Chương 7
Mạc Như Quy
2024-07-03 13:52:44
Edit: Kally
Beta: Phong
Ở trong thế giới của học sinh cấp ba, khi nói rằng mình sẽ suy nghĩ về cơ bản đã là một chuyện được chốt rồi.
Hứa Tinh Lạc nghĩ thầm, thật là kiêu ngạo.
Nhưng đúng là đáng yêu quá đi mất, hắn không có ý muốn vạch trần người ta, chỉ là nở nụ cười thấp giọng nói: “Yêu cậu lắm.”
Đối với cái miệng Hứa Tinh Lạc luôn tuôn ra đủ lời cợt nhã, Tống Thanh Chấp cũng đã quen rồi, nhưng không tránh khỏi, dấu vết khả nghi ở dưới tai cậu vẫn không hề mờ đi, điều này khiến cậu bối rối cực kì.
“Hứa Tinh Lạc.” Tống Thanh Chấp kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nghiêm túc nói: “Tôi đã nói ở bên ngoài không được dựa gần tôi như vậy.”
“Ồ?” Hứa Tinh Lạc buồn cười nhìn cậu: “Nhưng nếu không làm vậy thì chẳng lẽ tôi chỉ ngồi với cậu thôi sao? Như vậy thì cậu có hài lòng không?”
Cảm nhận được ẩn ý trong lời nói của đối phương, Tống Thanh Chấp xấu hổ mím môi: “Dù sao thì cậu cứ nghe tôi nói đi.”
“Được thôi.” Hứa Tinh Lạc sát lại gần nâng cằm người kia lên, nỉ non: “Bữa tối cũng đã ăn xong rồi, hôn tạm biệt cũng không quá đáng đâu nhỉ.” Hắn tự quyết định luôn, rất bá đạo mà cho phép sau đó nghiêng đầu ngậm lấy đôi môi Tống Thanh Chấp, hôn cậu thật sâu.
Tống Thanh Chấp trợn tròn mắt, tên ngốc này......
Thật sự là có thể động dục mọi lúc mọi nơi.
Đáng giận là nụ hôn của đối phương lúc nào cũng có thể dễ dàng kích thích thần kinh cậu, khiến cậu sa vào trong đó: “Nè, cậu đủ rồi đó, một vừa hai phải thôi.” Phục hồi tinh thần lại, Tống Thanh Chấp dùng sức đẩy thiếu niên to gan ngạo mạn kia ra.
Đây không phải là không gian riêng tư và cậu cảm thấy không thoải mái.
Sau khi thành công, Hứa Tinh Lạc liếm khóe miệng, nhìn cậu mỉm cười.
“Tôi phải về nhà rồi.” Tống Thanh Chấp giơ mu bàn tay lau môi, mặt nghiêm túc nói: “Cậu cũng về nhà sớm đi, nếu lời cậu nói vừa rồi là nghiêm túc thì tận dụng thời gian của cậu đi.”
“Biết rồi, học sinh gương mẫu.” Hứa Tinh Lạc đã hôn được người ta, lúc này ngoan cực kì: “Vậy cậu về nhà đi, đừng để gia đình lo lắng cho cậu.”
“Ừ.” Tống Thanh Chấp nhìn hắn rồi xách cặp bước ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa hàng có máy lạnh, gió lạnh thổi vào mặt, thổi bay hơi nóng trên mặt Tống Thanh Chấp, cậu thấy rất ảo não, thậm chí có chút hối hận khi trêu vào Hứa Tinh Lạc.
Bởi vì cậu có linh cảm, nước đi phi thường lần này của cậu sẽ không thể quay đầu lại.
Nó quá táo bạo và mối quan hệ này... quá cấm kỵ.
Giống như đi trên dây vậy.
Đó rõ ràng là một động thái nguy hiểm nhưng vẫn có người trên thế giới này nhiệt tình với nó.
Tống Thanh Chấp đi ra ngoài không bao lâu, Hứa Tinh Lạc liền đứng dậy, ở quầy thu ngân thanh toán hóa đơn, bắt đầu trầm tư suy nghĩ...
Qua hai ngày ngắn ngủi tiếp xúc, hắn biết Tống Thanh Chấp không phải là người keo kiệt, nhưng vừa nãy chạy ra ngoài mà quên trả tiền, điều này chỉ có thể chứng tỏ đối phương thực sự rất bối rối.
Để tiết kiệm tiền, Hứa Tinh Lạc đi bộ về nhà.
Khi đi đến một con hẻm nhỏ cách nhà không xa, hắn dừng lại, cau mày, nhìn về phía sau và chửi: “Đm......”
Có người theo dõi hắn, hình như cũng khá đông.
Nhưng Hứa Tinh Lạc không chút hoang mang, cũng chỉ là đánh nhau mà thôi, hắn không sợ. Hắn nhìn xung quanh, tìm thấy một chiếc ghế gỗ nhỏ cũ được người dân bỏ đi, cầm lấy vung vung mấy cái, cảm thấy cũng tiện tay, liền đứng đó chờ.
“Ê! Mấy người anh em kia!” Giọng nói bâng quơ của Hứa Tinh Lạc vang lên trong con hẻm nhỏ, đầy khinh thường những kẻ theo dõi: “Làm gì thì làm nhanh lên, ông đây còn phải về nhà học bài”
Mấy kẻ đi theo hắn nghĩ thầm, ủa? Thằng nhóc này ngông ghê ta!
Người đi theo Hứa Tinh Lạc không phải ai khác, mà là đám người Lâm Khác trước đó chưa rời đi, hiển nhiên là ôm cây đợi thỏ, đợi Tần Thư Thụy và Tống Thanh Chấp đều đi rồi mới đến đánh người.
Hứa Tinh Lạc nghĩ thầm, vì đánh một bạn học không thù không oán không ghê gớm lắm mà cũng cố gắng ghê.
Lâm Khác bước ra từ chỗ tối, gã cũng là người đứng đắn, sao có thể chịu được sự khinh thường của Hứa Tinh Lạc: “Hứa Tinh Lạc, mày cũng gan ghê.”
“Trời tối rồi mà cũng muốn đánh tao, mày cũng gan không kém.” Hứa Tinh Lạc xoay chiếc ghế gỗ trong tay.
“Được rồi, đừng có đánh rắm.” Lâm Khác đút tay vào túi quần đi tới, cười lạnh: “Trước kia nể mặt em trai nên tao đéo đụng đến mày, nhưng mày cũng không nghĩ đến những chuyện dơ bẩn mình đã từng làm sao? Muốn làm bạn với em trai tao, Xì! Mày xứng sao?”
Những chuyện xấu do nguyên chủ để lại, Hứa Tinh Lạc không rảnh để nhận không.
Nhưng người ta cũng đã tìm tới rồi, cũng không thể ra vẻ giảng đạo lý được.
“Nói đi, một chọi một hay tụi mày lên hết?” Tâm trạng của hắn hiện giờ rất không tốt, bị người ta theo dõi, trên đời này hắn ghét nhất là bị uy hiếp: “Không phải hôm nay mày muốn dạy dỗ tao à? Vậy chúng ta chơi một trò xem đứa nào chết nhé? Hôm nay nếu tao chết ở đây thì thôi. Nhưng nếu tao không chết, sau này mày đừng có mà đến tìm tao, nếu không tao không ngại một mạng đổi một mạng đâu.”
Hắn biết Lâm Khác tiếc mạng, chắc chắn sẽ không dùng mạng mình đi tranh đấu với kẻ khác.
“Mồm miệng cứng ghê.” Vẻ mặt Lâm Khác hung dữ, nhưng trong lòng đã bắt đầu chửi má nó, đệt con mẹ nó Hứa Tinh Lạc, ỷ vào việc mình hai bàn tay trắng sắp chết đến nơi nên chơi gì cũng được: “Mày ít gán cái danh ác cho tao đi, hôm nay nếu mày quỳ xuống trước mặt tao nói xin lỗi, việc này liền cho qua......”
“Tao quỳ con mẹ mày, mày xứng sao?” Hứa Tinh Lạc ngắt mấy lời xà lơ của gã: “Xì! Cút mẹ mày đi Lâm Khác, không dám thì đừng có đụng tới ông!”
Đệt, đã nói như vậy rồi, ai có thể nhịn được?
Thiếu đánh đúng không? Xem thằng nào sợ thằng nào!
“Lên hết cho tao, quật ngã thằng chó này đi!” Lâm Khác ra lệnh, đám tay sai của hắn xông lên, dùng quyền đấm đá như hạt mưa đánh trúng Hứa Tinh Lạc.
“Ông đây sợ tụi mày lắm á?” Hứa Tinh Lạc vung ghế lên, như không muốn sống ném về phía đối thủ!
Nói thật, bình thường hắn đánh nhau không có điên như vậy, đánh như muốn giết người, đúng, hắn chính là muốn làm ra cái khí thế 'muốn giết người' ra, khiến những kẻ này khi nhìn sẽ thấy nếu ép hắn nóng lên, chuyện gì hắn cũng làm được.
“A ——” Một gã bị chiếc ghế đập thẳng vào lưng, hét lên một tiếng, ngã xuống đất, cuộn tròn.
Những người khác nhìn thấy cảnh này đều bối rối trong giây lát, dù sao họ cũng chỉ là học sinh cấp ba mà thôi.
Thật ra họ chưa từng nhìn thấy máu bao giờ!
Đàn em bị đánh ngã, Lâm Khác tự mình xông lên, chuẩn bị sẵn sàng, trên tay quấn một sợi xích sắt.
Hứa Tinh Lạc không chú ý bị gã đánh vào mặt, đầu đột nhiên ong ong, hắn không hề ngất đi, nhưng có thể cảm nhận được vị máu trong miệng.
“Phì!” Hứa Tinh Lạc chậm lại, phun máu trong miệng ra, cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Lúc này, nửa khuôn mặt của hắn cảm thấy tê dại và đau đớn.
ĐCM, thằng khốn này lúc đánh nhau lại dám đánh vào mặt hắn!
“Tao, đánh, chết, mẹ mày.” Hứa Tinh Lạc gằn từng chữ một, đồng thời giơ ghế lên!
Bộp một tiếng, toàn bộ chiếc ghế đập vào đầu Lâm Khác.
Tuy rằng Lâm Khác đã đưa tay đỡ lại, nhưng chiếc ghế bị đập nát, lực va chạm mà gã nhận được cũng không hề nhỏ.
“Mẹ nó......”
Gã còn chưa chửi tục xong đã bị nắm đấm và cước đá của Hứa Tinh Lạc giáng xuống người.
Hứa Tinh Lạc giống như điên rồi, điên cuồng đánh vào mặt gã: “Mẹ kiếp con mẹ mày, mày dám đánh vào mặt tao sao! Lâm Khác! Tao nói tao ĐCM mày, mày có nghe thấy không, ĐCMM?”
Âm thanh ong ong vang lên trong đầu Lâm Khác, gã nghe thấy Hứa Tinh Lạc còn đang mắng, giây tiếp theo, gã đã bị kéo lên ấn vào trên tường: “Má nó con mẹ mày! Mày có nghe thấy không! ĐCMM!” Đầu gối Hứa Tinh Lạc điên cuồng đá vào bụng gã, đá đến mức gã không ngừng nôn khan, không những thế còn bóp chặt lấy cổ gã, quát lớn: “Còn đánh nữa hay không, ông đây đánh tiếp với mày nè!”
Những người khác đều bị bộ dáng điên cuồng của Hứa Tinh Lạc dọa đến mức sửng sốt, người này điên rồi sao? Bọn họ ngừng ở tại chỗ, căn bản cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Khụ khụ khụ...... Mẹ nó! Hứa Tinh Lạc! Buông tay......” Lâm Khác bị hắn bóp chặt cổ, mặt trướng đến đỏ bừng, căn bản không có đường phản kháng, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm Hứa Tinh Lạc đang phát điên: “Mày muốn bóp chết tao sao?”
“Đương nhiên, không phải mày muốn dạy dỗ tao à? Sao không dạy tiếp đi thằng chó?” Hứa Tinh Lạc hoàn toàn lâm vào cảm xúc của mình, chỉ lo ấn Lâm Khác xuống, làm gì còn nghe Lâm Khác nói cái gì: “Bây giờ tao có thể ấn chết mày ở đây luôn mày có tin không?”
“Mày, mày đừng xúc động......” Lâm Khác vừa nghe hắn nói vậy, bắt đầu sợ hãi: “Không cần phải như vậy đây, thật đấy......” Gã nói chuyện rất khó khăn, bị đè đến không thở nỗi.
“Còn dạy tao không?” Hứa Tinh Lạc cười lạnh.
“......” Lâm Khác trừng mắt!
Hôm nay đá phải cái đinh sắt rồi, gã nhận thua.
“Làm sao thế! Mày câm à!?” Đang nổi nóng, Hứa Tinh Lạc thật sự giống như điên rồi, hắn dùng trán mình dùng sức đập trán Lâm Khác một cái: “Mày muốn dạy dỗ tao có đúng không?! Thằng chó ngu! Tao sẽ dạy mày cách giết chết tao luôn, giết tao chết luôn đi, nếu không cũng vô dụng thôi! Tao sẽ trả thù, điên cuồng trả thù, mày có biết chưa!”
“......” Lâm Khác bị Hứa Tinh Lạc ấn chặt vào tường, một phần là thật sự không thể nào phản kháng, một phần là bị bộ dạng và thực lực của Hứa Tinh Lạc dọa sợ, gã không chút nghi ngờ, nếu bây giờ mình dám khiêu khích một câu, Hứa Tinh Lạc sẽ thật sự bóp chết gã.
“Hứa, Hứa Tinh Lạc, thả cậu ấy ra đi...... Mày cứ như vậy sẽ bóp chết cậu ấy mất......” Mấy người đi tới cùng Lâm Khác, hiện tại đã hoàn toàn bị dọa cho choáng váng, giọng điệu nói với Hứa Tinh Lạc cũng run rẩy.
“Xin mày mau thả cậu ấy ra đi......” Người bên cạnh, thậm chí còn có người đã khóc, bọn họ thật sự chỉ là muốn dạy bảo Hứa Tinh Lạc một chút thôi, không muốn mất mạng đâu.
Thật đấy, bình thường họ đều là học sinh ngoan.
Lần này đi theo Lâm Khác để đi đánh Hứa Tinh Lạc, trong lòng vẫn còn có chút kiêu ngạo, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không còn nữa.
Suy cho cùng, không ai muốn đối mặt với một kẻ điên.
Hứa Tinh Lạc không muốn tương lai của chính mình, nhưng họ vẫn muốn.
Ngoại trừ tiếng thở gấp gáp của Lâm Khác, trong ngõ không còn âm thanh nào khác.
Thời tiết rõ ràng đang là tháng ba, nhưng mọi người có mặt đều đổ mồ hôi đầm đìa, không hề cảm nhận được chút lạnh lẽo nào của mùa này.
Không biết bầu không khí này sẽ kéo dài bao lâu...
“Cút đi!” Hứa Tinh Lạc cuối cùng cũng thả Lâm Khác ra, mặt âm trầm cảnh cáo: “Lần sau nếu còn đụng vào tao, nếu không phải là tao chết, thì là mày chết.”
Lâm Khác ngồi dưới đất, gã không ngừng hít thở không khí trong lành, lúc này hai chân tê dại, tay chân lạnh buốt, bởi vì gã vừa trải qua cảm giác thiếu oxy và sắp chết ở trong tay Hứa Tinh Lạc.
Gã trừng mắt nhìn Hứa Tinh Lạc, lại không dám nói gì kích thích Hứa Tinh Lạc.
“Lâm ca, đi, chúng ta đi......” Đàn em chạy lên nâng Lâm Khác lên rồi bỏ đi, không dám ở lại nữa.
Hứa Tinh Lạc là kẻ điên, không phải người mà người bình thường có thể chọc vàoi!
Hứa Tinh Lạc nhìn bọn họ ra khỏi ngõ rẽ trái, lập tức rít lên, đưa tay che mặt: “Mẹ kiếp, đau quá.”
Không cần soi gương cũng biết mặt mình sưng tấy.
Sau khi chửi Lâm Khác một câu, hại người ta mà cũng hại mình, đúng là thằng ngu, Hứa Tinh Lạc trở về nhà thuê, vốn định bôi một ít thuốc, nhưng lục lọi trong tủ cũng không tìm thấy hộp thuốc.
Không muốn đi ra ngoài mua......
Thôi bỏ đi, thỏa hiệp nhé, dùng khăn lông đắp lên cũng được đúng không?
Ý tưởng này không tồi.
Cũng may vết thương không ở mắt, nếu không ngày mai mình sẽ phải đeo mắt gấu trúc đến trường, thế thì xấu quá, Hứa Tinh Lạc nghĩ thầm.
Nhưng tình hình bây giờ cũng một chín một mèo, khóe miệng xanh đen, ảnh hưởng nghiêm trọng đến vẻ đẹp trai của hắn.
Nói như thế nào đây, từ giáo thảo trở thành ban thảo!
Như chúng ta đã biết, khi mới bị thương, vết thương trông không hề xấu, nhưng sau một đêm sẽ thay đổi, trông nó sẽ xấu xí đến mức khiến bạn muốn chết.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hứa Tinh Lạc đeo khẩu trang đi học, hắn quyết định, hôm nay ai mà bảo hắn tháo khẩu trang, hắn sẽ tức giận với người đó.
Hôm nay không phải Tống Thanh Chấp trực nhật, nhưng cậu vẫn tới rất sớm, vừa ngẩng đầu thấy Hứa Tinh Lạc đeo khẩu trang bước vào, cậu mém nữa nhận không ra.
Nhưng kiểu tóc của trùm trường quá đẹp trai, kiểu tóc độc nhất vô nhị.
“Sao lại đeo khẩu trang?”
Sau khi Hứa Tinh Lạc ngồi xuống, Tống Thanh Chấp hơi nghiêng đầu, dùng khóe mắt nhìn hắn: “ Cậu bị cảm sao?”
Hứa Tinh Lạc muốn nói không phải, nhưng nếu nói không phải, tên nhóc này sẽ hỏi tới cùng, hắn thông minh dứt khoát hùa theo luôn: “Ừm, tôi bị cảm.”
Dạo gần đây thời tiết thất thường, rất dễ bị cảm.
Trong lớp cũng có không ít người bị bệnh.
“Có phải do cậu mặc ít quá không?” Thiếu niên độ tuổi cấp ba hay cố ý mặc ít để trông thật ngầu, Tống Thanh Chấp không xác định Hứa Tinh Lạc có phải kiểu người như vậy không, cậu cố ý nhìn thoáng qua.
Nhận ra mặc cũng đâu có ít.
Chẳng lẽ trùm trường buổi tối ngủ đá chăn sao......
“Cậu nói gì thế?” Hứa Tinh Lạc nói: “Cả mùa đông tôi đều mặc quần dài đấy nhé.”
“Vậy sao lại bị cảm?” Tống Thanh Chấp nói.
“Do thời tiết thôi, vậy mà cũng cần hỏi sao?” Để trông thật trân, Hứa Tinh Lạc còn khụ một tiếng.
Dù sao cũng kiên quyết không để mình bị cảm mà đỡ ngầu đi.
Tống Thanh Chấp dừng một chút, không nói gì, một lúc sau mới cầm lấy cốc nước của mình, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, vừa nhìn đã biết sắp đổ nước nóng vào.
“Chấp ca, sắp vào học rồi mà mày đi đâu đấy?” Thẩm Kí nhìn bóng lưng cậu, rồi lại quay đầu nhìn Hứa Tinh Lạc một cái.
Không biết có phải ảo giác của Thẩm Kí không, cậu ta thấy quan hệ của Chấp ca và Hứa Tinh Lạc đúng là khá tốt.
Bị người ta nhìn, Hứa Tinh Lạc dùng ánh mắt không thiện cảm đáp lại, lễ phép hỏi: “Mày nhìn gì?”
Thẩm Kí trợn mắt, tỏ vẻ khinh thường: “Nhìn Chấp ca.”
Hứa Tinh Lạc cũng lười quan tâm gã.
Cũng may, một lát sau Tống Thanh Chấp đã quay lại, cầm trên tay chiếc bình giữ nhiệt mà cậu thường dùng.
“Bên trong có thuốc cảm.” Nam sinh cầm bình giữ nhiệt lắc lắc, lắc đều rồi đưa cho Hứa Tinh Lạc, nói: “Nghe giọng của cậu dường như mới bị cảm thôi, uống cái này sẽ có tác dụng.”
Thẩm Kí ngồi ở bên trừng đến mức mắt cũng muốn lòi ra, thậm chí Hứa Tinh Lạc còn có thể nhìn thấy cái răng sâu từ cái mồm há to của gã, nói thật, hắn cũng giật mình như Thẩm Kí vậy.
“Cậu đối với ai cũng tốt như vậy sao?” Hứa Tinh Lạc vừa nhận lấy chiếc bình vừa hỏi câu hỏi thực sự tò mò của mình.
Tống Thanh Chấp không phản ứng, bởi vì ở đây có bạn học, cậu sợ Hứa Tinh Lạc sẽ nói lời cợt nhả nào đó.
“Chấp ca......” Thẩm Kí không bình tĩnh nổi, cậu ta cảm thấy bi thương ngược dòng thành sông: “Tao bị cảm mày cũng không đối xử với tao tốt như vậy.”
“Cậu ta thiếu dây thần kinh, mày thiếu sao?” Tống Thanh Chấp liếc mắt nhìn Thẩm Kí một cái.
Hứa Tinh Lạc vừa mới mở nắp bình chuẩn bị uống: “......”
Hứa Tinh Lạc từ phía sau duỗi chân ra nhẹ nhàng đá ghế Tống Thanh Chấp một cái để phản đối.
Học tra phát hiện ra ưu điểm của việc ngồi ở hàng cuối cùng là sẽ không có ai nhìn vào hắn khi hắn lén lút kéo khẩu trang xuống để uống nước.
Còn có, thuốc cảm rất ngọt.
Beta: Phong
Ở trong thế giới của học sinh cấp ba, khi nói rằng mình sẽ suy nghĩ về cơ bản đã là một chuyện được chốt rồi.
Hứa Tinh Lạc nghĩ thầm, thật là kiêu ngạo.
Nhưng đúng là đáng yêu quá đi mất, hắn không có ý muốn vạch trần người ta, chỉ là nở nụ cười thấp giọng nói: “Yêu cậu lắm.”
Đối với cái miệng Hứa Tinh Lạc luôn tuôn ra đủ lời cợt nhã, Tống Thanh Chấp cũng đã quen rồi, nhưng không tránh khỏi, dấu vết khả nghi ở dưới tai cậu vẫn không hề mờ đi, điều này khiến cậu bối rối cực kì.
“Hứa Tinh Lạc.” Tống Thanh Chấp kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nghiêm túc nói: “Tôi đã nói ở bên ngoài không được dựa gần tôi như vậy.”
“Ồ?” Hứa Tinh Lạc buồn cười nhìn cậu: “Nhưng nếu không làm vậy thì chẳng lẽ tôi chỉ ngồi với cậu thôi sao? Như vậy thì cậu có hài lòng không?”
Cảm nhận được ẩn ý trong lời nói của đối phương, Tống Thanh Chấp xấu hổ mím môi: “Dù sao thì cậu cứ nghe tôi nói đi.”
“Được thôi.” Hứa Tinh Lạc sát lại gần nâng cằm người kia lên, nỉ non: “Bữa tối cũng đã ăn xong rồi, hôn tạm biệt cũng không quá đáng đâu nhỉ.” Hắn tự quyết định luôn, rất bá đạo mà cho phép sau đó nghiêng đầu ngậm lấy đôi môi Tống Thanh Chấp, hôn cậu thật sâu.
Tống Thanh Chấp trợn tròn mắt, tên ngốc này......
Thật sự là có thể động dục mọi lúc mọi nơi.
Đáng giận là nụ hôn của đối phương lúc nào cũng có thể dễ dàng kích thích thần kinh cậu, khiến cậu sa vào trong đó: “Nè, cậu đủ rồi đó, một vừa hai phải thôi.” Phục hồi tinh thần lại, Tống Thanh Chấp dùng sức đẩy thiếu niên to gan ngạo mạn kia ra.
Đây không phải là không gian riêng tư và cậu cảm thấy không thoải mái.
Sau khi thành công, Hứa Tinh Lạc liếm khóe miệng, nhìn cậu mỉm cười.
“Tôi phải về nhà rồi.” Tống Thanh Chấp giơ mu bàn tay lau môi, mặt nghiêm túc nói: “Cậu cũng về nhà sớm đi, nếu lời cậu nói vừa rồi là nghiêm túc thì tận dụng thời gian của cậu đi.”
“Biết rồi, học sinh gương mẫu.” Hứa Tinh Lạc đã hôn được người ta, lúc này ngoan cực kì: “Vậy cậu về nhà đi, đừng để gia đình lo lắng cho cậu.”
“Ừ.” Tống Thanh Chấp nhìn hắn rồi xách cặp bước ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa hàng có máy lạnh, gió lạnh thổi vào mặt, thổi bay hơi nóng trên mặt Tống Thanh Chấp, cậu thấy rất ảo não, thậm chí có chút hối hận khi trêu vào Hứa Tinh Lạc.
Bởi vì cậu có linh cảm, nước đi phi thường lần này của cậu sẽ không thể quay đầu lại.
Nó quá táo bạo và mối quan hệ này... quá cấm kỵ.
Giống như đi trên dây vậy.
Đó rõ ràng là một động thái nguy hiểm nhưng vẫn có người trên thế giới này nhiệt tình với nó.
Tống Thanh Chấp đi ra ngoài không bao lâu, Hứa Tinh Lạc liền đứng dậy, ở quầy thu ngân thanh toán hóa đơn, bắt đầu trầm tư suy nghĩ...
Qua hai ngày ngắn ngủi tiếp xúc, hắn biết Tống Thanh Chấp không phải là người keo kiệt, nhưng vừa nãy chạy ra ngoài mà quên trả tiền, điều này chỉ có thể chứng tỏ đối phương thực sự rất bối rối.
Để tiết kiệm tiền, Hứa Tinh Lạc đi bộ về nhà.
Khi đi đến một con hẻm nhỏ cách nhà không xa, hắn dừng lại, cau mày, nhìn về phía sau và chửi: “Đm......”
Có người theo dõi hắn, hình như cũng khá đông.
Nhưng Hứa Tinh Lạc không chút hoang mang, cũng chỉ là đánh nhau mà thôi, hắn không sợ. Hắn nhìn xung quanh, tìm thấy một chiếc ghế gỗ nhỏ cũ được người dân bỏ đi, cầm lấy vung vung mấy cái, cảm thấy cũng tiện tay, liền đứng đó chờ.
“Ê! Mấy người anh em kia!” Giọng nói bâng quơ của Hứa Tinh Lạc vang lên trong con hẻm nhỏ, đầy khinh thường những kẻ theo dõi: “Làm gì thì làm nhanh lên, ông đây còn phải về nhà học bài”
Mấy kẻ đi theo hắn nghĩ thầm, ủa? Thằng nhóc này ngông ghê ta!
Người đi theo Hứa Tinh Lạc không phải ai khác, mà là đám người Lâm Khác trước đó chưa rời đi, hiển nhiên là ôm cây đợi thỏ, đợi Tần Thư Thụy và Tống Thanh Chấp đều đi rồi mới đến đánh người.
Hứa Tinh Lạc nghĩ thầm, vì đánh một bạn học không thù không oán không ghê gớm lắm mà cũng cố gắng ghê.
Lâm Khác bước ra từ chỗ tối, gã cũng là người đứng đắn, sao có thể chịu được sự khinh thường của Hứa Tinh Lạc: “Hứa Tinh Lạc, mày cũng gan ghê.”
“Trời tối rồi mà cũng muốn đánh tao, mày cũng gan không kém.” Hứa Tinh Lạc xoay chiếc ghế gỗ trong tay.
“Được rồi, đừng có đánh rắm.” Lâm Khác đút tay vào túi quần đi tới, cười lạnh: “Trước kia nể mặt em trai nên tao đéo đụng đến mày, nhưng mày cũng không nghĩ đến những chuyện dơ bẩn mình đã từng làm sao? Muốn làm bạn với em trai tao, Xì! Mày xứng sao?”
Những chuyện xấu do nguyên chủ để lại, Hứa Tinh Lạc không rảnh để nhận không.
Nhưng người ta cũng đã tìm tới rồi, cũng không thể ra vẻ giảng đạo lý được.
“Nói đi, một chọi một hay tụi mày lên hết?” Tâm trạng của hắn hiện giờ rất không tốt, bị người ta theo dõi, trên đời này hắn ghét nhất là bị uy hiếp: “Không phải hôm nay mày muốn dạy dỗ tao à? Vậy chúng ta chơi một trò xem đứa nào chết nhé? Hôm nay nếu tao chết ở đây thì thôi. Nhưng nếu tao không chết, sau này mày đừng có mà đến tìm tao, nếu không tao không ngại một mạng đổi một mạng đâu.”
Hắn biết Lâm Khác tiếc mạng, chắc chắn sẽ không dùng mạng mình đi tranh đấu với kẻ khác.
“Mồm miệng cứng ghê.” Vẻ mặt Lâm Khác hung dữ, nhưng trong lòng đã bắt đầu chửi má nó, đệt con mẹ nó Hứa Tinh Lạc, ỷ vào việc mình hai bàn tay trắng sắp chết đến nơi nên chơi gì cũng được: “Mày ít gán cái danh ác cho tao đi, hôm nay nếu mày quỳ xuống trước mặt tao nói xin lỗi, việc này liền cho qua......”
“Tao quỳ con mẹ mày, mày xứng sao?” Hứa Tinh Lạc ngắt mấy lời xà lơ của gã: “Xì! Cút mẹ mày đi Lâm Khác, không dám thì đừng có đụng tới ông!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đệt, đã nói như vậy rồi, ai có thể nhịn được?
Thiếu đánh đúng không? Xem thằng nào sợ thằng nào!
“Lên hết cho tao, quật ngã thằng chó này đi!” Lâm Khác ra lệnh, đám tay sai của hắn xông lên, dùng quyền đấm đá như hạt mưa đánh trúng Hứa Tinh Lạc.
“Ông đây sợ tụi mày lắm á?” Hứa Tinh Lạc vung ghế lên, như không muốn sống ném về phía đối thủ!
Nói thật, bình thường hắn đánh nhau không có điên như vậy, đánh như muốn giết người, đúng, hắn chính là muốn làm ra cái khí thế 'muốn giết người' ra, khiến những kẻ này khi nhìn sẽ thấy nếu ép hắn nóng lên, chuyện gì hắn cũng làm được.
“A ——” Một gã bị chiếc ghế đập thẳng vào lưng, hét lên một tiếng, ngã xuống đất, cuộn tròn.
Những người khác nhìn thấy cảnh này đều bối rối trong giây lát, dù sao họ cũng chỉ là học sinh cấp ba mà thôi.
Thật ra họ chưa từng nhìn thấy máu bao giờ!
Đàn em bị đánh ngã, Lâm Khác tự mình xông lên, chuẩn bị sẵn sàng, trên tay quấn một sợi xích sắt.
Hứa Tinh Lạc không chú ý bị gã đánh vào mặt, đầu đột nhiên ong ong, hắn không hề ngất đi, nhưng có thể cảm nhận được vị máu trong miệng.
“Phì!” Hứa Tinh Lạc chậm lại, phun máu trong miệng ra, cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Lúc này, nửa khuôn mặt của hắn cảm thấy tê dại và đau đớn.
ĐCM, thằng khốn này lúc đánh nhau lại dám đánh vào mặt hắn!
“Tao, đánh, chết, mẹ mày.” Hứa Tinh Lạc gằn từng chữ một, đồng thời giơ ghế lên!
Bộp một tiếng, toàn bộ chiếc ghế đập vào đầu Lâm Khác.
Tuy rằng Lâm Khác đã đưa tay đỡ lại, nhưng chiếc ghế bị đập nát, lực va chạm mà gã nhận được cũng không hề nhỏ.
“Mẹ nó......”
Gã còn chưa chửi tục xong đã bị nắm đấm và cước đá của Hứa Tinh Lạc giáng xuống người.
Hứa Tinh Lạc giống như điên rồi, điên cuồng đánh vào mặt gã: “Mẹ kiếp con mẹ mày, mày dám đánh vào mặt tao sao! Lâm Khác! Tao nói tao ĐCM mày, mày có nghe thấy không, ĐCMM?”
Âm thanh ong ong vang lên trong đầu Lâm Khác, gã nghe thấy Hứa Tinh Lạc còn đang mắng, giây tiếp theo, gã đã bị kéo lên ấn vào trên tường: “Má nó con mẹ mày! Mày có nghe thấy không! ĐCMM!” Đầu gối Hứa Tinh Lạc điên cuồng đá vào bụng gã, đá đến mức gã không ngừng nôn khan, không những thế còn bóp chặt lấy cổ gã, quát lớn: “Còn đánh nữa hay không, ông đây đánh tiếp với mày nè!”
Những người khác đều bị bộ dáng điên cuồng của Hứa Tinh Lạc dọa đến mức sửng sốt, người này điên rồi sao? Bọn họ ngừng ở tại chỗ, căn bản cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Khụ khụ khụ...... Mẹ nó! Hứa Tinh Lạc! Buông tay......” Lâm Khác bị hắn bóp chặt cổ, mặt trướng đến đỏ bừng, căn bản không có đường phản kháng, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm Hứa Tinh Lạc đang phát điên: “Mày muốn bóp chết tao sao?”
“Đương nhiên, không phải mày muốn dạy dỗ tao à? Sao không dạy tiếp đi thằng chó?” Hứa Tinh Lạc hoàn toàn lâm vào cảm xúc của mình, chỉ lo ấn Lâm Khác xuống, làm gì còn nghe Lâm Khác nói cái gì: “Bây giờ tao có thể ấn chết mày ở đây luôn mày có tin không?”
“Mày, mày đừng xúc động......” Lâm Khác vừa nghe hắn nói vậy, bắt đầu sợ hãi: “Không cần phải như vậy đây, thật đấy......” Gã nói chuyện rất khó khăn, bị đè đến không thở nỗi.
“Còn dạy tao không?” Hứa Tinh Lạc cười lạnh.
“......” Lâm Khác trừng mắt!
Hôm nay đá phải cái đinh sắt rồi, gã nhận thua.
“Làm sao thế! Mày câm à!?” Đang nổi nóng, Hứa Tinh Lạc thật sự giống như điên rồi, hắn dùng trán mình dùng sức đập trán Lâm Khác một cái: “Mày muốn dạy dỗ tao có đúng không?! Thằng chó ngu! Tao sẽ dạy mày cách giết chết tao luôn, giết tao chết luôn đi, nếu không cũng vô dụng thôi! Tao sẽ trả thù, điên cuồng trả thù, mày có biết chưa!”
“......” Lâm Khác bị Hứa Tinh Lạc ấn chặt vào tường, một phần là thật sự không thể nào phản kháng, một phần là bị bộ dạng và thực lực của Hứa Tinh Lạc dọa sợ, gã không chút nghi ngờ, nếu bây giờ mình dám khiêu khích một câu, Hứa Tinh Lạc sẽ thật sự bóp chết gã.
“Hứa, Hứa Tinh Lạc, thả cậu ấy ra đi...... Mày cứ như vậy sẽ bóp chết cậu ấy mất......” Mấy người đi tới cùng Lâm Khác, hiện tại đã hoàn toàn bị dọa cho choáng váng, giọng điệu nói với Hứa Tinh Lạc cũng run rẩy.
“Xin mày mau thả cậu ấy ra đi......” Người bên cạnh, thậm chí còn có người đã khóc, bọn họ thật sự chỉ là muốn dạy bảo Hứa Tinh Lạc một chút thôi, không muốn mất mạng đâu.
Thật đấy, bình thường họ đều là học sinh ngoan.
Lần này đi theo Lâm Khác để đi đánh Hứa Tinh Lạc, trong lòng vẫn còn có chút kiêu ngạo, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không còn nữa.
Suy cho cùng, không ai muốn đối mặt với một kẻ điên.
Hứa Tinh Lạc không muốn tương lai của chính mình, nhưng họ vẫn muốn.
Ngoại trừ tiếng thở gấp gáp của Lâm Khác, trong ngõ không còn âm thanh nào khác.
Thời tiết rõ ràng đang là tháng ba, nhưng mọi người có mặt đều đổ mồ hôi đầm đìa, không hề cảm nhận được chút lạnh lẽo nào của mùa này.
Không biết bầu không khí này sẽ kéo dài bao lâu...
“Cút đi!” Hứa Tinh Lạc cuối cùng cũng thả Lâm Khác ra, mặt âm trầm cảnh cáo: “Lần sau nếu còn đụng vào tao, nếu không phải là tao chết, thì là mày chết.”
Lâm Khác ngồi dưới đất, gã không ngừng hít thở không khí trong lành, lúc này hai chân tê dại, tay chân lạnh buốt, bởi vì gã vừa trải qua cảm giác thiếu oxy và sắp chết ở trong tay Hứa Tinh Lạc.
Gã trừng mắt nhìn Hứa Tinh Lạc, lại không dám nói gì kích thích Hứa Tinh Lạc.
“Lâm ca, đi, chúng ta đi......” Đàn em chạy lên nâng Lâm Khác lên rồi bỏ đi, không dám ở lại nữa.
Hứa Tinh Lạc là kẻ điên, không phải người mà người bình thường có thể chọc vàoi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Tinh Lạc nhìn bọn họ ra khỏi ngõ rẽ trái, lập tức rít lên, đưa tay che mặt: “Mẹ kiếp, đau quá.”
Không cần soi gương cũng biết mặt mình sưng tấy.
Sau khi chửi Lâm Khác một câu, hại người ta mà cũng hại mình, đúng là thằng ngu, Hứa Tinh Lạc trở về nhà thuê, vốn định bôi một ít thuốc, nhưng lục lọi trong tủ cũng không tìm thấy hộp thuốc.
Không muốn đi ra ngoài mua......
Thôi bỏ đi, thỏa hiệp nhé, dùng khăn lông đắp lên cũng được đúng không?
Ý tưởng này không tồi.
Cũng may vết thương không ở mắt, nếu không ngày mai mình sẽ phải đeo mắt gấu trúc đến trường, thế thì xấu quá, Hứa Tinh Lạc nghĩ thầm.
Nhưng tình hình bây giờ cũng một chín một mèo, khóe miệng xanh đen, ảnh hưởng nghiêm trọng đến vẻ đẹp trai của hắn.
Nói như thế nào đây, từ giáo thảo trở thành ban thảo!
Như chúng ta đã biết, khi mới bị thương, vết thương trông không hề xấu, nhưng sau một đêm sẽ thay đổi, trông nó sẽ xấu xí đến mức khiến bạn muốn chết.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hứa Tinh Lạc đeo khẩu trang đi học, hắn quyết định, hôm nay ai mà bảo hắn tháo khẩu trang, hắn sẽ tức giận với người đó.
Hôm nay không phải Tống Thanh Chấp trực nhật, nhưng cậu vẫn tới rất sớm, vừa ngẩng đầu thấy Hứa Tinh Lạc đeo khẩu trang bước vào, cậu mém nữa nhận không ra.
Nhưng kiểu tóc của trùm trường quá đẹp trai, kiểu tóc độc nhất vô nhị.
“Sao lại đeo khẩu trang?”
Sau khi Hứa Tinh Lạc ngồi xuống, Tống Thanh Chấp hơi nghiêng đầu, dùng khóe mắt nhìn hắn: “ Cậu bị cảm sao?”
Hứa Tinh Lạc muốn nói không phải, nhưng nếu nói không phải, tên nhóc này sẽ hỏi tới cùng, hắn thông minh dứt khoát hùa theo luôn: “Ừm, tôi bị cảm.”
Dạo gần đây thời tiết thất thường, rất dễ bị cảm.
Trong lớp cũng có không ít người bị bệnh.
“Có phải do cậu mặc ít quá không?” Thiếu niên độ tuổi cấp ba hay cố ý mặc ít để trông thật ngầu, Tống Thanh Chấp không xác định Hứa Tinh Lạc có phải kiểu người như vậy không, cậu cố ý nhìn thoáng qua.
Nhận ra mặc cũng đâu có ít.
Chẳng lẽ trùm trường buổi tối ngủ đá chăn sao......
“Cậu nói gì thế?” Hứa Tinh Lạc nói: “Cả mùa đông tôi đều mặc quần dài đấy nhé.”
“Vậy sao lại bị cảm?” Tống Thanh Chấp nói.
“Do thời tiết thôi, vậy mà cũng cần hỏi sao?” Để trông thật trân, Hứa Tinh Lạc còn khụ một tiếng.
Dù sao cũng kiên quyết không để mình bị cảm mà đỡ ngầu đi.
Tống Thanh Chấp dừng một chút, không nói gì, một lúc sau mới cầm lấy cốc nước của mình, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, vừa nhìn đã biết sắp đổ nước nóng vào.
“Chấp ca, sắp vào học rồi mà mày đi đâu đấy?” Thẩm Kí nhìn bóng lưng cậu, rồi lại quay đầu nhìn Hứa Tinh Lạc một cái.
Không biết có phải ảo giác của Thẩm Kí không, cậu ta thấy quan hệ của Chấp ca và Hứa Tinh Lạc đúng là khá tốt.
Bị người ta nhìn, Hứa Tinh Lạc dùng ánh mắt không thiện cảm đáp lại, lễ phép hỏi: “Mày nhìn gì?”
Thẩm Kí trợn mắt, tỏ vẻ khinh thường: “Nhìn Chấp ca.”
Hứa Tinh Lạc cũng lười quan tâm gã.
Cũng may, một lát sau Tống Thanh Chấp đã quay lại, cầm trên tay chiếc bình giữ nhiệt mà cậu thường dùng.
“Bên trong có thuốc cảm.” Nam sinh cầm bình giữ nhiệt lắc lắc, lắc đều rồi đưa cho Hứa Tinh Lạc, nói: “Nghe giọng của cậu dường như mới bị cảm thôi, uống cái này sẽ có tác dụng.”
Thẩm Kí ngồi ở bên trừng đến mức mắt cũng muốn lòi ra, thậm chí Hứa Tinh Lạc còn có thể nhìn thấy cái răng sâu từ cái mồm há to của gã, nói thật, hắn cũng giật mình như Thẩm Kí vậy.
“Cậu đối với ai cũng tốt như vậy sao?” Hứa Tinh Lạc vừa nhận lấy chiếc bình vừa hỏi câu hỏi thực sự tò mò của mình.
Tống Thanh Chấp không phản ứng, bởi vì ở đây có bạn học, cậu sợ Hứa Tinh Lạc sẽ nói lời cợt nhả nào đó.
“Chấp ca......” Thẩm Kí không bình tĩnh nổi, cậu ta cảm thấy bi thương ngược dòng thành sông: “Tao bị cảm mày cũng không đối xử với tao tốt như vậy.”
“Cậu ta thiếu dây thần kinh, mày thiếu sao?” Tống Thanh Chấp liếc mắt nhìn Thẩm Kí một cái.
Hứa Tinh Lạc vừa mới mở nắp bình chuẩn bị uống: “......”
Hứa Tinh Lạc từ phía sau duỗi chân ra nhẹ nhàng đá ghế Tống Thanh Chấp một cái để phản đối.
Học tra phát hiện ra ưu điểm của việc ngồi ở hàng cuối cùng là sẽ không có ai nhìn vào hắn khi hắn lén lút kéo khẩu trang xuống để uống nước.
Còn có, thuốc cảm rất ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro