến tôi."
"Như vậy sao được?" Tần Thư Thụy không yên tâm, nói đúng ra thì là lo lắng đến sốt cả ruột, tuần trước Hứa Tinh Lạc không đi học, cậu ta ở trường nghe được rất nhiều người nói muốn trả thù Hứa Tinh Lạc, đệt, đây không phải là bỏ đá xuống giếng sao? Cho nên cậu ta mới muốn giúp: "Nói rồi nhé, chiều này em với anh cùng về."
Hứa Tinh Lạc nhất thời nghẹn lời, nghĩ tí hắn lại hỏi: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Tần gia, căn phòng đối diện phòng anh." Tần Thư Thụy nói với vẻ mặt rất cẩn trọng.
"Có quen không?" Hứa Tinh Lạc không hề dao động, thấy bộ dạng căng thẳng của thằng nhóc này cũng chỉ mắc cười.
"Ừ, cũng được." Thấy Hứa Tinh Lạc không ngại, Tần Thư Thụy nhẹ nhàng thở ra rồi lại nói: "Chừng nào anh mới dọn về?"
Đến giờ Tần Thư Thụy vẫn cảm thấy chuyện đâu có đến mức như vậy, chỉ cần Hứa Tinh Lạc quay về xin lỗi thì vẫn có con đường sống.
"Không về nữa." Hứa Tinh Lạc nói rồi nhích ghế lại gần, nhìn cậu ta: "Sau này tôi với Tần gia nước sông không phạm nước giếng, tôi tự sống cuộc đời của mình, hiểu không?"
Tần Thư Thụy còn muốn nói gì đó nhưng lại nghe Hứa Tinh Lạc hỏi: "Cậu chuẩn bị cho việc thi đại học thế nào rồi?"
"Cũng tạm ạ." Tần Thư Thụy hơi bất ngờ, nhưng lại cười nói: "Anh cũng quan tâm đến chuyện này sao?"
"Tôi muốn tìm người kèm tôi học." Hứa Tinh Lạc muốn nói rồi lại thôi.
Tần Thư Thụy hiểu ý nhưng lại hơi do dự: "Em vẫn luôn kèm Lâm Khác học, nhưng mà...... Dạo này anh ấy học cũng ổn rồi, hay là......"
"Bỏ đi, cậu cứ tiếp tục kèm cậu ta đi." Hứa Tinh Lạc không muốn gây chuyện, hôm nay đã nói xong những việc cần nói với Tần Thư Thụy rồi, cũng hoàn thành mục tiêu dọa người kia rồi: "Về lớp đi, cậu ở đây không tốt."
"Sao lại không tốt chứ?" Tần Thư Thụy nhìn xung quanh, cậu ta quay đầu liền nhìn thấy bóng dáng Tống Thanh Chấp thì lập tức trở nên xấu hổ, nhỏ giọng nói với Hứa Tinh Lạc: "Tống Thanh Chấp ngồi phía trước anh sao?"
Hứa Tinh Lạc gật đầu.
Tần Thư Thụy tiếp tục xấu hổ: "Vậy em về trước đây, có chuyện gì thì nhớ nhắn tin cho em, đừng tự mình ôm hết." Cậu ta nhảy xuống từ trên bàn của Hứa Tinh Lạc.
"Ừ." Hứa Tinh Lạc gật đầu.
Tần Thư Thụy là con dao hai lưỡi, kết thân với cậu ta có thể cản một số người muốn làm phiền hắn, nhưng cũng có thể gây ra nhiều rắc rối hơn.
Chẳng hạn như là Lâm Khác, hoặc là...... Tống Thanh Chấp.
Đương nhiên Hứa Tinh Lạc không xác định được Tống Thanh Chấp có vì vậy mà ghét mình không, điều duy nhất hắn xác định được là chắc chắn Lâm Khác sẽ ghét mình thấu xương.
Tần Thư Thụy rời đi, trong lớp học yên tĩnh không một tiếng động.
Nhưng trong lòng các bạn học đang dậy sóng dữ dội, đệt, người ta đồn Hứa Tinh Lạc gây sự với Tần gia mà sao lại thân với Tần Thư Thuỵ vậy chứ?
Mấy kẻ vừa nãy tính chế giễu Hứa Tinh Lạc vui mừng khôn xiết vì họ đã không nông nổi mà làm vậy.
Nói sao nhỉ, lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, cho dù Hứa Tinh Lạc sa cơ thất thế thì cũng không phải người dễ bắt nạt.
"Thì ra cậu và Tần Thư Thụy có quan hệ tốt vậy." Tống Thanh Chấp ngả người ra sau nói chuyện với trùm trường.
"Làm sao, cậu ghen à?" Hứa Tinh Lạc hỏi.
"Bình thường." Tống Thanh Chấp không cẩn thận liếc nhìn bốn phía rồi dùng sách che mặt lại, thấp giọng nói: "Cậu ấy không thích tôi, tôi cũng không thể ngăn cản cậu ấy thích người khác, đúng chứ? "
Hứa Tinh Lạc sửng sốt nói: "Cậu thật là rộng lượng."
"Như nhau thôi." Tống Thanh Chấp nói: "Vậy ý của cậu là, cậu ta thật sự thích cậu?"
Nghe vậy Hứa Tinh Lạc liền hiểu thằng nhóc này đang dò hỏi tình hình của tình địch.
Hắn cảm thán, tình yêu khiến con người ta dại khờ.
"Cậu nghĩ nhiều rồi, cậu ta không thích tôi." Hứa Tinh Lạc nói thật: "Tần Thư Thụy chỉ là quá tốt bụng, không nỡ nhìn tôi như vậy, kiểu rất thừa tình thương ấy, hiểu không?"
"Cũng đúng." Tống Thanh Chấp như đang suy nghĩ điều gì.
"Thật ra......" Hứa Tinh Lạc cũng là một người rất thương người, hắn không nỡ nhìn người ta vì tình mà khổ sở: "Nếu cậu thích cậu ta đến vậy thì có thể cố gắng thêm chút nữa, tôi đánh giá cao cậu."
Nhắc đến chuyện của mình và Tần Thư Thụy, Tống Thanh Chấp im lặng không nói gì, hiển nhiên là vẫn còn trong giai đoạn thất tình.
Cậu ngồi thẳng lại, một là không muốn nói về chuyện này, hai là Thẩm Kí về lớp rồi.
"Đệt đệt đệt, Thanh Chấp." Thẩm Kí bước vào, tiến đến bên tai Tống Thanh Chấp nói: "Mày đoán xem khi nãy tao ra ngoài nghe được gì?"
Tống Thanh Chấp nhìn ra bên ngoài: "Tiếng gió Tây Bắc?"
"Không phải......" Thẩm Kí biết mình cứ úp úp mở mở trước mặt Tống Thanh Chấp cũng vô dụng, cậu ta nhỏ giọng nói: "Tao nghe nói Lâm Khác muốn xử Hứa Tinh Lạc, ngay lúc tan học chiều nay."
Tống Thanh Chấp nhướng mày, liếc mắt nhìn về phía sau.
Cậu nghĩ trong lòng, chuyện đến cả cũng Thẩm Kí biết thì có khả năng rất cao là tin giả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro