Chương 12 [Hết]
An Dương
2025-03-19 23:02:34
Lời của Mạnh Lan Từ khiến Triệu Hi Chân như bị kí.ch th.ích đến máu nóng dồn lên, khuôn mặt đỏ bừng, phun ra một ngụm máu.“Ngươi chẳng ngây thơ, chẳng yếu đuối. Ngươi chính là kẻ đã giày xéo nàng như vậy!”Hắn thở d.ốc, ánh mắt hoang mang, buông lỏng tay. Hắn nhanh chóng bước tới cửa đại điện, rút thanh kiếm từ eo của một thị vệ.Khi hắn tỉnh táo lại, Mạnh Lan Từ đã chết, trên khuôn mặt còn vương nét không thể tin nổi. Tiếng hét kinh hoàng vang lên khắp nơi.Hắn đứng ngây người tại chỗ, nhìn thi thể nằm trên mặt đất, hoảng loạn ném thanh kiếm đi.“A Ngu, ta không định giết nàng ta. Ta chỉ muốn giữ nàng ta lại, từ từ hành hạ thôi.”Hắn tự lẩm bẩm.“Nhưng thôi, như vậy cũng tốt.”A Ngu không muốn thấy nhất chính là cảnh hắn và người khác thành thân.Triệu Hi Chân cúi đầu, tháo bỏ lễ phục cưới và ném xuống đất: “Ta sẽ không thành thân nữa.”Trước cửa Đông Cung, những người có mặt đã hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.Đêm giao thừa, trên con đường vắng vẻ trong cung, chỉ còn lại chiếc kiệu hoa bị bỏ rơi và thi thể nằm nghiêng của tân nương.Mạnh Lan Từ trước khoảnh khắc chết, trong đầu nàng ta hiện lên rất nhiều điều hối tiếc. Nhưng điều đầu tiên hiện ra là: nàng không nên yêu nam nhân này.Hắn không xứng với A Ngu, cũng không xứng với nàng.Triệu Hi Chân đóng cửa lại, tự giam mình trong thư phòng, lấy ra những bản Nữ giới do A Ngu chép tay, lật xem từng tờ một cách lặng lẽ.Đêm đó, hắn nhìn thấy bóng dáng của nàng thoáng hiện lên. Thực ra, hắn chưa từng đưa những bản viết tay của nàng lên đèn Khổng Minh cho Mạnh Lan Từ xem.Đó chỉ là bản sao do thuộc hạ vẽ lại, còn bản gốc đều được hắn cất giữ ở đây. Hắn vốn định giữ lại, đến ngày thành thân với nàng sẽ đưa ra, tạo cho nàng một bất ngờ.“A Ngu, tất cả đều là để cho người khác xem, trong lòng ta chỉ có nàng.”Hắn trải từng tờ giấy trên sàn thư phòng, rồi nằm xuống, mơ màng thiếp đi.Trong giấc mơ, hắn nhớ lại: Ngày trời đổ tuyết, trong ngôi miếu đổ nát, hắn ôm lấy A Ngư, cùng nhau dựa vào nhau sưởi ấm.Ngày xuân nắng nhẹ, dưới bóng chiều ở trên điện, hắn cúi đầu, đẩy chiếc xích đu, nhân cơ hội nắm lấy tay nàng.Ngày thu trời xanh, ở cổng phụ của hoàng thành, A Ngu đội mũ che mặt, bước lên xe ngựa.Nàng quay đầu lại, làn voan trắng tung bay, đôi môi khẽ mỉm cười: “Chờ ta từ Hộ Quốc Tự về, ta sẽ mang quà về cho chàng.”Cho đến khi hắn dần dần mơ thấy, nàng ngồi trên lưng ngựa, tựa vào lòng người khác, xa xa giương cung nhắm vào hắn.Nàng thực sự không yêu hắn nữa.Hắn giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ.Hoàng Đế đẩy cửa bước vào: “Ngươi định suy sụp đến bao giờ? Mạnh Quốc Công mất con gái, dẫn đầu quần thần yêu cầu trẫm lập Thái tử khác! Nếu ngươi không muốn làm Thái tử nữa, thì hãy tự xin phế vị đi.”“Ngươi đừng quên, A Ngu đang ở Tây Hạ, nàng vẫn đang cố gắng củng cố mối bang giao hai nước. Nàng từ nhỏ đã phải phiêu bạt, thân là nữ nhi mà còn có chí lớn như vậy, còn ngươi thì sao?”Lời của Hoàng Đế làm hắn bừng tỉnh.Hắn quyết tâm làm một Thái tử tốt, sau này trở thành một Hoàng đế tốt, để có thể bảo vệ cho A Ngu nơi xa xôi ở Tây Hạ.Hắn dùng hết sức lực, tìm cách cầu xin sự tha thứ của Mạnh quốc Công, sau đó dồn toàn tâm toàn ý vào các cuộc đấu tranh chính trị.Bảy năm sau, Triệu Hi Chân đăng cơ làm đế, đặc biệt mời Khả hãn Tây Hạ và Trường Nghi Công chúa đến kinh thành.Hắn cho người mở lại Đông Cung tu sửa cả trong lẫn ngoài, trồng đầy những kỳ hoa dị thảo.Ngay cả chiếc xích đu, hắn cũng dỡ xuống. Bởi vì A Ngu không thích cái khác, nàng thích thứ mà hắn tự tay làm.Hắn làm như năm xưa, lên núi thu hoạch dây leo, mỗi ngày sau khi lâm triều, cẩn thận dùng tay bện lại, tự mình làm một chiếc xích đu.Ngay cả chiếc Song Ngư Bội năm xưa bị thất lạc, hắn cũng làm lại một cái y hệt, rồi đưa đến Hộ Quốc Tự để dâng lễ khai quang.Triệu Hi Chân đến cổng thành kinh đô từ hai canh giờ trước, đứng đợi. Hắn thỉnh thoảng cúi đầu, cẩn thận nắm lấy miếng ngọc bội Song Ngư Bội treo bên hông.“Chắc nàng không nhận ra đâu.”Hắn đã hỏi rất nhiều người, ai cũng nói nhìn không ra.“Nàng sẽ không biết được ta đã làm mất.”Nhưng điều không ngờ đến là, đoàn sứ thần Tây Hạ đã tới, nhưng A Ngu không xuất hiện.“A Ngu đâu rồi?”Úc Thời Vu đã hiểu rõ, đối mặt với ánh nhìn của hắn, khẽ nhếch môi: “A Ngu có thai rồi, nàng bảo ta thay mặt nàng tạ lỗi với bệ hạ.”Hy vọng suốt bảy năm, hóa thành hư không. Triệu Hi Chân thất vọng quay người, đột nhiên lại quay đầu nhìn.Hắn đứng sững sờ rất lâu.Trước ngực của Úc Thời Vu treo một miếng Song Ngư Bội, chính là miếng mà năm đó A Ngu cầu được ở Hộ Quốc Tự.Hóa ra trên đời, thật giả lại dễ phân biệt đến vậy. Hắn dùng lực siết chặt miếng ngọc giả bên hông mình.Úc Thời Vu cũng đánh giá hắn, ánh mắt hạ xuống, khẽ nhếch môi, mỉa mai cười.Ánh mắt đó như lưỡi dao đâm sâu vào tim Triệu Hi Chân, đau đớn đến nỗi hắn lập tức ngã quỵ, hôn mê tại chỗ.[HẾT]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro