Chương 15
Suzy
2024-07-21 13:06:35
Tới công ty Nhược Hy gửi chú mèo nhỏ ở phòng bảo vệ rồi về phòng làm
việc. Lúc nói chuyện với Lan Nhi có ngỏ lời muốn nhờ cô nuôi giúp mình
chú mèo này. Nhưng cô bạn đồng nghiệp này của Nhược Hy vốn không thích
mèo nên có nhờ vả cũng rất khó.
Nhược Hy ngồi trên bàn suy nghĩ mãi cũng không biết nên gửi chú mèo này ở đâu. Nếu mà bỏ lại cũng không được cầm về nhà nuôi cũng chẳng xong. Cô chợt nhớ đến Minh Hạo. Chẳng phải anh cũng sống riêng sao, dù sao cũng nên hỏi thử xem sao. Cô lôi chiếc điện thoại trong túi nhắn tin hỏi ý của Minh Hạo thử.
Thật không ngờ anh lại đồng ý việc này với cô. Lúc tan làm cô có hẹn sẽ đưa chú mèo nhỏ này đến bệnh viện cho anh. Về nhà cô thấy bóng dáng của Tống Long Thanh đang ngồi nhàn nhã trên ghế đọc báo. Cô thấy điều lạ vô cùng tại sao bình thường anh ta không về nhà sớm như thế này. Hôm nay lại còn ở nhà như thế chứ.
Mặc dù không thể hiểu và giải đáp được hành động khó hiểu của anh ta nhưng nếu anh ta đã ở nhà thế này thì cô cũng nên biết ý chuẩn bị cơm cho anh mới đúng. Cô vừa cởi áo đặt lên móc treo nói.
– Chờ tôi lát, tôi sẽ đi nấu cơm ngay.
Tống Long Thần vứt tờ báo trên tay mình xuống bàn. Trực tiếp đứng dạy khoan khoái khoanh tay đi lên tầng vừa đi vừa nói.
– Thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài ăn. Bây giờ chờ cô chuẩn bị thì bao lâu mới xong.
Nhược Hy nhìn theo bóng lưng anh ta chỉ biết bĩu môi tức giận. Bình thường cô sẽ về nhà sớm chuẩn bị chờ cơm tối cho anh ta thì không thấy hắn vác mặt về dùng cơm. Hôm nay vì tốn chút ít thời gian tới bệnh viện đưa mèo về nhà chưa kịp chuẩn bị cơm thì anh ta liền chê cô chậm chạm.
Không biết là tên đàn ông này có mắt để phân biệt đúng sai nữa không đây cơ chứ. Anh ta muốn ra ngoài ăn nhà hàng thì cứ đi ra ngoài hàng mà ăn. Mắc cái gì phải muốn cô đi cùng. Chẳng phải vì anh ta lôi chuyện cuộc hôn nhân này nói với mẹ cô để đe doạ thì có nằm mơ đi cô mới chịu đi ăn riêng cùng hắn ta. Đúng là biết cách khiến người khác khó chịu đến từ chết mà.
Dù sao thì đến cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn về phòng tắm rửa rồi thay quần áo tới nhà hàng dùng bữa cùng hắn ta. Ngồi trên bàn ăn, Tống Long Thần có chủ động gắp lấy món thức đặt vào bát của Nhược Hy trước sự ngỡ ngàng của chính cô.
Cô trố mắt to tròn ra ngạc nhiên nhìn anh ta rồi lặng lẽ cúi thấp mặt tránh ánh mắt của anh ta rồi cắm đầu ăn. Lúc mà hắn định múc thêm thức ăn vào bát cho cô. Nhược Hy để ý thấy món thức ăn đó có cá cô liền lấy tay chặn lại nhăn nhó mặt mũi nhỏ giọng.
– Thứ tôi ghét ăn nhất trên đời này là cá.
