Chương 11
Lana318
2024-07-11 21:23:01
Trọng Hoàng đưa Nhi về nhà cũng sít soát gần 9h sáng. Tuệ Nhi vì ngủ ngon quá thể nên về tới nhà rồi thì là Trọng Hoàng bế lên phòng ngủ rồi nằm cạnh cô cũng không biết nữa. Trong mắt Trọng Hoàng, những lúc cô ngủ an tĩnh thế này, không có chửi bới anh nữa thật là ngoan ngoãn đấy.
Đang ngắm người đẹp ngủ thì đt của Trọng Hoàng rung bần bật ở túi quần, là tay chân thân tín nhất của anh, Mạnh béo gọi. Anh ta rời giường rồi mở nhẹ nhàng cửa và đi ra ngoài nghe đt:
- Nói đi!
- Dạ đại ca. Lão Chen nói đích thân đại ca qua đó lão mới chịu đưa hàng ạ.
- Mẹ kiếp. Mày có gần lão không?
- Dạ em đang ở khách sạn cách nhà lão 1 cây.
- Rồi, để tao gọi cho lão.
Anh ta cúp máy này xong lấy máy khác gọi, vừa lục danh bạ vừa chửi thầm đối tác của mình trong đầu. Ấy thế mà khi gọi điện, bắn tiếng Trung thì lại vui vẻ ghê lắm. Sau đây là cuộc nói chuyện giữa 2 người:
- Chén xiānshēng nín hǎo. Wǒ zài zhè. ( Xin chào ông Chen. Tôi đây.)
- Huáng xiānshēng nín hǎo. Tīng shuō nǐ huí yuènánle. (Xin chào cậu Hoàng. Tôi nghe nói cậu đã về lại Việt Nam.)
- Wǒ de nánrén shuō tā bìxū qīnzì qù nàlǐ sòng huò. Shì zhēn de ma, Chén xiānshēng? ( Người của tôi nói rằng phải đích thân tôi sang đó ông mới giao hàng. Có thật là như vậy không, ông Chen?)
- Ó, wǒ hěn bàoqiàn, Huáng xiānshēng. Wǒ shì xiǎng yāoqǐng nǐ lái zhèlǐ jǐ tiān. Dàn wǒ méiyǒu dǎnliàng duì nǐ fāhàoshīlìng.( Oan cho tôi quá cậu Hoàng. Tôi có nhã ý mời cậu sang nhà tôi chơi thôi mà. Chứ tôi đâu có gan mà sai khiến cậu.)
- Hǎo de. Rúguǒ Chen xiānshēng yǒuxīn, wǒ yěyǒu xīn. ( Thôi được, ông Chen đã có lòng thì tôi cũng có dạ.)
Sau khi hẹn ngày giờ cụ thể, Trọng Hoàng nhẹ nhàng mở cửa đi vào trong phòng, hôn 1 cái thật sâu lên trán Tuệ Nhi rồi đóng cửa đi xuống dưới nhà, anh ta xin lỗi bố mẹ vì không ăn trưa được cùng với gia đình, và cả ngày mai sẽ không tới được vì ở bar gặp trục trặc cần anh ta giải quyết. Sau đấy anh ta ra xe lái về biệt thự riêng của mình bên quận Cầu Giấy.
Trên đường đi, Trọng Hoàng gọi cho Mạnh béo, nói là cứ ở yên đó rồi tao qua. Sau đấy gọi cho vài vệ sĩ ở nhà giáp mũ đầy đủ, đặt vé máy bay rồi chuẩn bị lên đường sang Trung Quốc ngay trong hôm nay. “Hừm mẹ kiếp lão già này. Muốn vào áo quan sớm rồi đây!”
Về tới biệt thự, thì 3 ông vệ sĩ được sai việc đã chuẩn bị sẵn sàng. Vinh lựu đạn đứng ngay sát bên Hoàng thắc mắc, hỏi rằng tại sao lại đi gấp thế ạ, thì Hoàng cười khẩy rồi nói:
- Lão già đó mời tao qua đó chơi. Chắc là muốn gài hàng tao. Thằng Tâm đâu?
- Dạ có em đây đại ca.
- Mày theo dõi hoạt động của Tuệ Nhi. Trừ lúc ở trường học và ở nhà ra thì cô ấy đi đâu làm gì và với ai thì báo hết lại với tao.
- Dạ vâng ạ đại ca. Em đi liền đây ạ.
- Tốt. Thằng Vinh đặt vé mấy giờ?
- Dạ đại ca nói đặt càng sớm càng tốt nên em đặt vé 2h chiều ạ.
- Được rồi.
Sau đấy anh ta gọi 1 cuộc cho tay chân của mình đóng chốt ở gần sân bay Bắc Kinh. Chỗ đó là cửa hàng bán đồ ăn sáng cho khách Việt Nam, cafe và các đồ uống khác, nhưng bên dưới có 1 tầng hầm chứa đầy đồ toàn vũ khí như súng trường súng ngắn, lựu đạn... và cả áo chống đạn.
- Dạ alo. Đại ca muốn xử thằng nào ạ?
- Chưa cần. Mày mang cho tao 4 khẩu k54 với 2 ống nhòm hồng ngoại. Mang tới khách sạn chỗ thằng Mạnh đang ở cho tao. Địa chi tao sẽ gửi liền.
- Dạ vâng đại ca. Em chuẩn bị liền đây ạ.
Rất nhanh đã tới 1h, 4 người ra xe lên đường đi ra sân bay Nội Bài để sang Bắc Kinh, Trung Quốc. Về phần Tuệ Nhi, cô bé ngủ nướng ghê thật đấy, 2h vào học thì 1h mới dậy, chuẩn bị đồ rồi sau đấy 3 chân 4 cẳng chạy vội xuống nhà xách xe ra đi tới trường. Nói chung là chẳng có gì phải vội thế nhưng mà cô chưa có làm bài tập về nhà, khổ lắm cơ. Giờ mà tự làm cũng được thôi nhưng mà lâu. Tới lớp, cô vớ ngay bài tập của con bạn mới quen, vừa chép vừa nhai nhóp nhép bánh bông lan trứng muối (món bánh khoái khẩu của cô). Đt của Nhi reo lên, là con bạn bánh bèo gọi điện hỏi thăm:
- Lô!
- Đêm qua người đàn ông đó là vị hôn phu của mày à?
- Nói sau. Bận!
- Chỗ cũ. Tao bao!
- 6h. Ok?
- Ok!
Thời gian trôi đi như chó chạy ngoài đồng, quay đi quay lại đã tới sân bay Bắc Kinh rồi. Haizz trời vừa mưa nó lại còn lạnh, thứ gì chịu nổi chứ. 4 người bắt taxi tới khách sạn nơi Mạnh béo ở, lên phòng 1 cái là Hoàng bắt báo cáo liền, Mạnh nói:
- Dạ báo cáo đại ca. Nhà lão kín như bưng ạ. Chắc chắn là lão đang toan tính điều gì đó.
- Lão có phát hiện mày ở đây không?
- Dạ không ạ đại ca.
- Tốt. Chúng mày thay phiên nhau quan sát đi. Tao hẹn lão ta 2 tiếng nữa gặp.
- Dạ vâng đại ca!
Trọng Hoàng, đói không chịu được nên sang bên phòng mình gọi điện cho lễ tân mang đồ ăn của khách sạn lên trên phòng để ăn tạm cho đỡ đói. Thực ra anh ta có ý định từ bỏ xhđ ngay từ lúc gặp lại Tuệ Nhi, nhưng anh ta thực không thể từ bỏ chốn này, bởi nó đem đến cho anh ta rất rất nhiều tiền.
Về phía Nhi, tan học 1 cái là 6h kém, ra chỗ nhà xe lấy xe lạng lách đánh võng các kiểu làm cho Tâm hoảng quá, nhưng vì mệnh lệnh được giao, nên anh ta vẫn bám theo cô chủ tương lai tới quán cafe Orchid House ( vì bày rất nhiều lan rừng).
- Hừm con này lại cao su rồi. Chị ơi cho em cacao nóng ạ.
- Dạ vâng quý khách ngồi vào bàn đợi 1 lát ạ.
Sau đấy 10’ thì cô bạn bánh bèo mới tới, gọi đồ cũng giống Nhi luôn cho thắm thiết tình chị em. Nhi kể rằng uống nhiều quá không biết 1 cái gì, cho tới khi ông chú biến thái đó nằm đè lên người mình.
- Mày... chẳng lẽ... mày mất rồi à?
- Mày điên à. Tao còn lâu tao mới để mất cái đó vào tay ông chú biến thái kia. Tao là ai?
- Ờ là Tuệ Nhi!
- Đúng. Phạm Hoàng Tuệ Nhi tao! Sẽ không dễ dàng gì mà quy phục lão ta đâu.
- Phải vậy không? Ơ nhưng mà nhớ, tao thấy anh ta cũng đẹp trai cơ bắp cuồn cuộn còn gì.
- Mày thích thì tao nhường mày đó. Đây sđt này.
Nhi nói xong lấy đt của mình ra, con bạn bánh bèo kia sợ rồi, vội xua xua tay rồi lắc đầu nguậy nguậy. Nhâm nhi hết cốc cacao xong 2 cô bạn lại rủ nhau đi chơi. Vì là ông Huy bà Nguyệt, đi dạy nghề cho các bạn trẻ rồi, giờ mà về nhà có mỗi chị Sen giúp việc với mấy người vệ sĩ, chán òm.
7h theo giờ Việt Nam, tức 8h theo giờ Bắc Kinh, Trọng Hoàng đơn thương độc mã đi tới cổng nhà của mr Chen, trên tay cầm điếu xì gà vừa đi vừa phì phèo hút. Đám tay chân của mr Chen đi tới cầm tuýp sắt chặn lại, với thái độ hết sức thô lỗ.
- Mày là ai?
- Vào gọi ông chủ của mày ra đây. Mày chưa đủ tuổi nói chuyện với tao!
- Tao 25 tuổi, đủ tuổi nói chuyện với mày chưa thằng nhóc con.
Hoàng không nhanh không chậm rút khẩu k54 có khắc tên của mình ra bắn cái ĐOÀNG chỉ thiên. Ngay lập tức vệ sĩ trong nhà ùa hết ra xếp vòng quanh Trọng Hoàng rồi chĩa súng vào anh. Anh ta chẳng hề hấn gì, hút xong điếu xì gà của mình đã rồi để tay túi quần, cất giọng:
- Ồ. Người của mr Chen tiếp đón nồng hậu quá.
- Mày là ai? 1 tên vệ sĩ nói.
- Phiền các anh, vào bẩm báo lại cho mr Chen rằng có Jonas của băng Rồng Đỏ tới gặp.
Cả đám phì cười phớ lớ, có thằng còn ôm cả bụng để cười.
- Mày mà là Jonas? Rồng Đỏ? Haha...
ĐOÀNG tiếp 1 phát, cái ông vừa nói kia thủng 1 lỗ trên trán chết ngay tại chỗ. Lúc này ông Chen mới chạy ra và hốt hoảng, bắn vài từ tiếng Trung ra, đám vệ sĩ nhìn lại thêm 1 lần, hỏi lại lão đại của mình rằng là đây mà là Jonas á?
- Chào cậu Hoàng. Cậu tới sớm quá, tôi quên mất không nói lại với đám nhóc. Chúng mày! Vào pha trà rót nước. Lão đại băng Rồng Đỏ chúng mày không nhận ra thì tự móc mắt mình đi.
- Dạ dạ em xin lỗi đại ca. Chúng em... chúng em có mắt như mù. Mong đại ca giơ cao đánh khẽ bỏ qua.
Hoàng phẩy phẩy tay ý nói là chúng mày đi hết đi, nào thì đi. Đám vệ sĩ cúi đầu chào rồi lượn ra ngoài canh phòng cẩn mật.
- Tôi sang đây rồi. Ngài giao hàng được chưa?
- Ôi cậu Hoàng, làm sao lại vội vã như vậy chứ. Chơi với tôi vài ngày đã.
Mr Chen vỗ tay vài cái, có 2 cô ả mặc sườn sám màu đỏ quyễn rũ lượn lờ vòng quanh rồi ngồi ở 2 bên Trọng Hoàng, đặc biệt cả 2 cô cả đều không mặc nội y, gợi cảm quyến rũ ghê hồn. Cả 2 đều cứ ngồi sát sịt vào người Hoàng, đôi gò bồng dán chặt vào 2 bên cánh tay của anh ta. Cười khẩy 1 cái, Hoàng nói:
- Ngài Chen à. Ngài còn không hiểu tính tôi hay sao?
- 2 cô đây, không hợp ý cậu?
- Ông nói 2 con ** này cút ra chỗ khác. Nếu như ông còn muốn 2 bên hợp tác.
Ông Chen vừa nói vừa ra dấu cho 2 cô ả đi vào bên trong, còn ông tự mình rót rượu cho người thanh niên kém mình những gần 3 con giáp:
- Ôi thất lễ quá. Cậu Hoàng cứ ở đây chơi với tôi, dăm bữa nữa tháng rồi hẵng về. Làm gì mà gấp gáp vội vã như vậy?
- Tôi nhiều việc lắm ông Chen à.
Nhìn chiếc nhẫn bạch kim đang sáng lấp lánh ở ngón áp út của anh, lão cười khẩy 1 cái, uống cạn ly rượu ba kích ngâm được chục năm của mình rồi nói:
- Cậu Hoàng gấp như vậy, phải chăng là vội về trả bài cho bà xã?
- Haha... có trả bài thì cũng không có kịp. Ông Chen cũng biết mà.
- Nếu cậu không chê. Chỗ tôi đây có vài em...
Chưa nói hết câu, Trọng Hoàng đưa tay ra ý nói là không cần rồi, còn nói:
- Tôi chỉ ***** với duy nhất 1 người thôi. Mong ông Chen đây nhanh chóng giao hàng.
- Thôi được rồi. CHÚNG MÀY ĐÂU!
- Dạ lão đại!
- Mang hàng ra!
- DẠ!
Đang ngắm người đẹp ngủ thì đt của Trọng Hoàng rung bần bật ở túi quần, là tay chân thân tín nhất của anh, Mạnh béo gọi. Anh ta rời giường rồi mở nhẹ nhàng cửa và đi ra ngoài nghe đt:
- Nói đi!
- Dạ đại ca. Lão Chen nói đích thân đại ca qua đó lão mới chịu đưa hàng ạ.
- Mẹ kiếp. Mày có gần lão không?
- Dạ em đang ở khách sạn cách nhà lão 1 cây.
- Rồi, để tao gọi cho lão.
Anh ta cúp máy này xong lấy máy khác gọi, vừa lục danh bạ vừa chửi thầm đối tác của mình trong đầu. Ấy thế mà khi gọi điện, bắn tiếng Trung thì lại vui vẻ ghê lắm. Sau đây là cuộc nói chuyện giữa 2 người:
- Chén xiānshēng nín hǎo. Wǒ zài zhè. ( Xin chào ông Chen. Tôi đây.)
- Huáng xiānshēng nín hǎo. Tīng shuō nǐ huí yuènánle. (Xin chào cậu Hoàng. Tôi nghe nói cậu đã về lại Việt Nam.)
- Wǒ de nánrén shuō tā bìxū qīnzì qù nàlǐ sòng huò. Shì zhēn de ma, Chén xiānshēng? ( Người của tôi nói rằng phải đích thân tôi sang đó ông mới giao hàng. Có thật là như vậy không, ông Chen?)
- Ó, wǒ hěn bàoqiàn, Huáng xiānshēng. Wǒ shì xiǎng yāoqǐng nǐ lái zhèlǐ jǐ tiān. Dàn wǒ méiyǒu dǎnliàng duì nǐ fāhàoshīlìng.( Oan cho tôi quá cậu Hoàng. Tôi có nhã ý mời cậu sang nhà tôi chơi thôi mà. Chứ tôi đâu có gan mà sai khiến cậu.)
- Hǎo de. Rúguǒ Chen xiānshēng yǒuxīn, wǒ yěyǒu xīn. ( Thôi được, ông Chen đã có lòng thì tôi cũng có dạ.)
Sau khi hẹn ngày giờ cụ thể, Trọng Hoàng nhẹ nhàng mở cửa đi vào trong phòng, hôn 1 cái thật sâu lên trán Tuệ Nhi rồi đóng cửa đi xuống dưới nhà, anh ta xin lỗi bố mẹ vì không ăn trưa được cùng với gia đình, và cả ngày mai sẽ không tới được vì ở bar gặp trục trặc cần anh ta giải quyết. Sau đấy anh ta ra xe lái về biệt thự riêng của mình bên quận Cầu Giấy.
Trên đường đi, Trọng Hoàng gọi cho Mạnh béo, nói là cứ ở yên đó rồi tao qua. Sau đấy gọi cho vài vệ sĩ ở nhà giáp mũ đầy đủ, đặt vé máy bay rồi chuẩn bị lên đường sang Trung Quốc ngay trong hôm nay. “Hừm mẹ kiếp lão già này. Muốn vào áo quan sớm rồi đây!”
Về tới biệt thự, thì 3 ông vệ sĩ được sai việc đã chuẩn bị sẵn sàng. Vinh lựu đạn đứng ngay sát bên Hoàng thắc mắc, hỏi rằng tại sao lại đi gấp thế ạ, thì Hoàng cười khẩy rồi nói:
- Lão già đó mời tao qua đó chơi. Chắc là muốn gài hàng tao. Thằng Tâm đâu?
- Dạ có em đây đại ca.
- Mày theo dõi hoạt động của Tuệ Nhi. Trừ lúc ở trường học và ở nhà ra thì cô ấy đi đâu làm gì và với ai thì báo hết lại với tao.
- Dạ vâng ạ đại ca. Em đi liền đây ạ.
- Tốt. Thằng Vinh đặt vé mấy giờ?
- Dạ đại ca nói đặt càng sớm càng tốt nên em đặt vé 2h chiều ạ.
- Được rồi.
Sau đấy anh ta gọi 1 cuộc cho tay chân của mình đóng chốt ở gần sân bay Bắc Kinh. Chỗ đó là cửa hàng bán đồ ăn sáng cho khách Việt Nam, cafe và các đồ uống khác, nhưng bên dưới có 1 tầng hầm chứa đầy đồ toàn vũ khí như súng trường súng ngắn, lựu đạn... và cả áo chống đạn.
- Dạ alo. Đại ca muốn xử thằng nào ạ?
- Chưa cần. Mày mang cho tao 4 khẩu k54 với 2 ống nhòm hồng ngoại. Mang tới khách sạn chỗ thằng Mạnh đang ở cho tao. Địa chi tao sẽ gửi liền.
- Dạ vâng đại ca. Em chuẩn bị liền đây ạ.
Rất nhanh đã tới 1h, 4 người ra xe lên đường đi ra sân bay Nội Bài để sang Bắc Kinh, Trung Quốc. Về phần Tuệ Nhi, cô bé ngủ nướng ghê thật đấy, 2h vào học thì 1h mới dậy, chuẩn bị đồ rồi sau đấy 3 chân 4 cẳng chạy vội xuống nhà xách xe ra đi tới trường. Nói chung là chẳng có gì phải vội thế nhưng mà cô chưa có làm bài tập về nhà, khổ lắm cơ. Giờ mà tự làm cũng được thôi nhưng mà lâu. Tới lớp, cô vớ ngay bài tập của con bạn mới quen, vừa chép vừa nhai nhóp nhép bánh bông lan trứng muối (món bánh khoái khẩu của cô). Đt của Nhi reo lên, là con bạn bánh bèo gọi điện hỏi thăm:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lô!
- Đêm qua người đàn ông đó là vị hôn phu của mày à?
- Nói sau. Bận!
- Chỗ cũ. Tao bao!
- 6h. Ok?
- Ok!
Thời gian trôi đi như chó chạy ngoài đồng, quay đi quay lại đã tới sân bay Bắc Kinh rồi. Haizz trời vừa mưa nó lại còn lạnh, thứ gì chịu nổi chứ. 4 người bắt taxi tới khách sạn nơi Mạnh béo ở, lên phòng 1 cái là Hoàng bắt báo cáo liền, Mạnh nói:
- Dạ báo cáo đại ca. Nhà lão kín như bưng ạ. Chắc chắn là lão đang toan tính điều gì đó.
- Lão có phát hiện mày ở đây không?
- Dạ không ạ đại ca.
- Tốt. Chúng mày thay phiên nhau quan sát đi. Tao hẹn lão ta 2 tiếng nữa gặp.
- Dạ vâng đại ca!
Trọng Hoàng, đói không chịu được nên sang bên phòng mình gọi điện cho lễ tân mang đồ ăn của khách sạn lên trên phòng để ăn tạm cho đỡ đói. Thực ra anh ta có ý định từ bỏ xhđ ngay từ lúc gặp lại Tuệ Nhi, nhưng anh ta thực không thể từ bỏ chốn này, bởi nó đem đến cho anh ta rất rất nhiều tiền.
Về phía Nhi, tan học 1 cái là 6h kém, ra chỗ nhà xe lấy xe lạng lách đánh võng các kiểu làm cho Tâm hoảng quá, nhưng vì mệnh lệnh được giao, nên anh ta vẫn bám theo cô chủ tương lai tới quán cafe Orchid House ( vì bày rất nhiều lan rừng).
- Hừm con này lại cao su rồi. Chị ơi cho em cacao nóng ạ.
- Dạ vâng quý khách ngồi vào bàn đợi 1 lát ạ.
Sau đấy 10’ thì cô bạn bánh bèo mới tới, gọi đồ cũng giống Nhi luôn cho thắm thiết tình chị em. Nhi kể rằng uống nhiều quá không biết 1 cái gì, cho tới khi ông chú biến thái đó nằm đè lên người mình.
- Mày... chẳng lẽ... mày mất rồi à?
- Mày điên à. Tao còn lâu tao mới để mất cái đó vào tay ông chú biến thái kia. Tao là ai?
- Ờ là Tuệ Nhi!
- Đúng. Phạm Hoàng Tuệ Nhi tao! Sẽ không dễ dàng gì mà quy phục lão ta đâu.
- Phải vậy không? Ơ nhưng mà nhớ, tao thấy anh ta cũng đẹp trai cơ bắp cuồn cuộn còn gì.
- Mày thích thì tao nhường mày đó. Đây sđt này.
Nhi nói xong lấy đt của mình ra, con bạn bánh bèo kia sợ rồi, vội xua xua tay rồi lắc đầu nguậy nguậy. Nhâm nhi hết cốc cacao xong 2 cô bạn lại rủ nhau đi chơi. Vì là ông Huy bà Nguyệt, đi dạy nghề cho các bạn trẻ rồi, giờ mà về nhà có mỗi chị Sen giúp việc với mấy người vệ sĩ, chán òm.
7h theo giờ Việt Nam, tức 8h theo giờ Bắc Kinh, Trọng Hoàng đơn thương độc mã đi tới cổng nhà của mr Chen, trên tay cầm điếu xì gà vừa đi vừa phì phèo hút. Đám tay chân của mr Chen đi tới cầm tuýp sắt chặn lại, với thái độ hết sức thô lỗ.
- Mày là ai?
- Vào gọi ông chủ của mày ra đây. Mày chưa đủ tuổi nói chuyện với tao!
- Tao 25 tuổi, đủ tuổi nói chuyện với mày chưa thằng nhóc con.
Hoàng không nhanh không chậm rút khẩu k54 có khắc tên của mình ra bắn cái ĐOÀNG chỉ thiên. Ngay lập tức vệ sĩ trong nhà ùa hết ra xếp vòng quanh Trọng Hoàng rồi chĩa súng vào anh. Anh ta chẳng hề hấn gì, hút xong điếu xì gà của mình đã rồi để tay túi quần, cất giọng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ồ. Người của mr Chen tiếp đón nồng hậu quá.
- Mày là ai? 1 tên vệ sĩ nói.
- Phiền các anh, vào bẩm báo lại cho mr Chen rằng có Jonas của băng Rồng Đỏ tới gặp.
Cả đám phì cười phớ lớ, có thằng còn ôm cả bụng để cười.
- Mày mà là Jonas? Rồng Đỏ? Haha...
ĐOÀNG tiếp 1 phát, cái ông vừa nói kia thủng 1 lỗ trên trán chết ngay tại chỗ. Lúc này ông Chen mới chạy ra và hốt hoảng, bắn vài từ tiếng Trung ra, đám vệ sĩ nhìn lại thêm 1 lần, hỏi lại lão đại của mình rằng là đây mà là Jonas á?
- Chào cậu Hoàng. Cậu tới sớm quá, tôi quên mất không nói lại với đám nhóc. Chúng mày! Vào pha trà rót nước. Lão đại băng Rồng Đỏ chúng mày không nhận ra thì tự móc mắt mình đi.
- Dạ dạ em xin lỗi đại ca. Chúng em... chúng em có mắt như mù. Mong đại ca giơ cao đánh khẽ bỏ qua.
Hoàng phẩy phẩy tay ý nói là chúng mày đi hết đi, nào thì đi. Đám vệ sĩ cúi đầu chào rồi lượn ra ngoài canh phòng cẩn mật.
- Tôi sang đây rồi. Ngài giao hàng được chưa?
- Ôi cậu Hoàng, làm sao lại vội vã như vậy chứ. Chơi với tôi vài ngày đã.
Mr Chen vỗ tay vài cái, có 2 cô ả mặc sườn sám màu đỏ quyễn rũ lượn lờ vòng quanh rồi ngồi ở 2 bên Trọng Hoàng, đặc biệt cả 2 cô cả đều không mặc nội y, gợi cảm quyến rũ ghê hồn. Cả 2 đều cứ ngồi sát sịt vào người Hoàng, đôi gò bồng dán chặt vào 2 bên cánh tay của anh ta. Cười khẩy 1 cái, Hoàng nói:
- Ngài Chen à. Ngài còn không hiểu tính tôi hay sao?
- 2 cô đây, không hợp ý cậu?
- Ông nói 2 con ** này cút ra chỗ khác. Nếu như ông còn muốn 2 bên hợp tác.
Ông Chen vừa nói vừa ra dấu cho 2 cô ả đi vào bên trong, còn ông tự mình rót rượu cho người thanh niên kém mình những gần 3 con giáp:
- Ôi thất lễ quá. Cậu Hoàng cứ ở đây chơi với tôi, dăm bữa nữa tháng rồi hẵng về. Làm gì mà gấp gáp vội vã như vậy?
- Tôi nhiều việc lắm ông Chen à.
Nhìn chiếc nhẫn bạch kim đang sáng lấp lánh ở ngón áp út của anh, lão cười khẩy 1 cái, uống cạn ly rượu ba kích ngâm được chục năm của mình rồi nói:
- Cậu Hoàng gấp như vậy, phải chăng là vội về trả bài cho bà xã?
- Haha... có trả bài thì cũng không có kịp. Ông Chen cũng biết mà.
- Nếu cậu không chê. Chỗ tôi đây có vài em...
Chưa nói hết câu, Trọng Hoàng đưa tay ra ý nói là không cần rồi, còn nói:
- Tôi chỉ ***** với duy nhất 1 người thôi. Mong ông Chen đây nhanh chóng giao hàng.
- Thôi được rồi. CHÚNG MÀY ĐÂU!
- Dạ lão đại!
- Mang hàng ra!
- DẠ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro