Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi

Ngoại truyện Ch...

Hảo Đại Nhất Khẩu Tỉnh

2024-09-30 05:35:10

Khi anh còn trẻ và tràn đầy sức sống đã trưởng thành một cách kiêu hãnh, vì sống trong ánh sáng nên tự bản thân anh cũng giống như ánh sáng, có thể làm bất cứ điều gì dựa vào sự thôi thúc của trái tim, tin rằng mình có thể giải quyết được mọi việc và có thể bảo vệ những người mình muốn bảo vệ.

Tớ sẽ không để cho cậu thua.

Tôi cũng sẽ không để cậu thua.

Ngày hôm đó, quả bóng rổ của anh đánh trúng mục tiêu từ rất xa, tiếng bóng chạm đất nặng nề vang lên trong tim anh rất lâu.

Khi đó, anh thật sự đã nghĩ như vậy.

Anh đã đi tìm những người đó, họ không làm khó Lâm Ý nữa nhưng chỉ không làm khó công khai chứ không thể tránh khỏi ngấm ngầm cô lập và xa lánh, anh nhờ lớp trưởng lớp cô săn sóc cô một chút, nghe chuyện về cô từ lời của cậu ta mỗi ngày.

Mỗi ngày anh trở về phòng học lượn quanh một vòng, không tiện đường nhưng cố ý đi ngang qua cửa lớp cô.

Cô vẫn ngồi yên lặng ở chỗ của mình, người khác cãi nhau dường như không liên quan gì đến cô, người khác xa lánh cũng không liên quan tới cô, lúc đầu vốn dĩ mối quan hệ của cô với mọi người cũng không hẳn là tốt. Cô giống như một hòn đảo biệt lập, có thế giới của riêng mình, gió nhẹ, không khí ôn hòa, cô không quan tâm người khác có cô lập mình hay không, dường như cô luôn cô đơn như vậy nên không còn quan tâm đến náo nhiệt nữa.

Cô vẫn cột tóc đuôi ngựa, lọn tóc mềm mại rủ xuống che khuất lỗ tai nhỏ nhắn, lộ ra cần cổ thon, cổ tay cũng mảnh nhỏ.

Chỗ ngồi của cô gần cửa sổ, cô cúi đầu viết gì đó, tia sáng hơi mỏng từ ngoài cửa sổ chiếu vào bóng dáng cô, có thể nhìn thấy những sợi tóc mềm mại ở lọn tóc, nhẹ nhàng mà rực rỡ trong ánh sáng.

Cô rất ít khi cười.

Thật ra cô vốn rất ít khi cười.

Giống như mèo hoang nhỏ sợ hãi, vừa tò mò, đầy cảnh giác và rụt rè về mọi tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên chỉ khi chắc chắn rằng bạn an toàn và đối xử tốt với cô thì cô mới duỗi móng vuốt với đệm thịt mềm mại ra. Ở bên cô một thời gian anh mới nhìn thấy đôi mắt cong cong của cô, đẹp như vịnh trăng lưỡi liềm hiền hòa.

Cô không hẳn là một cô gái ngoan và một học sinh giỏi, cô chỉ rất ngoan, thỉnh thoảng anh ra ngoài học thể dục, đi ngang qua cửa lớp thấy cô đang cúi đầu lén ngủ, bỗng nhiên cô giật mình bừng tỉnh, lo lắng hãi hùng nhìn giáo viên rồi sau đó mới cố gắng tỉnh táo. Một Lâm Ý như vậy làm cho người ta muốn bật cười nhưng lòng lại mềm nhũn.

Chu Gia Dã đi qua phòng học của cô quá nhiều, nhiều người biết anh, biết lớp anh không tiện đường với bên này, trừ khi là cố ý có việc nếu không thì không thể đi qua bên này.

Cho nên người quen biết thấy anh sẽ chào hỏi rồi hỏi anh tìm ai.

Học sinh trong phòng học vừa nghe được Chu Gia Dã tới sẽ ngo ngoe nhìn sang bên này, nhưng Lâm Ý hình như không nghe được sự náo nhiệt này, vẫn cúi đầu chìm trong thế giới của mình.

Đây là lần đầu tiên anh hy vọng mình có thể thu hút sự chú ý của một cô gái.

Thật tốt nếu cô phát hiện ra anh đã từng ở đây.

Có lúc không phải cô không chú ý tới động tĩnh xung quanh, khi nghe tiếng động ở cửa sau phòng học, cô ngẩng cái cổ đau nhức lên nhìn qua.

Lần này, cô nhìn thấy anh.

Trong chớp mắt đó, rõ ràng anh thấy được sự bàng hoàng ngơ ngác của cô, giống như không ngờ anh lại ở đây, chớp mắt một cái, cô lại cảm thấy anh tới đây chắc cũng không liên quan gì tới mình nên chỉ nhìn một thoáng rồi thu ánh mắt lại và tiếp tục làm chuyện của mình.

Cô không nhìn nữa, như thể cô cũng đã lấy đi nhịp tim bỗng dưng đập dữ dội của anh vào lúc họ nhìn nhau.

Anh đi qua nơi này rất nhiều lần, cũng không phải chưa từng nói chuyện với cô.

Có lần cô muốn đi ra khỏi phòng học, vừa ra khỏi cửa đã đụng phải anh khiến cô giật mình. Cô ngơ ngác nhìn anh chừng một giây mới nhận ra anh thật sự đang ở đây, mặt đối mặt, cô không thể giả vờ như không nhìn thấy anh, vì vậy cô chào anh: "Chu Gia Dã, cậu tìm ai trong lớp tớ à?”

Giọng cô khi nói vẫn mỏng nhẹ, đôi mắt cô khi ngước nhìn anh cũng vẫn sáng ngời.

Khi những lo lắng, bồn chồn, buồn chán đều được giải quyết, trái tim sẽ trở nên mềm mại hơn, nói chuyện với cô cũng mềm mỏng hơn.

Anh không còn sức lực để nói đùa, năng lượng khi chơi đùa điên rồ với mọi người thường ngày cũng không còn nữa, anh giống như một sợi gân ngu dốt, vất vả lắm mới có cơ hội nói chuyện, kết quả anh chỉ ừm một tiếng. Tâm tư đầy cõi lòng chỉ biết nhìn cô.

Nhưng mà dường như Lâm Ý không để ý tới, ân cần hỏi anh: “Cậu tìm ai vậy?”

Sau đó cô lại hỏi khó xử nói: “Hay là cậu để người khác gọi giúp cậu nha? Tớ không quen các bạn trong lớp lắm, làm phiền rất ngại.”

Cô chỉ nhẹ nhàng nói không thân quen với các bạn học lắm.

Nhưng nào chỉ không quen.

Trong khoảng thời gian này, vì anh mà cô bị nhắm tới và xa lánh, cô không nhắc lời nào tới việc đó, nhìn anh cô vẫn tử tế nói chuyện như không có việc gì, như thế lại làm anh dằn vặt khốn khổ hơn.

Anh quay mặt đi, không dám nhìn nét dịu dàng trong mắt cô.

“Không có việc gì.” Giọng Chu Gia Dã hơi nhỏ.

Lâm Ý thấy anh không cần mình giúp nữa nên tạm biệt anh: “Vậy tớ đi trước nhé?"

“Đi đâu?”

Anh hỏi gì cô cũng sẽ trả lời, cũng không nghĩ việc anh hỏi cô đi đâu có đường đột quá không: “Đi nhà vệ sinh.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy anh không có việc gì nữa, lúc này cô mới đi ngang qua anh.

Hành lang giữa các lớp có rất nhiều người, lúc này vẫn đang học lớp mười một nên rất nhiều người không kiềm chế, hành lang lúc tan học vô cùng náo nhiệt. Vì lớp học của cô cách xa nhà vệ sinh, sau đó lại nói chuyện với anh làm trễ nải thời gian nên cô phải chạy chậm.

Nhưng có thể thấy cô thật sự không thích vận động, không thích cảm giác mệt mỏi khó thở nên tốc độ chạy của cô chỉ nhanh hơn so với việc đi bộ bình thường một chút, đối với anh mà nói thì còn không nhanh bằng anh đi bộ bình thường.

Cho nên cô chạy chậm phía trước trên hành lang.

Anh ở xa xa đi theo sau lưng cô.

Nhìn đuôi tóc nhỏ lay động, nhìn bóng lưng nhỏ gầy của cô cẩn thận né tránh khi xuyên qua đám người, nhìn cuộc sống bình thường của cô, mặc dù không có gì quá vui vẻ nhưng vẫn ố gắng trưởng thành.

Anh cũng sẽ nghĩ nếu cô quay đầu thử nhìn lại thì sẽ phát hiện anh vẫn ở sau lưng.

Nhưng nhìn đuôi tóc lắc lư theo bước chạy chậm của cô, đoạn đường này đủ để anh nở nụ cười.

Chỉ cầnnhìn cô một lát thì tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn.

Bạn bè quen biết cũng nhận ra anh không bình thường, thấy anh ngốc nghếch cười ngây ngô, hiểu ra ngay anh đã thông suốt, sôi nổi đùa giỡn là cô gái xinh đẹp nào, muốn các anh em giúp đỡ đưa ý kiến hay không.

Chu Gia Dã không muốn để ý tới bọn họ.

Nhưng nghe bọn họ nói cần giúp nghĩ kế hay không, anh dừng một chút, thật sự hơi dao động.

Trước đây các bạn của anh yêu đương đều hỏi ý kiến của nhau, anh cũng nghĩ kế, bạn bè đều nói anh cho mấy chiêu độc địa. Đến lượt mình thì anh nhận ra hình như mình thật sự không có cách nào.

Bản năng muốn gặp cô nhưng anh không có cách nào để tới gần cô.

Kết quả nghe ý kiến của bọn họ, mấy chiêu nghe còn độc địa hơn.

Thế giới của cô thật yên tĩnh.

Giống như hồ nước dịu dàng.

Ngay cả khi côrụt rè duỗi móng vuốt với đệm thịt mềm mại ra với bạn cũng là do gần gũi lâu dài mới buông lỏng cảnh giác.

Sẽ phiền đến cô nhỉ?

Như thế nào mới không phiền đến cô?

Ngay cả khi anh muốn gặp cô cũng phải giả vờ như trùng hợp tiện đường, thiếu niên liều lĩnh và rực cháy gặp một cô gái dịu dàng lại rụt rè nên chỉ có thể cố gắng lấy lòng một cách vụng về, không biết phải kiềm chế bản thân như thế nào, cũng không biết làm gì cho phải.

Nhưng mà anh rất nhớ cô.

Tan lớp muốn gặp cô, chơi bóng muốn gặp cô, tan học muốn gặp cô, thời gian anh ngây người trở nên nhiều hơn, nhìn mây trôi nổi trên bầu trời cũng sẽ nhớ cô.

Nhớ cơn gió lặng bên cạnh cô, nụ cười trong trẻo khi cô cụp mắt xuống, nhớ đôi mắt sáng trong khi cô ngước lên nhìn anh, nhớ cách cô gọi tên anh một cách rõ ràng và nhẹ nhàng.

Chỉ có Chu Gia Dã tốt như thế mà.

Chu Gia Dã.

Giọng của cô cũng rất dịu êm.

Học kỳ đó không còn nhiều thời gian, chẳng bao lâu nữa sẽ đến kỳ nghỉ hè, anh sẽ không thể gặp được cô trong suốt hai tháng hè. Nhưng vì sau khi quay lại trường sẽ là lớp mười hai nên trường tổ chức các lớp học bù tập trung trong kỳ nghỉ hè, thông báo được gửi đến, cả lớp vang lên tiếng than khóc khắp nơi.

Nhưng chỉ cần lại có thể nhìn thấy cô mỗi ngày thì đi học cũng không sao, anh đã nghĩ vậy đấy.

Những ngày đi học bù đầu tiên, anh không nhìn thấy Lâm Ý trong phòng học. Chỗ ngồi của cô trống không, trong lớp vẫn kín người, chỉ có duy nhất chỗ của cô là quạnh quẽ, giống như đảo hoang bị lãng quên, dù thiếu cô nhưng xung quanh vẫn náo nhiệt. Chỉ có lòng anh tràn đầy chờ mong mùa hè sắp đến, vào lúc ấy cũng thiếu đi một mảnh theo chỗ ngồi trống rỗng.

Bạn đi cùng thấy anh ngừng bước lại, quay đầu hỏi anh: “Sao cậu không đi, nhìn cái gì đấy.”?”

Chu Gia Dã thu tầm mắt lại, cuối cùng vẫn nhìn thoáng qua chỗ ngồi kia. Sự mong đợi khi quay lại học bù tối qua chợt biến thành sự nôn nóng.

Nghỉ giữa giờ, anh không chịu nổi bèn đi hỏi lớp trưởng lớp cô, mới biết được cô xin nghỉ bệnh, sẽ không đến lớp học bù trong kỳ nghỉ này.

Về phần bệnh gì thì lớp trưởng cũng không rõ.

Nhưng mà Chu Gia Dã lại loáng thoáng nhớ tới lần trước Triệu Lỗi nghe được cuộc nói chuyện ở phòng y tế. Cảm giác tội lỗi đau đớn khắp người của anh lại trỗi dậy, biến thành những thanh kiếm tràn ra từ mọi khoảng trống trong suy nghĩ của anh, cứa vào trái tim anh hết lần này đến lần khác, mỗi lần anh cảm thấy một nhịp tim đập thình thịch đều đi kèm với những cơn đau.

Cô có trách anh không?

Chắc là phải trách anh nhỉ?

Nhưng lần trước đụng phải anh, cô vẫn chào anh bằng giọng nói nhẹ nhàng êm ái, một câu nói nhẹ nhàng hời hợt rằng không thân quen với các bạn học, hoàn toàn không nhắc tới vì anh và cô bị nhắm vào và xa lánh. Có trách anh không, vì sao cô không trách anh?

Ngày đầu tiên đi học bù, anh kết thúc một ngày với tâm trạng lo lắng và chán nản, về đến nhà như thường lệ, anh bật máy tính lên và ngơ ngác nhìn danh sách bạn bè.

Kết thúc năm lớp mười, họ thêm số QQ nhau. Nhưng Lâm Ý rất ít khi lên mạng, cũng hiếm khi online nên phần lớp thời gian anh chỉ nhìn danh sách bạn bè rồi ngẩn người, lúc làm việc khác lại quay lại xem cô có online hay không.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trái tim thiếu niên lớn lên rực rỡ, lần đầu tiên anh học được cách kiềm chế và thu lại nỗi đau, không dám xông tới bừa bãi nữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng ngày đó anh thấy thật khó khăn, chỉ do dự mấy giây đã gửi tin nhắn cho Lâm Ý.

Anh hỏi vì sao cô không đến trường.

Cứ cách mấy phút, anh sẽ mở màn hình nhìn thử. Anh cài đặt chuông báo nhưng vẫn không kiềm chế nổi mà nhìn đi nhìn lại màn hình.

Mấy phút sau, Lâm Ý trả lời tin nhắn của anh.

Ảnh đại diện của cô vẫn là màu xám, khi đó anh mới biết thì ra không phải cô không online mà cài ẩn trạng thái hoạt động. Suy nghĩ rõ điểm này, đột nhiên anh cảm giác được ẩn trạng thái hoạt động mới phù hợp với tính cách của cô, sống ẩn dật lại cô đơn quan sát hướng về thế giới bên ngoài, sợ bị quấy rầy lại không nhịn được đi nhìn trộm.

Mặc dù cách con chữ nhưng dường như anh vẫn nghe được giọng điệu của cô, hơi kinh ngạc, hơi mờ mịt, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, sững sờ hỏi anh: “Sao cậu biết vậy?”

Lúc đó, tâm trạng vốn lo lắng cả ngày của anh bỗng trở nên dễ chịu, vẻ mặt căng thẳng và cáu kỉnh đột nhiên trở nên không thể kiểm soát, khóe môi không thể khống chế được mà cong cong.

Tâm trạng u ám của anh cũng trở nên vui vẻ như bình thường, giọng điệu đột nhiên trở nên vui sướng: "Hỏi lớp trưởng lớp cậu thì có gì không biết.”

Lâm Ý cũng không phải ngu ngốc, dường như cô cũng muộn màng nhận ra nửa sau học kỳ, lớp trưởng vẫn chú ý săn sóc mình cô, cô hỏi: “Cậu ta là bạn cậu sao?”

Chu Gia Dã tưởng tượng ra ánh mắt của cô lúc này sẽ vừa giật mình vừa chân thành, mang theo một chút cảm kích.

Anh cong khóe môi, vui vẻ trả lời: “Giờ cậu mới biết à?”

Mùa hè năm đó mặc dù anh không gặp được Lâm Ý, nhưng đó là khoảng thời gian anh giao lưu với Lâm Ý nhiều nhất. Mỗi ngày sau khi tự học buổi tối trở về, anh sẽ lên mạng trò chuyện với cô rất lâu.

Cửa sổ trò chuyện chỉ có nhau biết nên không cần lo lắng bị người khác làm phiền, cũng không cần sợ cô bị người khác làm phiền. Mặc dù không nghe được âm thanh, không thể nhìn thấy biểu cảm nhưng chỉ là trò chuyện một đêm cũng đủ khiến anh vui vẻ thật lâu.

Cô rất ngoan, hỏi cái gì cũng sẽ trả lời, sau khi hiểu rõ hơn thì cô cũng sẽ chủ động tìm thêm chủ đề khác.

Gấp được một con hạc giấy sẽ gửi anh xem, gấp được ngôi sao cũng gửi cho anh, tuy không thể nghe được giọng nói và biểu cảm nhưng vẫn có thể tưởng tượng được đôi mắt sáng lấp lánh của Lâm Ý ở bên kia màn hình, nhìn anh như đang dâng hiến một món quà quý, đôi mắt hơi cong, nụ cười thận trọng và ngập ngừng chờ đợi một lời khen ngợi.

Thế là anh sẽ cố ý trêu chọc cô: “Cậu biết gấp à? Tôi không tin.”

Sau đó cô sẽ vội vã chứng tỏ bản thân: "Thật đấy, cậu nhìn này, tất cả chỗ này đều là tớ gấp.”

Cô chụp ảnh gửi qua, trong hộp đựng đầy những con hạc giấy và những ngôi sao.

Cô xếp gọn gàng, giấy cô mua rất đẹp, chiếc hộp đựng hạc giấy và ngôi sao cũng rất đẹp, thoạt nhìn người ta sẽ nghĩ chủ nhân chắc hẳn là người tinh tế, dịu dàng.

Đột nhiên anh thật sự muốn gặp cô.

Lầu dạy học không có cô, mỗi ngày đi qua đó sẽ làm anh thấy thiếu năng lượng. Trong cái nóng thiêu đốt của mùa hè, độ ẩm và nhiệt độ cao trong không khí, nỗi nhớ nhung khao khát tràn đầy trong sự ẩm ướt và oi bức, lúc đó anh thực sự rất muốn gặp cô.

Trước đây anh không hiểu tại sao mọi người cứ đến cửa lớp anh, anh tưởng mình chỉ đang ngắm nhìn náo nhiệt, hóa ra khi một người sống trong trái tim bạn, bạn muốn được nhìn thấy người đó từng phút từng giây, không gặp được sẽ nhớ rất nhiều.

Rất muốn gặp cô.

Cô ở nhà sẽ như thế nào, có lẽ sẽ rất ngoan và nghe lời, là kiểu sẽ khiến bố mẹ yên tâm, không hề lo lắng.

Cột tóc đuôi ngựa, lúc cúi đầu đọc sách thì đuôi tóc rủ xuống che khuất vành tai tinh xảo, lộ ra cái cổ mảnh khảnh phía sau lưng. Gió rất nhẹ, không khí cũng rất yên tĩnh, cô sẽ xem thật kỹ một quyển sách, làm xong chuyện của mình, bố mẹ yên tâm vì cô ngoan ngoãn, là kiểu ngoan bố mẹ thương hết lòng.

Nhưng mà khai giảng mới có thể gặp cô.

Lần trước anh hỏi cô chỉ nói xin nghỉ học bù lần này, đợi dưỡng bệnh tốt là có thể quay lại trường học bình thường.

Cách màn hình cũng có thể tưởng tượng ra ý cười nhàn nhạt của cô, cô nói: “Bác sĩ nói tình huống của tớ không nghiêm trọng lắm, tĩnh dưỡng tốt thì sẽ không có vấn đề gì, tranh thủ lúc khai giảng có thể lấy lại trạng thái tốt nhất, cố gắng thi đỗ trường tốt một chút.”

“Cậu thích trường nào?”

“… Không biết, tớ còn chưa nghe ngóng.”

Chu Gia Dã buồn cười.

Thật sự giống lời cô có thể nói được.

Tò mò với thế giới nhưng lại chậm nhiệt, vừa nhát gan vừa cố gắng.

“Vậy thì chờ thi đại học xong từ từ suy nghĩ, nếu như cậu không có chủ ý thì tôi cùng nghĩ với cậu.”

Khi đó anh đã nghĩ tới vô số lần trong kì nghỉ hè oi bức ẩm ướt kia, mỗi ngày đi học bù rồi mệt mỏi về đến nhà nhưng cảm thấy vẫn còn hi vọng, anh đã nhiều lần tưởng tượng rằng khi kỳ nghỉ này kết thúc, khi bắt đầu khai giảng lớp mười hai, nhất định anh sẽ cùng cô cố gắng, nhất định phải vào cùng một trường đại học với cô.

Đến lúc đó có lẽ anh sẽ có thể kể cho cô nghe tất cả những lo lắng gần như không thể kiểm soát được của mình.

Tất cả, toàn bộ đều phải kể cho cô nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi

Số ký tự: 0