Tước Trong Lồng: Ta Bị Huynh Trưởng Cố Chấp Cưỡng Chế Ái
Chương 39
Loan Kính
2024-10-09 09:49:47
“Thái tử ca ca.” Vẻ mặt nàng rất không vui, phàn nàn với hoàng tử, “Mấy người bên ngoài thật phiền phức, mau giúp muội đuổi họ đi đi.”
“Ai đã trêu Tiểu Bùi cô nương của chúng ta vậy?” Thái tử từ phía sau tấm bình phong bước ra, nhìn nàng mỉm cười.
“Chính là đám người ngoài đó.” Bùi Tử thê ngồi xuống, nàng tức giận nói: “Bọn họ đều là một đám hám danh lợi, mỗi ngày đều vây quanh muội, thật khó chịu.”
“Ồ?” Thái tử cũng ngồi xuống, “Theo ta thấy thì mọi họ rõ ràng là rất thích muội. Tại sao Tử Thê muội muội lại không thích ai trong số họ sao?”
“Không, muội không thích hộ, không muốn thành hôn với ai hết.”
“Vậy Tử Thê muội muội muốn thành hôn với ai?”
Bùi Tử Thê im lặng suy nghĩ một lúc, “Dù thế nào đi nữa cũng phải giống như đại ca của muội muội. Chứ muội không thích đám cặn bã này.”
Thái tử ôm trán cười, nói: “Vậy thì Tử Thê muội muội sẽ khó thành hôn rồi. Trên đời này được mấy người có thể như Bùi Tông Chi chứ? Ngay cả thái tử ta đây, với các vị hoàng tử trong cung cũng không bằng.”
Bùi Tử Thê không suy nghĩ nhiều liền nói: “Vậy thì muội sẽ thành hôn với một người có quyền lực cao nhất.”
Sau khi nàng rời đi, một người hầu từ phía sau tấm bình phong bước ra, “Tham vọng của Bùi cô nương còn cao hơn cả của huynh trưởng nàng ấy.”
“Cũng không phải là không thể được.” Thái tử cười đầy ẩn ý, “Nếu muội ấy trở thành Thái tử phi thì mối quan hệ của ta với Bùi Tông Chi sẽ càng trở nên thân thiết hơn.
Với tài năng của Bùi Tông Chi, sớm muộn gì chàng cũng sẽ vào nội các và chiếm được vị trí cao.
Thành hôn với một cô nương đơn thuần, thiện lương, đổi lấy được sự gắn bó với một vị quan tài giỏi trong tương lai.
Vụ giao dịch này cũng không hề lỗ chút nào.
Ở khu săn bắn này, trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng.
Người đầu tiên đạt được thứ mình muốn đương nhiên là công chúa Chiêu Hòa.
Cong ngựa của Thẩm Thanh Đường vừa vào rừng liền mất kiểm soát, nó phát điên, trực tiếp lao nhanh về phía trước.
“Thanh Đường muội muội.”
Yến Thành đi đằng sau nàng thấy vậy, lập tức phi ngựa đuổi theo. Các vệ binh phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo nàng.
Thẩm Thanh Đường nắm chặt lấy dây cương, toàn thân run lên vì sợ hãi.
Nàng không dám buông tay.
Lòng bàn tay mềm mại của nàng dần chảy máu vì dây cương rất thô ráp. Thẩm Thanh Đường cắn chặt răng, nàng cúi thấp người xuống, cố gắng ngồi vững trên lưng ngựa.
Con ngựa giận dữ vẫn tiếp tục phi nhanh về phía trước, cây cối hai bên không ngừng đập vào người nàng.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì nàng không thể cầm cự được lâu nữa.
Tiếng vó ngựa phía sau cũng dần biến mất, thiết nghĩ chắc do khu rừng này quá rộng nên đã lạc mất rồi.
Bản năng sinh tồn của Thẩm Thanh Đường bắt đầu xuất hiện.
Nàng phải tự cứu lấy bản thân mình thôi.
Nàng nghĩ đến mũi tên trong tay áo mà Yến Thành đeo cho nàng, chắc chắn nó sẽ có ích.
Nàng một tay giữ chặt dây cương, tay kia nhắm mũi tên vào cổ con ngựa, nghiến chặt răng, dùng hết sức bắn.
Vút một tiếng.
Con ngựa đau đớn, nó bắt đầu dừng lại nhưng bỗng nhảy dựng lên, may mắn là nàng đã kịp thời ôm chặt lấy cổ con ngựa để không bị ngã.
Cách này thật sự có hiệu quả.
Sau khi nó nhảy dựng lên thì bắt đầu dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng vì không chịu nổi cơn đau nữa, nó ngã khụy xuống đất, nàng nhanh chóng trượt xuống khỏi lưng con ngựa.
“Ai đã trêu Tiểu Bùi cô nương của chúng ta vậy?” Thái tử từ phía sau tấm bình phong bước ra, nhìn nàng mỉm cười.
“Chính là đám người ngoài đó.” Bùi Tử thê ngồi xuống, nàng tức giận nói: “Bọn họ đều là một đám hám danh lợi, mỗi ngày đều vây quanh muội, thật khó chịu.”
“Ồ?” Thái tử cũng ngồi xuống, “Theo ta thấy thì mọi họ rõ ràng là rất thích muội. Tại sao Tử Thê muội muội lại không thích ai trong số họ sao?”
“Không, muội không thích hộ, không muốn thành hôn với ai hết.”
“Vậy Tử Thê muội muội muốn thành hôn với ai?”
Bùi Tử Thê im lặng suy nghĩ một lúc, “Dù thế nào đi nữa cũng phải giống như đại ca của muội muội. Chứ muội không thích đám cặn bã này.”
Thái tử ôm trán cười, nói: “Vậy thì Tử Thê muội muội sẽ khó thành hôn rồi. Trên đời này được mấy người có thể như Bùi Tông Chi chứ? Ngay cả thái tử ta đây, với các vị hoàng tử trong cung cũng không bằng.”
Bùi Tử Thê không suy nghĩ nhiều liền nói: “Vậy thì muội sẽ thành hôn với một người có quyền lực cao nhất.”
Sau khi nàng rời đi, một người hầu từ phía sau tấm bình phong bước ra, “Tham vọng của Bùi cô nương còn cao hơn cả của huynh trưởng nàng ấy.”
“Cũng không phải là không thể được.” Thái tử cười đầy ẩn ý, “Nếu muội ấy trở thành Thái tử phi thì mối quan hệ của ta với Bùi Tông Chi sẽ càng trở nên thân thiết hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Với tài năng của Bùi Tông Chi, sớm muộn gì chàng cũng sẽ vào nội các và chiếm được vị trí cao.
Thành hôn với một cô nương đơn thuần, thiện lương, đổi lấy được sự gắn bó với một vị quan tài giỏi trong tương lai.
Vụ giao dịch này cũng không hề lỗ chút nào.
Ở khu săn bắn này, trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng.
Người đầu tiên đạt được thứ mình muốn đương nhiên là công chúa Chiêu Hòa.
Cong ngựa của Thẩm Thanh Đường vừa vào rừng liền mất kiểm soát, nó phát điên, trực tiếp lao nhanh về phía trước.
“Thanh Đường muội muội.”
Yến Thành đi đằng sau nàng thấy vậy, lập tức phi ngựa đuổi theo. Các vệ binh phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo nàng.
Thẩm Thanh Đường nắm chặt lấy dây cương, toàn thân run lên vì sợ hãi.
Nàng không dám buông tay.
Lòng bàn tay mềm mại của nàng dần chảy máu vì dây cương rất thô ráp. Thẩm Thanh Đường cắn chặt răng, nàng cúi thấp người xuống, cố gắng ngồi vững trên lưng ngựa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con ngựa giận dữ vẫn tiếp tục phi nhanh về phía trước, cây cối hai bên không ngừng đập vào người nàng.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì nàng không thể cầm cự được lâu nữa.
Tiếng vó ngựa phía sau cũng dần biến mất, thiết nghĩ chắc do khu rừng này quá rộng nên đã lạc mất rồi.
Bản năng sinh tồn của Thẩm Thanh Đường bắt đầu xuất hiện.
Nàng phải tự cứu lấy bản thân mình thôi.
Nàng nghĩ đến mũi tên trong tay áo mà Yến Thành đeo cho nàng, chắc chắn nó sẽ có ích.
Nàng một tay giữ chặt dây cương, tay kia nhắm mũi tên vào cổ con ngựa, nghiến chặt răng, dùng hết sức bắn.
Vút một tiếng.
Con ngựa đau đớn, nó bắt đầu dừng lại nhưng bỗng nhảy dựng lên, may mắn là nàng đã kịp thời ôm chặt lấy cổ con ngựa để không bị ngã.
Cách này thật sự có hiệu quả.
Sau khi nó nhảy dựng lên thì bắt đầu dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng vì không chịu nổi cơn đau nữa, nó ngã khụy xuống đất, nàng nhanh chóng trượt xuống khỏi lưng con ngựa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro