Màu mè
Hi Dạ Bất Mị
2024-06-05 11:23:14
Đêm đó sau khi Trì Tiêu tan hoc nhìn thấy xe Từ Thư Thừa đỗ ở chỗ cũ,đột nhiên có xúc động muốn bỏ chạy.
Sau khi cô ngoài mặt bình tĩnh tự nhiên trong lòng nơm nớp lo sợ lên xe thì không dám chào hỏi Từ Thư Thừa như thường ngày.
Từ Thư Thừa đã sớm nhận ra sự khác thường của cô nhưng không vạch trần, dáng vẻ cực kỳ ung dung hỏi cô tối nay ăn gì.
Trì Tiêu cứ cảm thấy hiện tại từng câu của người này đều có bây nên trả lời rất cẩn thận: “Cơm.”
Từ Thư Thừa im lặng một lát rồi nói: “Anh vẫn chưa ăn.”
“Sao anh lại không ăn?” Trì Tiêu lập tức quên thái độ “lãng tránh” anh, nhíu mày không tán thành mà trừng anh một cái: “Anh muốn tu tiên hả?”
Lúc này Từ Thư Thừa mới nở nụ cười, vòng lấy vai cô khiến hai người gần nhau một chút, giữ sự thân mật vừa phải: “Tùy tiện ăn chút gì đó lót dạ, muốn ăn chung với em.”
Tuy rằng Trì Tiêu đã ăn tối nhưng không thể từ chối anh bèn gật đầu bảo: “Được rồi, vậy em trở về ăn với anh một chút.”
Xe lại không chạy thẳng tới biệt thự Lưu Quang mà dừng lại bên ngoài một cửa hàng ở đại lộ Trường An.
Từ Thư Thừa nắm tay Trì Tiêu vẻ mặt mờ mịt xuống xe: “Dẫn em đi dạo phố.”
Lúc này đã gần đến giờ cửa hàng đóng cửa, khách không nhiều lắm là hiện tường bình thường, nhưng không nhiều lắm không có nghĩa là không có. Thế mà sau khi Trì Tiêu theo Từ Thư Thừa tiến vào căn bản không nhìn thấy bóng nửa người khách.
Cô đang lấy làm lạ thì một người theo cách ăn mặc có lẽ là quản lý cửa hàng dẫn theo mấy nhân viên mặc đồng phục nghiêm cẩn khác tiến lên đón tiếp, cung kính hạ thấp người nói với bọn họ:
“Anh Từ, cô Từ, đã chuẩn bị xong, xin hai vị cứ tự nhiên, nếu có gì cần có thể báo với chúng tôi bất kỳ lúc nào.”
Thấy tình cảnh này, Trì Tiêu đã biết Từ Thư Thừa đã bao toàn bộ cửa hàng để — dẫn cô đi dạo phố.
Con cáo già đa mưu túc trí dùng chiêu nước ấm nấu ếch, không đi thẳng vào chủ đề. Đầu tiên anh ôm Trì Tiêu đi tới những quầy chuyên danh nổi tiếng, những thứ anh cảm thấy đẹp thích hợp với Trì Tiêu, hoặc là cô nhìn lâu một chút đều kêu nhân viên gói lại.
Lặp lại nhu vậy cho đến khi tới một cửa hàng bán nội y.
Từ Thư Thừa nâng kính mắt, ùng giọng điệu cực kỳ hàn lâm cực kỳ nghiêm túc giải thích với cô: “Anh đã tra thử rồi, trong khu vực này chỉ có cửa hàng này bán thứ chúng ta cần, vào xem thử nhé?”
Trì Tiêu giật mình nhận ra mình bị mắc mưu nên muốn bỏ chạy nhưng ngặt nỗi bị anh ôm trong ngực, cái hôm nhìn như dịu dàng bao dung chỉ hơi động đậy một chút đã có thể phát hiện sức mạnh không hco phép giãy giụa.
“Không! Chúng ta không cần!” Trì Tiêu đầy lí lẽ mà lắc đầu, giả bộ như không hiểu: “Em vẫn còn rất nhiều đồ mới chưa mặc, không cần mua, chúng ta trở về đi!”
Từ Thư Thừa tươi cười ung dung nhìn cô một lát, bỗng nhiên như nghĩ đến gì đó mà gật đầu: “Vậy được rồi, chúng ta về thôi.”
Trái tim nặng nề rơi xuống của Trì Tiêu lại treo lên cao khi nhìn thấy mấy cái hộp mang logo của cửa hàng chuyên doanh lẫn lộn trong đám chiến lợi phẩm được đưa tới biệt thự Lưu Quang ngay sau khi bọn họ về đến nhà.
“Nhân Nhân…” Từ Thư Thừa từ trong phòng cất rượu vang và xì gà bước ra, trong tay cầm một chai rượu vang còn chưa mở, cười đến tao nhã với cô: “Ăn chút gì đó với anh đi.”
Trì Tiêu: “…”
Ăn chút gì ở đây nào đơn giản như vậy!
Sao người đàn ông này lại có nhiều thủ đoạn màu mè như vậy chú!
Hai ngày sau Trì Tiêu không rời khỏi biệt thự Lưu Quang nửa bước, đừng hỏi, hỏi chính là không muốn ra ngoài.
Trong khoảng thời gian đó Phó Hàn có gọi cho cô một lần, trong điện thoại anh ta chân thành cảm ơn cô một phen vì đã giúp đỡ Mạnh Du, bảo muốn mời cô ăn bữa cơm xem như cảm ơn. Kết quả mấy tiếng sau món quà cảm ơn đầu tiên đã được đưa đến biệt thự Lưu Quang – một chiếc xe mới.
Chiếc xe này được đưa tới dưới danh nghĩa Mạnh Du, một nửa xem như cảm ơn ân tình quá giang máy bay lúc trước,nửa còn lại là vì chuyện sau đó.
Nhưng Trì Tiêu không có sức lực đi thử xe, chỉ có thể nhúc nhích đầu ngón tay gửi wechat ngỏ ý cảm ơn Phó Hàn và Mạnh Du, sau đó vùi mình trong sô pha ở thư phòng lướt trang web tiêu thuyết xem bình luận mới của truyện và tình hình dậy sóng trên mạng.
Thủ đoạn của Trì Trạm luôn nhanh chuẩn ác, lần này lại liên quan đến bạn gái Mạnh Du của Phó Hàn, hai người hợp sức với nhau đã khiến đám lửa này cháy hừng hực.
Từ lúc nhìn táy chủ đề liên quan đầu tiên leo lên hạng ba bảng hot search weibo thì Trì Tiêu đã biết ngày tàn của đỉnh lưu Chu Ngôn kia đã tới.
Kênh kiệu không chuyên nghiệp thì thôi, video ghi lại chuyện một thần tượng lưu lượng ăn tiền của người hâm mộ nhưng sau lưng lại không đặt bọn họ vào mắt, tùy ý sỉ nhục hạ thấp vừa được phơi bày ra ngoài ánh sáng lập tức có một đống người hâm mộ thoát fan.
Nếu như vậy vẫn còn fan cuồng tẩy trắng thì tin tức Chu Ngôn đã bị cảnh sát bắt giữ vì liên quan đến việc tập trung đông người hút ma túy tại nhà vừa nổ ra đã định chắc chắn đời này của anh ta không có bất kỳ khả năn trở mình nào trong giới giải trí nữa.
Kỳ thật Trì Trạm và Phó Hàn chỉ đóng vai trò châm lửa, hai năm qua Chu Ngôn đắc tội không ít người, những người nổi tiếng trong giới giải trí có ai mà không thành tinh, ngửi được chút phóng thanh là ngựa không ngùng vó tới thêm củi rót dầu ngay.
Tường đổ người đẩy, cho dù phía sau Chu Ngôn có vốn liếng mà năng lực đến đâu thì làm sao địch nổi tấn công từ nhiều phía cùng lúc, cuối cùng anh ta chỉ có thể biến thành quân cờ bị vứt bỏ.
Chu Ngôn gặp chuyện không may, công việc bị dừng lại hế, tạp chí bom tấn chụp cùng Mạnh Du lúc trước hiển nhiên không dùng được, nhưng không đến mức không thể xoay sở.
Trước khi đến Thụy Đển nghỉ phép Mạnh Du còn từng chụp mấy bộ ảnh cho tạp chí, ban đầu định để trong trang trong, bây giờ tạm thời thay thế thành trang bìa một người, dựa vào mức độ chuyên nghiệp của cô ấy hoàn toàn chống đỡ được, cả team tạp chí đều phải cảm ơn cô.
Thảo nào cô ấy bằng lòng “bỏ nhiều máu” để báo đáp Trì Tiêu.
Từ Thư Thừa tan tầm về nhà thấy trong gara có thêm một chiếc siêu xe mới tinh thì trên mặt cũng không tỏ vẻ bất ngờ, lúc vào nhà anh còn thuận miệng hỏi Trì Tiêu có thích hay không.
Trì Tiêu không có sức lái thử nhìn lúc nó mới được đưa đến đã xem qua.
Thân xe màu vàng hồng không bắt mắt như đỏ chót hoặc bình thường như trắng trơn, chẳng những thích họp với phái nữ mà còn toát lên cảm giác sang trọng mà khiêm tốn có nội hàm.
Tuy rằng thương hiệu của chiếc xe kia vừa nhìn đã biết không khiêm tốn nổi.
Vì vậy lúc Từ Thư Thừa hỏi đến cô xem như vui vẻ trả lời “Rất tốt”.
Từ Thư Thừa không nói gì nữa, thay quần áo xong thì quay lại, đột nhiên nói với cô: “Mẫu xe đó không thích hợp để em chạy lắm, hôm khác anh dẫn em đi xem thử mấy mẫu xe mới.”
Trong gara của Từ Thư Thừa và Trì Tiêu toàn là các loại siêu xe đẳng cấp thế giới, nhưng bọn họ không hề lái, ra ngoài đều có tài xế và xe riêng, mua cũng chỉ để bám bụi.
Trì Tiêu không có nhiều hứng thú với xe thể thao, lúc cô tròn mười tám tuổi thì Trì Tiêu đã tặng cô một chiếc e thể thao, cô lái một hai lần thì không đụng vào nữa, cô vẫn quen với những chiếc xe ổn định và tinh tế hơn.
Lúc này Từ Thư Thừa vừa nói vậy, Trì Tiêu chỉ hỏi ngược lại một câu “Vậy ư” rồi không hỏi tới nữa.
Cô không có nghiên cứu về xe thể thao, nếu anh đã nói không thích hợp thì là không thích hợp.
Từ Thư Thừa ngồi xuống bên cạnh Trì Tiêu rồi đưa tay ôm co: “Chiếc xe ôm thường lái bây giờ đã sắp được hai năm rồi, đúng lúc đổi một chiếc khác, thế nào?”
Chiếc xe con màu trắng Trì Tiêu thường lái không đắt lắm, cũng chỉ có mấy trăm ngàn, chủ yếu là phuong tiện di chuyển thay đi bộ trong trường, cô còn định chạy tới khi tốt nghiệp.
“Không cần đổi đâu, bây giờ ổn lắm.”
Từ Thư Thừa trầm tư một hồi rồi nói: “Cũng được.”
Đổi hay không đổi đều không quan trọng, quan trọng là anh muốn mua cho vợ mình.
Cô nhóc trong ngực yên lặng đọc sách, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, Từ Thư Thừa khó trảnh khỏi có chút suy nghĩ vẩn vơ. Anh đang định ghé sát vào làm vài chuyện gì đó thì bỗng nhiên cô nhóc ngẩng đầu lên, gương mặt trông ung dung trầm tĩnh lại bị đôi mắt phát sáng lấp lánh bán đứng —
“Anh Thư Thừa, em tới kỳ rồi.”
“…”
Trì Tiêu không có sức phản kháng mà bị “bắt nạt” mấy buổi tối, cuối cùng bà dì cứu mạng của cô cũng tới, cuối cùng cô cũng có thể trải qua mấy ngày thoải mái an nhàn rồi.
Từ nhỏ thì người nhà đã chăm sóc Trì Tiêu rất cẩn thận, vì vậy mỗi lần cô tới kỳ xem như đều nhẹ nhàng, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đau lưng hoặc không muốn ăn cho lắm.
Cuối tuần này phải liên hoan lớp, mấy ngày trước Trương Linh Lợi đã thông báo thời gian và địa điểm tập trung trong nhóm.
Phần lớn bạn học trong lớp đều tham gia hoạt động tập thể, ban cán sự lớp đã sớm hẹn trước với thị trấn nghỉ dưỡng kia, đến lúc đó sẽ có xe riêng tớ đón đưa. Các bạn học không có ở trường cũng muốn tham gia buổi tụ họp của lớp thì tự mình tới thị trấn hội họp với những người khác.
Trì Tiêu báo cho Trương Linh Lợi biết đến lúc đó cô sẽ tự qua.
Cuối tuần này đúng lúc Từ Thư Thừa phải sang khu phát triển kinh tế ở thành phố bên cạnh để họp, có lẽ phải rất muôn mới về tới nên Trì Tiêu không báo với anh.
Huống hồ có vết xe đổ anh xuất hiện chốc lát đã gây xôn xao một trận lần trước nên Trì Tiêu cũng chẳng muốn cho anh biết việc mình đi họp lớp.
Buổi tối Trì Tiêu nằm trên giường gõ phím, trong lòng còn ôm một túi chườm nóng vô cùng ấm áp.
Từ Thư Thừa ngồi dựa vào bên kia giường xem máy tính bảng bận rộn làm việc, hai người làm việc riêng của mình không can thiệp tới nhau, bầu không khí cực kỳ hài hòa.
Bận rộn một lát thì Trì Tiêu cảm thấy hơi nóng, cô muốn lấy túi chườm nóng trên bụng xuống, nhưng trước khi làm vẫn p hải hỏi Từ Thư Thừa bên cạnh thủ: “Hơi nóng, không ôm nữa được không?”
Từ Thư Thừa giương mắt nhìn qua, ánh mắt dưới tròng kính còn lưu lại chút sắc bén thận trọng khi đang trong trạng thái làm việc, nhưng lập tức lại bị ôn hòa thay thế.
Anh sờ bụng dưới của cô thử nhiệt độ, cảm thấy lòng bàn tay nóng rực mới giúp cô lấy túi chườm nóng ra: “Bụng có đau không?”
Trì Tiêu lắc đầu: “Không đau, chỉ là hơi đau lưng.”
Mấy ngày nay “tổn hao” hơi quá độ khiến lần này lúc cô hành kinh đau lưng nặng hơn mấy lần trước một chút.
Từ Thư Thừa dứt khoát tắt máy tính bảng, lấy mắt kính xuống đặt lên tủ đầu giường rồi xoáy qua chỉ vào laptop trước mặt cô: “Còn tiếp tục không?”
“Cũng gần như xong rồi.” Trì Tiêu hơi mệt mỏi buồn ngủ nên không định viết tiếp, cô lưu file rồi khép laptop lại.
Từ Thư Thừa giúp cô cất laptop, lúc quay về giường nằm xuống thuận thế dựa sát vào cô, đặt tay lên lưng cô.
“Ngủ đi, anh xoa cho em.”
Nghe xem, một người đàn ông hiền lành săn sóc bao nhiêu.
Nếu như anh phải là thủ phạm khiến Trì Tiêu đau lưng thì nhất định lúc này cô sẽ rất cảm động.
Động tác vuốt ve của Từ Thư Thừa rất thành thạo, thoải mái mà rất vừa phải. Trì Tiêu cảm thấy rất thoải mái, cơn buồn ngủ theo đó cũng dần dần kéo tới.
“Nhân Nhân?” Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên anh thấp giọng gọi bên tai cô.
“Hửm?”
“Ngày mai anh sẽ về rất muộn, em về nhà sớm một chút, muộn quá thì đừng tự lái xe, kêu tài xế tí đón em, cố gắng đừng qua đêm bên ngoài với người không quen, biết chưa?”
Từ Thư Thừa không biết liên hoan lóp của Trì Tiêu phải tiếp tục tới khi nào nhung anh luôn cho rằng quan hệ của cô với phần đông các bạn học không thân thiết lắm, giao tiếp trong những hoạt động tập thể thế này khó tránh khỏi sẽ phức tạp hơn đi học lên lớp đơn thuần một chút.
Anh không yên lòng về người khác nhưng cũng không muốn ích kỷ hạn chế hành động của cô, vì vậy chỉ có thể cẩn thận dặn dò như mẹ già.
“Ừ ừ.” Trì Tiêu ngáp một cái, theo thói quen đưa tay gác lên người Từ Thư Thừa, không tính là ôm, chỉ là tìm điểm tựa theo thói quen.
Hành động thân mật trong lúc vô thức của cô luôn có thể chạm tới nơi mềm mại nhất trong trái tim Từ Thư Thừa. Anh khẽ hôn lên trán cô một cái rồi kéo người vào lòng.
“Ngủ đi, ngủ ngon, Nhân Nhân.”
“Ngủ ngon ông xã…” Giọng nói của Trì Tiêu đã trở nên mơ hồ, thậm chí đầu óc còn không tỉnh táo nên không biết mình đã vô thức gọi xưng hô bị người nào đó “uy hiếp dụ dỗ” vô số lần trong mấy đêm nay.
Đêm đã khuya, ánh đèn tối dần.
Chỉ có bản thân Từ Thư Thừa mới biết giờ phút này trong lòng anh thỏa mãn hài lòng bao nhiêu.
Sau khi cô ngoài mặt bình tĩnh tự nhiên trong lòng nơm nớp lo sợ lên xe thì không dám chào hỏi Từ Thư Thừa như thường ngày.
Từ Thư Thừa đã sớm nhận ra sự khác thường của cô nhưng không vạch trần, dáng vẻ cực kỳ ung dung hỏi cô tối nay ăn gì.
Trì Tiêu cứ cảm thấy hiện tại từng câu của người này đều có bây nên trả lời rất cẩn thận: “Cơm.”
Từ Thư Thừa im lặng một lát rồi nói: “Anh vẫn chưa ăn.”
“Sao anh lại không ăn?” Trì Tiêu lập tức quên thái độ “lãng tránh” anh, nhíu mày không tán thành mà trừng anh một cái: “Anh muốn tu tiên hả?”
Lúc này Từ Thư Thừa mới nở nụ cười, vòng lấy vai cô khiến hai người gần nhau một chút, giữ sự thân mật vừa phải: “Tùy tiện ăn chút gì đó lót dạ, muốn ăn chung với em.”
Tuy rằng Trì Tiêu đã ăn tối nhưng không thể từ chối anh bèn gật đầu bảo: “Được rồi, vậy em trở về ăn với anh một chút.”
Xe lại không chạy thẳng tới biệt thự Lưu Quang mà dừng lại bên ngoài một cửa hàng ở đại lộ Trường An.
Từ Thư Thừa nắm tay Trì Tiêu vẻ mặt mờ mịt xuống xe: “Dẫn em đi dạo phố.”
Lúc này đã gần đến giờ cửa hàng đóng cửa, khách không nhiều lắm là hiện tường bình thường, nhưng không nhiều lắm không có nghĩa là không có. Thế mà sau khi Trì Tiêu theo Từ Thư Thừa tiến vào căn bản không nhìn thấy bóng nửa người khách.
Cô đang lấy làm lạ thì một người theo cách ăn mặc có lẽ là quản lý cửa hàng dẫn theo mấy nhân viên mặc đồng phục nghiêm cẩn khác tiến lên đón tiếp, cung kính hạ thấp người nói với bọn họ:
“Anh Từ, cô Từ, đã chuẩn bị xong, xin hai vị cứ tự nhiên, nếu có gì cần có thể báo với chúng tôi bất kỳ lúc nào.”
Thấy tình cảnh này, Trì Tiêu đã biết Từ Thư Thừa đã bao toàn bộ cửa hàng để — dẫn cô đi dạo phố.
Con cáo già đa mưu túc trí dùng chiêu nước ấm nấu ếch, không đi thẳng vào chủ đề. Đầu tiên anh ôm Trì Tiêu đi tới những quầy chuyên danh nổi tiếng, những thứ anh cảm thấy đẹp thích hợp với Trì Tiêu, hoặc là cô nhìn lâu một chút đều kêu nhân viên gói lại.
Lặp lại nhu vậy cho đến khi tới một cửa hàng bán nội y.
Từ Thư Thừa nâng kính mắt, ùng giọng điệu cực kỳ hàn lâm cực kỳ nghiêm túc giải thích với cô: “Anh đã tra thử rồi, trong khu vực này chỉ có cửa hàng này bán thứ chúng ta cần, vào xem thử nhé?”
Trì Tiêu giật mình nhận ra mình bị mắc mưu nên muốn bỏ chạy nhưng ngặt nỗi bị anh ôm trong ngực, cái hôm nhìn như dịu dàng bao dung chỉ hơi động đậy một chút đã có thể phát hiện sức mạnh không hco phép giãy giụa.
“Không! Chúng ta không cần!” Trì Tiêu đầy lí lẽ mà lắc đầu, giả bộ như không hiểu: “Em vẫn còn rất nhiều đồ mới chưa mặc, không cần mua, chúng ta trở về đi!”
Từ Thư Thừa tươi cười ung dung nhìn cô một lát, bỗng nhiên như nghĩ đến gì đó mà gật đầu: “Vậy được rồi, chúng ta về thôi.”
Trái tim nặng nề rơi xuống của Trì Tiêu lại treo lên cao khi nhìn thấy mấy cái hộp mang logo của cửa hàng chuyên doanh lẫn lộn trong đám chiến lợi phẩm được đưa tới biệt thự Lưu Quang ngay sau khi bọn họ về đến nhà.
“Nhân Nhân…” Từ Thư Thừa từ trong phòng cất rượu vang và xì gà bước ra, trong tay cầm một chai rượu vang còn chưa mở, cười đến tao nhã với cô: “Ăn chút gì đó với anh đi.”
Trì Tiêu: “…”
Ăn chút gì ở đây nào đơn giản như vậy!
Sao người đàn ông này lại có nhiều thủ đoạn màu mè như vậy chú!
Hai ngày sau Trì Tiêu không rời khỏi biệt thự Lưu Quang nửa bước, đừng hỏi, hỏi chính là không muốn ra ngoài.
Trong khoảng thời gian đó Phó Hàn có gọi cho cô một lần, trong điện thoại anh ta chân thành cảm ơn cô một phen vì đã giúp đỡ Mạnh Du, bảo muốn mời cô ăn bữa cơm xem như cảm ơn. Kết quả mấy tiếng sau món quà cảm ơn đầu tiên đã được đưa đến biệt thự Lưu Quang – một chiếc xe mới.
Chiếc xe này được đưa tới dưới danh nghĩa Mạnh Du, một nửa xem như cảm ơn ân tình quá giang máy bay lúc trước,nửa còn lại là vì chuyện sau đó.
Nhưng Trì Tiêu không có sức lực đi thử xe, chỉ có thể nhúc nhích đầu ngón tay gửi wechat ngỏ ý cảm ơn Phó Hàn và Mạnh Du, sau đó vùi mình trong sô pha ở thư phòng lướt trang web tiêu thuyết xem bình luận mới của truyện và tình hình dậy sóng trên mạng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thủ đoạn của Trì Trạm luôn nhanh chuẩn ác, lần này lại liên quan đến bạn gái Mạnh Du của Phó Hàn, hai người hợp sức với nhau đã khiến đám lửa này cháy hừng hực.
Từ lúc nhìn táy chủ đề liên quan đầu tiên leo lên hạng ba bảng hot search weibo thì Trì Tiêu đã biết ngày tàn của đỉnh lưu Chu Ngôn kia đã tới.
Kênh kiệu không chuyên nghiệp thì thôi, video ghi lại chuyện một thần tượng lưu lượng ăn tiền của người hâm mộ nhưng sau lưng lại không đặt bọn họ vào mắt, tùy ý sỉ nhục hạ thấp vừa được phơi bày ra ngoài ánh sáng lập tức có một đống người hâm mộ thoát fan.
Nếu như vậy vẫn còn fan cuồng tẩy trắng thì tin tức Chu Ngôn đã bị cảnh sát bắt giữ vì liên quan đến việc tập trung đông người hút ma túy tại nhà vừa nổ ra đã định chắc chắn đời này của anh ta không có bất kỳ khả năn trở mình nào trong giới giải trí nữa.
Kỳ thật Trì Trạm và Phó Hàn chỉ đóng vai trò châm lửa, hai năm qua Chu Ngôn đắc tội không ít người, những người nổi tiếng trong giới giải trí có ai mà không thành tinh, ngửi được chút phóng thanh là ngựa không ngùng vó tới thêm củi rót dầu ngay.
Tường đổ người đẩy, cho dù phía sau Chu Ngôn có vốn liếng mà năng lực đến đâu thì làm sao địch nổi tấn công từ nhiều phía cùng lúc, cuối cùng anh ta chỉ có thể biến thành quân cờ bị vứt bỏ.
Chu Ngôn gặp chuyện không may, công việc bị dừng lại hế, tạp chí bom tấn chụp cùng Mạnh Du lúc trước hiển nhiên không dùng được, nhưng không đến mức không thể xoay sở.
Trước khi đến Thụy Đển nghỉ phép Mạnh Du còn từng chụp mấy bộ ảnh cho tạp chí, ban đầu định để trong trang trong, bây giờ tạm thời thay thế thành trang bìa một người, dựa vào mức độ chuyên nghiệp của cô ấy hoàn toàn chống đỡ được, cả team tạp chí đều phải cảm ơn cô.
Thảo nào cô ấy bằng lòng “bỏ nhiều máu” để báo đáp Trì Tiêu.
Từ Thư Thừa tan tầm về nhà thấy trong gara có thêm một chiếc siêu xe mới tinh thì trên mặt cũng không tỏ vẻ bất ngờ, lúc vào nhà anh còn thuận miệng hỏi Trì Tiêu có thích hay không.
Trì Tiêu không có sức lái thử nhìn lúc nó mới được đưa đến đã xem qua.
Thân xe màu vàng hồng không bắt mắt như đỏ chót hoặc bình thường như trắng trơn, chẳng những thích họp với phái nữ mà còn toát lên cảm giác sang trọng mà khiêm tốn có nội hàm.
Tuy rằng thương hiệu của chiếc xe kia vừa nhìn đã biết không khiêm tốn nổi.
Vì vậy lúc Từ Thư Thừa hỏi đến cô xem như vui vẻ trả lời “Rất tốt”.
Từ Thư Thừa không nói gì nữa, thay quần áo xong thì quay lại, đột nhiên nói với cô: “Mẫu xe đó không thích hợp để em chạy lắm, hôm khác anh dẫn em đi xem thử mấy mẫu xe mới.”
Trong gara của Từ Thư Thừa và Trì Tiêu toàn là các loại siêu xe đẳng cấp thế giới, nhưng bọn họ không hề lái, ra ngoài đều có tài xế và xe riêng, mua cũng chỉ để bám bụi.
Trì Tiêu không có nhiều hứng thú với xe thể thao, lúc cô tròn mười tám tuổi thì Trì Tiêu đã tặng cô một chiếc e thể thao, cô lái một hai lần thì không đụng vào nữa, cô vẫn quen với những chiếc xe ổn định và tinh tế hơn.
Lúc này Từ Thư Thừa vừa nói vậy, Trì Tiêu chỉ hỏi ngược lại một câu “Vậy ư” rồi không hỏi tới nữa.
Cô không có nghiên cứu về xe thể thao, nếu anh đã nói không thích hợp thì là không thích hợp.
Từ Thư Thừa ngồi xuống bên cạnh Trì Tiêu rồi đưa tay ôm co: “Chiếc xe ôm thường lái bây giờ đã sắp được hai năm rồi, đúng lúc đổi một chiếc khác, thế nào?”
Chiếc xe con màu trắng Trì Tiêu thường lái không đắt lắm, cũng chỉ có mấy trăm ngàn, chủ yếu là phuong tiện di chuyển thay đi bộ trong trường, cô còn định chạy tới khi tốt nghiệp.
“Không cần đổi đâu, bây giờ ổn lắm.”
Từ Thư Thừa trầm tư một hồi rồi nói: “Cũng được.”
Đổi hay không đổi đều không quan trọng, quan trọng là anh muốn mua cho vợ mình.
Cô nhóc trong ngực yên lặng đọc sách, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, Từ Thư Thừa khó trảnh khỏi có chút suy nghĩ vẩn vơ. Anh đang định ghé sát vào làm vài chuyện gì đó thì bỗng nhiên cô nhóc ngẩng đầu lên, gương mặt trông ung dung trầm tĩnh lại bị đôi mắt phát sáng lấp lánh bán đứng —
“Anh Thư Thừa, em tới kỳ rồi.”
“…”
Trì Tiêu không có sức phản kháng mà bị “bắt nạt” mấy buổi tối, cuối cùng bà dì cứu mạng của cô cũng tới, cuối cùng cô cũng có thể trải qua mấy ngày thoải mái an nhàn rồi.
Từ nhỏ thì người nhà đã chăm sóc Trì Tiêu rất cẩn thận, vì vậy mỗi lần cô tới kỳ xem như đều nhẹ nhàng, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đau lưng hoặc không muốn ăn cho lắm.
Cuối tuần này phải liên hoan lớp, mấy ngày trước Trương Linh Lợi đã thông báo thời gian và địa điểm tập trung trong nhóm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phần lớn bạn học trong lớp đều tham gia hoạt động tập thể, ban cán sự lớp đã sớm hẹn trước với thị trấn nghỉ dưỡng kia, đến lúc đó sẽ có xe riêng tớ đón đưa. Các bạn học không có ở trường cũng muốn tham gia buổi tụ họp của lớp thì tự mình tới thị trấn hội họp với những người khác.
Trì Tiêu báo cho Trương Linh Lợi biết đến lúc đó cô sẽ tự qua.
Cuối tuần này đúng lúc Từ Thư Thừa phải sang khu phát triển kinh tế ở thành phố bên cạnh để họp, có lẽ phải rất muôn mới về tới nên Trì Tiêu không báo với anh.
Huống hồ có vết xe đổ anh xuất hiện chốc lát đã gây xôn xao một trận lần trước nên Trì Tiêu cũng chẳng muốn cho anh biết việc mình đi họp lớp.
Buổi tối Trì Tiêu nằm trên giường gõ phím, trong lòng còn ôm một túi chườm nóng vô cùng ấm áp.
Từ Thư Thừa ngồi dựa vào bên kia giường xem máy tính bảng bận rộn làm việc, hai người làm việc riêng của mình không can thiệp tới nhau, bầu không khí cực kỳ hài hòa.
Bận rộn một lát thì Trì Tiêu cảm thấy hơi nóng, cô muốn lấy túi chườm nóng trên bụng xuống, nhưng trước khi làm vẫn p hải hỏi Từ Thư Thừa bên cạnh thủ: “Hơi nóng, không ôm nữa được không?”
Từ Thư Thừa giương mắt nhìn qua, ánh mắt dưới tròng kính còn lưu lại chút sắc bén thận trọng khi đang trong trạng thái làm việc, nhưng lập tức lại bị ôn hòa thay thế.
Anh sờ bụng dưới của cô thử nhiệt độ, cảm thấy lòng bàn tay nóng rực mới giúp cô lấy túi chườm nóng ra: “Bụng có đau không?”
Trì Tiêu lắc đầu: “Không đau, chỉ là hơi đau lưng.”
Mấy ngày nay “tổn hao” hơi quá độ khiến lần này lúc cô hành kinh đau lưng nặng hơn mấy lần trước một chút.
Từ Thư Thừa dứt khoát tắt máy tính bảng, lấy mắt kính xuống đặt lên tủ đầu giường rồi xoáy qua chỉ vào laptop trước mặt cô: “Còn tiếp tục không?”
“Cũng gần như xong rồi.” Trì Tiêu hơi mệt mỏi buồn ngủ nên không định viết tiếp, cô lưu file rồi khép laptop lại.
Từ Thư Thừa giúp cô cất laptop, lúc quay về giường nằm xuống thuận thế dựa sát vào cô, đặt tay lên lưng cô.
“Ngủ đi, anh xoa cho em.”
Nghe xem, một người đàn ông hiền lành săn sóc bao nhiêu.
Nếu như anh phải là thủ phạm khiến Trì Tiêu đau lưng thì nhất định lúc này cô sẽ rất cảm động.
Động tác vuốt ve của Từ Thư Thừa rất thành thạo, thoải mái mà rất vừa phải. Trì Tiêu cảm thấy rất thoải mái, cơn buồn ngủ theo đó cũng dần dần kéo tới.
“Nhân Nhân?” Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên anh thấp giọng gọi bên tai cô.
“Hửm?”
“Ngày mai anh sẽ về rất muộn, em về nhà sớm một chút, muộn quá thì đừng tự lái xe, kêu tài xế tí đón em, cố gắng đừng qua đêm bên ngoài với người không quen, biết chưa?”
Từ Thư Thừa không biết liên hoan lóp của Trì Tiêu phải tiếp tục tới khi nào nhung anh luôn cho rằng quan hệ của cô với phần đông các bạn học không thân thiết lắm, giao tiếp trong những hoạt động tập thể thế này khó tránh khỏi sẽ phức tạp hơn đi học lên lớp đơn thuần một chút.
Anh không yên lòng về người khác nhưng cũng không muốn ích kỷ hạn chế hành động của cô, vì vậy chỉ có thể cẩn thận dặn dò như mẹ già.
“Ừ ừ.” Trì Tiêu ngáp một cái, theo thói quen đưa tay gác lên người Từ Thư Thừa, không tính là ôm, chỉ là tìm điểm tựa theo thói quen.
Hành động thân mật trong lúc vô thức của cô luôn có thể chạm tới nơi mềm mại nhất trong trái tim Từ Thư Thừa. Anh khẽ hôn lên trán cô một cái rồi kéo người vào lòng.
“Ngủ đi, ngủ ngon, Nhân Nhân.”
“Ngủ ngon ông xã…” Giọng nói của Trì Tiêu đã trở nên mơ hồ, thậm chí đầu óc còn không tỉnh táo nên không biết mình đã vô thức gọi xưng hô bị người nào đó “uy hiếp dụ dỗ” vô số lần trong mấy đêm nay.
Đêm đã khuya, ánh đèn tối dần.
Chỉ có bản thân Từ Thư Thừa mới biết giờ phút này trong lòng anh thỏa mãn hài lòng bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro