Canh hai
Hi Dạ Bất Mị
2024-06-05 11:23:14
Bởi vì có người can thiệp nên câu chuyện bát quái Từ Thư Thừa đến trường học đón Trì Tiêu đêm hôm đó không gây ra quá nhiều chấn động, các bạn cùng lớp nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ mà tag Trì Tiêu trong group chát hỏi vài câu. Nhưng sau khi đọc được tin nhắn, cô cũng chỉ trả lời ngắn ngọn “Là bạn trai” và không nói thêm bất cứ điều gì nữa, những người khác cũng không tiện hỏi thêm nhiều.
Về phần sau lưng bọn họ có tiếp tục nghị luận gì không, Trì Tiêu cũng không thể quản được.
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh sắp đến, vào tháng mười, nhiệt độ không khí dần dần xuống thấp, ban ngày vẫn còn hơi khô nóng nhưng đến tối lại mát mẻ hơn rất nhiều.
Có một “ông quản gia” nhìn chằm chằm, bây giờ buổi tối Trì Tiêu cũng không dám chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh rồi tuỳ tiện chạy lung tung nữa, dù thế nào cũng phải phủ thêm một chiếc áo choàng ngủ mới được.
Sau khi tắm rửa xong, cô mặc một bộ đồ ngủ, sau đó ngoãn ngoãn khoác thêm một chiếc áo khoác ngoài rồi mới đi về phía phòng để quần áo.
Từ Thư Thừa vẫn còn đang mở một cuộc họp ở công ty chưa trở về, dì Lưu đang ở trong phòng để quần áo giúp bọn họ thu dọn hành lý.
“Nhân Nhân, cháu muốn đưa lễ phục đi không?” Thấy cô đi vào, dì Lưu vừa bận rộn xếp quần áo cho cô vừa hỏi.
Ngày mai Trì Tiêu sẽ đi cùng với Từ Thư Thừa đến Thuỵ Điển để công tác, cũng nhân tiện coi như nghỉ dưỡng, không biết liệu có yến tiệc gì cần phải tham gia hay không, cô suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Đưa hai bộ đi ạ, một bộ lễ phục dạ hội và một chiếc váy thường ngày.”
“Được.”
Sau khi cùng dì Lưu kiểm tra xong những thứ mình muốn mang theo, quần áo của Từ Thư Thừa cũng từ từ được lấy ra và đặt sang một bên khác.
Nhưng dì Lưu lại không hiểu rõ sở thích của anh, Trì Tiêu bèn tính toán thời gian đi công tác rồi phối giúp anh mấy bộ áo sơ mi, cà vạt cùng với khuy măng sét, kẹp áo, kẹp cà vạt và các phụ kiện linh tinh khác, sau khi bận rộn xong những thứ này cũng đã gần mười giờ nhưng vẫn chưa thấy Từ Thư Thừa trở về.
Trì Tiêu quay trở lại phòng ngủ, cầm điện thoại di động gửi tin nhắn hỏi xem Từ Thư Thừa đã kết thúc công việc chưa, sau đó nhân tiện chuyển sang tài khoản phụ để đọc một số tin nhắn chưa đọc.
Những lời hỏi thăm hàng ngày của biên tập viên Lưu Niên của cô vẫn không hề chấm dứt, ngày nào cũng gửi một tin nhắn “Hôm nay đã viết bài chưa?” để thúc giục cô.
Trang web tiểu thuyết mà Trì Tiêu ký hợp đồng chỉ mới được nổi lên trong vòng hai năm gần đây, nhưng sau lưng lại có tư bản kiểm soát, dựa vào điều này, một số tác giả đại thần thành danh lâu năm trên mạng cũng đã đăng ký làm tác giả thường niên, thu hút không ít lượng truy cập.
Trì Tiêu là một tân binh mới do chính trang web đạo tạo vun xới, nhưng cũng rất được coi trọng, hơn nữa biên tập viên còn là fans sách của cô, ngày nào cũng khóc lóc gào thét cầu xin cô mau viết sách mới giống như những độc giả đang gào khóc đòi ăn bên dưới cuốn sách mới đó.
Cô cũng đã cất máy tính vào trong vali, dù sao Từ Thư Thừa cũng bận rộn với công việc, trước kia cô đã từng đến Thuỵ Điển du lịch, không có chỗ nào đặc biệt muốn đi nên định ở trong khách sạn yên tĩnh lấp hố mới.
Nhưng tối nay, ngoại trừ những lời thúc giục hàng ngày, Lưu Niên còn nhắc đến hai chuyện.
Đầu tiên là chuyện xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tay của Trì Tiêu, có lẽ cuối năm nay sẽ gửi đến một đợt sách mới để cô ký tặng rồi đưa lên mạng bán online.
Một chuyện khác là khoảng thời gian này ban lãnh đạo cấp cao của trang web đang tiếp xúc với phía bên công ty điện ảnh, chuẩn bị ký kết hợp đồng mua bản quyền chuyển thể truyền hình với mấy tác phẩm ăn khách.
Một số tác giả lão làng thường niên là điều chắc chắn không thể nghi ngờ gì nữa, dù sao địa vị và danh tiếng cũng ở đó, bọn họ có nền tảng độc giả và sức ảnh hưởng IP, các tác phẩm lọt vào danh sách đề cử nhất định sẽ được ưu tiên lựa chọn.
Nhưng một cơ hội tốt như vậy không thể không để lại cho cây non do chính nhà mình ươm mầm lên, Trì Tiêu chính là người đang được chú ý đến. Lưu Nhân đã nhận được một thông tin đáng tin cậy từ chỗ tổng biên tập rằng hai cuốn tiểu thuyết đã hoàn thành của cô đều được xếp vào trong danh sách chờ đợi, có cơ hội được phía bên công ty điện ảnh cân nhắc đến.
Từ tiểu thuyết trực tuyến đến xuất bản rồi lại được chuyển thể thành phim truyền hình, rất khó có thể tưởng tượng được một chú ngựa đen như Trì Tiêu sẽ có một bước nhảy vọt về chất chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Nếu bản quyền điện ảnh thực sự được đàm phán xong xuôi, tương lai sau này chắc chắn sẽ là vô hạn lượng.
Mọi chuyện vẫn còn chưa được quyết định nhưng Lưu Niên đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng về một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, thoạt nhìn còn kích động hơn cả chính chủ là Trì Tiêu đây.
[Tiêu Tiêu Như Hoàng: Cảm ơn! Tôi sẽ tiếp tục cố gắng, sau khi kết thúc lễ Quốc khánh, bộ truyện mới sẽ được ra mắt.]
Sau đó tiếp tục gửi thêm hai biểu tượng cảm xúc bán manh nữa, Trì Tiêu thoát khỏi tài khoản phụ thì nhìn thấy Từ Thư Thừa đã trả lời cô, nói rằng anh đang trên đường về nhà.
Cô tranh thủ khoảng thời gian này nằm trên giường tâm sự với mấy chị em tốt.
Triệu Yểu điên cuồng nịnh bợ mẹ của Việt Loan Loan, nói rằng với tài nấu nướng của mẹ Việt thì phải nên mở một nhà hàng mới phải, cô ấy chắc chắn sẽ là nhà đầu tư đầu tiên.
Đêm nay trong lúc ăn cơm ở nhà Việt Loan Loan, Triệu Yểu đã dốc hết sức khen ngợi mẹ Việt, mồm miệng cô ấy ngọt ngào biết dỗ người, dỗ dành khiến mẹ Việt như muốn nở hoa trong bụng.
Việt Loan Loan và Trì Tiêu im lặng ngồi bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy hai người bọn họ mới thực sự giống hai mẹ con.
Lúc gần đi, mẹ Việt còn tặng cho hai người mỗi người một hộp bánh trung thu do chính tay mình làm, tạo hình của chiếc bánh trung thu vô cùng tinh xảo đẹp mắt, hơn nữa còn đặc biệt đặt mua bao bì và hộp đựng quà ở trên mạng về gói, thoạt nhìn không hề thua kém với những loại bánh bán bên ngoài chút nào.
Khoảng dịp Tết trung thu này, Đào Hoa Nguyên cũng đã tung ra các món bánh ngọt Trung thu theo quý, đặc biệt mời mẹ Việt đến cửa hàng để giúp đỡ và hướng dẫn.
Nếu không phải sau khi nhà họ Việt xảy ra chuyện, mẹ Việt bị ốm một thời gian, sức khoẻ không được tốt lắm, Việt Loan Loan yêu cầu bà ấy ở nhà tĩnh dưỡng thì bà vẫn luôn muốn đến cửa hàng giúp đỡ.
[Tiên nữ Yểu: @Một con cá muối, bảo bối, có phải cậu sắp đi Thuỵ Điển không? Giúp tớ mang mấy thứ đồ về được không? [Đáng thương.]]
[Tiên nữ Loan: Lại mắt đầu bước vào giai đoạn mua sắm dùm rồi sao? Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn! Mặc dù không xu dính túi nhưng vẫn nện bước vô cùng kiêu ngạo.jpg.]
[Một con cá muối: Cậu muốn mua gì?]
Triệu Yểu nhanh chóng đăng một bức ảnh lên nhóm, là một bộ đồ ăn bằng thuỷ tinh được tạo hình vô cùng tinh xảo với phong cách độc đáo.
[Tiên nữ Yểu: Tớ có một khách hàng quan trọng rất thích các sản phẩm bằng thuỷ tinh, tớ đây phục vụ theo sở thích của người ta nên đã đặt làm một bộ đồ ăn thuỷ tinh ở Thuỵ Điển, hai ngày nữa mới ra thành phẩm, nhưng phải mất mấy ngày mới có thể gửi về nước, hoàn cảnh ở nước ngoài cậu cũng biết mà, cho nên…]
Cho nên cần phải thịt người nào đó để xách tay mang về nhanh một chút.
[Một con cá mặn: Biết rồi, người tiếp theo.]
[Tiên nữ Yểu: Nâng bảo số.jpg, người tiếp theo vẫn là tớ! Tớ vẫn còn có đồ muốn mua…]
[Tiên nữ Loan:??? Cậu, sao cậu lại chen ngang như vậy chứ?]
[Tiên nữ Yểu: Tớ đã nhận mười thẻ số! Từ một đến mười là của tớ! Cậu không phục sao?]
[Tiên nữ Loan: Heitui!]
Hai kẻ dở hơi này đấu võ mồm với nhau rất thú vị, Trì Tiêu ôm điện thoại di động vừa xem vừa cười.
Trong lúc đang cười nghiêng ngả thì có một tin nhắn mới được gửi đến, hơn nữa còn đến từ ông tranh trai ruột thịt Trì Trạm- Người luôn luôn gọi điện chứ không bao giờ gửi tin nhắn.
[Anh trai: Nhân Nhân ngủ chưa?]
Trì Trạm rất ít khi tìm Trì Tiêu vào buổi tối trước khi đi ngủ, mặc dù cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.
[Một con cá muối: Em chưa, anh có chuyện gì sao?]
Một lát sau, Trì Trạm mới trả lời.
[Anh trai: Có phải ngày mai em sẽ đến châu Âu với Từ Thư Thừa không?]
Ngày hôm qua khi hai nhà Từ Trì cùng nhau ăn cơm, Trì Trạm cũng có mặt ở đó, lúc đó hai bà mẹ vẫn đang thảo luận xem nên sắp xếp kỳ nghỉ như thế nào thì Từ Thư Thừa đã nhắc đến chuyện Trì Tiêu sẽ cùng anh đến châu Âu để công tác.
[Một con có mặn: Đúng vậy.]
Lần này khoảng thời gian Trì Trạm trả lời càng lâu hơn một chút nữa.
[Anh trai: Đủ tiền tiêu không, nếu không đủ thì cứ nói với anh, anh sẽ nhờ thư ký chuyển sang cho em.]
Trì Tiêu mờ mịt nhìn màn hình điện thoại di động, không hiểu tại sao cô lại cảm thấy ông trai anh luôn lạnh lùng kiêu ngạo này của mình bây giờ lại trở nên hơi lan man.
[Một con cá muối: … Đủ.]
Chưa kể đến đống của hồi môn đám hỏi kia, chỉ riêng tiền tiêu vặt cô dành dụm được từ nhỏ đến lớn cũng đã đủ để tiêu xài phung phí một thời gian dài rồi.
[Anh trai: Vậy được rồi, em chơi vui vẻ nhé, nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.]
Lời hỏi thăm ân cần của Trì Trạm đến một cách khó hiểu, lúc đi cũng không thể giải thích được, điểm mấu chốt cuối cùng hình như đang thực sự lo lắng Trì Tiêu không đủ tiền tiêu vậy, sau khi chúc ngủ ngon xong lập tức gửi cho cô một số tiền lớn.
Sự hoang mang của Trì Tiêu mãi cho đến khi Từ Thư Thừa trở về vẫn không thể cởi bỏ được.
Nhìn thấy bà xã của mình đang nửa nằm trên giường cau mày cầm điện thoại di động, dáng vẻ tựa bị làm khó, Từ Thư Thừa cũng không vội đi tắm rửa thay quần áo mà chỉ tháo kính mắt xuống bước đến sờ sờ cái đầu nhỏ của cô.
“Có chuyện gì vậy?”
Trì Tiêu ngước mắt lên nhìn anh, sự hoang mang trên mặt không hề thay đổi nhưng vẫn nhìn đồng hồ trước, thời gian không còn sớm nữa nên tạm thời gác lại nghi ngờ trong lòng thúc giục anh đi tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong thay quần áo ngủ ra ngoài, Từ Thư Thừa lập tức nằm nghiêng xuống phần giường bên kia, ôm Trì Tiêu vào trong lồng ngực mình, dịu dàng hỏi cô: “Lúc nãy em suy nghĩ chuyện gì vậy?”
“Nghĩ đến anh trai…” Trì Tiêu ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực anh: “Anh ấy hơi kỳ quái.”
Từ Thư Thừa nhướn mày: “Hử? Trì Trạm có chuyện gì?”
“Hồi nãy anh ấy gửi tin nhắn hỏi em đã ngủ chưa, nhưng cũng không nói tìm em có chuyện gì, sau lại hỏi em đủ tiền tiêu không, sau đó chuyển khoản cho em một số tiền, kỳ lạ…”
Từ Thư Thừa cười một tiến: “Anh ấy đang xem thường người em gái là em hay là xem thường em rể là anh đây, sợ anh bỏ đói em sao?”
“Cho nên mới nói anh ấy rất kỳ lạ, em cảm thấy anh ấy có chuyện gì đó muốn nói với em nhưng cuối cùng lại không nói ra.” Trì Tiêu nhớ đến mấy tin nhắn Trì Trạm đã gửi cho mình, suy nghĩ một lúc lâu cũng không thể lần mò ra manh mối gì.
Ông anh trai này của cô ngày thường nhìn có vẻ vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, tuy nhiên thực chất ở nhà cũng có dáng vẻ của một đứa con trai mới lớn, đặc biệt là khi bị cha mẹ dạy bảo, mặc dù ngoài mặt anh ta vẫn hờ hững không cho là đúng nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn không dám phản bác một câu sao?
Đối với cô em gái Trì Tiêu này lại càng không có gì để chê trách, mặc dù từ nhỏ đã có sự cẩn thận chu đáo của Từ Thư Thừa để đưa ra so sánh, có thể Trì Trạm không thể tỉ mỉ như Từ Thư Thừa nhưng cũng chưa bao giờ lấy việc bắt nạt cô để tìm niềm vui, cũng chưa bao giờ bày ra vẻ mặt lạnh lùng giận dữ với cô.
Trong khoảng thời gian Từ Thư Thừa ra nước ngoài du học, Trì Trạm cũng đã hết sức tận tuỵ đóng trọn vai trò của một người anh trai tốt, thậm chí còn chu đáo hơn cả ngày thường, chưa bao giờ bỏ lỡ bất cứ sự kiện trọng đại nào trong cuộc đời của em gái.
Thực sự có thể coi là một người anh hoàn hảo.
“Những chuyện anh ấy giải quyết được sẽ không tìm đến em, những chuyện không giải quyết được càng không tìm em, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, mau ngủ đi.”
Từ Thư Thừa hiểu rõ tính tình của Trì Trạm, nếu thực sự gặp phải chuyện lớn gì đó chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ đến việc tìm đến em gái của mình.
Hai người bọn họ đều có một suy nghĩ chung… Cô gái nhỏ trong nhà này chỉ cần sống dưới lá chắn chắc chắn mà bọn họ xây dựng nên, cả đời không lo không nghĩ là đủ rồi.
“Anh không tò mò tại sao anh trai lại như vậy ư?” Trì Tiêu có chút mất kiểm soát bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
Từ Thư Thừa mặt không biểu cảm nói: “Không tò mò.” Anh rũ mắt xuống híp mắt nhìn cô: “Nhân Nhân không ngủ được à? Có muốn anh làm chút gì đó giúp em…”
“Không cần không cần!” Trì Tiêu vội vàng xua tay từ chối, nhắm mắt lại lập tức “chìm vào giấc ngủ”, bởi vì hoảng loạn nên giọng điệu nhanh hơn không ít: “Ngủ ngủ, ngủ ngon ngủ ngon!”
Phương pháp này rất có hiệu quả, Từ Thư Thừa hài lòng ôm lấy cô, một tay như có như không chậm rãi vỗ nhẹ sau lưng cô, ôm nhau chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Một lúc lâu sau, một giọng nói sâu kín vang lên trong lồng ngực: “Có phải anh trai đang yêu đương không? Nên muốn tìm một người nào đó nói hết tâm sự nhưng lại ngại ngùng không dám nói ra?”
Từ Thư Thừa im lặng một lúc, bàn tay bắt đầu đi xuống, giọng nói cố tình đè thấp đến cực điểm: “Hay là để anh giúp em nhé!”
“Không cần không cần! Em sai rồi, em sai rồi!” Trì Tiêu vội vàng nắm lấy bàn tay đang không an phận của anh, thành thật quấn lấy chiếc chăn nhỏ, hai mắt nhắm chặt: “Anh Thư Thừa, em ngủ rồi.”
Từ Thư Thừa khẽ mỉm cười một tiếng, cuối cùng vẫn không tiếp tục nữa, chỉ đơn thuần ôm lấy cô, bình
Từ Thư Thừa cười nhẹ một tiếng, chung quy không có tiếp tục động tác, chỉ là đơn thuần mà ôm nàng, thần thái bình yên mà nhắm mắt lại.
Về phần sau lưng bọn họ có tiếp tục nghị luận gì không, Trì Tiêu cũng không thể quản được.
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh sắp đến, vào tháng mười, nhiệt độ không khí dần dần xuống thấp, ban ngày vẫn còn hơi khô nóng nhưng đến tối lại mát mẻ hơn rất nhiều.
Có một “ông quản gia” nhìn chằm chằm, bây giờ buổi tối Trì Tiêu cũng không dám chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh rồi tuỳ tiện chạy lung tung nữa, dù thế nào cũng phải phủ thêm một chiếc áo choàng ngủ mới được.
Sau khi tắm rửa xong, cô mặc một bộ đồ ngủ, sau đó ngoãn ngoãn khoác thêm một chiếc áo khoác ngoài rồi mới đi về phía phòng để quần áo.
Từ Thư Thừa vẫn còn đang mở một cuộc họp ở công ty chưa trở về, dì Lưu đang ở trong phòng để quần áo giúp bọn họ thu dọn hành lý.
“Nhân Nhân, cháu muốn đưa lễ phục đi không?” Thấy cô đi vào, dì Lưu vừa bận rộn xếp quần áo cho cô vừa hỏi.
Ngày mai Trì Tiêu sẽ đi cùng với Từ Thư Thừa đến Thuỵ Điển để công tác, cũng nhân tiện coi như nghỉ dưỡng, không biết liệu có yến tiệc gì cần phải tham gia hay không, cô suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Đưa hai bộ đi ạ, một bộ lễ phục dạ hội và một chiếc váy thường ngày.”
“Được.”
Sau khi cùng dì Lưu kiểm tra xong những thứ mình muốn mang theo, quần áo của Từ Thư Thừa cũng từ từ được lấy ra và đặt sang một bên khác.
Nhưng dì Lưu lại không hiểu rõ sở thích của anh, Trì Tiêu bèn tính toán thời gian đi công tác rồi phối giúp anh mấy bộ áo sơ mi, cà vạt cùng với khuy măng sét, kẹp áo, kẹp cà vạt và các phụ kiện linh tinh khác, sau khi bận rộn xong những thứ này cũng đã gần mười giờ nhưng vẫn chưa thấy Từ Thư Thừa trở về.
Trì Tiêu quay trở lại phòng ngủ, cầm điện thoại di động gửi tin nhắn hỏi xem Từ Thư Thừa đã kết thúc công việc chưa, sau đó nhân tiện chuyển sang tài khoản phụ để đọc một số tin nhắn chưa đọc.
Những lời hỏi thăm hàng ngày của biên tập viên Lưu Niên của cô vẫn không hề chấm dứt, ngày nào cũng gửi một tin nhắn “Hôm nay đã viết bài chưa?” để thúc giục cô.
Trang web tiểu thuyết mà Trì Tiêu ký hợp đồng chỉ mới được nổi lên trong vòng hai năm gần đây, nhưng sau lưng lại có tư bản kiểm soát, dựa vào điều này, một số tác giả đại thần thành danh lâu năm trên mạng cũng đã đăng ký làm tác giả thường niên, thu hút không ít lượng truy cập.
Trì Tiêu là một tân binh mới do chính trang web đạo tạo vun xới, nhưng cũng rất được coi trọng, hơn nữa biên tập viên còn là fans sách của cô, ngày nào cũng khóc lóc gào thét cầu xin cô mau viết sách mới giống như những độc giả đang gào khóc đòi ăn bên dưới cuốn sách mới đó.
Cô cũng đã cất máy tính vào trong vali, dù sao Từ Thư Thừa cũng bận rộn với công việc, trước kia cô đã từng đến Thuỵ Điển du lịch, không có chỗ nào đặc biệt muốn đi nên định ở trong khách sạn yên tĩnh lấp hố mới.
Nhưng tối nay, ngoại trừ những lời thúc giục hàng ngày, Lưu Niên còn nhắc đến hai chuyện.
Đầu tiên là chuyện xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tay của Trì Tiêu, có lẽ cuối năm nay sẽ gửi đến một đợt sách mới để cô ký tặng rồi đưa lên mạng bán online.
Một chuyện khác là khoảng thời gian này ban lãnh đạo cấp cao của trang web đang tiếp xúc với phía bên công ty điện ảnh, chuẩn bị ký kết hợp đồng mua bản quyền chuyển thể truyền hình với mấy tác phẩm ăn khách.
Một số tác giả lão làng thường niên là điều chắc chắn không thể nghi ngờ gì nữa, dù sao địa vị và danh tiếng cũng ở đó, bọn họ có nền tảng độc giả và sức ảnh hưởng IP, các tác phẩm lọt vào danh sách đề cử nhất định sẽ được ưu tiên lựa chọn.
Nhưng một cơ hội tốt như vậy không thể không để lại cho cây non do chính nhà mình ươm mầm lên, Trì Tiêu chính là người đang được chú ý đến. Lưu Nhân đã nhận được một thông tin đáng tin cậy từ chỗ tổng biên tập rằng hai cuốn tiểu thuyết đã hoàn thành của cô đều được xếp vào trong danh sách chờ đợi, có cơ hội được phía bên công ty điện ảnh cân nhắc đến.
Từ tiểu thuyết trực tuyến đến xuất bản rồi lại được chuyển thể thành phim truyền hình, rất khó có thể tưởng tượng được một chú ngựa đen như Trì Tiêu sẽ có một bước nhảy vọt về chất chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Nếu bản quyền điện ảnh thực sự được đàm phán xong xuôi, tương lai sau này chắc chắn sẽ là vô hạn lượng.
Mọi chuyện vẫn còn chưa được quyết định nhưng Lưu Niên đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng về một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, thoạt nhìn còn kích động hơn cả chính chủ là Trì Tiêu đây.
[Tiêu Tiêu Như Hoàng: Cảm ơn! Tôi sẽ tiếp tục cố gắng, sau khi kết thúc lễ Quốc khánh, bộ truyện mới sẽ được ra mắt.]
Sau đó tiếp tục gửi thêm hai biểu tượng cảm xúc bán manh nữa, Trì Tiêu thoát khỏi tài khoản phụ thì nhìn thấy Từ Thư Thừa đã trả lời cô, nói rằng anh đang trên đường về nhà.
Cô tranh thủ khoảng thời gian này nằm trên giường tâm sự với mấy chị em tốt.
Triệu Yểu điên cuồng nịnh bợ mẹ của Việt Loan Loan, nói rằng với tài nấu nướng của mẹ Việt thì phải nên mở một nhà hàng mới phải, cô ấy chắc chắn sẽ là nhà đầu tư đầu tiên.
Đêm nay trong lúc ăn cơm ở nhà Việt Loan Loan, Triệu Yểu đã dốc hết sức khen ngợi mẹ Việt, mồm miệng cô ấy ngọt ngào biết dỗ người, dỗ dành khiến mẹ Việt như muốn nở hoa trong bụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việt Loan Loan và Trì Tiêu im lặng ngồi bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy hai người bọn họ mới thực sự giống hai mẹ con.
Lúc gần đi, mẹ Việt còn tặng cho hai người mỗi người một hộp bánh trung thu do chính tay mình làm, tạo hình của chiếc bánh trung thu vô cùng tinh xảo đẹp mắt, hơn nữa còn đặc biệt đặt mua bao bì và hộp đựng quà ở trên mạng về gói, thoạt nhìn không hề thua kém với những loại bánh bán bên ngoài chút nào.
Khoảng dịp Tết trung thu này, Đào Hoa Nguyên cũng đã tung ra các món bánh ngọt Trung thu theo quý, đặc biệt mời mẹ Việt đến cửa hàng để giúp đỡ và hướng dẫn.
Nếu không phải sau khi nhà họ Việt xảy ra chuyện, mẹ Việt bị ốm một thời gian, sức khoẻ không được tốt lắm, Việt Loan Loan yêu cầu bà ấy ở nhà tĩnh dưỡng thì bà vẫn luôn muốn đến cửa hàng giúp đỡ.
[Tiên nữ Yểu: @Một con cá muối, bảo bối, có phải cậu sắp đi Thuỵ Điển không? Giúp tớ mang mấy thứ đồ về được không? [Đáng thương.]]
[Tiên nữ Loan: Lại mắt đầu bước vào giai đoạn mua sắm dùm rồi sao? Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn! Mặc dù không xu dính túi nhưng vẫn nện bước vô cùng kiêu ngạo.jpg.]
[Một con cá muối: Cậu muốn mua gì?]
Triệu Yểu nhanh chóng đăng một bức ảnh lên nhóm, là một bộ đồ ăn bằng thuỷ tinh được tạo hình vô cùng tinh xảo với phong cách độc đáo.
[Tiên nữ Yểu: Tớ có một khách hàng quan trọng rất thích các sản phẩm bằng thuỷ tinh, tớ đây phục vụ theo sở thích của người ta nên đã đặt làm một bộ đồ ăn thuỷ tinh ở Thuỵ Điển, hai ngày nữa mới ra thành phẩm, nhưng phải mất mấy ngày mới có thể gửi về nước, hoàn cảnh ở nước ngoài cậu cũng biết mà, cho nên…]
Cho nên cần phải thịt người nào đó để xách tay mang về nhanh một chút.
[Một con cá mặn: Biết rồi, người tiếp theo.]
[Tiên nữ Yểu: Nâng bảo số.jpg, người tiếp theo vẫn là tớ! Tớ vẫn còn có đồ muốn mua…]
[Tiên nữ Loan:??? Cậu, sao cậu lại chen ngang như vậy chứ?]
[Tiên nữ Yểu: Tớ đã nhận mười thẻ số! Từ một đến mười là của tớ! Cậu không phục sao?]
[Tiên nữ Loan: Heitui!]
Hai kẻ dở hơi này đấu võ mồm với nhau rất thú vị, Trì Tiêu ôm điện thoại di động vừa xem vừa cười.
Trong lúc đang cười nghiêng ngả thì có một tin nhắn mới được gửi đến, hơn nữa còn đến từ ông tranh trai ruột thịt Trì Trạm- Người luôn luôn gọi điện chứ không bao giờ gửi tin nhắn.
[Anh trai: Nhân Nhân ngủ chưa?]
Trì Trạm rất ít khi tìm Trì Tiêu vào buổi tối trước khi đi ngủ, mặc dù cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.
[Một con cá muối: Em chưa, anh có chuyện gì sao?]
Một lát sau, Trì Trạm mới trả lời.
[Anh trai: Có phải ngày mai em sẽ đến châu Âu với Từ Thư Thừa không?]
Ngày hôm qua khi hai nhà Từ Trì cùng nhau ăn cơm, Trì Trạm cũng có mặt ở đó, lúc đó hai bà mẹ vẫn đang thảo luận xem nên sắp xếp kỳ nghỉ như thế nào thì Từ Thư Thừa đã nhắc đến chuyện Trì Tiêu sẽ cùng anh đến châu Âu để công tác.
[Một con có mặn: Đúng vậy.]
Lần này khoảng thời gian Trì Trạm trả lời càng lâu hơn một chút nữa.
[Anh trai: Đủ tiền tiêu không, nếu không đủ thì cứ nói với anh, anh sẽ nhờ thư ký chuyển sang cho em.]
Trì Tiêu mờ mịt nhìn màn hình điện thoại di động, không hiểu tại sao cô lại cảm thấy ông trai anh luôn lạnh lùng kiêu ngạo này của mình bây giờ lại trở nên hơi lan man.
[Một con cá muối: … Đủ.]
Chưa kể đến đống của hồi môn đám hỏi kia, chỉ riêng tiền tiêu vặt cô dành dụm được từ nhỏ đến lớn cũng đã đủ để tiêu xài phung phí một thời gian dài rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Anh trai: Vậy được rồi, em chơi vui vẻ nhé, nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.]
Lời hỏi thăm ân cần của Trì Trạm đến một cách khó hiểu, lúc đi cũng không thể giải thích được, điểm mấu chốt cuối cùng hình như đang thực sự lo lắng Trì Tiêu không đủ tiền tiêu vậy, sau khi chúc ngủ ngon xong lập tức gửi cho cô một số tiền lớn.
Sự hoang mang của Trì Tiêu mãi cho đến khi Từ Thư Thừa trở về vẫn không thể cởi bỏ được.
Nhìn thấy bà xã của mình đang nửa nằm trên giường cau mày cầm điện thoại di động, dáng vẻ tựa bị làm khó, Từ Thư Thừa cũng không vội đi tắm rửa thay quần áo mà chỉ tháo kính mắt xuống bước đến sờ sờ cái đầu nhỏ của cô.
“Có chuyện gì vậy?”
Trì Tiêu ngước mắt lên nhìn anh, sự hoang mang trên mặt không hề thay đổi nhưng vẫn nhìn đồng hồ trước, thời gian không còn sớm nữa nên tạm thời gác lại nghi ngờ trong lòng thúc giục anh đi tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong thay quần áo ngủ ra ngoài, Từ Thư Thừa lập tức nằm nghiêng xuống phần giường bên kia, ôm Trì Tiêu vào trong lồng ngực mình, dịu dàng hỏi cô: “Lúc nãy em suy nghĩ chuyện gì vậy?”
“Nghĩ đến anh trai…” Trì Tiêu ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực anh: “Anh ấy hơi kỳ quái.”
Từ Thư Thừa nhướn mày: “Hử? Trì Trạm có chuyện gì?”
“Hồi nãy anh ấy gửi tin nhắn hỏi em đã ngủ chưa, nhưng cũng không nói tìm em có chuyện gì, sau lại hỏi em đủ tiền tiêu không, sau đó chuyển khoản cho em một số tiền, kỳ lạ…”
Từ Thư Thừa cười một tiến: “Anh ấy đang xem thường người em gái là em hay là xem thường em rể là anh đây, sợ anh bỏ đói em sao?”
“Cho nên mới nói anh ấy rất kỳ lạ, em cảm thấy anh ấy có chuyện gì đó muốn nói với em nhưng cuối cùng lại không nói ra.” Trì Tiêu nhớ đến mấy tin nhắn Trì Trạm đã gửi cho mình, suy nghĩ một lúc lâu cũng không thể lần mò ra manh mối gì.
Ông anh trai này của cô ngày thường nhìn có vẻ vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, tuy nhiên thực chất ở nhà cũng có dáng vẻ của một đứa con trai mới lớn, đặc biệt là khi bị cha mẹ dạy bảo, mặc dù ngoài mặt anh ta vẫn hờ hững không cho là đúng nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn không dám phản bác một câu sao?
Đối với cô em gái Trì Tiêu này lại càng không có gì để chê trách, mặc dù từ nhỏ đã có sự cẩn thận chu đáo của Từ Thư Thừa để đưa ra so sánh, có thể Trì Trạm không thể tỉ mỉ như Từ Thư Thừa nhưng cũng chưa bao giờ lấy việc bắt nạt cô để tìm niềm vui, cũng chưa bao giờ bày ra vẻ mặt lạnh lùng giận dữ với cô.
Trong khoảng thời gian Từ Thư Thừa ra nước ngoài du học, Trì Trạm cũng đã hết sức tận tuỵ đóng trọn vai trò của một người anh trai tốt, thậm chí còn chu đáo hơn cả ngày thường, chưa bao giờ bỏ lỡ bất cứ sự kiện trọng đại nào trong cuộc đời của em gái.
Thực sự có thể coi là một người anh hoàn hảo.
“Những chuyện anh ấy giải quyết được sẽ không tìm đến em, những chuyện không giải quyết được càng không tìm em, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, mau ngủ đi.”
Từ Thư Thừa hiểu rõ tính tình của Trì Trạm, nếu thực sự gặp phải chuyện lớn gì đó chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ đến việc tìm đến em gái của mình.
Hai người bọn họ đều có một suy nghĩ chung… Cô gái nhỏ trong nhà này chỉ cần sống dưới lá chắn chắc chắn mà bọn họ xây dựng nên, cả đời không lo không nghĩ là đủ rồi.
“Anh không tò mò tại sao anh trai lại như vậy ư?” Trì Tiêu có chút mất kiểm soát bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
Từ Thư Thừa mặt không biểu cảm nói: “Không tò mò.” Anh rũ mắt xuống híp mắt nhìn cô: “Nhân Nhân không ngủ được à? Có muốn anh làm chút gì đó giúp em…”
“Không cần không cần!” Trì Tiêu vội vàng xua tay từ chối, nhắm mắt lại lập tức “chìm vào giấc ngủ”, bởi vì hoảng loạn nên giọng điệu nhanh hơn không ít: “Ngủ ngủ, ngủ ngon ngủ ngon!”
Phương pháp này rất có hiệu quả, Từ Thư Thừa hài lòng ôm lấy cô, một tay như có như không chậm rãi vỗ nhẹ sau lưng cô, ôm nhau chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Một lúc lâu sau, một giọng nói sâu kín vang lên trong lồng ngực: “Có phải anh trai đang yêu đương không? Nên muốn tìm một người nào đó nói hết tâm sự nhưng lại ngại ngùng không dám nói ra?”
Từ Thư Thừa im lặng một lúc, bàn tay bắt đầu đi xuống, giọng nói cố tình đè thấp đến cực điểm: “Hay là để anh giúp em nhé!”
“Không cần không cần! Em sai rồi, em sai rồi!” Trì Tiêu vội vàng nắm lấy bàn tay đang không an phận của anh, thành thật quấn lấy chiếc chăn nhỏ, hai mắt nhắm chặt: “Anh Thư Thừa, em ngủ rồi.”
Từ Thư Thừa khẽ mỉm cười một tiếng, cuối cùng vẫn không tiếp tục nữa, chỉ đơn thuần ôm lấy cô, bình
Từ Thư Thừa cười nhẹ một tiếng, chung quy không có tiếp tục động tác, chỉ là đơn thuần mà ôm nàng, thần thái bình yên mà nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro