Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Công chúa nhỏ của Hải Châu

Hi Dạ Bất Mị

2024-06-05 11:23:14

Trong căn biệt thự nghỉ dưỡng có phong cách trang hoàng lấy tối giản trang nhã làm chủ đề, một đám nam nữ sinh ngồi yên lặng nhìn nhau.

Một bên có nhân viên công tác ra ra vào vào trang trí hiện trường, có người ngồi không thấy bứt rứt muốn tới phụ một tay đều bị nhân viên công tác khách sáo mời ngồi lại.

Trên bàn bày những đĩa trái cây tươi mới và đủ loại đồ ăn vặt, nhưng không ai dám tự tiện cầm lên ăn.

Trì Tiêu tới vườn hoa gọi điện cho Trương Linh Lợi, Lâm Gia đi vệ sinh xong ra ngoài hát hiện mọi người vẫn giữ dáng vẻ lúc cô ấy đi, bầu không khí ngồi không rất xấu hổ, cô ấy đành phải làm nóng bầu không khí.

“Mọi người đừng đờ ra nữa! Không phải ở đây có phòng chơi cờ và bài, còn có KTV nũa ư? Đi chơi đi!”

Nữ sinh vừa nãy bảo muốn đầu thai lại nhìn những người khác rồi dùng giọng điệu cẩn thân hỏi Lâm Gia: “Lâm Gia, cậu… đã biết trước rồi sao?”

Lâm Gia thở dài gật đầu: “Đúng vậy, thế nên không chỉ có các cậu kinh ngạc, mấy ngày tới mới biết cũng không dám nói thêm một câu với Trì Tiêu!”

Một nữ sinh khác hoàn hồn: “Trì Tiêu… thật sự là công chúa nhỏ của Hải Châu hả?”

Lâm Gia đáp: “Đúng vậy, không thể giả được.”

“Còn là bà chủ tương lai của Trung Thành?”

Lâm Gia trả lời: “Phải.”

Nam sinh có hiểu biết nhiều phổ cập khoa học trong nhà hàng lúc trước nhìn thử bóng dáng của Trì Tiêu bên ngoài, bỗng nhiên bật cười: “Thảo nào bấy lâu nay tớ cứ cảm thấy cô ấy khác với chúng ta. Thành thật mà nói thì không nói toàn bộ nam sinh lớp chúng ta, nhưng ít nhất cũng có hai phần ba đều từng thích cô ấy, nhưng không một ai dám ra tay theo đuổi thật.”

Không chỉ nữ sinh thích buôn chuyện, chủ đề giữa nam sinh ngoại trừ trò chơi và thẻ thao ra cũng không thiếu nội dung về nữ sinh, nhất là nữ sinh xinh đẹp.

Lớp bọn họ có hai đóa kim hoa là Trì Tiêu và Cát Viện, lúc mới vào trường đã có không ít chủ đề liên quan tới hai người, thậm chí có người còn cược xem ai có thể theo đuổi được một trong hai người bọn họ trước.

Tuy nhiên đó chỉ là nói miệng mà thôi, thực tế thì không có mấy người dám làm.

Sau này cũng có hai nam sinh lần lượt thổ lộ với Cát Viện, tuy rằng cuối cùng không một người thành công nhưng không có ai từng làm điều đó với Trì Tiêu.

Lâu dần giữa đám nam sinh trong lớp đã đạt thành nhận thức chung – Trì Tiêu là đóa hoa tuyết liên sinh trưởng trên vách núi cao, quý giá lại xinh đẹp, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn.

Giờ phút này cuối cùng bọn họ cũng hiểu cảm giác đó tớ từ đâu. Người ta đúng là công chúa thứ thiệt, người bình thường đừng nói hái hoa, cả dến gần một chút cũng có thể thấy không phải cùng một thế giới.

“Các cậu đừng nghĩ những chuyện phức tạp như vậy, kỳ thật Trì Tiêu rất tốt, chỉ là tính cách ưa yên tĩnh không thích giao tiếp, vì vậy bình thường không qua lại với mọi người nhiều lắm mà thôi. Tuy rằng điều kiện gia đình của cô ấy rất tốt nhưng lâu nhu vậy rồi, các cậu cảm thấy cô ấy là loại thiên kim đại tiểu thư vênh váo hung hăng cao cao tại thượng như vậy ư?”

Nhắc tới chuyện này không thể không nhớ tới vị “thiên kim tiểu thư” “đại náo” nhà hàng vừa rồi.

Có sẵn ví dụ so sánh.

Quả nhiên Lâm Gia mới giảng giải xong mọi người cũng từ từ tỉnh táo lại.

Trong mấy năm đại học, so với những người khác thì Trì Tiêu chỉ đơn giản là có ưu thế về mặt ăn mặc ở hơn một chút mà thôi. Lên lớp theo, làm bài tập theo, thi thử theo, hoạt động tập thể của lớp vẫn tham gia, từ trước đến nay chưa từng dùng bất kỳ đặc quyền gì để lấy thế đè người.

Chỉ là giữa người với người có một bức tường mơ hồ, mọi người ít lui tới với nhau nên không thân thuộc mà thôi.

Hơn nữa trước khi thân phận bị bại lộ vào hôm nay thì người ta còn mời bọn họ uống trà sữa, tuy rằng dùng tiền mời khách cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo cao hơn người khác một bậc.

“Nói tới thì… tớ nhớ hồi mới vào năm nhất trên diễn đàn trường chúng ta còn đăng ảnh Trì Tiêu huấn luyện quân sự, bà viết ‘Tân sinh viên đẹp nhất đại học Ninh’ kia ấy, nhưng chưa được mấy ngày tớ phát hiện bài viết đó đã biến mất. Lúc ấy tớ còn thấy lạ, bây giờ nghĩ lại thì, chẳng lẽ…”

Giờ phút này Lâm Gia giống như người phát ngôn của Trì Tiêu: “Đúng là thế, là người nhà cô ấy xử lý. Mọi người cũng hiểu mà, gia đình giàu có như bọn họ đãquen khiêm tốn rồi, rất nhiều tin tức cũng phải được bảo vệ nghiêm ngặt.”

Có người chợt hiểu ra: “Thảo nào trên mạng cả thông tin về gia tộc Hải Châu cũng không có nhiều.”

Có người một câu nói toạc “thiên cơ”: “Cái bảng danh sách người giàu bây giờ chỉ để dân chúng tầm thường chúng ta xem cho vui thôi, giàu nhất giàu nhất, giàu thật thì nấp ở phía sau đấy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bọn họ đang bàn luận thì Trì Tiêu đã nói chuyện điện thoại xong bước vào: “Tớ nói với lớp trưởn rồi, cô ấy sẽ phụ trách báo cho những bạn học khác, bọn họ sẽ tới ngay.”

Cô tùy tiện tìm một cái sô pha đơn ngòi xuống, mỉm cười với mọi người đang có chút gò bó: “Mọi người đừng khách sáo, muốn ăn gì muốn chơi gì cứ tự nhiên.”

Lâm Gia nói: “Bây giờ mọi người không muốn chơi lắm, chủ yếu là bây giờ rất tò mò về cậu.”

“Tò mò cái gì?” Trì Tiêu hơi mờ mịt chớp mắt: “Các cậu có vấn đề gì cứ hỏi.”

Không khí hơi trầm lặng.

Một lát sau mới có nữ sinh yếu ớt mở miệng: “Trì Tiêu, cậu… hôm nay còn mời bọn tớ liên hoan trong biệt thự, không bọn tớ biết thân phận của cậu rồi sẽ nói với những người khác ư?”

“Các cậu sẽ sao?” Trì Tiêu bình tĩnh hỏi ngược lại.

Đây là một câu hỏi khó.

Công bằng mà nói thì bất kỳ ai biết được một chuyện kích thích giống phim như vậy cũng hận không thể đăng lên vòng bạn bè hoặc thông báo rộng rãi trên weibo để bày tỏ sự phấn khích của bản thân.

Trì Tiêu không đợi bọn họ trả lời mà cười nhạt bảo: “Không sao, nếu các cậu muốn làm thật thì tớ cũng không cản được. Muốn đăng lên mạng cũng là quyền tự do của các cậu, có điều nếu mục tiêu chỉ ra quá rõ ràng thì sẽ bị làm mờ.”

Mọi người: “…”

Đây là dùng giọng điệu hời hợt nhất nói ra câu có sức sát thương mạnh nhất.

Có điều hàn huyên vài câu như vậy dần dần mọi người cũng thả lỏng một chút.

Cơm trưa vẫn chưa được ăn, người phụ trách của thị trấn đặc biệt cử đầu bếp tới chuẩn bị riêng cơm trưa cho bọn họ, đồ ăn thức uống cũng lựa chọn tùy ý.

Một Trì Tiêu còn hữu dụng hơn vé trọn bộ.

Có lẽ lời nói của Trì Tiêu có tác dụng đe dộ nên lúc những bạn học khác lần lượt tới biệt thượng đưa ra nghi vấn về sự thay đổi địa điểm và hình thức liên hoan lần này thì trong đám đã có người tự giác đứng ra giải thích là trong nhà Trì Tiêu có thân thích là cổ đông của thị trấn, nghe nói cả lớp đang tụ họp ở đây nên cho người phụ trách qua chào hỏi và miễn phí, không nhắc tới thân phận của cô và tất cả những chuyện xảy ra trong nhà hàng một chữ nào.

Bạn học trong lớp cũng biết gia cảnh Trì Tiêu giàu có, không ngờ cả thị trấn nghỉ dưỡng này cũng có thân thích đầu tư, còn hào phòng bao cho bọn họ một ngôi biệt thự m iễn phí. Bất kể trong lòng bọn họ phỏng đoán thế nào thì ngoài mặt cũng tràn đầy vẻ cảm kích biết ơn.

Trương Linh Lợi hiểu rõ về Trì Tiêu hơn những bạn học khác một chút, nhưng vi cô ấy bỏ qua hôn lễ của cô nên không biết nhiều bằng Lâm Gia. Cô ấy cứ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy nên tìm cơ hội hỏi riêng Trì Tiêu vài câu.

Sau khi hỏi xong Trương Linh Lợi ôm trái tim suýt nhảy ra ngoài đi tìm lớp phó đời sống phụ trách quản tiền của lớp.

Xem ra tiền liên hoan của lớp đã tiết kiệm được rồi, trở về có thể thương lượng với mọi người một chút, một phần trả lại, một phần có thể chia ra để làm kinh phí chụp ảnh tốt nghiệp nghiệp chung, sẵn tiện còn có thể đặt một bộ đồng phục lớp đẹp hơn cho tất cả bạn học.

Cát Viện cẩn thận soi gương hồi lâu, sau khi xác nhận lớp trang điểm trên mặt không có chút tì vết nào mới tìm túi xách thích hợp cho hôm nay trong tủ quần áo.

Trước đó cô ta tiết kiệm được ít tiền nên không thể đợi được mua một cái túi xách mới mà cô ta đã ao ươc từ lâu, lựa chọn hàng đầu của cô ta chính là cái đó.

Thế nhưng lúc tầm mắt của cô ta chú ý tới cái túi màu đen bên cạnh thì bỗng nhiên do dự.

Cái túi xách này cô ta được tặng lúc theo cô họ của mình tới thăm hỏi một vị ảnh hậu gả vào nhà giàu tránh bóng đã lâu. Lúc đó trùng hợp anh hậu muốn tới cửa hàng chuyên doanh điên cuồng quẹt thẻ nên tiện tay tặng cho cô ta, gần một trăm ngàn, giá tiền còn đắt hơn cái túi mới của cô ta gấp mấy lần.

Ảnh hậu cũng nể mặt cô họ nên mới tặng cho cô ta.

Cuối cùng Cát Viện chọn cái túi màu đen đó.

Một chiếc xe coupe đã đỗ trước cổng biệt thự, Cát Viện nhanh chóng bươc qua, mỉm cười lên ghế lái phụ.

Vừa lên xe cô ta liền mặt mũi đầy vẻ áy náy nói: “Ngại quá đàn anh, em không có xe, làm phiền anh đưa em một đoạn còn bắt anh phải chờ em lâu như vậy.”

Người đàn ông anh tuấn mặc quần áo bình thường ngồi ở ghế lái không để bụng mà cười: “Không sao.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chiếc xe chậm rãi rời khỏi khu biệt thự, người đàn ông như lơ đãng hỏi một câu: “Anh nhớ bây giờ các em mới năm tư đại học đúng không, còn chưa tốt nghiệp đã về nhà ở hả?”

Cát Viện lắc đầu: “Trước kia em luôn ở trường,  chỉ là gần đây tìm được công việc, trọ ở trường không tiện lắm nên tạm thời ở lại nhà cô họ.”

“Vậy à.”

“Đàn anh, còn anh thì sao? Anh mới về nước có dự tính gì không?” Cát Viện hỏi xong thì nhìn thoáng qua thân xe, trêu chọc nói: “Xem ra đàn anh lăn lộn ở nước ngoài cũng không tệ lắm nhỉ!”

Xe này ít nhất cũng khoảng một triệu.

“Không nói tới không tệ.” Người đàn ông nhàn nhã gõ vào tay lái, động tác thành thạo, giọng điệu cũng thờ ơ: “Ở nước ngoài đi theo một giáo sư trong khoa làm mấy cái dự án, tích lũy chút kingh nghiệm mà thôi. Lần này trở về còn phải học xong thạc sĩ, sẵn tiện làm trợ lý cho giáo viên hướng dẫn kiếm chút tiền cơm.”

“Đàn anh khiêm tốn quá, chỉ sợ tiền một bữa cơm của anh cũng đủ để em nhét đầy túi.”

“Làm gì có

Cát Viện cười cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đã hơn một năm không gặp, thoạt nhìn Trâu Giai quả thật có tiến bộ hơn lúc trước rất nhiều, không những kiếm được tiền chạy được xe coupe mà ngay cả hành vi cử chỉ cũng trầm ổn có khí chất hơn lúc trước.

Nếu là mấy năm trước nhất định Cát Viện sẽ lại bị anh ta hấp dẫn sâu sắc.

Đáng tiếc năm đó là Thần nữ có ý Tuong vương vô mộng, hôm nay Cát Viện đã thấy thế giới phồn hoa chói mắt hơn, Trâu Giai có tài giỏi ưu tú tới đâu cũng không còn là người cô ta muốn.

Bọn họ đã định sẵn vô duyên.

Bên ngoài thị trấn nghỉ dưỡng Phong Diệp, một chiếc xe coupe chậm rãi lái về phía giao lộ, Trâu Giai ở ghế lái quay đầu nhìn sang Cát Viện: “LÀ  chỗ này à?”

Cát Viện ngước đầu lên từ trong điện thoại nhìn ra bên ngoài, gật đầu bảo: “Đúng vậy, là ở trong này.”

Cô ta lại xem điện thoại rồi khẽ nhíu mày.

Trâu Giai bắt được sự thay đổi trong ánh mắt của cô ta nên ân cần hỏi: “Sao vậy?”

Cát Viện hoi do dự, vẻ mặt khó xử nói: “Em mới thấy lớp trướng bọn em thông báo trong nhóm bảo là lớp đổi chỗ tụ họp, hình như là một cái biệt thự bên trong, em chưa từng tới nên không biết ở đâu…”

Trâu Giai gật đầu, tiếp tục lái xe vào, giọng điệu ôn hòa: “Không sao, anh chạy vào xem, đưa thẳng em tới chỗ luôn.”

Cát Viện mặt mày cảm kích: “Vậy thì cảm ơn đàn anh nhiều.”

“Không cần khách sáo.”

Một tiếng trước, Từ Thư Thừa nồi ỏ vị trí trung tâm của hang đầu tiên phòng hội nghị tập trung theo dõi bài phát biểu trên sân khấu, ngồi cách anh không xa là Trì Trạm mới đến vào buổi chiều.

Lúc này Hàn Tấn đi tới đưa cho anh một văn kiện cần ký, mượn động tác khom người hạ giọng báo cáo: “Bạn cùng phòng của phu nhân lên xe Trâu Giai, xem phương hướng hẳn tới là tới thị trấn nghỉ dưỡng Phong Diệp.”

Phòng hội nghị sáng choang, mắt kính của Từ Thư Thừa lóe lên ánh sáng lạnh, nhìn kỹ lại thì đôi mắt kia còn lạnh hơn ánh sáng trên mắt kính.

Anh chậm rãi vuốt ve nhẫn cưới trên ngón áp út trái, giọng không nhanh không chậm: “Gọi cho phó tổng giám đốc Lưu, kêu ông ta tơi đây tham gia hội giao lưu buổi tối thay tôi.”

“Vâng.”

Từ Thư Thừa dặn dò xong cũng không lập tức đứng dậy đi ngay.

Trong phòng hội nghị không chỉ hội tu nhân tài tinh anh trong ngàn mà còn có lãnh đạo chính phủ, anh không thể tùy tiện khiến họ mất mặt.

Hội giao lưu buổi tối chỉ là dịp ăn cơm uống rượu giao tiếp, anh ở đây thì tốt, nhưng đổi thành phó tổng giám đốc cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Số ký tự: 0