Chương 8
An Dương
2025-03-19 23:02:34
10Mạnh Lan Từ bị đưa về phủ, bị Hoàng đế hạ lệnh nghiêm cấm ra ngoài trước ngày đại hôn.Nửa tháng qua, tất cả những chuyện xảy ra trong cung đều không qua được mắt Hoàng đế. Thái tử Triệu Hi Chân bị quở trách nặng nề vì để lộ bức họa của Khả Hãn Tây Hạ.Cung đình yên tĩnh được mấy ngày. Từ đó, Triệu Hi Chân không còn để tâm đến chuyện hòa thân nữa.Lễ Bộ đã định ngày hòa thân vào mùng Một Tết Nguyên đán. Khả Hãn Tây Hạ, vì nể phong tục Trung Nguyên, đã đặc biệt để ta ở lại cung ăn Tết trước khi xuất phát.Hoàng đế nhắc đến chuyện này, liếc mắt nhìn ta: “A Ngu, con đã xem bức họa đó chưa?”Ta ngẩn ra một chút, nhanh chóng hiểu ý: “Thưa bệ hạ, thần nữ đã xem qua. Thần nữ cho rằng đó là một hình tượng rất tốt: mạnh mẽ, can đảm.”Hoàng đế khẽ cười một tiếng: “Khả Hãn Úc Thời Vu và Triệu Hi Chân quả thật rất khác nhau.”Ta chỉ mỉm cười, không đáp.Nửa đêm, ta không ngủ được, lặng lẽ ngồi dậy, thắp nến, mở bức họa của Úc Thời Vu ra ngắm nhìn, chống cằm suy nghĩ.Trong bức họa, Úc Thời Vu để tóc tết nhỏ, khoác áo lông sói, hở một nửa bả vai. Với vóc dáng cao to và khuôn mặt vuông vức, ngài ấy thực sự không thể gọi là điển trai.Nhưng đôi mày mắt ấy lại sáng ngời, mang thần thái phi phàm.Ta lẩm bẩm: “Người không thể chỉ dựa vào dung mạo mà đánh giá. Ngài hẳn phải có điểm gì hơn người.”Mọi việc chuẩn bị cho hòa thân đều đã sẵn sàng, chỉ còn chờ ngày xuất phát. Hai ngày trước Tết Nguyên đán, Hoàng đế gọi ta đến, thông báo một chuyện.“Hôm hòa thân, Triệu Hi Chân sẽ theo đoàn tiễn Công chúa đến Yến Châu.”Ta ngạc nhiên: “Chuyện vất vả như vậy, sao lại để Thái tử đi?”Hoàng đế quay lưng, đứng chắp tay sau lưng, nhìn ta nói: “Đó là ý của nó. Nhưng con không cần lo, đến lúc đó, trẫm sẽ để người đưa nó trở về.”Tết Nguyên đán đến.Nửa đêm, tuyết lớn bắt đầu rơi.Ta ngồi trước gương đồng, bên cạnh là bộ hỷ phục dành cho ngày hòa thân. Ánh lửa than đỏ rực hắt lên khuôn mặt ta.Ta nhớ lại một năm nọ, cũng là một trận tuyết lớn như thế. Ta và Triệu Hi Chân cùng trú tạm trong một ngôi miếu hoang, tay chân ta lạnh cóng, đến mức mất hết cảm giác.“A Ngu, lạnh không? Lại đây, ta ôm nàng.”Triệu Hi Chân tựa vào góc miếu, dang tay ra với ta. Ta lạnh đến mức không chịu nổi, chần chừ nhích tới vài bước rồi dừng lại: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”Hắn không cho ta cơ hội từ chối, kéo tay ta, ôm vào lòng, tựa đầu lên vai ta: “A Ngu thật là một cô nương tốt. Đừng sợ, sau này ta nhất định sẽ cưới nàng.”Tuyết bay ngập trời, gió bắc gào thét, nhưng ta không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác. Tim ta đập mạnh trong lồng ngực, át đi mọi thứ trên đời.Nhưng mãi sau này, ta mới hiểu. Khi cầu hôn Mạnh Lan Từ, chính Hoàng đế đã nhắc hắn: “A Ngu rất tốt, nhưng xuất thân thấp kém, khó mà đảm đương vai trò quốc mẫu.”Ta giật mình tỉnh lại từ dòng ký ức, nhìn vào gương đồng. Trong gương, hai hàng nước mắt đã lăn dài. Ta đưa tay lau nước mắt, mỉm cười với chính mình.Không được khóc, A Ngư.Ngày mai, ngươi sẽ xuất giá.Cửa bị gõ hai tiếng.“A Ngu.”Là giọng của Triệu Hi Chân.Hắn đứng đợi một lúc, không nghe thấy ta trả lời, bèn tiếp tục nói: “A Ngu, mai ta sẽ đến Yến Châu. Nàng có muốn ta mang gì về không? Ta nhớ nàng từng nói muốn về Yến Châu. Lần này ta đi trước, xem tình hình thế nào.”Ta lặng lẽ nhìn bóng dáng hắn qua cửa.“Thái tử.”Hắn im lặng một lúc, lại nói: “A Ngu, năm mới rồi.”Ta nhẹ giọng đáp: “Thái tử, chúc ngài năm mới bình an.”Hắn ngẩn ra: “Nàng không còn giận ta nữa?”Không đợi ta trả lời, hắn cúi đầu, khẽ thở dài: “A Ngu, đừng trách ta nữa. Nàng biết không? Mẫu thân ta là Hoàng hậu, xuất thân thấp kém, tuy được phụ hoàng yêu thương, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được sự chèn ép nơi hậu cung. Đó là lý do ta phải lưu lạc nhân gian. Nàng sẽ còn khó khăn hơn mẫu thân ta. Ta làm vậy, cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng.”Nước mắt ta không kìm được, từng giọt từng giọt lăn dài. Ta cắn chặt môi, dựa vào cánh cửa, không để lộ bất kỳ tiếng nức nở nào.Hắn biết ta đang nghe, áp tay lên cửa, cười nhẹ: “A Ngu đừng lo. Phụ hoàng đã đồng ý, sau khi đại hôn, sẽ lập nàng làm Trắc phi. Ta sẽ đối xử tốt với nàng. Trong Đông Cung, nàng là quan trọng nhất. Còn bên ngoài, nàng chỉ cần cho Mạnh Lan Từ một chút mặt mũi là được.”Ta nhắm mắt, giữ giọng bình tĩnh: “Được.”Triệu Hi Chân bên ngoài ngạc nhiên, giọng nói lộ rõ sự vui mừng: “Nàng… nàng đồng ý rồi? A Ngu, nàng không giận ta nữa sao?”Ta hít một hơi thật sâu: “Đúng, ta không giận nữa.”Hắn kích động đến mức không ngừng nói: “A Ngu, thật ra ta luôn hối hận, không nên giấu nàng chuyện ta định thân với người khác. Ta chỉ sợ nàng tìm đến ta, nhưng ta biết nàng sẽ thông cảm. Nếu sớm nói ra, nàng sẽ không trách ta lâu như vậy…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro