Chương 23
Khuyết Danh
2025-03-13 13:53:07
Tim ta chợt thắt lại. Không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Mạnh Niên. Ta cụp mắt xuống, cố làm ra vẻ thoải mái cười cười: "Chàng phải uống thuốc, thân thể mới mau khỏe lại được." "Được." Lục Mạnh Niên không chút do dự ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. "A Ngu." Trong lúc ta kinh ngạc nhìn hắn, người này đột nhiên cúi người xuống, hôn lên lòng tay trong của ta. Đầu lưỡi ấm nóng ướt át…. Cảm giác tê dại chưa từng có từ trước tới nay theo đó chạy dọc đến tận đáy lòng. Ta theo bản năng muốn rụt tay về, nhưng lại bị Lục Mạnh Niên dùng sức mạnh không cho phép kháng cự nắm chặt. Sau đó là một trận…. Cơn đau lần này vượt xa những gì ta từng trải. Ta vội vàng hít một hơi khí lạnh. Thế nhưng kẻ gây ra vết thương kia lại tỏ vẻ oan ức hơn cả người bị hại. Lục Mạnh Niên nhẹ nhàng chạm vào tay ta, đôi mắt thâm thúy như biển sâu chẳng chứa một thứ dục vọng khiến người ta phải kinh sợ. Hắn thì thầm: "Nàng hãy đợi ta." Lục Mạnh Niên đã rơi vào hôn mê sâu và được đám thủ hạ đưa vào xe ngựa. Vậy mà còn dám nói là thích ta. Sau khi đã tính toán mọi thứ ổn thỏa, hắn cũng không quên sai người đưa cả Tang Dao Dao đi cùng. Nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Tang Dao Dao, lòng ta không khỏi dâng lên một nỗi chua xót khó tả. Càng nghĩ, ta càng cảm thấy Lục Mạnh Niên có lẽ cũng giống như ta, tất cả chỉ là những lời nói thoáng qua đầu môi. Lúc chia tay, ta đã trả lại ngọc bội cho Lục Mạnh Niên. Bởi vì ngay đêm hôm trước, ta đã biết được ngọn nguồn của tai họa kia. Tạ gia là một gia tộc giàu có bậc nhất trong vùng. Khối tài sản kếch xù của họ từ lâu đã trở thành miếng mồi ngon trong mắt viên huyện lệnh tham lam. Và thế là, chúng cấu kết với bọn đạo tặc, đẩy Tạ gia vào cảnh cửa nát nhà tan. Ta vội vã trở về để kể lại chuyện này với phụ thân .Nhưng phụ thân lại không hề tỏ ra bất ngờ. Người chỉ mỉm cười xoa đầu ta, rồi cảm thán: "A Ngư của ta cuối cùng cũng đã lớn rồi."" "Phụ thân!" "Đừng lo lắng." Phụ thân nói rằng người đã sớm biết tất cả những chuyện này. Và cũng đã chuẩn bị sẵn những kế sách vẹn toàn. Ta nghe mà thấy lòng mình hoang mang quá. Phụ thân đột nhiên thay đổi giọng điệu, cười tủm tỉm hỏi ta: "A Ngư có muốn một chuyến du ngoạn đến vùng Giang Nam không?” Nhà của mẫu thân ở tận Giang Nam. Phuk thân từng nói người đã sớm muốn đến vùng đất này từ lâu rồi. Mọi chuyện cũng không có gì là không tốt đẹp. Tạ gia không gặp phải tai ương. Phụ thân và ta vẫn bình an vô sự. Thỉnh thoảng, ta còn nhận được thư từ Tiêu Hoài Phong. Trong thư, hắn kể rằng viên huyện lệnh tham ô đã bị xử trảm. Vì tội cấu kết với bọn tham quan. "[Cũng may là các ngươi đã rời đi từ sớm.]" Tiêu Hoài Phong không khỏi cảm thán trong thư: [Nghe nói tên cẩu quan kia sau khi trừ khử xong sẽ tìm đến Tạ gia để tính sổ!]" Mọi việc diễn ra đều trùng khớp với những dòng chữ kì bí kia. Điều duy nhất không được như ý muốn——Ta lắc nhẹ đầu, cố gắng không nghĩ đến Lục Mạnh Niên nữa. Hắn đã trở về kinh đô và trở thành Thái tử cao cao tại thượng rồi. Thậm chí còn hạ chỉ hứa gả Tang Dao Dao làm Thái tử phi. Vậy thì chắc chắn hắn và ta sẽ không còn bất cứ mối liên hệ nào nữa. Còn về câu nói "hãy đợi ta" của hắn, ta cũng không để tâm đến nó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro