Chương 10
An Dương
2025-03-19 23:02:34
Hắn bắt lấy tay ta, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú: “Nàng chẳng phải đã xem qua tranh vẽ của ta sao?”Ta sững sờ, cẩn thận quan sát hắn, nắm lấy mấy bím tóc nhỏ trên ngực hắn: “Là… ngươi? Ngươi là Khả Hãn… ư?”Hắn sờ mũi, cười khẽ: “Có chút chỉnh sửa cho đẹp hơn thôi.”“Có chút chỉnh sửa?” Ta bất giác nâng cao giọng.Hắn cau mày, cúi người xuống, chạm nhẹ vào eo ta: “Còn nàng? Tranh vẽ nàng đầy đặn hơn hẳn. Nhưng ta chính là người mạnh mẽ nhất Tây Hạ.”Ta không nói nên lời, chỉ im lặng. Ta hiểu ra rằng, chuẩn mực cái đẹp của Tây Hạ đã gây hại không ít cho người nhìn.Từ phía sau, tiếng hét đau đớn của Triệu Hi Chân vang lên.“A Ngu! Tại sao nàng lừa ta? Tại sao chứ?”Hắn ngã ngựa, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng. Triệu Hi Chân giơ roi quất mạnh, điều khiển ngựa đuổi theo.Khả Hãn Tây Hạ nhìn hắn, hỏi ta: “Hắn là ai? Sao cứ đuổi theo nàng như vậy?”Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngươi chẳng phải người mạnh mẽ nhất Tây Hạ sao? Nếu bị đuổi kịp, ngươi sẽ mất cả thể diện đấy.”Khả Hãn híp mắt, liếc nhìn ta, ánh mắt đầy thách thức. Hắn kéo căng dây cung, đưa cung đến trước mặt ta: “Ta nghe nói, nữ nhân Trung Nguyên coi trọng danh tiết. Nàng có muốn thử không?”Ta cầm lấy dây cung, nhìn bóng dáng Triệu Hi Chân đang tiến đến gần, khẽ do dự rồi buông tay.Mũi tên lao đi, nhưng Khả Hãn khẽ điều chỉnh tay ta, khiến mũi tên hạ thấp xuống một chút. Nó trúng vào chân con ngựa của Triệu Hi Chân, khiến con ngựa gục xuống.Triệu Hi Chân bị hất khỏi yên ngựa, ngã mạnh xuống đất, lăn nhiều vòng rồi mới dừng lại. Hắn gượng đứng dậy, thân mình đầy máu, ánh mắt đau khổ nhìn ta.“A Ngu, nàng lừa ta. Nàng thật tàn nhẫn.”Hắn gào lên, đôi môi run rẩy, nước mắt tuôn trào. Hắn nói tiếp, giọng vỡ òa: “Sao nàng có thể làm thế với ta? Nàng đã để ta tận mắt tiễn nàng đi lấy chồng. Nàng đúng là nữ nhân tàn nhẫn nhất trên đời.”Hắn ôm ngực, máu từ miệng trào ra, gục ngã xuống đất.Những binh lính bảo vệ ta tới Tây Hạ vội vàng ngăn cản hắn. Hắn cố gắng giằng co để lấy ngựa tiếp tục đuổi theo, nhưng bị trói chặt và bị đưa trở lại kinh thành.Hắn hét lên, giọng đầy điên cuồng: “A Ngu! Ta không thể để nàng rời xa ta! Ta phải cứu nàng!”Ta lặng lẽ quay đầu, nhìn hắn lần cuối cùng.Tạm biệt, Triệu Hi Chân.Khả hãn Tây Hạ giữ chặt dây cương bằng cả hai tay, ôm lấy ta trong vòng tay, tiếp tục thúc ngựa lao nhanh về phía trước.Hắn khẽ cúi đầu, gò má áp vào mặt ta, giọng nói vang lên bên tai: “Lúc trà trộn vào đoàn sứ thần tiến cung, ta đã nhìn thấy nàng. Đám nữ nhân ấy đều nói ta không ra gì, chỉ có Công chúa Trường Nghi khí phách oai phong, làm ta vô cùng hài lòng.”Hắn lấy ra một chiếc ngọc bội hình song ngư từ trong áo, đặt vào lòng bàn tay ta.“Làm sao lại ở chỗ ngươi?” Ta kinh ngạc không thốt nên lời.Hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “Nữ nhân trông rất khó ưa kia nói đây là của nàng, rồi ném xuống hồ. Ta đi ngang qua nên nhặt lại.”“Ngươi ‘tình cờ’ đi ngang qua Đông Cung sao?”Hắn ôm ta càng chặt hơn, thúc ngựa phi nhanh, ngẩng cao cằm cười sảng khoái: “Ha ha ha, ta đến đó là để đánh ả ta.”Tiếng cười từ lồng ngực hắn truyền qua lưng ta, khiến ta cũng bật cười theo.Ta ngẩng đầu, để gió thổi qua mặt, ngắm nhìn cánh đồng cỏ chạy lùi về phía sau. Trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, bao phiền muộn như tan biến, cả người trở nên khoan khoái.Từ nay về sau, trời hồ mây nhạn, lưng ngựa mái tóc tung bay, gửi thân nơi chân trời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro