Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Chương 65

Hi Dạ Bất Mị

2024-06-05 11:23:14

Sau buổi bảo vệ luận văn, chụp ảnh tập thể tốt nghiệp, dự lễ nhận bằng tốt nghiệp… Thời gian từng bước trôi đi từng, lại chào đón một mùa tốt nghiệp nữa.

Tại lễ tốt nghiệp của Trì Tiêu, không chỉ có Từ Thư Thừa và hai bà bạn thân đều có mặt, cha mẹ Nhà họ Từ Trì gia cũng thu xếp công việc bớt chút thì giờ đến tham dự, khiến cô xuất hiện ảo tưởng rằng mình không phải tốt nghiệp đại học mà là bước lên bục nhận giải Nobel.

Thật ra cô chỉ là một trong những đại diện của nhóm sinh viên tốt nghiệp với bằng xuất sắc, lên bục cùng với nhiều đại diện khác để nhận nghi thức đeo tua từ trưởng khoa và giáo sư mà thôi.

Nhưng mà khoan hãy nói, cùng là bộ đồ cử nhân rộng và cồng kềnh, nhưng khi cô mặc lên nó lại không thể che hết lợi thế trên cơ thể của cô, ngoại hình và khí chất của cô ở ngay đó, đứng trong đám đông cũng là người con gái xinh đẹp nhất.

Từ Thư Thừa giơ camera lên chụp ảnh không ngừng.

Sau khi kết thúc nghi thức là thời gian hoạt động tự do, có người đề nghị Trì Tiêu và Cát Viện đứng cạnh nhau chụp một tấm ảnh chung. Chung quy thì đây chính là “Bộ đôi mỹ nữ khoa văn của đại học Ninh” chỉ có một lần mặc áo cử nhân rồi chụp ảnh chung, điều này có ý nghĩa rất lớn, nói không chừng còn có thể lưu lại hồ sơ cho khoa như một phương thức tuyên truyền tuyển sinh nữa đó.

Giáo viên phụ trách trung tâm đa phương tiện quản lý trang web trong trường đại học cũng biết đến danh hiệu “Bộ đôi mỹ nữ khoa văn”. Cô ta nghe người ta nhắc tới, lập tức đến tìm Trì Tiêu và Cát Viện, muốn chụp tấm ảnh chung cho hai người.

Khi buổi lễ vừa kết thúc, Trì Tiêu bước xuống sân khấu, hai cặp cha mẹ và hai bà bạn thân ríu rít vây quanh cô.

Cảm xúc của các cha khá là tiết chế, chỉ là tươi cười khen cô xinh đẹp có phong thái. Các bà mẹ thì lại mồm miệng lanh lợi, khen ngợi như thể lời tâng bốc không mất tiền mua, khen Trì Tiêu đến mức chỉ có ở trên trời còn dưới mặt đất thì không.

Mấy lời có cánh thì các bà mẹ đều nói ra hết rồi, hai cô bạn thân chỉ có thể quay sang nhìn nhau, không nghĩ ra được lời tâng bốc nào sáng tạo khác người hơn nữa.

Điểm này, chung quy thì các cô đã bại bởi người nắm giữ bộ lọc con gái cấp một trăm – “trải qua hàng trăm trận chiến” hơn hai mươi năm. (她们终究输给了”身经百战” 二十余年的一百级女儿滤镜持有者)

Trì Tiêu cười khanh khách nhận lấy lời khen của nhóm cha mẹ, liếc mắt nhìn xung quanh, nụ cười của cô bỗng nhiên trở nên mất mát đôi chút: “Anh Thư Thừa đâu ạ?”

Mẹ Từ vội vàng trả lời: “Đi nghe một cuộc gọi về công việc rồi, gọi điện thoại xong sẽ lập tức trở về.”

Mẹ Trì nói tiếp: “Đúng vậy, ban nãy lúc con được đeo tua, thằng nhóc vẫn luôn chụp ảnh cho con đấy, đẹp lắm!”

Mẹ Từ cũng đồng ý: “Cũng chỉ có Thư Thừa của chúng ta mới có thể chụp được dáng vẻ xinh đẹp nhất của Nhân Nhân!”

Bấy giờ biểu cảm trên mặt Trì Tiêu mới chuyển thành vẻ vui sướng thuần khiết.

Đám bạn thân muốn chụp ảnh chung với cô, hai bà mẹ chủ động nhận làm nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho các cô. Sau khi chụp xong thì lại đổi sang phụ huynh – con gái chụp ảnh chung, đám bạn thân thay phiên làm nhiếp ảnh gia, còn hướng dẫn bọn họ cách tạo dáng, chơi đến vui vẻ vô cùng.

Tuy rằng hai người cha cũng tham gia chụp ảnh, nhưng gánh nặng chủ tịch quá lớn, không bỏ được mặt mũi để thực hiện mấy cái dáng chụp cường điệu. Hai ông chỉ dám giơ biểu tượng hình chữ V, mà nhìn qua còn thấy hơi mắc cười.

“Trì Tiêu Trì Tiêu!” Giáo viên của trung tâm đa phương tiện vừa bước tới vừa gọi cô hai tiếng, nhưng khi tới gần thì lập tức giảm tốc độ lại.

Nhóm người thân và bạn bè của Trì Tiêu rõ ràng chính là tâm điểm chú ý của mọi người trong ngày hôm nay.

Mấy vị phụ huynh vây quanh cô nhìn qua đã thấy có khí chất nổi bật rồi, vừa xuất hiện đã khiến cho đám sinh viên xung quanh chú ý thảo luận, lúc họ bàn luận xôn xào thì không thiếu những lời khen ngợi nhà cô có gien tốt.

Nghe nói nhà Trì Tiêu rất giàu, đương nhiên cha mẹ của cô không phải người thường rồi.

Đặc biệt là hai người đàn ông trung niên kia, khí thế trên người còn mạnh hơn cả lãnh đạo khoa bọn họ, nhìn từ xa đã xuất hiện cảm giác “nhìn thôi đã thấy sợ”.

Cũng có tin đồn rằng khi cha mẹ Trì Tiêu mới đến, hiệu trưởng của đại học Ninh cũng đi cùng, nhưng ông ta không ở lại bao lâu đã rời đi rồi.

Cô giáo trẻ do dự một chút, lúc còn cách Trì Tiêu vài bước, đầu tiên cô ta chào hỏi người lớn tuổi và người thân của cô: “Mọi người là người nhà và bạn bè của Trì Tiêu phải không, xin chào.”

Thấy bọn họ đều mang vẻ hiền lành gật đầu đáp lại, cô giáo mới yên lòng quay sang Trì Tiêu, “Trì Tiêu, cô có thể mời em tới chụp một tấm ảnh chung được không? Chụp cùng với Cát Viện?”

Trước đó Trì Tiêu từng viết bản thảo cho official website của khoa nên nhận ra được cô giáo này. Cô nghe vậy thì hơi sửng sốt, chụp ảnh thì không thành vấn đề, chỉ cần không sử dụng chúng một cách bừa bãi là được.

Nhưng chụp cùng với Cát Viện… Cô không quá muốn cười tủm tỉm giả làm chị em plastic với cô bạn cùng phòng kia.

Cô lập tức hỏi thẳng: “Thưa cô, xin hỏi chụp bộ ảnh này có ích lợi gì không ạ?”

Cô giáo cười nói: “Thật không dám giấu, cô tính đưa nó lên official website, thu hút lượng truy cập và tiện cho việc tuyển sinh… Trì Tiêu em có bằng lòng không?”

Nhóm cha mẹ không lên tiếng, lẳng lặng chờ Trì Tiêu trả lời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuy rằng bọn họ vẫn luôn dốc hết sức bảo vệ cô, nhưng cũng không muốn ánh sáng của cô mãi mãi bị ẩn giấu dưới cánh chim mà bọn họ bện lên. Bọn họ cũng muốn được thưởng thức dáng vẻ sặc sỡ loá mắt của cô.

Nhưng bọn họ đều tôn trọng ý kiến của cô, nếu cô muốn thì họ sẽ ủng hộ, không muốn cũng chẳng sao hết.

Trì Tiêu suy xét một lát, mới trả lời: “Cũng được ạ, nhưng em có thể không chụp chung với Cát Viện được không?”

Cô giáo đang kích động trước lời đồng ý của cô, sau khi nghe thấy nửa câu còn lại thì bỗng nhiên sửng sốt, có chút khó hiểu hỏi: “Vì sao vậy?”

“Không nói ra nguyên nhân có được không ạ?” Trì Tiêu không muốn bàn luận về mấy chuyện thị phi của Cát Viện ở trước mặt người khác. Cô không muốn chụp chung với Cát Viện chính là vì cô không muốn thôi, không cần phải nhiều lời.

Cô giáo suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng được, đây cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.

Huống chi cô giáo này vừa hay nghe được một sự kiện từ chỗ đồng nghiệp trong khoa, không biết có phải Cát Viện đã không hoàn thành tốt công tác thực tập ngoài trường hay không mà sau khi cô ta nộp bản lý lịch thực tập tốt nghiệp lên thì thành tích lại hạ từ xuất sắc xuống khá. Hơn nữa hai học kỳ cuối cùng này cô ta cũng không chăm chỉ lên lớp, trình độ luận văn tốt nghiệp cũng không bằng đợt trước. Cô ta không chỉ không lấy được cái bằng tốt nghiệp xuất sắc, còn bị rớt ấn tượng tốt ở chỗ lãnh đạo khoa.

Khó mà nói liệu có thể để cô ta lên đại diện quảng bá được hay không.

Cô giáo ra quyết định, lập tức đáp ứng yêu cầu của Trì Tiêu.

Trì Tiêu đang định đi theo cô giáo để chụp ảnh, Từ Thư Thừa nói chuyện điện thoại xong đã quay lại.

Nhìn thấy bóng anh xuyên qua đám đông từ từ đi về phía mình, Trì Tiêu bỗng dưng thất thần trong chớp mắt, xuất hiện ảo giác rằng toàn thế giới chỉ còn lại hai người họ, mà mọi thứ chung quanh đều biến thành người qua đường vội vàng được làm mờ.

Cô nói với cô giáo rằng mình có chút việc, mong cô ta chờ một lát, sau đó cô bước nhanh về phía Từ Thư Thừa, nhào vào cái ôm rộng mở cùng với ý cười trên mặt của anh.

Mẹ Từ và mẹ Trì ở cách đó không xa đều không hẹn mà cùng giơ điện thoại lên chụp được một màn này, sau đó bắt đầu so sánh xem ai chụp đẹp hơn, cuối cùng họ thống nhất cho rằng đều đẹp, đều phải lưu lại.

Xét cho cùng, ở trong mắt các bà thì hai nhân vật chính trong tấm ảnh đều hoàn hảo đến không thể bắt bẻ!

“Mẹ nói anh chụp ảnh cho em, chụp thế nào đó? Cho em xem đi.” Trì Tiêu nói xong lập tức đi lay camera trên tay anh.

Từ Thư Thừa cố ý giơ tay lên né tránh, ôm cô áp sát ngực mình, đầu ngón tay anh tiện thể khảy nhẹ cái tua gắn trên mũ hai phát, nụ cười dịu dàng: “Nói mấy câu bùi tai đi rồi sẽ cho em xem.”

Trì Tiêu ngồi dậy trừng mắt nhìn anh một cái, bất mãn mà bĩu môi, cuối cùng cô thỏa hiệp mở miệng: “Anh Thư Thừa, xin anh mà… Ông xã à, xin anh đó…”

Từ Thư Thừa nghiêng người cúi đầu, sáp mặt về phía cô, “Hôn một cái?”

Trì Tiêu bị chọc đến đỏ cả mặt, âm thầm đánh anh hai phát. Cô ngượng ngùng nhìn quanh một vòng rồi mới nhón chân nhanh chóng in lên mặt một nụ hôn qua quýt.

“Em còn phải đi chụp ảnh, tí nữa trở về xem, anh không được chơi xấu!” Trì Tiêu lại dùng thêm sức đập hai phát vào ngực anh, sau đó cô mới mang theo gương mặt ửng hồng đi tìm cô giáo.

Từ Thư Thừa cũng chẳng đi đâu khác, bước chân vẫn cứ nhàn nhã mà theo sau cô, đợi đến khi cô nhận thấy được rồi quay đầu lại, anh lập tức giơ camera lên chụp ảnh.

Anh muốn chụp lúc Trì Tiêu đi đường, muốn chụp lúc cô dừng lại, lúc cô quay đầu lại anh cũng muốn chụp, mà quay đầu lại trừng anh thì anh càng muốn chụp hơn.

Cứ như một nhiếp ảnh gia độc quyền dính ở trên người không kéo xuống được, chỉ muốn cất chứa từng khoảnh khắc của cô vào camera của mình.

Nhóm Trương Linh Lị và Lâm Gia vốn dĩ định đi tìm Trì Tiêu để chụp ảnh. Từ nơi xa bọn họ nhìn thấy cảnh tượng đó, hoàn toàn không dám bước tới làm bóng đèn chọc người ngại.

Bên cạnh có người ghen ghét hâm mộ sắp chọc thủng bầu trời, ồn ào rằng người đàn ông theo sau Trì Tiêu thật đẹp trai, nói bọn họ xứng đôi vừa lứa, còn nói muốn xuyên hồn mình vào Trì Tiêu ngay lập tức…

Cách dòng người đông đúc và tiếng cười nói rộn ràng nhốn nháo không thôi, Cát Viện nhìn người đàn ông luôn giữ khoảng cách cố định với Trì Tiêu từ xa, thậm chí cô ta còn không biết nên bày ra biểu cảm gì trên mặt mình bây giờ.

Ghen ghét ư? Chắc chắn là có.

Từ lần đầu tiên bước vào phòng ngủ, cô ta đã ghen ghét Trì Tiêu, ghen ghét diện mạo đẹp hơn mình của cô, ghen ghét dáng người mảnh mai hấp dẫn của cô, ghen ghét khí chất nổi bật của cô, ghen ghét với một thân quần áo vừa nhìn đã biết là đắt tiền của cô…

Hâm mộ ư?

Thật ra gia đình của Cát Viện cũng không kém, hơn khá giả một chút. Trước ở trong vòng, cô ta vẫn luôn là đối tượng được vây quanh để ý.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mà khi cô ta bước đến vùng trời rộng lớn hơn, gặp một thế giới phồn hoa hơn, nhìn thấy nhân vật sống tốt hơn cả mình, ghen ghét, hâm mộ, mong ngóng… Khoảng trống tâm lý đột nhiên sinh ra của cô ta dần dần hun đúc lên hiện trạng không cam lòng này.

Vì thế cô ta cứ trong tối ngoài sáng mà so sánh mình với Trì Tiêu khắp chốn, cứ như chỉ cần thắng được đối phương một chút thì sẽ thắng hết toàn bộ vậy.

Nhưng mà cô ta thắng được quá ít, cho dù khi đó cô ta tự cho là kiêu ngạo mà thẳng sống lưng, nhưng hoá ra ở trong mắt đối phương cô ta chẳng là cái thá gì.

Thì ra người đàn ông cao cao tại thượng đang đứng trên đỉnh thần đàn mà cô ta do dự bứt rứt chan chứa khát khao, người mà cô ta muốn tới gần nhưng không được, lại vui vẻ chịu đựng mà đuổi theo bước chân của Trì Tiêu như thế.

Cô ta tựa như một vai hề hát kịch.

Từ đầu tới cuối, đều chỉ là một màn trình diễn tức cười mà mỗi mình cô ta không tự rõ.

Hoàn toàn không có ai để ý.

*

Vài ngày sau khi chính thức tốt nghiệp, Trì Tiêu cuối cùng cũng hoàn thành xong cuốn tiểu thuyết đã đăng dài kỳ hơn nửa năm.

Để đáp lại sự mong đợi của độc giả, cô đã thêm một nhân vật nam có thế lực ngang tầm với nữ chính trong tiểu thuyết — cũng chính là nam chính. Giai đoạn đầu hai người đã tranh giành hơn thua với nhau, rồi dần dần nảy sinh tình cảm với nhau trên bàn cờ đấu qua đấu lại, cuối cùng mở rộng lòng mình thản nhiên yêu nhau, nắm tay chiến đấu chống lại kẻ thù và cùng tạo dựng tương lai thịnh vượng.

Không có phân đoạn máu chó gì cả, chỉ có tình yêu kiên trì thuỷ chung cùng dành cho nhau sự chân thành.

Trước kia Trì Tiêu không giỏi viết về tuyến cảm tình của nhân vật chính cho lắm. Vì để viết ra nhân vật nam và nữ chính của cuốn tiểu thuyết này thật tốt, cô đã đặc biệt kết hợp với từng mảnh ghép nhỏ trong cuộc sống của mình và Từ Thư Thừa. Lúc cô viết ra nam chính cũng tiện thể đổi mặt của anh vào, phát hiện hiệu quả tốt ngoài mong đợi.

Có độc giả nhận xét rằng những cảnh nam nữ chính ở bên nhau mà cô đã viết không hề bị giật cục non nớt như một tay mới vào nghề, giọng văn của cô rất tự nhiên rất thoải mái, bởi vậy họ đều nghi ngờ rằng cô đã có bạn trai nên mới có thể viết ra những tình tiết đó một cách chân thật chuẩn xác như vậy!

Bạn trai thì cô không có, chỉ có một ông chồng mà thôi.

Đáng tiếc anh chồng của cô là một nhà tư bản xảo quyệt lắm mưu nhiều trí, sao chịu để cô coi thành đối tượng lấy tư liệu miễn phí chứ, nên anh đã đòi không thiếu tí thù lao nào.

Đặc biệt là sau khi cô tốt nghiệp và hoàn thành cuốn tiểu thuyết, đang trong thời kỳ ăn không ngồi rồi. Anh chồng nhà tư bản của cô sao lại không nắm bắt cơ hội để đòi lãi chứ!

Còn không phải à, Từ Thư Thừa vừa gửi tin nhắn WeChat tới, kêu cô chuẩn bị một chút, buổi tối anh trở về sẽ dạy cô bơi bướm.

Trì Tiêu lạnh nhạt mà trả lời:

[Một con cá muối: Không hẹn [tạm biệt], em với Loan Loan đã hẹn nhau tới thăm cửa hàng rồi, buổi tối còn cùng đi ăn cơm với Yểu Yểu nữa.]

Từ Thư Thừa trả lời rất nhanh.

[Ông xã: Không sao, lần sau cũng được. Sờ sờ đầu.jpg]

A.

Trì Tiêu không hề tìm đại một cái cớ để qua loa lấy lệ Từ Thư Thừa, rốt cuộc thì cô chưa bao giờ lừa được anh.

Cô với Loan Loan và cả một số đầu bếp bánh ngọt ở Đào Hoa Nguyên định tổ chức một cuộc họp để thảo luận. Hiện tại việc kinh doanh của Đào Hoa Nguyên càng ngày càng tốt, có không ít blogger ẩm thực nghe danh mà đến, danh tiếng của họ dần dần tăng lên, còn thu hút rất nhiều khách phương xa.

Những khách hàng mới trở thành những khách quen, khi đến sẽ khó tránh khỏi việc cảm thán nơi này cách xa quá, sao không có chi nhánh vân vân.

Dần dà, Việt Loan Loan cũng ghi tạc mấy lời này vào lòng, cho đến khi ý niệm dần dần thành hình — mở chi nhánh.

Mô hình của chi nhánh có điểm khác biệt so với cửa hàng chính, chi nhánh chỉ kinh doanh dịch vụ ăn uống như món tráng miệng và trà chiều. Đồ gốm thủ công và những thứ khác hiện tại chỉ làm ở cửa hàng chính, nhưng ở chi nhánh cũng có thể đặt hàng, cũng sẽ bày biện thành phẩm handmade, chỉ là nguồn cung đều là từ cửa hàng chính.

Tương ứng, để đáp ứng nhu cầu của các chi nhánh, họ sẽ phải xét tuyển dụng các nghệ nhân thủ công mới.

Tạm thời cứ thử trước, lúc đầu không cần đầu tư quá nhiều tài nguyên, cách làm tương đối an toàn, giai đoạn sau chuyển đổi mô hình kinh doanh tùy theo hoàn cảnh cụ thể.

Trì Tiêu cũng đồng ý với ý tưởng này, cô vẫn còn mấy gian cửa hàng để đó không dùng trên danh nghĩa của mình, vị trí cũng khá tốt, lần này cô hẹn với Việt Loan Loan cùng đi xem thử.

Diêu Thi là người quản lý tài sản của Trì Tiêu, cô ấy còn hiểu rõ vị trí địa lý và triển vọng phát triển của những cửa hàng đó hơn chính Trì Tiêu, lần này cũng đồng hành làm người dẫn đường.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Số ký tự: 0