Tựa Vầng Ánh Dương Rực Rỡ

Đôi Bên Cùng Có...

2024-10-01 20:53:33

Dương mở cửa phòng ra thì thấy có một bé cún con đang chạy nhảy ở hành lang. Cô không rõ nó thuộc giống chó nào, nhưng đoán có thể là chó cỏ với nét mặt đặc trưng, lông trắng ôm sát người, đôi mắt to tròn và chiếc mũi lúc nào cũng ươn ướt. Vừa nhìn thấy chú liền chạy về phía Dương, quấn quýt như thể gặp chủ nhân của mình vậy. Dương rất thích chó nên liền ngồi chổm xuống để chơi đùa cùng nó, từ lúc cô về đây đến giờ thì hôm nay mới thấy sự xuất hiện của chú chó nhỏ này, đang tò mò không biết chú cún con này từ đâu ra thì bỗng có một tiếng gọi.

- Meo meo, lại đây con!

Một giọng nói quen thuộc cất lên, Dương đột ngột quay đầu lại nhìn, là một gương mặt hết sức quen thuộc với cô, Gia Kỳ… nhưng nhìn kĩ lại và định thần lại, với phong cách ăn mặc phóng khoáng như thế này hình như là Gia Vỹ, người vừa gặp mặt cô hôm trước…? Có lẽ là vậy hoặc là không.

Chú chó nhìn thấy anh liền ngoe nguẩy cái đuôi của mình rất hăng hái, nhiệt tình. Dương thấy anh liền đứng dậy chào hỏi.

- Chào anh, hôm nay anh đi đâu mà sớm thế?

- Tôi đi đón cục bột trắng này đây, do đi máy bay nên phải nhờ người quen chở nó từ ngoài Bắc vào đây với tôi. - Vỹ vừa nhìn chú chó nhỏ của anh vừa nói.

Dương gật đầu tỏ ý đã hiểu và cũng không hỏi thêm. Cô đóng cửa phòng rồi cùng anh và bé cún kia đi xuống nhà. Bầu không khí bỗng trở nên yên ắng hẳn, cả hai đều không biết phải nói gì, họ xuống đến phòng ăn thì gặp bà ngoại đã ngồi ở đấy, vừa thấy bà cả hai đều lễ phép cúi đầu và chào hỏi.

- Con chào bà. - Cả hai đồng thanh.

- Vỹ mới qua hả con, ngồi xuống, ngồi xuống đi, hai đứa ngồi bên đây này.

Bà xếp cho cả hai ngồi cạnh nhau, đồ ăn thì đã bày ra sẵn và chỉ đợi mọi người thưởng thức. Bỗng bà của Dương lên tiếng.

- Dương, nay có Vỹ ở đây chơi một thời gian, nếu cả hai đứa không có gì bận thì sao không đi đâu đó cùng nhau một chuyến đi?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dương ngơ ngác nhìn Vỹ, nhưng anh khá bình tĩnh trả lời lại với bà.

- Con rất rảnh ạ, chỉ sợ làm phiền Dương thôi. Nếu cô không thấy phiền thì đi chơi cùng tôi đi, tôi sẽ bao hết.

Anh quay sang nhìn Dương rất háo hức, còn trong đầu Dương bây giờ chỉ đọng lại hai chữ “bao hết” mà thôi. Dương liền gật đầu đống ý ngay.

- Con rảnh lắm thưa bà!

Mọi người cùng nhau ăn bữa sáng, trò chuyện và hỏi han về cuộc sống của nhau. Sau khi ăn xong, bà phải liền đi có việc, chỉ còn lại Dương và Vỹ ở trong dinh thự, cả hai ngồi ở phòng khách và trao đổi một số thông tin về nhau. Cả hai nói chuyện rất hợp, tuy chỉ trao đổi về công việc hiện tại và một vài sở thích nhưng đã có rất nhiều điểm chung rồi, cả hai đều là người đam mê và theo đuổi nghệ thuật, Dương hiện tại đang làm mẫu ảnh tự do cho các thương hiệu, nhãn hàng thời trang, còn Vỹ thì là một diễn viên mới vào nghề, chả trách tại sao cô không biết anh.

- Anh nè, tôi biết là anh không thiếu stylist (nhà tạo mẫu) hay trợ lý, quản lý đâu. Nhưng tôi nếu anh muốn thì có thể hợp tác với tôi, tuy tôi không phải là dân chuyên nhưng tôi có thể giúp anh đầu tư về mặt hình ảnh.

Dương ra một đề nghị hết sức táo bạo với anh, cô không hẳn muốn làm thế nhưng dù thế nào thì bây giờ cô cũng chỉ là một người không có công việc ổn định thì làm gì đó kiếm thêm thu nhập cũng không có gì là xấu, là sai trái cả. Vỹ nghe cô đề ra ý kiến đó cũng không có gì là cười cợt cô, mà thay vào đó anh còn nghiêm túc xem xét rồi hỏi lại cô.

- Tôi chỉ là dân nghiệp dư thôi, có thể tôi sẽ không thể phất lên trong sự nghiệp diễn xuất của mình. Công việc chính của tôi vẫn là kinh doanh và đầu tư, nhưng không vì thế mà tôi sẽ trả lương cao cho cô vì tôi có một công việc khác “ngon nghẻ” hơn.

Trông bản mặt đầy thách thức dò la sơ hở của anh làm cô thấy ngưa ngứa trong lòng. Nhưng cô biết bấy nhiêu đó tất nhiên không làm khó được mình, liền đáp.

- Anh thấy đấy, dù gì tôi cũng đang thất nghiệp mà, không ngại lấy anh làm chuột bạch cho những mẫu sản phẩm riêng tôi đang lên ý tưởng đâu, tất nhiên chúng ta sẽ sòng phẳng, hợp tác đôi bên đều có lợi, anh thấy sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Tôi hiểu ý cô, tức là cô muốn tôi có thể quảng bá sản phẩm và thương hiệu của cô, còn cô sẽ giúp tôi thăng tiến hơn trong sự nghiệp diễn xuất đúng không?

- Anh thông minh ấy, dù sao thì tôi cũng không tiếc tiền với anh nhưng bây giờ chúng ta là bạn nên giúp đỡ nhau cũng là chuyện thường mà ha!

Cô mỉm cười nhìn anh, ẩn sâu trong nụ cười đó, cô dường như chất chứa rất nhiều âm mưu của riêng mình. Gia Vỹ cũng không ngại gì, bởi anh không mất gì trong cuộc giao dịch này với cô nên rất thoải mái, thế nhưng khi cô bảo xem anh như là bạn thì bỗng anh có chút vui trong lòng.

Nhưng trước khi bắt đầu công việc thì cả hai cũng đang thảo luận về việc sẽ đi chơi đâu đấy cùng nhau bởi vì thời điểm hiện tại đang là hè, dù đã quá tuổi được nghỉ hè nhưng bây giờ cả Dương và Vỹ đều đang rất rảnh, muốn thì liền sẽ đi.

- Sắp tới tôi có chuyến đi chơi với đám bạn mình, tôi đang cân nhắc thử xem nên xin họ cho anh đi cùng hay không. - Dương khoanh tay, nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình.

Quả thật là mang theo một người lạ đi chơi chung với hội bạn mình thì có chút không được hay cho lắm. Vì chỉ còn chưa tới một tháng nữa bạn cô người thì phải đi về nước ngoài, người thì lại tiếp tục công việc nên có thể tụ tập đông đủ cùng nhau như bây giờ nên nếu chuyến đi này không được tổ chức sẽ rất buồn vì cả bọn rất lâu rồi không đi cùng nhau. Đắn đo suy nghĩ một hồi thì Vỹ lên tiếng bảo.

- Nếu như tôi là người tổ chức thì chắc bạn cô cũng không ngại đâu ha, dù sao thì tôi rất muốn có thêm bạn mới khi ở đây nên tôi rất mong có thể gặp và làm quen được bạn cô. Dù gì sắp tới chúng ta cũng sẽ là mối quan hệ hợp tác lâu dài cơ mà.

Dương hơi ngạc nhiên, cô biết anh giàu nhưng vung tiền cỡ ấy cho một hội bạn mà anh chưa gặp lần nào thì cũng quá sức là kì lạ.

- Thế thì lại tốn tiền anh quá rồi, nếu được tôi có thể phụ anh một chút đỉnh, dù sao thì tôi cũng là người lôi anh theo mà!

- Không cần phải lo, nhưng trước tiên cô cứ hỏi thử bạn mình đã, vì biết đâu họ không cho phép tôi đi thì sao, nên bây giờ tính cũng không được.

Anh cười trêu chọc cô, Dương nghĩ thấy có vẻ cũng đúng nên xin phép anh rồi lấy điện thoại nhắn cho hội bạn của mình. Không ngoài dự đoán của Dương, họ ngay lập tức đồng ý, Châu còn nhắn trong nhóm “Trước lạ sau quen” nữa, đúng là sức mạnh của hai chữ “bao hết” ghê gớm thật. Dương phì cười thành tiếng rồi ra dấu mọi thứ đã được chấp thuận với anh. Sau đó cả hai cùng nói chuyện thêm một lúc, rồi Vỹ về resort để cho bé cún của mình ăn uống nghỉ ngơi. Dương thì lên phòng chuẩn bị đồ cho chuyến đi chơi sắp tới của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tựa Vầng Ánh Dương Rực Rỡ

Số ký tự: 0