Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi

Chương 41

Hảo Đại Nhất Khẩu Tỉnh

2024-09-30 05:35:10

Tết năm nay tôi vẫn quay về thành phố Nam Đài mấy ngày.

Tôi gửi tin nhắn cho Chu Gia Dã, hỏi cậu ấy năm nay có về nhà ăn tết không. Chu Gia Dã gửi ảnh chụp lịch trình gần nhất cho tôi, nói mấy tháng tới cũng không về được. Sau đó cậu ấy còn dặn nếu tôi về thành phố Nam Đài thì nhớ đến quán lẩu, mẹ cậu ấy làm rất nhiều lạp xưởng, bảo tôi đi lấy.

Nếu như người khác nói lời này chắc chắn tôi sẽ nghĩ đối phương đang khách sáo hoặc nửa đùa nửa thật, nhưng vì đây là Chu Gia Dã, xưa nay cậu ấy chưa từng lừa tôi, cậu ấy nói cái gì thì sẽ là cái đó.

Tôi thấy ngại nên chỉ thuận miệng đồng ý, mấy ngày ở thành phố Nam Đài tôi cũng không đến đó.

Cho đến một hôm tôi nhận được cuộc gọi từ số lạ, lúc đầu tôi định không nhận vì tôi rất sợ nghe điện thoại, bình thường thấy cuộc gọi đến tôi đều sẽ từ chối, nhất là cuộc gọi từ số lạ.

Nhưng cuộc gọi hiển thị từ thành phố Nam Đài, tôi cũng đang ở đây, đoán là người có quen biết cho nên tôi chần chờ một lát rồi nhận cuộc gọi.

Sau khi bắt máy, quả nhiên là giọng nói xa lạ nhưng ngữ khí của người kia rất thân thiết, hỏi tôi có phải là Lâm Ý không.

Giọng điệu của đối phương vừa thân thiết vừa trìu mến, làm cho tôi không có cảm giác đề phòng.

Sau khi tôi đáp lời, bà ấy nói: “Cô là mẹ của Chu Gia Dã, mấy ngày nay vẫn chưa thấy con qua đây, nhà con ở đâu thế, nếu con không tiện thì cô đưa sang cho con nhé, Nam Đài cũng không lớn mà.”

Tôi nghe xong lập tức bật dậy từ trên giường, vội vàng nói không cần phải làm vậy. Tôi không nói vì tôi ngại nên không đi, không ngờ Chu Gia Dã chỉ thuận miệng nói mà lại ghi nhớ đến mức này. Sao tôi có thể để mẹ Chu Gia Dã tự mình đưa đến, thế nên chỉ biết trả lời bà ấy rằng mấy hôm nay đang bận chuẩn bị đồ tết nên chưa có thời gian, buổi chiều tôi sẽ chạy qua.

Mẹ Chu Gia Dã vẫn nói chuyện rất dịu dàng: “Buổi chiều con đến quán là được, cô ở đó suốt.”

Sau khi trò chuyện xong, tôi cảm giác lồng ngực mình vẫn đang đập thình thịch.

Đó là chuyện tôi đã nói trước khi về thành phố Nam Đài, tôi gửi tin nhắn cho Chu Gia Dã: “Vừa rồi mẹ cậu gọi rồi hỏi tớ sao chưa đến lấy lạp xưởng. Sao cậu lại nói với mẹ cậu thế?”

Đợi một lúc mà Chu Gia Dã vẫn chưa phản hồi.

Nhưng chuyện này rất bình thường, bây giờ đợi được tin nhắn của cậu ấy cũng không dễ dàng, tôi đã quen với việc gửi tin nhắn xong thì đi làm chuyện của mình. Tôi vội vàng ăn mặc chỉnh tề, bọc kín áo khoác chuẩn bị ra ngoài.

Nhạc Nhạc đang ở trong phòng làm bài tập, nghe tiếng động thì hé cửa ra hỏi tôi đi đâu.

Đôi mắt trông mong nhìn tôi, ý tứ mong muốn theo tôi đi ra ngoài hiện rõ mồn một.

Nhưng tôi nhớ dì nói với tôi học kỳ này Nhạc Nhạc hơi phản nghịch, thành tích giảm sút, lên lớp cũng không nghe giảng. Thế là tôi chọc lên trán cô bé, ấn phần tâm tư một lòng muốn bay ra ngoài lại: “Làm bài tập của em đi, chưa làm xong không cho phép ra khỏi cửa.”

Nhạc Nhạc bĩu môi, tỏ vẻ không vui quay lại tiếp tục làm bài tập.

Sắp đến tết nên đường phố vắng người, lúc tôi tới phố Văn Hòa thì trong quán chỉ có mấy người, máy sưởi đang mở, đèn lồng treo vừa đỏ vừa tươi đẹp.

Lúc tôi bước vào quán còn chưa nhận ra ai là mẹ Chu Gia Dã thì người trong quán đã thấy tôi, mỉm cười đi tới chào hỏi: “Con là Lâm Ý đúng không? Qua bên này đi.”

Bà ấy đưa cho tôi một thùng giấy nhỏ, ước lượng một lúc: “Hình như hơi nặng, con xem có ôm nổi không?”

Tôi vừa chạm tới thì tay bị đè xuống, đúng là hơi nặng thật.

Mẹ Chu Gia Dã thấy tình hình khó khắn nên đã đặt thùng giấy xuống, sắp xếp lại rồi càm ràm con trai mình: “Tiểu Dã chỉ bảo cho con nhiều một chút, nó không nghĩ tới con gái sao bê nổi thứ này.”

Bà ấy đưa thùng lại cho tôi: “Bây giờ con ôm được rồi chứ?”

Lần này nhẹ hơn nhiều.

Bà ấy thu dọn lại đồ đạc vừa lấy ra: “Con lấy những thứ này về ăn trước, còn lại cô sẽ gửi đến trường cho con. Con và Tiểu Dã học cùng trường à?”

Tôi cảm giác mặt mình hơi nóng: “Vâng ạ.”

“Được, đến lúc đó cho cô địa chỉ trường học của con nhé.”

Sau khi rời khỏi phố Văn Hòa, đối mặt với cơn gió lạnh làm cho người ta tỉnh táo nhưng tôi vẫn cảm thấy lâng lâng, dường như đang bước đi trong mơ, đầu óc nóng bừng.

Tôi ôm một thùng lạp xưởng về nhà, Nhạc Nhạc nghe tiếng động lại nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò, cô bé trừng mắt nhìn chằm chằm cái thùng trong tay tôi: “Chị Lâm Ý, chị ra ngoài mua gì vậy?”

Trước khi ra ngoài, tôi nói với cô bé làm cho xong bài tập là tốt bụng căn dặn.

Bây giờ tôi cảm thấy mình hơi lấy việc công báo thù riêng, ra vẻ uy nghiêm, hung dữ nói: “Em làm bài tập của em đi.”

Kết quả ánh mắt Nhạc Nhạc sáng lên, mặt mũi hiểu rõ: “Chị Lâm Ý, chị không bình thường, chị có biến.”

Lần này tôi thật sự lấy việc công trả thù riêng, đưa tay đóng cửa phòng của cô bé: “Làm bài tập đi, đừng tán dóc nữa.”

Tôi đặt thùng vào phòng bếp, gửi tin nhắn cho dì rằng tôi để thùng lạp xưởng bạn gửi cho ở phòng bếp. Dì không suy nghĩ nhiều như Nhạc Nhạc, không hỏi tôi là bạn kiểu nào, tôi nói bạn thì là bạn, chỉ cần tôi trở về là tốt rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Buổi tối sau khi ăn xong cơm tất niên, trong lúc cả nhà đang xem tiết mục cuối năm thì ngoài cửa sổ có người bắn pháo hoa. Dịp Tết tại thành phố nhỏ phương nam này rất náo nhiệt.

Lúc pháo hoa sáng chói, cuối cùng Chu Gia Dã cũng trả lời tin nhắn của tôi, cậu ấy gửi tin nhắn bằng giọng nói, giọng điệu đượm ý cười: “Tôi có nói gì đâu, chỉ hỏi cậu có đến không thôi.”

Tôi gửi tin nhắn cho cậu ấy trước khi tôi đi.

Nếu như lúc đó cậu ấy trả lời như vậy thì có lẽ tôi sẽ tin.

Nhưng tôi nhớ lời mẹ cậu ấy nói, tôi nửa tin nửa ngờ: [Thật sao, Tiểu Dã?]

Cậu ấy vẫn gửi tin nhắn giọng nói cho tôi, khẽ cười: “Thật mà.”

Cậu ấy thoải mái trả lời làm tôi hơi không chịu nổi. Nhạc Nhạc cực kỳ tinh ý ngồi bên cạnh tôi, mặc dù cô bé đang nói chuyện với dì nhưng tôi không dám cười quá rõ ràng, không thì lát nữa lại bị cô bé nắm thóp.

Tôi cố gắng kìm chế khóe miệng, xoay người đưa lưng về phía Nhạc Nhạc, vất vả giữ sự bình tĩnh rồi ngồi thẳng lại.

Tôi tiếp tục gửi tin nhắn cho cậu ấy: [Người trong nhà đều gọi cậu như thế sao?]

“Có đôi khi dùng tiếng địa phương Nam Đài để xưng hô với con trẻ trong nhà, gọi kiểu vậy đấy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hình như mỗi lần tôi gọi Chu Gia Dã thì đều kêu thẳng tên cậu ấy.

Tôi nhớ năm ấy khi tôi và Chu Gia Dã là bạn cùng lớp, các bạn nam cũng thường gọi thẳng tên cậu ấy, có vài người sẽ bắt chước theo phim truyền hình giả vờ kết bè kết phái gọi anh Chu, anh Gia Dã, nghe như nhân vật có địa vị xã hội.

Cậu ấy cũng không để ý mấy kiểu xưng hô này, có đôi khi còn hùa theo gọi “con trai” với các nam sinh kia rồi đánh nhau ngây thơ như học sinh tiểu học.

Nhưng tôi thích tên cậu ấy nhất.

Chu Gia Dã.

Chu Gia Dã

Tiểu Dã.

Cho đến khi Nhạc Nhạc khẽ đẩy tôi, tôi mới hoàn hồn: “Sao thế?”

Nhạc Nhạc đẩy mâm đựng trái cây đến trước mặt tôi: “Hỏi chị có ăn không?”

“Ừm, cảm ơn em.”

Nhạc Nhạc tiến tới bên cạnh tôi: “Còn muốn lừa em, chắc chắn chị có biến.”

“…”

Mặt tôi không có biểu cảm đặt di động qua bên khác: “Không có.”

Nhạc Nhạc rất thông minh: “Dáng dấp thế nào ấy chị, có phải hai người quen nhau ở trường không, làm sao quen nhau, cùng chuyên ngành sao, có đẹp trai như Chu Gia Dã không?”

Lúc đầu mặt tôi vô cảm, không có chút sơ hở nào.

Nhưng khi nghe tới câu cuối cùng thì tôi suýt sặc, phun miếng táo trong miệng ra ngoài. Tôi nhìn khuôn mặt tinh ranh của Nhạc Nhạc, khẽ gật đầu: “Chị thấy đẹp giống thế.”

Nhạc Nhạc lắc đầu thở dài: “Người tình trong mắt hóa Tây Thi, em không nghĩ trong trường đại học có người đẹp như Chu Gia Dã.”

Tôi: “…”

Dì và Nhạc Nhạc vẫn phải về quê tế tổ, tôi nhớ đến chiếc lá cây năm ngoái Nhạc Nhạc đưa cho tôi, trước khi Nhạc Nhạc xuất phát tôi hỏi cô bé khi về quê có đến căn miếu cổ kia không, có thể cầu nguyện giúp tôi không.

Vẻ mặt Nhạc Nhạc như gặp quỷ: “Năm ngoái em kề dao lên cổ chị cũng không thể khiến chị tin tưởng em, sao năm nay chị lại chủ động tin rồi?”

Tôi sờ lên cổ: “Chỉ là chị cảm thấy quả thật rất linh nghiệm.”

“Linh gì thế chị?”

“Em chỉ cần nói có giúp chị hay không thôi.”

Nhạc Nhạc duỗi một ngón tay ra: “Một trăm phí dịch vụ.”

Tôi lập tức vào Wechat, chuyển cho Nhạc Nhạc một trăm.

Nhạc Nhạc trợn mắt há hốc mồm, không ngờ lần này tôi lại thành kính như thế, cô bé nhìn tôi như gặp quỷ: "Chị muốn ước nguyện gì vậy?”

“Nguyện cậu bình an.” Tôi nói ra không hề do dự.

Nhạc Nhạc nhìn tôi trăn trối: “Cậu là ai? Chị phải nói tên ra chứ, không thì thần linh nào biết được chị muốn nói ai.”

Tôi suy nghĩ, không dám nói thẳng tên cậu ấy nên chỉ nói là Tiểu Dã.

Nhạc Nhạc nghiền ngẫm: “Chỉ vậy thôi á? Chị không muốn gì khác sao?”

“Cái gì khác?”

“Ví dụ như bảo anh ấy mãi mãi thích chị, cả đời chỉ có mình chị, quấn quýt triền miên, yêu thương dài lâu đến răng long đầu bạc, sớm sinh quý tử… Ngừng ngừng ngừng, em sai rồi chị Lâm Ý, em sai quá, em đi đây, mai gặp lại nhé.”

Tôi trở lại Đế Đô sau tết, lúc đó là nửa học kỳ cuối cùng của năm ba. Việc học của tôi nặng hơn trước, từ sáng đến tối lịch học dày đặc đến mức không có thời gian để thở.

Có đôi khi Chu Gia Dã nghỉ ngơi nhưng tôi lại phải đi học, cậu ấy không đi đâu nên chỉ yên lặng gọi điện thoại cho tôi.

Tôi đeo một bên tai nghe và đến lớp như bình thường, giáo viên giảng bài ở phía trên, tôi ngồi phía dưới lắng nghe, Chu Gia Dã ở đầu bên kia cũng đeo tai nghe, lặng lẽ làm việc của mình.

Thời lượng cuộc gọi được hiển thị trên màn hình, từng phút từng giây giống như bánh răng năm tháng lặng lẽ trôi qua kể từ khi chúng tôi gặp lại nhau.

Có đôi lúc lớp học reo hò ầm ĩ, giáo viên không để ý, tôi sẽ lén nhỏ giọng hỏi cậu ấy đang làm gì.

Cậu ấy sẽ nói cho tôi biết: “Đang xem kịch bản.”

“Có thể cho tớ nhìn một chút không?” Thật ra tôi đang nói đùa, tôi chỉ muốn trò chuyện với cậu ấy vài câu thôi.

Nhưng Chu Gia Dã lại trả lời nửa đùa nửa thật: “Được, tôi đang lo không biết chọn gì, cô Lâm tham mưu giúp tôi thử nhé?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tôi chần chờ một lát rồi từ chối: “Tớ không hiểu nhiều lắm, thôi đi.”

Cậu ấy cười: “Tôi nói thật.”

Tôi thừa nhận tôi thật sự muốn xem nhưng cũng không có cách nào để lựa chọn thay cậu ấy, tôi hoàn toàn không hiểu quy tắc của con đường mà cậu ấy đang đi.

Nhưng tôi là người khơi mào câu chuyện nên cuối cùng tôi phải đích thân dọn dép nó, nếu không thì Chu Gia Dã chắc chắn sẽ không dừng lại.

Thế là tôi nói rất chân thành: “Tớ tin cậu có thể đưa ra quyết định thích hợp nhất, lựa chọn của cậu sẽ là chính xác nhất.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chân thành như lời tuyên thệ của kỵ sĩ.

Thật ra Chu Gia Dã rất dễ lừa, tôi có ý muốn bỏ qua vấn đề này.

Chu Gia Dã nghe đến đây thì phì cười, cười đến mức ho khù khụ.

Khó khăn lắm mới ngừng cười, lúc cậu ấy nói chuyện còn vương chút ý cười nén lại: “Lâm Ý.”

“Sao thế…”

“Nào, lặp lại lần nữa.”

Tôi lén nhìn bạn cùng phòng bên cạnh và giáo viên ở trên bục giảng, lúc này trong phòng học vẫn đang nhiệt tình thảo luận, nhưng một giây táo bạo tôi muốn lừa gạt cậu ấy chỉ diễn ra trong chốc lát.

Tôi tự nhận mình là một trang hảo hán, thật sự không có mặt mũi lặp lại nữa.

Cậu ấy ở bên kia lại cười khẽ, có vẻ tâm trạng rất rốt, giọng nói từ tốn còn có tâm tư muốn ghẹo tôi: “Tin tưởng tôi như vậy sao?”

Tôi không muốn nói chuyện, gửi tin nhắn ừm ừm ừm sang cho cậu ấy.

Chu Gia Dã được đằng chân lân đằng đầu: “Vậy thì tôi nói cậu nghe.”

Tôi tưởng ý cậu ấy là sau đó cậu ấy nói tôi nghe, nhưng tôi chờ mấy giây cũng không thấy cậu ấy nói gì.

Tôi hỏi: “Sao cậu không nói gì?”

Chu Gia Dã cười một tiếng, giọng nói trầm thấp truyền từ tai nghe đến màng nhĩ nghe hơi dày vò.

Nhưng cậu ấy không nói tiếp, không đùa ghẹo cũng không nói thêm gì khác.

Trong phòng học vẫn đang nhiệt tình thảo luận, giờ phút này trong tai nghe lại yên lặng khác thường, tôi không tưởng tượng ra dáng vẻ của cậu ấy ở đầu dây bên kia dù mỗi ngày tôi đều thấy cậu ấy. Bây giờ Chu Gia Dã là khách quen của hot search, đổi kiểu tóc gì hay mặc quần áo thế nào đều nhanh chóng trở thành tin tức hot.

Có đôi khi tôi sẽ nảy sinh cảm giác xa cách, người tỏa sáng giữa biển người và người lặng lẽ nghe buổi học của lớp tôi qua điện thoại trong lúc nghỉ ngơi không phải là cùng một người.

Thật ra tôi không hiểu chút gì về công việc của cậu ấy, thậm chí còn hiểu ít hơn người hâm mộ của cậu ấy.

Ngay cả Hứa Tiểu và những người khác mới nhảy hố năm ngoái khi nói về Chu Gia Dã cũng hiểu biết hơn tôi, họ nói rất rõ ràng về quần áo của cậu ấy, kiểu dáng, phụ kiện, hành trình, công ty và nhân viên của cậu ấy.

Mà Chu Gia Dã tôi thích vẫn là Chu Gia Dã năm mười lăm tuổi.

Tôi thấy trong tai nghe yên tĩnh, gõ chữ cho cậu ấy: [Chu Gia Dã.]

Cậu ấy thấy ngay lập tức, ừ một tiếng: “Sao vậy.”

[Tớ có thể nhìn cậu không?]

Tôi vẫn đánh chữ.

Cậu ấy cười hỏi: “Bên cạnh cậu không có ai sao?”

[Tớ chỉ nhìn một chút… sẽ không có ai phát hiện.]

Một giây sau, cuộc gọi thoại kết thúc, Chu Gia Dã gọi video tới.

Tôi vội liếc nhìn bạn cùng phòng bên cạnh một cái, đưa di động hướng về phía mình, lật sách ra che lại rồi mới ấn nhận.

Màn hình đã kết nối, trên màn hình hiện lên khuôn mặt của Chu Gia Dã, cậu ấy đặt thứ đang cầm xuống, một tay chống cằm lười biếng nhìn màn hình điện thoại. Lúc cậu ấy ở nhà trông rất thoải mái, mái tóc mềm mại và bộ quần áo ngủ bằng vải cotton, ống kính để rất gần nên có thể thấy rõ đôi mắt nâu của cậu ấy giống màu hổ phách dịu dàng.

Ống kính phóng đại đôi mắt cậu ấy vô số lần, khóe mắt hơi cong, ý cười rất rõ ràng.

Tôi mới chỉ kịp nhìn rõ dáng vẻ của Chu Gia Dã thì đã thấy ngón tay của cậu ấy hiện lên màn hình,

Cậu ấy lười biếng nói: “Chỉ nhìn một chút đúng không, vậy tôi cúp nhé?”

Tôi thốt ra: “Đừng.”

“Sao nào, lật lọng à?”

Tôi không lên tiếng.

“Cậu nói chỉ nhìn một chút, vậy nhìn thêm thu phí được không?”

“…À.” Tôi lưu luyến không rời, rất tự giác chuyển lại cuộc gọi thoại.

Hành động kia chọc cậu ấy cười: “Không nói gì sao?”

“Không, tớ nói là nhìn chút thôi.”

Tôi hít mũi một cái, nhìn chằm chằm ảnh đại diện của cậu ấy trên màn hình, vẫn là con bươm bướm mà tôi xem không hiểu.

Trong phòng học vẫn xôn xao tiếng người, nhưng chỉ khi bốn bề vắng lặng mới muốn gặp Chu Gia Dã.

Tôi thật sự rất muốn gặp cậu ấy.

Không phải là nhìn cậu ấy trên hot search, không phải nhìn trên phim, không phải trong chương trình giải trí, không phải trong quảng cáo, không phải trong chương trình trực tiếp, cũng không phải qua ảnh.

Là Chu Gia Dã ở trước mặt tôi, tâm trạng của cậu ấy chợt thay đổi cũng vì tôi.

Nhưng mà tôi không thể lặp lại hành động mua vé đặt khách sạn đến Tô Thành chỉ vì muốn gặp cậu ấy.

Gặp cậu ấy có khó không? Có phải là khoảng cách, là thời gian, là biển người giữa tôi và cậu ấy?

Tôi biết không phải những điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi

Số ký tự: 0