Nghe thấy cô nói thế Long Thần xoay muỗng thức ăn đổ lại vào bát mình. Anh đặt chiếc muỗng xuống bàn liếc mắt nhìn cô rồi nói.
– Chiều nay lúc tan làm cô đi đâu vậy?
Nhược Hy biết anh ta đang dò hỏi giám sát mình nhưng cô cũng không muốn giấu chuyện này nên thật thà nói cho anh nghe.
– Tôi gửi mèo cho một người bạn chăm nom giúp nên về hơi muộn.
Tống Long Thần nhíu chặt đôi mày giọng nói có chút thay đổi hơn trước.
– Sao trước kia cô nói mình ghét động vật và dị ứng với chúng?
Cô nghiêng đầu khó hiểu ánh mắt có chút dầy nghi hoặc nhìn tên đàn ông mặt lạnh trước mặt mình. Không rõ là anh ta đang nói nhảm chuyen gì nữa đây. Trước đây cô với anh ta đâu có thân nhau đến mức nói cho nhau nghe chuyện đó.
Vả lại cho đến tận bây giờ nghe hắn ta nói cô mới biết bản thân mình ghét động vật đến thế đấy. Liệu có phải tên đàn ông này ngủ mớ gì rồi hay không mà lại nói nhảm như thế. Nhược Hy nhổm người dạy đưa tay sờ chán anh ta. Rõ ràng không nóng hay ốm sốt lây bệnh của cô. Vậy đầu óc có vấn đề gì phải không.
Tên đàn ông này đúng là hết nói nổi, trước thì luôn miệng gọi tên cô là Hạ Kim. Bây giờ còn nói cô là bị dị ứng với lông thú động vật. Cô chỉ thở nhẹ ra một hơi dài cúi đầu nhìn vào bát ăn của mình thản nhiên trả lời.
– Tôi có nói với anh à? Tôi đâu có bị gì với mấy động vật đáng yêu đó đâu.
Tống Long Thần cau mày nhìn chằm chằm ánh mắt như muốn nghiền chết người phụ nữ trước mắt mình. Là cô ta đang cô nói dối anh thêm lần nữa. Làm gì có chuyện cô ta lại không nhớ bản thân mình trước kia đã nói dối với anh như thế nào.
Nhược Hy ngồi trên bàn suy nghĩ mãi cũng không biết nên gửi chú mèo này ở đâu. Nếu mà bỏ lại cũng không được cầm về nhà nuôi cũng chẳng xong. Cô chợt nhớ đến Minh Hạo. Chẳng phải anh cũng sống riêng sao, dù sao cũng nên hỏi thử xem sao. Cô lôi chiếc điện thoại trong túi nhắn tin hỏi ý của Minh Hạo thử.
Thật không ngờ anh lại đồng ý việc này với cô. Lúc tan làm cô có hẹn sẽ đưa chú mèo nhỏ này đến bệnh viện cho anh. Về nhà cô thấy bóng dáng của Tống Long Thanh đang ngồi nhàn nhã trên ghế đọc báo. Cô thấy điều lạ vô cùng tại sao bình thường anh ta không về nhà sớm như thế này. Hôm nay lại còn ở nhà như thế chứ.
Mặc dù không thể hiểu và giải đáp được hành động khó hiểu của anh ta nhưng nếu anh ta đã ở nhà thế này thì cô cũng nên biết ý chuẩn bị cơm cho anh mới đúng. Cô vừa cởi áo đặt lên móc treo nói.
– Chờ tôi lát, tôi sẽ đi nấu cơm ngay.
Tống Long Thần vứt tờ báo trên tay mình xuống bàn. Trực tiếp đứng dạy khoan khoái khoanh tay đi lên tầng vừa đi vừa nói.
– Thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài ăn. Bây giờ chờ cô chuẩn bị thì bao lâu mới xong.
Nhược Hy nhìn theo bóng lưng anh ta chỉ biết bĩu môi tức giận. Bình thường cô sẽ về nhà sớm chuẩn bị chờ cơm tối cho anh ta thì không thấy hắn vác mặt về dùng cơm. Hôm nay vì tốn chút ít thời gian tới bệnh viện đưa mèo về nhà chưa kịp chuẩn bị cơm thì anh ta liền chê cô chậm chạm.
Không biết là tên đàn ông này có mắt để phân biệt đúng sai nữa không đây cơ chứ. Anh ta muốn ra ngoài ăn nhà hàng thì cứ đi ra ngoài hàng mà ăn. Mắc cái gì phải muốn cô đi cùng. Chẳng phải vì anh ta lôi chuyện cuộc hôn nhân này nói với mẹ cô để đe doạ thì có nằm mơ đi cô mới chịu đi ăn riêng cùng hắn ta. Đúng là biết cách khiến người khác khó chịu đến từ chết mà.
Dù sao thì đến cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn về phòng tắm rửa rồi thay quần áo tới nhà hàng dùng bữa cùng hắn ta. Ngồi trên bàn ăn, Tống Long Thần có chủ động gắp lấy món thức đặt vào bát của Nhược Hy trước sự ngỡ ngàng của chính cô.
Cô trố mắt to tròn ra ngạc nhiên nhìn anh ta rồi lặng lẽ cúi thấp mặt tránh ánh mắt của anh ta rồi cắm đầu ăn. Lúc mà hắn định múc thêm thức ăn vào bát cho cô. Nhược Hy để ý thấy món thức ăn đó có cá cô liền lấy tay chặn lại nhăn nhó mặt mũi nhỏ giọng.
– Thứ tôi ghét ăn nhất trên đời này là cá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy cô nói thế Long Thần xoay muỗng thức ăn đổ lại vào bát mình. Anh đặt chiếc muỗng xuống bàn liếc mắt nhìn cô rồi nói.
– Chiều nay lúc tan làm cô đi đâu vậy?
Nhược Hy biết anh ta đang dò hỏi giám sát mình nhưng cô cũng không muốn giấu chuyện này nên thật thà nói cho anh nghe.
– Tôi gửi mèo cho một người bạn chăm nom giúp nên về hơi muộn.
Tống Long Thần nhíu chặt đôi mày giọng nói có chút thay đổi hơn trước.
– Sao trước kia cô nói mình ghét động vật và dị ứng với chúng?
Cô nghiêng đầu khó hiểu ánh mắt có chút dầy nghi hoặc nhìn tên đàn ông mặt lạnh trước mặt mình. Không rõ là anh ta đang nói nhảm chuyen gì nữa đây. Trước đây cô với anh ta đâu có thân nhau đến mức nói cho nhau nghe chuyện đó.
Vả lại cho đến tận bây giờ nghe hắn ta nói cô mới biết bản thân mình ghét động vật đến thế đấy. Liệu có phải tên đàn ông này ngủ mớ gì rồi hay không mà lại nói nhảm như thế. Nhược Hy nhổm người dạy đưa tay sờ chán anh ta. Rõ ràng không nóng hay ốm sốt lây bệnh của cô. Vậy đầu óc có vấn đề gì phải không.
Tên đàn ông này đúng là hết nói nổi, trước thì luôn miệng gọi tên cô là Hạ Kim. Bây giờ còn nói cô là bị dị ứng với lông thú động vật. Cô chỉ thở nhẹ ra một hơi dài cúi đầu nhìn vào bát ăn của mình thản nhiên trả lời.
– Tôi có nói với anh à? Tôi đâu có bị gì với mấy động vật đáng yêu đó đâu.
Tống Long Thần cau mày nhìn chằm chằm ánh mắt như muốn nghiền chết người phụ nữ trước mắt mình. Là cô ta đang cô nói dối anh thêm lần nữa. Làm gì có chuyện cô ta lại không nhớ bản thân mình trước kia đã nói dối với anh như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro