Chương 5
A Lí Lí Nha
2024-04-20 00:40:31
"Cảm ơn quý công ty đã tin tưởng, tôi đồng ý với quyết định này."
Lúc cô bấm gửi, trong lòng Lâm Tố vẫn có chút do dự "Rốt cuộc thì tiền lương có được thỏa thuận hay không?". Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ chợt lóe qua mà thôi, hiển nhiên bây giờ có hối hận thì cũng đã quá muộn.
“Được.”
Bên kia nhanh chóng trả lời lại
“Làm ơn thêm tôi XXXXXXX.”
Nhóm của công ty cũ vẫn chưa rời đi, Lâm Tố nghiễm nhiên đã được gia nhập vào nhóm của công ty mới. Vừa mới lấy bia và đồ ăn cho vào miệng, nhóm WeChat mới được thêm vào lại nổi lên.
"Chào mừng đồng nghiệp mới " được đăng bởi một tài khoản có tên "Trương Tiểu Tiểú, ảnh đại diện là một nhân vật hoạt hình. Khiến Lâm Tố không khỏi nghi ngờ liệu đối phương có phải là em gái lễ tân tay chân vụng về kia không.
“Cảm ơn.” Cô cắn một miếng chân gà rồi nhắn tin trả lời. Ngón tay ấn ở trên chiếc Opex 1880 đã cũ, trên màn hình có rất nhiều vết xước.
Em gái nhỏ ở đầu bên kia nhắn lại một icon gật đầu, rất là nhiệt tình. Thoạt nhìn bên trong nhóm chỉ có bốn người hoạt động, một con số ít tới đáng thương… Nhấp vào một hình đại diện, ảnh đại diện là một bức tranh phong cảnh, tên là Lưu Quân; người kia đang chơi golf với một chiếc mũ trông rất thời trang. Tên anh ấy là Hà Việt.
Lâm Tố.
Nhập gia tùy tục, cô cũng nhanh chóng sửa lại tên của mình.
Hai người họ là ông chủ tương lai, tạm thời xem là ông chủ tương lai đi. Tổng giám đốc Lâm và tổng giám đốc Lưu đều không nói chuyện, Lâm Tố cũng đặt điện thoại sang một bên. Trong lúc phỏng vấn cô cũng đã nói, để có thể quen với công việc ở đây cần phải mất một tháng; kết quả là cô còn chưa kịp hỏi, thì lời đề nghị cuối cùng đã đưa ra thời hạn một tháng thoạt nhìn cũng không quá gấp. Hai ông chủ đều không nói chuyện, vậy thì chỉ có thể cam chịu mà thôi.
Ăn xong chân gà, lại có người thêm cô.
Đó là Hà Việt.
Vẫn chưa tới nhận chức, cũng không cần phải sắp xếp công việc sớm như vậy chứ. Lâm Tố muốn kiểm tra một chút, đợi một lúc, thấy bên kia không nói gì. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối, Tôn Cường gọi điện thoại đến, trên người anh ta mặc một chiếc áo phông trắng mà lần trước gặp mặt cô mua cho, đầu tóc bù xù. Khung cảnh bên trong điện thoại của anh ta là ở ký túc xá; bạn cùng phòng ký túc xá của anh ta là Lý Dương cũng không có ở đó.
"Cậu ta đi ăn tối với bạn gái," Tôn Cường nói qua máy tính "Em ăn cơm chưa?"
“Ăn rồi.” Bạn gái của Lý Dương vốn là một đàn em khóa dưới học cùng trường, Lâm Tố cũng biết chuyện này. Cô muốn nói chuyện mình thay đổi công việc, mức lương một năm sau khi đóng thuế là ba mươi vạn, nhưng không hiểu sao lời đến bên miệng lại nuốt xuống, có thể là bởi vì chưa thật sự nhận chức, trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an mà không rõ nguyên nhân, Tôn Cường cũng không hỏi chuyện công việc của cô, chỉ nói "Tháng sau Thiên Ý sẽ tới trường của chúng ta để tuyên truyền."
"Ồ? Vị trí ở đâu?" Lâm Tố chỉ cười.
Thiên Ý, vị đại gia này thường xuyên chiếm màn hình điện thoại di động của những người hay ăn dưa thì không nói, thậm chí còn khiến cô suýt mất việc. Chỉ sau khi bước ra ngoài xã hội rồi trở thành một nhân viên, chuyện mất việc hay không thật ra cũng không liên quan tới nỗ lực cũng như cố gắng của bản thân, hcũng có thể nó chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong đầu đám lãnh đạo mà thôi.
"Ở thành phố S còn có bộ phận công nghệ ảo ST, kiến trúc sư cơ bản. Người cố vấn và phó tổng giám đốc do Thiên Ý chiêu mộ quả thực là rất giỏi, năm ngoái đàn anh khóa trên…"
Lúc cô bấm gửi, trong lòng Lâm Tố vẫn có chút do dự "Rốt cuộc thì tiền lương có được thỏa thuận hay không?". Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ chợt lóe qua mà thôi, hiển nhiên bây giờ có hối hận thì cũng đã quá muộn.
“Được.”
Bên kia nhanh chóng trả lời lại
“Làm ơn thêm tôi XXXXXXX.”
Nhóm của công ty cũ vẫn chưa rời đi, Lâm Tố nghiễm nhiên đã được gia nhập vào nhóm của công ty mới. Vừa mới lấy bia và đồ ăn cho vào miệng, nhóm WeChat mới được thêm vào lại nổi lên.
"Chào mừng đồng nghiệp mới " được đăng bởi một tài khoản có tên "Trương Tiểu Tiểú, ảnh đại diện là một nhân vật hoạt hình. Khiến Lâm Tố không khỏi nghi ngờ liệu đối phương có phải là em gái lễ tân tay chân vụng về kia không.
“Cảm ơn.” Cô cắn một miếng chân gà rồi nhắn tin trả lời. Ngón tay ấn ở trên chiếc Opex 1880 đã cũ, trên màn hình có rất nhiều vết xước.
Em gái nhỏ ở đầu bên kia nhắn lại một icon gật đầu, rất là nhiệt tình. Thoạt nhìn bên trong nhóm chỉ có bốn người hoạt động, một con số ít tới đáng thương… Nhấp vào một hình đại diện, ảnh đại diện là một bức tranh phong cảnh, tên là Lưu Quân; người kia đang chơi golf với một chiếc mũ trông rất thời trang. Tên anh ấy là Hà Việt.
Lâm Tố.
Nhập gia tùy tục, cô cũng nhanh chóng sửa lại tên của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người họ là ông chủ tương lai, tạm thời xem là ông chủ tương lai đi. Tổng giám đốc Lâm và tổng giám đốc Lưu đều không nói chuyện, Lâm Tố cũng đặt điện thoại sang một bên. Trong lúc phỏng vấn cô cũng đã nói, để có thể quen với công việc ở đây cần phải mất một tháng; kết quả là cô còn chưa kịp hỏi, thì lời đề nghị cuối cùng đã đưa ra thời hạn một tháng thoạt nhìn cũng không quá gấp. Hai ông chủ đều không nói chuyện, vậy thì chỉ có thể cam chịu mà thôi.
Ăn xong chân gà, lại có người thêm cô.
Đó là Hà Việt.
Vẫn chưa tới nhận chức, cũng không cần phải sắp xếp công việc sớm như vậy chứ. Lâm Tố muốn kiểm tra một chút, đợi một lúc, thấy bên kia không nói gì. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối, Tôn Cường gọi điện thoại đến, trên người anh ta mặc một chiếc áo phông trắng mà lần trước gặp mặt cô mua cho, đầu tóc bù xù. Khung cảnh bên trong điện thoại của anh ta là ở ký túc xá; bạn cùng phòng ký túc xá của anh ta là Lý Dương cũng không có ở đó.
"Cậu ta đi ăn tối với bạn gái," Tôn Cường nói qua máy tính "Em ăn cơm chưa?"
“Ăn rồi.” Bạn gái của Lý Dương vốn là một đàn em khóa dưới học cùng trường, Lâm Tố cũng biết chuyện này. Cô muốn nói chuyện mình thay đổi công việc, mức lương một năm sau khi đóng thuế là ba mươi vạn, nhưng không hiểu sao lời đến bên miệng lại nuốt xuống, có thể là bởi vì chưa thật sự nhận chức, trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an mà không rõ nguyên nhân, Tôn Cường cũng không hỏi chuyện công việc của cô, chỉ nói "Tháng sau Thiên Ý sẽ tới trường của chúng ta để tuyên truyền."
"Ồ? Vị trí ở đâu?" Lâm Tố chỉ cười.
Thiên Ý, vị đại gia này thường xuyên chiếm màn hình điện thoại di động của những người hay ăn dưa thì không nói, thậm chí còn khiến cô suýt mất việc. Chỉ sau khi bước ra ngoài xã hội rồi trở thành một nhân viên, chuyện mất việc hay không thật ra cũng không liên quan tới nỗ lực cũng như cố gắng của bản thân, hcũng có thể nó chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong đầu đám lãnh đạo mà thôi.
"Ở thành phố S còn có bộ phận công nghệ ảo ST, kiến trúc sư cơ bản. Người cố vấn và phó tổng giám đốc do Thiên Ý chiêu mộ quả thực là rất giỏi, năm ngoái đàn anh khóa trên…"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro