Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi
Chương 45
Hảo Đại Nhất Khẩu Tỉnh
2024-09-30 05:35:10
Trời lạnh tê tái, Hứa Tiểu mở lịch sử hẹn xe của mình ra, càm ràm bao lâu nữa thì xe mới đến vậy.
Tôi gần như chỉ do dự trong một giây, từ lúc bàn tay tê cóng cho đến khi cất điện thoại vào trong túi, ngay khoảnh khắc đó, tôi nghĩ chắc chắn lý trí của tôi cũng bị tê cóng theo nên hỏng rồi.
Còn chưa kịp biết rõ nhiệt độ trong gió đêm rốt cuộc là truyền đến từ nơi nào, tôi đã quay đầu nói: “Tiểu Tiểu, tối nay tớ không về với cậu nữa, tớ có một người bạn ở bên này, tớ phải đi tìm cậu ấy.”
Hứa Tiểu ngẩng đầu ớ một tiếng, tất nhiên cậu ấy cũng cảm thấy lý do thoái thác này của tôi quá sai: “Là bạn gì của cậu, người bạn nào thế?”
Điện thoại trong túi lại rung lên.
Rung ù ù trong lòng bàn tay tôi, trái tim tôi cũng đang run rẩy, tôi nắm chặt điện thoại trong túi, dù để mặc cho gió lạnh thấu xương phất qua, nhưng lồng ngực tôi lại sôi sục không kìm được: “Chỉ là một người bạn thôi, không có gì cả, tụi tớ quen biết đã lâu, đến nơi tớ sẽ gửi tin nhắn cho cậu.”
Tôi vừa nói hết câu đã lập tức muốn chạy về hướng được chỉ trên định vị.
Hứa Tiểu hô lên với tôi ở đằng sau: “Nhất định phải gửi tin nhắn cho tớ nhé, chú ý an toàn!”
Tôi luôn mồm đồng ý, sau đó bước chân nhanh hơn.
Sau khi ra khỏi chốn đông nghịt người, tôi lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn mới nhất mà Chu Gia Dã gửi cho tôi: [Không đến cũng không sao, cậu về sớm chút, trên đường về nhớ chú ý an toàn.]
[Đến.] Tôi vội gửi tin nhắn đi, chỉ sợ trễ mất nửa nhịp.
Tiếp đó tôi mới từ từ gõ câu sau: [Chờ tớ một lát, tớ tới ngay.]
[Không vội, đi chậm thôi, xe chờ cậu ở đây.] Cậu ấy vẫn đang gõ chữ, bảo rằng: [Cậu từng thấy những người trên xe cả rồi, họ đều là nhân viên công tác bên cạnh tôi, đừng sợ, đến nơi bọn họ sẽ dẫn cậu lên.]
Tôi cẩn thận đọc câu cậu ấy gửi hai lần: [Cậu không có ở đó sao?]
[Tôi đang ở trong xe khác.]
Muốn gặp cậu ấy một lần thôi, nhưng thật sự rất khó.
Dường như cậu ấy đã nhận ra sự im lặng trong một thoáng của tôi: [Nếu cậu sợ thì có thể gọi điện cho tôi.]
Tôi vội vàng nói: [Không sao, tớ không sợ.]
Vị trí trong định vị không xa nhưng hơi hẻo lánh, xung quanh lại tối đen như mực, thú thật tôi có hơi sợ.
Nhưng tôi rất muốn gặp Chu Gia Dã, cả đời người luôn có vài khoảnh khắc dũng cảm, dù đó là vì mộng tưởng hay chấp niệm.
Có lẽ Chu Gia Dã đã nói trước với bọn họ, tôi còn chưa đến gần mà trong xe đã có người thò ra khỏi cửa sổ vẫy tay với tôi, tôi chắc chắn là chiếc xe này, nhanh chóng bước tới rồi leo lên xe.
Máy sưởi trong xe đang bật, cả người đang ớn lạnh của tôi rùng mình một cái.
Tôi vừa lên xe thì cửa xe kéo lên, xe phóng nhanh về phía trước khiến tôi bị bất ngờ không kịp đề phòng.
Tôi ngồi ở hàng ghế sau, ngồi cùng hàng với tôi là một chị gái, trong ấn tượng của tôi hình như người này phụ trách mảng tuyên truyền, vừa lên xe chị ấy đã đưa cho tôi một cốc nước nóng: “Trời bên ngoài lạnh quá đi mất, chị bé chú ý đừng để bị ốm nhé.”
Người ngồi ở ghế lái phụ có lẽ trợ lý của cậu áy, cũng quay đầu lại chào tôi, vừa khách sáo vừa nhiệt tình hỏi tôi: “Buổi tối chị mặc nhiều chút, mùa đông ở Đế Đô lạnh thật.”
“Đúng đó, tối nay máy bay hạ cánh trễ, chờ lâu thế dễ bị ốm lắm, đến khi đó anh của chúng tôi lại phải lo âu mấy ngày.”
“Anh ấy cau mày đến nỗi có thể kẹp chết con muỗi cơ.”
Hai người bọn họ anh một câu tôi một câu, không hề có vẻ xem tôi như người ngoài, tuy rằng đây là lần đầu tiên tôi và họ gặp mặt nhưng trên thực tế mọi người đã biết nhau từ lâu. Không biết có phải người trong giới này đều có tính cách cởi mở như vậy không nhưng khả năng giao tiếp của họ rất tốt, người trầm tính và ít nói giống như tôi rất hiếm, hoặc thật ra những người có thể ở cạnh Chu Gia Dã cũng có tính cách đều tự do, vui vẻ giống như cậu ấy.
Lúc đầu tôi tưởng dọc đường đi sẽ khá lúng túng, nhưng bầu không khí của suốt chặng đường này lại rất hòa hợp, bọn họ kể cho tôi nghe chuyện của Chu Gia Dã, rằng cậu ấy nhận được cuộc gọi của tôi ở hậu trường, sợ xung quanh quá ồn ào nên đã một mình ra sân thượng bên ngoài hóng gió lạnh rất lâu cho đến khi kết thúc cuộc gọi. Hôm nay Chu Gia Dã xem điện thoại bất cứ khi nào có thể ở phòng nghỉ, một ngày cậu ấy xem điện thoại không biết bao nhiêu lần, mới ra khỏi sân bay đã dặn bọn họ dừng xe ở đây, cậu ấy cứ nhìn điện thoại rồi chần chừ một lúc lâu. Cuối cùng, người quản lý nói với cậu ấy là muốn gặp thì gặp, hơn một năm qua khó lắm mới có một dịp này, lúc đó Chu Gia Dã mới gửi tin nhắn đi.
Chị nhân viên tuyên truyền ngồi cạnh tôi, chị ấy hạ thấp giọng nói với vẻ rất thần bí: “Hôm nay cuối cùng bọn tôi cũng gặp được người thật rồi, ông anh bảo vệ thật sự rất bí mật, giấu kín kẽ luôn, với lại bọn tôi cũng đâu phải người xấu.”
Tôi cầm cốc nước mà cảm giác nước ấm như đang nóng lên, ngượng ngùng tiếp lời.
Có lẽ là sắp tới rồi, chị nhân viên tuyên truyền cầm chiếc áo khoác lớn và mũ từ bên cạnh bảo tôi mặc vào, chị ấy nói đây là đồ của anh trợ lý ngồi ở ghế phó lái kia, che chắn cho tôi kỹ chút, lỡ có bị chụp được thì khi đó cũng dễ giải thích.
Tôi quấn chiếc áo khoác dày và đội mũ lên, chỉ lộ nửa khuôn mặt ra ngoài, mùa đông lạnh đến thế nên ăn mặc như vậy cũng không có gì lạ.
Chiếc xe chạy vào màn đêm, những tòa nhà dọc đường càng trở nên lạ lẫm với tôi, con đường phía trước được đèn xe chiếu sáng tựa như một lãnh địa xa lạ, đèn đường như chùm đèn tua đi tua lại, cảnh vật trước mắt tôi chợt sáng rồi chợt tối, nhịp tim càng lúc càng hồi hộp khó kìm được.
Khi đến nơi chỉ có chị nhân viên tuyên truyền xuống xe và đi vào chung với tôi, còn tôi mặc đồ của trợ lý.
Chị ấy chỉ đưa tôi đến thang máy, giúp tôi ấn số tầng rồi vẫy vẫy tay với tôi: “Đoạn sau tôi không tiện đi lên, thang máy đi thẳng lên là tới nơi, cửa nhà anh ấy đang mở cho chị, chúng tôi về đây.”
Tôi quấn áo khoác dày gật đầu với cô ấy.
Bóng lưng cô ấy biến mất trong bóng đêm, tôi nhìn những con số trong thang máy, hồi hộp đến mức gần như run rẩy.
Thang máy đi thẳng trên, khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tôi giẫm lên tấm thảm mềm mại dưới chân, cả người có cảm giác lâng lâng không chân thật. Tim tôi đập nhanh hết mức, căng thẳng đến nỗi gần như sắp ngưng thở.
Tôi đứng trước cửa, như thể băng qua một chặng đường định mệnh dài đằng đẵng.
Nơi cuối con đường đó tôi có thể nắm lấy tay cậu ấy.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng, dường như bản thân tôi cũng bị giam cầm trong không gian khép kín này, không khí nơi đây cũng ngưng đọng, tràn ngập hơi thở của Chu Gia Dã, tôi đã bước vào lãnh địa của cậu ấy.
Ánh đèn sáng trưng chiếu đến từ phòng khách, tôi đi đến gần hơn, còn nghe thấy giọng nói trong phòng khách. Không phải Chu Gia Dã đang nói chuyện, là giọng nói trong điện thoại, chắc là người quản lý của cậu ấy.
Người nọ nói: “Lần này không có người chụp được ảnh, mà dù có chụp được những bức hình này thì cũng không phải là vấn đề gì khó giải quyết với anh. Nhưng chỗ bạn bè với nhau, đề nghị của anh là chờ thêm vài năm, đợi đến lúc sự nghiệp của cậu ổn định hơn, bây giờ cậu đang ở đầu ngọn gió, ngay cả bản thân cậu cũng đang bị vô vàn ống kính nhắm vào. Hẳn là cậu hiểu rõ tình hình của cô gái kia hơn anh, đến cả nghệ sĩ thời nay cũng không chịu nổi áp lực từ dư luận trên mạng xã hội, có biết bao người vẻ vang trước sân khấu, nhưng khi rời khỏi ánh đèn thì phải uống thuốc điều trị, nếu cậu chỉ là một diễn viên bình thường kiếm chút cát-xê hay có phim quay như hai năm trước thì thôi, mà giờ cậu đã ở tình thế này rồi, anh cảm thấy như vậy sẽ làm hại cô ấy. Cái hôm cả một ngày cậu không nhận được tin nhắn hồi âm là lo đến mức hấp tấp quay về Đế Đô, để anh xem đến khi nào sẽ thấy cậu khóc.”
“Tất nhiên, trong lòng cậu chắc chắn tỏ tường hơn anh nhiều, chứ thật ra anh cũng không cần phải nói những lời này. Cho nên bên anh không sao cả, nếu có người chụp được thì anh giúp cậu giải quyết, một năm rưỡi mới có dịp gặp một lần, cậu đã đủ năng lực khiến anh yên tâm rồi.”
Chu Gia Dã trả lời: “Cảm ơn anh Vương.”
Người nọ đáp lại cậu ấy một câu: “Được rồi được rồi, lại còn khách sáo với anh, hai người đã lâu không gặp, đừng để thời gian buổi tối tốt đẹp lãng phí ở chỗ anh.”
Tôi còn đứng ở lối vào đầu huyền quan bên này nối đến phòng khách, lúc nghe thấy câu buổi tối tốt đẹp kia khiến tôi hết hồn.
Nhớ tới lần trước Chu Gia Dã nói con trai nói chuyện với nhau không kiêng dè gì cả, tôi nghĩ đúng là mình đừng nghe thì tốt hơn.
Căn phòng lại quay về trạng thái yên tĩnh, bức tường ngăn cách lối vào chắn tầm nhìn nên tôi không nhìn thấy cậu ấy ở đâu, đang làm gì, khi bước vào tôi không ngờ mình lại nghe thấy cậu ấy đang nói chuyện với người quản lý, sau khi nghe được những điều này, tôi đang do dự có nên chờ một thêm một lúc rồi đi vào hay không, giả vờ mình không nghe thấy gì hết.
Trong lúc tôi đang do dự, điện thoại của tôi để trong túi rung lên .
Chu Gia Dã đang gọi điện cho tôi.
Tiếng điện thoại rung ù ù rõ ràng trong bầu không khí sắp ngưng đọng này, tôi lập tức bấm tắt máy theo bản năng.
Thấy dấu chấm hỏi Chu Gia Dã gửi cho tôi, tôi mới chợt nhận ra hành động cúp điện thoại của mình còn ngốc hơn.
Quả nhiên, một giây sau, Chu Gia Dã bắt đầu tính sổ với tôi: [Được lắm.]
[Buổi tối nói dối tôi ra ngoài đón lễ Giáng Sinh với bạn cùng phòng, giờ lại cúp điện thoại của tôi, Lâm Ý, có phải cậu nghĩ tôi không có cách chỉnh đốn cậu đúng không?]
Có thể thấy rằng, hôm nay cậu ấy muốn tìm tôi tính sổ từ lâu rồi.
Bắt đầu từ việc cả ngày hôm nay tôi không gửi tin nhắn cho Chu Gia Dã, từng khoản nợ một, tính sổ hết cho sòng phẳng.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng đã nghĩ ra một lời giải thích mà tôi cảm thấy có thể lừa cậu ấy cho qua chuyện: [Tớ sắp đến nơi rồi.]
Tôi cứ nghĩ là như thế.
Sắp tới nơi rồi thì cũng không cần phải gọi điện nữa, chẳng qua gọi điện chỉ để hỏi tôi đến đâu rồi.
Nhưng mới gõ được một nửa, tôi cảm thấy tầm nhìn trước mặt dần tối đi, tôi có linh cảm chẳng lành.
Ngẩng đầu lên.
Chu Gia Dã đứng ngay trước mặt tôi, cậu ấy đang dựa vào bức tường ở lối vào, rũ mắt nhìn tôi. Thấy tôi ngẩng đầu, cậu ấy khẽ nhướng mày, ánh mắt nhìn tôi như cười như không, trưng ra vẻ mặt chờ tôi giải thích.
Tôi chỉ chậm chạp trong một giây, sau đó lập tức đưa điện thoại lên cho cậu ấy xem chữ tôi đang gõ: “Tớ đang định nói với cậu đây, tớ sắp tới rồi nên mới cúp máy.”
Chu Gia Dã khẽ gật đầu.
Tôi vẫn còn nơm nớp lo sợ.
Quả nhiên, một giây sau cậu ấy giơ tay lên cốc trán tôi một cái, tôi nhắm mắt lại theo bản năng, còn cậu ấy đã quay người trở về phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.
Tôi xoa trán đi theo Chu Gia Dã, tất cả những thấp thỏm và hồi hộp trong suốt cả chặng đường đều đã tan biến, giống như khi vừa nhìn thấy cậu ấy, tôi sẽ bất giác thả lỏng tâm tình, như thể hôm qua chúng tôi mới nói mai gặp lại chứ không phải đã hơn một năm không gặp nhau.
Tôi đứng bên cạnh ghế sô pha, cậu ấy liếc mắt nhìn tôi, nghe giọng có vẻ tâm tình vẫn chưa tốt lắm: “Cậu muốn đứng bao lâu?”
Tôi nhanh chóng ngồi xuống ghế sô pha gần nhất.
Chu Gia Dã nhìn lướt qua khoảng cách giữa tôi và cậu ấy, chẳng nói câu gì, chỉ rót cho tôi cốc nước, cốc thủy tinh đặt lên mặt bàn phát ra tiếng kêu lanh lảnh, sau đó đẩy tới trước mặt tôi.
Tôi nói câu cảm ơn, cầm cốc qua, chủ động nói chuyện với cậu ấy: “Chu Gia Dã, đây là nhà cậu à?”
“Ừ.”
“Rất sạch sẽ.”
Cậu ấy liếc tôi một cái.
Tôi nói: “Tớ tưởng nhà cậu chắc đã bị bụi bám đầy rồi.”
Chu Gia Dã cười khẩy, dáng vẻ cà lơ phất phơ dựa vào sô pha: “Chê tôi về quá ít à?”
“Không có.”
Cậu ấy không tính sổ với tôi nữa, chỉ tháo đồng hồ trên tay xuống rồi đứng dậy: “Cậu cứ ngồi đây một lát, tôi đi thay đồ cái đã.”
“À, được.”
Chu Gia Dã vẫn mặc bộ đồ từ lúc ở sân bay về, có lẽ sau khi về đến nhà cậu ấy bận gửi tin nhắn suốt cho đến lúc tôi tới.
Cậu ấy vào phòng, có tiếng nước vang lên trong phòng tắm.
Trong phòng khách quá yên tĩnh, những thứ liên quan đến Chu Gia Dã sẽ phóng đại lên gấp mấy lần trong giác quan của tôi, nghe thấy âm thanh ấy khiến tôi có cảm giác lo lắng không yên.
Tôi báo với Hứa Tiểu mình vẫn an toàn, cô ấy thấy cuối cùng tôi cũng trả lời tin nhắn, vội vàng tóm lấy tôi tra hỏi: “Cậu ăn ngay nói thật cho tớ, bạn bè của cậu ở đâu ra, có phải cậu đi gặp anh chàng hotboy mạng của cậu không?”
Trong không khí không có mùi hương gì cả nhưng tôi cảm thấy hơi thở của Chu Gia Dã tràn ngập khắp nơi đây, giống như một không gian khép kín, một giấc mộng mê man, còn tôi thì hãm sâu trong đó.
Tôi thật thà thừa nhận: “Ừ.”
“Vậy bây giờ cậu ở đâu, đừng bảo anh chàng đó nhân đêm hôm khuya khoắt dẫn cậu đi thuê phòng luôn nhé?!”
“…”
Mặc dù đã trải qua mấy năm đại học, tôi biết xưa nay Hứa Tiểu luôn có những phát ngôn chấn động, nhưng đến lúc này tôi vẫn cảm thấy có hơi không quen.
Câu nói đó của Hứa Tiểu Phát khiến mặt tôi nhanh chóng nóng bừng lên, cũng may là lúc này Chu Gia Dã không ở đây, tôi vẫn có thể cố gắng giữ bình tĩnh.
Tôi giải thích: “Không phải, ở nhà cậu ấy.”
Hứa Tiểu: “Cái này có gì khác nhau sao?”
Tôi: “…”
Cô ấy: “Cục cưng à, tớ bảo cậu này, nhất định bảo vệ bản thân cho tốt, nhất định phải đeo bao, người ta nói gì cũng không được nhượng bộ. Nếu anh ấy nói thời kỳ an toàn gì đó không sao hết thì cậu phải đá anh ấy xuống, hiểu không!”
Tôi cảm thấy thật sự không thể nói chuyện tiếp được nữa, một mình ngồi trong phòng khách, nhiệt độ tăng cao đến mức tôi sắp phát sốt. Tôi lấy hai tay che mặt, nhìn điện thoại đặt trên đầu gối, cảm giác như bị thiếu oxy.
Hứa Tiểu vẫn đang gửi tin nhắn cho tôi, truyền thụ rất nhiều kinh nghiệm của cô ấy, từ biện pháp an toàn cho đến mẹo tán tỉnh, câu nào câu nấy đều sốc tận óc đến nỗi khiến tôi không dám đọc tiếp, tôi nên giải thích với cô ấy như thế nào đây, có lẽ thực tế sẽ khác với những gì cô ấy tưởng tượng.
Tôi cố gắng làm cho Hứa Tiểu bình tĩnh lại : “Không phải cậu đề nghị tớ đừng nói về chuyện đó hả?”
Hứa Tiểu: “Anh ấy đẹp trai không?”
“Đẹp.”
“Đẹp trai thì được, ngủ với trai đẹp cũng không lỗ, nhưng yêu đương là một chuyện khác.”
“…”
“Nhưng đẹp trai cũng phải đeo bao.”
“…”
Hôm nay thật sự không thể nói chuyện tiếp được nữa.
Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, âm thanh duy nhất đã biến mất, ngay cả sự rối rắm trong lòng tôi cũng dừng lại trong nháy mắt. Cậu ấy vẫn đang sấy tóc, còn tôi đứng ngồi không yên.
Không biết đã qua bao lâu, Chu Gia Dã đẩy cửa phòng ra.
Ban đầu tâm tình của tôi cũng xem như bình tĩnh, nhưng vì vừa rồi Hứa Tiểu nói bậy bạ một hồi nên giờ đây khi nhìn cậu ấy nhịp tim của tôi có hơi loạn nhịp. Chu Gia Dã thay sang bộ đồ dài rộng rãi, mái tóc mềm mại, đứng dưới ánh sáng dịu nhẹ, trông có cảm giác gần gũi hơn trước rất nhiều.
Nhưng cảm giác gần gũi như thế này lại khiến tôi cảm thấy như đang gây ra tội ác, như thể nếu tôi đến gần cậu ấy thêm một bước thì sẽ tôi kéo cậu ấy rơi xuống.
Khi Chu Gia Dã lên tiếng vẫn là giọng nói lạnh lùng và hung dữ như cũ: “Lâm Ý, lại đây.”
Tôi bừng tỉnh, thoát ra khỏi trạng thái vô tri vô thức như bị ma quỷ mê hoặc, chạy bước nhỏ đến trước mặt cậu ấy: “Sao thế?”
Chu Gia Dã mở một cách cửa khác ra, sau đó lười biếng dựa vào tường, hỏi tôi rằng: “Buổi tối cậu ngủ ở đâu?”
Nhưng đầu óc tôi vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, vô thức hỏi: “Tớ hả?”
Cậu ấy nhếch khóe môi: “Chứ còn ai nữa?”
Tôi tránh né ánh mắt của cậu ấy, nhìn lướt qua hai căn phòng xem thử, trong đó tôi thấy một phòng có chiếc đèn hình ngôi sao để trên tủ đầu giường, trước đây tôi gọi video cho cậu ấy, trong video cậu ấy để camera đối diện với chiếc đèn ngôi sao này trước khi đi ngủ.
Đây là phòng của Chu Gia Dã .
Cậu ấy nhận ra tôi đang nhìn bên này, xác minh cho đáp án của tôi: “Đây là phòng của tôi.”
“Phòng kia là phòng dành cho khách.”
Cậu ấy giải thích.
Tôi không nhìn nữa: “Vậy... phòng của khách đi.”
Nếu không thì trông tôi giống y như một kẻ rất biến thái.
Tôi gần như chỉ do dự trong một giây, từ lúc bàn tay tê cóng cho đến khi cất điện thoại vào trong túi, ngay khoảnh khắc đó, tôi nghĩ chắc chắn lý trí của tôi cũng bị tê cóng theo nên hỏng rồi.
Còn chưa kịp biết rõ nhiệt độ trong gió đêm rốt cuộc là truyền đến từ nơi nào, tôi đã quay đầu nói: “Tiểu Tiểu, tối nay tớ không về với cậu nữa, tớ có một người bạn ở bên này, tớ phải đi tìm cậu ấy.”
Hứa Tiểu ngẩng đầu ớ một tiếng, tất nhiên cậu ấy cũng cảm thấy lý do thoái thác này của tôi quá sai: “Là bạn gì của cậu, người bạn nào thế?”
Điện thoại trong túi lại rung lên.
Rung ù ù trong lòng bàn tay tôi, trái tim tôi cũng đang run rẩy, tôi nắm chặt điện thoại trong túi, dù để mặc cho gió lạnh thấu xương phất qua, nhưng lồng ngực tôi lại sôi sục không kìm được: “Chỉ là một người bạn thôi, không có gì cả, tụi tớ quen biết đã lâu, đến nơi tớ sẽ gửi tin nhắn cho cậu.”
Tôi vừa nói hết câu đã lập tức muốn chạy về hướng được chỉ trên định vị.
Hứa Tiểu hô lên với tôi ở đằng sau: “Nhất định phải gửi tin nhắn cho tớ nhé, chú ý an toàn!”
Tôi luôn mồm đồng ý, sau đó bước chân nhanh hơn.
Sau khi ra khỏi chốn đông nghịt người, tôi lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn mới nhất mà Chu Gia Dã gửi cho tôi: [Không đến cũng không sao, cậu về sớm chút, trên đường về nhớ chú ý an toàn.]
[Đến.] Tôi vội gửi tin nhắn đi, chỉ sợ trễ mất nửa nhịp.
Tiếp đó tôi mới từ từ gõ câu sau: [Chờ tớ một lát, tớ tới ngay.]
[Không vội, đi chậm thôi, xe chờ cậu ở đây.] Cậu ấy vẫn đang gõ chữ, bảo rằng: [Cậu từng thấy những người trên xe cả rồi, họ đều là nhân viên công tác bên cạnh tôi, đừng sợ, đến nơi bọn họ sẽ dẫn cậu lên.]
Tôi cẩn thận đọc câu cậu ấy gửi hai lần: [Cậu không có ở đó sao?]
[Tôi đang ở trong xe khác.]
Muốn gặp cậu ấy một lần thôi, nhưng thật sự rất khó.
Dường như cậu ấy đã nhận ra sự im lặng trong một thoáng của tôi: [Nếu cậu sợ thì có thể gọi điện cho tôi.]
Tôi vội vàng nói: [Không sao, tớ không sợ.]
Vị trí trong định vị không xa nhưng hơi hẻo lánh, xung quanh lại tối đen như mực, thú thật tôi có hơi sợ.
Nhưng tôi rất muốn gặp Chu Gia Dã, cả đời người luôn có vài khoảnh khắc dũng cảm, dù đó là vì mộng tưởng hay chấp niệm.
Có lẽ Chu Gia Dã đã nói trước với bọn họ, tôi còn chưa đến gần mà trong xe đã có người thò ra khỏi cửa sổ vẫy tay với tôi, tôi chắc chắn là chiếc xe này, nhanh chóng bước tới rồi leo lên xe.
Máy sưởi trong xe đang bật, cả người đang ớn lạnh của tôi rùng mình một cái.
Tôi vừa lên xe thì cửa xe kéo lên, xe phóng nhanh về phía trước khiến tôi bị bất ngờ không kịp đề phòng.
Tôi ngồi ở hàng ghế sau, ngồi cùng hàng với tôi là một chị gái, trong ấn tượng của tôi hình như người này phụ trách mảng tuyên truyền, vừa lên xe chị ấy đã đưa cho tôi một cốc nước nóng: “Trời bên ngoài lạnh quá đi mất, chị bé chú ý đừng để bị ốm nhé.”
Người ngồi ở ghế lái phụ có lẽ trợ lý của cậu áy, cũng quay đầu lại chào tôi, vừa khách sáo vừa nhiệt tình hỏi tôi: “Buổi tối chị mặc nhiều chút, mùa đông ở Đế Đô lạnh thật.”
“Đúng đó, tối nay máy bay hạ cánh trễ, chờ lâu thế dễ bị ốm lắm, đến khi đó anh của chúng tôi lại phải lo âu mấy ngày.”
“Anh ấy cau mày đến nỗi có thể kẹp chết con muỗi cơ.”
Hai người bọn họ anh một câu tôi một câu, không hề có vẻ xem tôi như người ngoài, tuy rằng đây là lần đầu tiên tôi và họ gặp mặt nhưng trên thực tế mọi người đã biết nhau từ lâu. Không biết có phải người trong giới này đều có tính cách cởi mở như vậy không nhưng khả năng giao tiếp của họ rất tốt, người trầm tính và ít nói giống như tôi rất hiếm, hoặc thật ra những người có thể ở cạnh Chu Gia Dã cũng có tính cách đều tự do, vui vẻ giống như cậu ấy.
Lúc đầu tôi tưởng dọc đường đi sẽ khá lúng túng, nhưng bầu không khí của suốt chặng đường này lại rất hòa hợp, bọn họ kể cho tôi nghe chuyện của Chu Gia Dã, rằng cậu ấy nhận được cuộc gọi của tôi ở hậu trường, sợ xung quanh quá ồn ào nên đã một mình ra sân thượng bên ngoài hóng gió lạnh rất lâu cho đến khi kết thúc cuộc gọi. Hôm nay Chu Gia Dã xem điện thoại bất cứ khi nào có thể ở phòng nghỉ, một ngày cậu ấy xem điện thoại không biết bao nhiêu lần, mới ra khỏi sân bay đã dặn bọn họ dừng xe ở đây, cậu ấy cứ nhìn điện thoại rồi chần chừ một lúc lâu. Cuối cùng, người quản lý nói với cậu ấy là muốn gặp thì gặp, hơn một năm qua khó lắm mới có một dịp này, lúc đó Chu Gia Dã mới gửi tin nhắn đi.
Chị nhân viên tuyên truyền ngồi cạnh tôi, chị ấy hạ thấp giọng nói với vẻ rất thần bí: “Hôm nay cuối cùng bọn tôi cũng gặp được người thật rồi, ông anh bảo vệ thật sự rất bí mật, giấu kín kẽ luôn, với lại bọn tôi cũng đâu phải người xấu.”
Tôi cầm cốc nước mà cảm giác nước ấm như đang nóng lên, ngượng ngùng tiếp lời.
Có lẽ là sắp tới rồi, chị nhân viên tuyên truyền cầm chiếc áo khoác lớn và mũ từ bên cạnh bảo tôi mặc vào, chị ấy nói đây là đồ của anh trợ lý ngồi ở ghế phó lái kia, che chắn cho tôi kỹ chút, lỡ có bị chụp được thì khi đó cũng dễ giải thích.
Tôi quấn chiếc áo khoác dày và đội mũ lên, chỉ lộ nửa khuôn mặt ra ngoài, mùa đông lạnh đến thế nên ăn mặc như vậy cũng không có gì lạ.
Chiếc xe chạy vào màn đêm, những tòa nhà dọc đường càng trở nên lạ lẫm với tôi, con đường phía trước được đèn xe chiếu sáng tựa như một lãnh địa xa lạ, đèn đường như chùm đèn tua đi tua lại, cảnh vật trước mắt tôi chợt sáng rồi chợt tối, nhịp tim càng lúc càng hồi hộp khó kìm được.
Khi đến nơi chỉ có chị nhân viên tuyên truyền xuống xe và đi vào chung với tôi, còn tôi mặc đồ của trợ lý.
Chị ấy chỉ đưa tôi đến thang máy, giúp tôi ấn số tầng rồi vẫy vẫy tay với tôi: “Đoạn sau tôi không tiện đi lên, thang máy đi thẳng lên là tới nơi, cửa nhà anh ấy đang mở cho chị, chúng tôi về đây.”
Tôi quấn áo khoác dày gật đầu với cô ấy.
Bóng lưng cô ấy biến mất trong bóng đêm, tôi nhìn những con số trong thang máy, hồi hộp đến mức gần như run rẩy.
Thang máy đi thẳng trên, khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tôi giẫm lên tấm thảm mềm mại dưới chân, cả người có cảm giác lâng lâng không chân thật. Tim tôi đập nhanh hết mức, căng thẳng đến nỗi gần như sắp ngưng thở.
Tôi đứng trước cửa, như thể băng qua một chặng đường định mệnh dài đằng đẵng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nơi cuối con đường đó tôi có thể nắm lấy tay cậu ấy.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng, dường như bản thân tôi cũng bị giam cầm trong không gian khép kín này, không khí nơi đây cũng ngưng đọng, tràn ngập hơi thở của Chu Gia Dã, tôi đã bước vào lãnh địa của cậu ấy.
Ánh đèn sáng trưng chiếu đến từ phòng khách, tôi đi đến gần hơn, còn nghe thấy giọng nói trong phòng khách. Không phải Chu Gia Dã đang nói chuyện, là giọng nói trong điện thoại, chắc là người quản lý của cậu ấy.
Người nọ nói: “Lần này không có người chụp được ảnh, mà dù có chụp được những bức hình này thì cũng không phải là vấn đề gì khó giải quyết với anh. Nhưng chỗ bạn bè với nhau, đề nghị của anh là chờ thêm vài năm, đợi đến lúc sự nghiệp của cậu ổn định hơn, bây giờ cậu đang ở đầu ngọn gió, ngay cả bản thân cậu cũng đang bị vô vàn ống kính nhắm vào. Hẳn là cậu hiểu rõ tình hình của cô gái kia hơn anh, đến cả nghệ sĩ thời nay cũng không chịu nổi áp lực từ dư luận trên mạng xã hội, có biết bao người vẻ vang trước sân khấu, nhưng khi rời khỏi ánh đèn thì phải uống thuốc điều trị, nếu cậu chỉ là một diễn viên bình thường kiếm chút cát-xê hay có phim quay như hai năm trước thì thôi, mà giờ cậu đã ở tình thế này rồi, anh cảm thấy như vậy sẽ làm hại cô ấy. Cái hôm cả một ngày cậu không nhận được tin nhắn hồi âm là lo đến mức hấp tấp quay về Đế Đô, để anh xem đến khi nào sẽ thấy cậu khóc.”
“Tất nhiên, trong lòng cậu chắc chắn tỏ tường hơn anh nhiều, chứ thật ra anh cũng không cần phải nói những lời này. Cho nên bên anh không sao cả, nếu có người chụp được thì anh giúp cậu giải quyết, một năm rưỡi mới có dịp gặp một lần, cậu đã đủ năng lực khiến anh yên tâm rồi.”
Chu Gia Dã trả lời: “Cảm ơn anh Vương.”
Người nọ đáp lại cậu ấy một câu: “Được rồi được rồi, lại còn khách sáo với anh, hai người đã lâu không gặp, đừng để thời gian buổi tối tốt đẹp lãng phí ở chỗ anh.”
Tôi còn đứng ở lối vào đầu huyền quan bên này nối đến phòng khách, lúc nghe thấy câu buổi tối tốt đẹp kia khiến tôi hết hồn.
Nhớ tới lần trước Chu Gia Dã nói con trai nói chuyện với nhau không kiêng dè gì cả, tôi nghĩ đúng là mình đừng nghe thì tốt hơn.
Căn phòng lại quay về trạng thái yên tĩnh, bức tường ngăn cách lối vào chắn tầm nhìn nên tôi không nhìn thấy cậu ấy ở đâu, đang làm gì, khi bước vào tôi không ngờ mình lại nghe thấy cậu ấy đang nói chuyện với người quản lý, sau khi nghe được những điều này, tôi đang do dự có nên chờ một thêm một lúc rồi đi vào hay không, giả vờ mình không nghe thấy gì hết.
Trong lúc tôi đang do dự, điện thoại của tôi để trong túi rung lên .
Chu Gia Dã đang gọi điện cho tôi.
Tiếng điện thoại rung ù ù rõ ràng trong bầu không khí sắp ngưng đọng này, tôi lập tức bấm tắt máy theo bản năng.
Thấy dấu chấm hỏi Chu Gia Dã gửi cho tôi, tôi mới chợt nhận ra hành động cúp điện thoại của mình còn ngốc hơn.
Quả nhiên, một giây sau, Chu Gia Dã bắt đầu tính sổ với tôi: [Được lắm.]
[Buổi tối nói dối tôi ra ngoài đón lễ Giáng Sinh với bạn cùng phòng, giờ lại cúp điện thoại của tôi, Lâm Ý, có phải cậu nghĩ tôi không có cách chỉnh đốn cậu đúng không?]
Có thể thấy rằng, hôm nay cậu ấy muốn tìm tôi tính sổ từ lâu rồi.
Bắt đầu từ việc cả ngày hôm nay tôi không gửi tin nhắn cho Chu Gia Dã, từng khoản nợ một, tính sổ hết cho sòng phẳng.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng đã nghĩ ra một lời giải thích mà tôi cảm thấy có thể lừa cậu ấy cho qua chuyện: [Tớ sắp đến nơi rồi.]
Tôi cứ nghĩ là như thế.
Sắp tới nơi rồi thì cũng không cần phải gọi điện nữa, chẳng qua gọi điện chỉ để hỏi tôi đến đâu rồi.
Nhưng mới gõ được một nửa, tôi cảm thấy tầm nhìn trước mặt dần tối đi, tôi có linh cảm chẳng lành.
Ngẩng đầu lên.
Chu Gia Dã đứng ngay trước mặt tôi, cậu ấy đang dựa vào bức tường ở lối vào, rũ mắt nhìn tôi. Thấy tôi ngẩng đầu, cậu ấy khẽ nhướng mày, ánh mắt nhìn tôi như cười như không, trưng ra vẻ mặt chờ tôi giải thích.
Tôi chỉ chậm chạp trong một giây, sau đó lập tức đưa điện thoại lên cho cậu ấy xem chữ tôi đang gõ: “Tớ đang định nói với cậu đây, tớ sắp tới rồi nên mới cúp máy.”
Chu Gia Dã khẽ gật đầu.
Tôi vẫn còn nơm nớp lo sợ.
Quả nhiên, một giây sau cậu ấy giơ tay lên cốc trán tôi một cái, tôi nhắm mắt lại theo bản năng, còn cậu ấy đã quay người trở về phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.
Tôi xoa trán đi theo Chu Gia Dã, tất cả những thấp thỏm và hồi hộp trong suốt cả chặng đường đều đã tan biến, giống như khi vừa nhìn thấy cậu ấy, tôi sẽ bất giác thả lỏng tâm tình, như thể hôm qua chúng tôi mới nói mai gặp lại chứ không phải đã hơn một năm không gặp nhau.
Tôi đứng bên cạnh ghế sô pha, cậu ấy liếc mắt nhìn tôi, nghe giọng có vẻ tâm tình vẫn chưa tốt lắm: “Cậu muốn đứng bao lâu?”
Tôi nhanh chóng ngồi xuống ghế sô pha gần nhất.
Chu Gia Dã nhìn lướt qua khoảng cách giữa tôi và cậu ấy, chẳng nói câu gì, chỉ rót cho tôi cốc nước, cốc thủy tinh đặt lên mặt bàn phát ra tiếng kêu lanh lảnh, sau đó đẩy tới trước mặt tôi.
Tôi nói câu cảm ơn, cầm cốc qua, chủ động nói chuyện với cậu ấy: “Chu Gia Dã, đây là nhà cậu à?”
“Ừ.”
“Rất sạch sẽ.”
Cậu ấy liếc tôi một cái.
Tôi nói: “Tớ tưởng nhà cậu chắc đã bị bụi bám đầy rồi.”
Chu Gia Dã cười khẩy, dáng vẻ cà lơ phất phơ dựa vào sô pha: “Chê tôi về quá ít à?”
“Không có.”
Cậu ấy không tính sổ với tôi nữa, chỉ tháo đồng hồ trên tay xuống rồi đứng dậy: “Cậu cứ ngồi đây một lát, tôi đi thay đồ cái đã.”
“À, được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Gia Dã vẫn mặc bộ đồ từ lúc ở sân bay về, có lẽ sau khi về đến nhà cậu ấy bận gửi tin nhắn suốt cho đến lúc tôi tới.
Cậu ấy vào phòng, có tiếng nước vang lên trong phòng tắm.
Trong phòng khách quá yên tĩnh, những thứ liên quan đến Chu Gia Dã sẽ phóng đại lên gấp mấy lần trong giác quan của tôi, nghe thấy âm thanh ấy khiến tôi có cảm giác lo lắng không yên.
Tôi báo với Hứa Tiểu mình vẫn an toàn, cô ấy thấy cuối cùng tôi cũng trả lời tin nhắn, vội vàng tóm lấy tôi tra hỏi: “Cậu ăn ngay nói thật cho tớ, bạn bè của cậu ở đâu ra, có phải cậu đi gặp anh chàng hotboy mạng của cậu không?”
Trong không khí không có mùi hương gì cả nhưng tôi cảm thấy hơi thở của Chu Gia Dã tràn ngập khắp nơi đây, giống như một không gian khép kín, một giấc mộng mê man, còn tôi thì hãm sâu trong đó.
Tôi thật thà thừa nhận: “Ừ.”
“Vậy bây giờ cậu ở đâu, đừng bảo anh chàng đó nhân đêm hôm khuya khoắt dẫn cậu đi thuê phòng luôn nhé?!”
“…”
Mặc dù đã trải qua mấy năm đại học, tôi biết xưa nay Hứa Tiểu luôn có những phát ngôn chấn động, nhưng đến lúc này tôi vẫn cảm thấy có hơi không quen.
Câu nói đó của Hứa Tiểu Phát khiến mặt tôi nhanh chóng nóng bừng lên, cũng may là lúc này Chu Gia Dã không ở đây, tôi vẫn có thể cố gắng giữ bình tĩnh.
Tôi giải thích: “Không phải, ở nhà cậu ấy.”
Hứa Tiểu: “Cái này có gì khác nhau sao?”
Tôi: “…”
Cô ấy: “Cục cưng à, tớ bảo cậu này, nhất định bảo vệ bản thân cho tốt, nhất định phải đeo bao, người ta nói gì cũng không được nhượng bộ. Nếu anh ấy nói thời kỳ an toàn gì đó không sao hết thì cậu phải đá anh ấy xuống, hiểu không!”
Tôi cảm thấy thật sự không thể nói chuyện tiếp được nữa, một mình ngồi trong phòng khách, nhiệt độ tăng cao đến mức tôi sắp phát sốt. Tôi lấy hai tay che mặt, nhìn điện thoại đặt trên đầu gối, cảm giác như bị thiếu oxy.
Hứa Tiểu vẫn đang gửi tin nhắn cho tôi, truyền thụ rất nhiều kinh nghiệm của cô ấy, từ biện pháp an toàn cho đến mẹo tán tỉnh, câu nào câu nấy đều sốc tận óc đến nỗi khiến tôi không dám đọc tiếp, tôi nên giải thích với cô ấy như thế nào đây, có lẽ thực tế sẽ khác với những gì cô ấy tưởng tượng.
Tôi cố gắng làm cho Hứa Tiểu bình tĩnh lại : “Không phải cậu đề nghị tớ đừng nói về chuyện đó hả?”
Hứa Tiểu: “Anh ấy đẹp trai không?”
“Đẹp.”
“Đẹp trai thì được, ngủ với trai đẹp cũng không lỗ, nhưng yêu đương là một chuyện khác.”
“…”
“Nhưng đẹp trai cũng phải đeo bao.”
“…”
Hôm nay thật sự không thể nói chuyện tiếp được nữa.
Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, âm thanh duy nhất đã biến mất, ngay cả sự rối rắm trong lòng tôi cũng dừng lại trong nháy mắt. Cậu ấy vẫn đang sấy tóc, còn tôi đứng ngồi không yên.
Không biết đã qua bao lâu, Chu Gia Dã đẩy cửa phòng ra.
Ban đầu tâm tình của tôi cũng xem như bình tĩnh, nhưng vì vừa rồi Hứa Tiểu nói bậy bạ một hồi nên giờ đây khi nhìn cậu ấy nhịp tim của tôi có hơi loạn nhịp. Chu Gia Dã thay sang bộ đồ dài rộng rãi, mái tóc mềm mại, đứng dưới ánh sáng dịu nhẹ, trông có cảm giác gần gũi hơn trước rất nhiều.
Nhưng cảm giác gần gũi như thế này lại khiến tôi cảm thấy như đang gây ra tội ác, như thể nếu tôi đến gần cậu ấy thêm một bước thì sẽ tôi kéo cậu ấy rơi xuống.
Khi Chu Gia Dã lên tiếng vẫn là giọng nói lạnh lùng và hung dữ như cũ: “Lâm Ý, lại đây.”
Tôi bừng tỉnh, thoát ra khỏi trạng thái vô tri vô thức như bị ma quỷ mê hoặc, chạy bước nhỏ đến trước mặt cậu ấy: “Sao thế?”
Chu Gia Dã mở một cách cửa khác ra, sau đó lười biếng dựa vào tường, hỏi tôi rằng: “Buổi tối cậu ngủ ở đâu?”
Nhưng đầu óc tôi vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, vô thức hỏi: “Tớ hả?”
Cậu ấy nhếch khóe môi: “Chứ còn ai nữa?”
Tôi tránh né ánh mắt của cậu ấy, nhìn lướt qua hai căn phòng xem thử, trong đó tôi thấy một phòng có chiếc đèn hình ngôi sao để trên tủ đầu giường, trước đây tôi gọi video cho cậu ấy, trong video cậu ấy để camera đối diện với chiếc đèn ngôi sao này trước khi đi ngủ.
Đây là phòng của Chu Gia Dã .
Cậu ấy nhận ra tôi đang nhìn bên này, xác minh cho đáp án của tôi: “Đây là phòng của tôi.”
“Phòng kia là phòng dành cho khách.”
Cậu ấy giải thích.
Tôi không nhìn nữa: “Vậy... phòng của khách đi.”
Nếu không thì trông tôi giống y như một kẻ rất biến thái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro