Tước Trong Lồng: Ta Bị Huynh Trưởng Cố Chấp Cưỡng Chế Ái
Chương 46
Loan Kính
2024-10-09 09:49:47
“Không sao đâu.” Bùi lão phu nhân xoa tay an ủi nàng, “Lễ hội săn bắn này diễn ra vào mùa thu hàng năm, hơn nữa sự an toàn của con là trên hết.”
Hai ngày sau, nàng đã có thể xuống giường đi lại, Yến Thành cũng tới Hầu phủ gặp nàng.
“Đều là lỗi của ta.” Yến Thành nhận hết mọi trách nhiệm về mình, “Là ta không tốt, không bảo vệ được muội, lần này khiến muội phải sợ hãi rồi.”
“Không sao đâu, Yến Thành ca ca.” Thẩm Thanh Đường dịu dàng nói, “Muội không sao. Chỉ là vết thương nhỏ thôi, qua thời gian nữa sẽ khỏi. Huynh đừng tự trách mình như vậy.”
Hai người ngồi nói chuyện tại đình trong vườn hoa, phía xa xa có một thị nữ đang bưng trà tới.
Không ai nhìn thấy, nàng lợi dụng bóng cây che, lặng lẽ nắm lấy tay Yến Thành. Cô nương thì ngượng ngùng đỏ mặt, chàng trai vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng rất xao xuyến.
“Yến Thành ca ca…”
Giọng nói của nàng vừa mềm mại, trìu mến, vừa quyến rũ, mê người.
Hắn cố gắng nén lại sự vui sướng trong lòng, khẽ nói: “Thanh Đường muội muội…”
Cô nương xấu hổ, cụp mắt xuống.
Mấy ngày sau, trong Thừa Bình Hầu phủ xảy ra một chuyện rất lớn.
Bùi Tông Chi có công trong việc điều tra vụ biến thủ tiền cứu trợ Vĩnh Châu, được thăng chức làm Bộ trưởng Bộ Nội vụ.
Đây là một chuyện vô cùng tốt.
Mấy ngày nay, Thừa Bình Hầu phủ có vô số người đến chúc mừng. Thẩm Thanh Đường ngồi trong phòng khách ở sân sau cũng nghe thấy sự náo nhiệt ồn ào bên ngoài.
“Đại ca ca thật sự rất giỏi.” Bùi Tử Thê ôm cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không ngừng thở dài.
Từ sau khi Bùi Lăng thành hôn, Bùi Tử Thê ở trong nhà cũng không có gì làm nên thường đến tìm Thẩm Thanh Đường nói chuyện.
Thẩm Thanh Đường nghe xong chỉ khẽ cười, “Tông Chi ca ca vẫn luôn rất tài giỏi. Tại sao đến hôm nay Tử Thê tỷ tỷ mới nhận ra vậy?”
“Trước đây, ta có nghe các thầy giáo, mọi người đều khen ngợi huynh ấy, nghe nhiều quá nên cũng thấy bình thường, nhưng bây giờ ta mới cảm thấy huynh ấy thực sự rất giỏi.”
Bùi Tử Thê đến gần nàng, khẽ hỏi nhỏ: “Muội muội có biết Bộ trưởng Bộ Nội vụ trước kia phải bao nhiêu tuổi mới được làm không?”
Thẩm Thanh Đường lắc đầu.
Bùi Tử Thê xòe tay ra, sau đó cong môi nói: “Nghe nói lúc mới nhậm chức, ông ta đã ngoài bốn mươi. Muội nghĩ xem, bây giờ đại ca của chúng ta mới bao nhiêu tuổi chứ.”
Nàng ta cẩn thận chắp ngón tay lại đếm, “Chưa kể đến Bộ Nội vụ, ngay cả Bộ Công nghiệp, Bộ Quan chức, Hình Bộ,... không có một ai trẻ tuổi như đại ca của chúng ta hết. Đúng là tuổi trẻ tài cao, đại ca ca của chúng ta chính là nhân tài hiếm có.”
Trong lời nói của Bùi Tử Thê tràn ngập sự tự hào. Đây là đại ca ruột của nàng, sau này mọi vinh hoa phú quý của nàng đều nhờ người ca ca này hết.
Thẩm Thanh Đường nghe tiếng ồn ào náo nhiệt từ bên ngoài vọng vào, khẽ thở dài: “Tông Chi ca ca thật lợi hại!”
Nàng cũng phải nhờ vào Bùi Tông Chi, mong lang quân ngày càng thăng tiến để nàng có thể được gả vào Bình Nam Vương phủ như mong muốn.
Đương nhiên, nàng cũng rất quý người ca ca này.
Khi buổi tiệc chúc mừng kết thúc, trời cũng đã tối, Bùi Tông Chi trở về viện, thấy trên bàn có một hộp thức ăn, trong đó có một bát thuốc, một bát cháo thịt gà.
Người hầu trong viện nói: “Thẩm cô nương vừa sai người đem cái này tới. Cô nương nói đại công tử tham dự tiệc chắc hẳn đã uống nhiều rượu, đây là canh giải rượu, uống vào sẽ thấy dễ chịu hơn. Cô nương còn nói trong bữa tiệc đông người chắc công tử vẫn chưa ăn no nên có mang tới cháo gà, công tử ăn rồi nghỉ ngơi sớm.”
Hai ngày sau, nàng đã có thể xuống giường đi lại, Yến Thành cũng tới Hầu phủ gặp nàng.
“Đều là lỗi của ta.” Yến Thành nhận hết mọi trách nhiệm về mình, “Là ta không tốt, không bảo vệ được muội, lần này khiến muội phải sợ hãi rồi.”
“Không sao đâu, Yến Thành ca ca.” Thẩm Thanh Đường dịu dàng nói, “Muội không sao. Chỉ là vết thương nhỏ thôi, qua thời gian nữa sẽ khỏi. Huynh đừng tự trách mình như vậy.”
Hai người ngồi nói chuyện tại đình trong vườn hoa, phía xa xa có một thị nữ đang bưng trà tới.
Không ai nhìn thấy, nàng lợi dụng bóng cây che, lặng lẽ nắm lấy tay Yến Thành. Cô nương thì ngượng ngùng đỏ mặt, chàng trai vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng rất xao xuyến.
“Yến Thành ca ca…”
Giọng nói của nàng vừa mềm mại, trìu mến, vừa quyến rũ, mê người.
Hắn cố gắng nén lại sự vui sướng trong lòng, khẽ nói: “Thanh Đường muội muội…”
Cô nương xấu hổ, cụp mắt xuống.
Mấy ngày sau, trong Thừa Bình Hầu phủ xảy ra một chuyện rất lớn.
Bùi Tông Chi có công trong việc điều tra vụ biến thủ tiền cứu trợ Vĩnh Châu, được thăng chức làm Bộ trưởng Bộ Nội vụ.
Đây là một chuyện vô cùng tốt.
Mấy ngày nay, Thừa Bình Hầu phủ có vô số người đến chúc mừng. Thẩm Thanh Đường ngồi trong phòng khách ở sân sau cũng nghe thấy sự náo nhiệt ồn ào bên ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đại ca ca thật sự rất giỏi.” Bùi Tử Thê ôm cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không ngừng thở dài.
Từ sau khi Bùi Lăng thành hôn, Bùi Tử Thê ở trong nhà cũng không có gì làm nên thường đến tìm Thẩm Thanh Đường nói chuyện.
Thẩm Thanh Đường nghe xong chỉ khẽ cười, “Tông Chi ca ca vẫn luôn rất tài giỏi. Tại sao đến hôm nay Tử Thê tỷ tỷ mới nhận ra vậy?”
“Trước đây, ta có nghe các thầy giáo, mọi người đều khen ngợi huynh ấy, nghe nhiều quá nên cũng thấy bình thường, nhưng bây giờ ta mới cảm thấy huynh ấy thực sự rất giỏi.”
Bùi Tử Thê đến gần nàng, khẽ hỏi nhỏ: “Muội muội có biết Bộ trưởng Bộ Nội vụ trước kia phải bao nhiêu tuổi mới được làm không?”
Thẩm Thanh Đường lắc đầu.
Bùi Tử Thê xòe tay ra, sau đó cong môi nói: “Nghe nói lúc mới nhậm chức, ông ta đã ngoài bốn mươi. Muội nghĩ xem, bây giờ đại ca của chúng ta mới bao nhiêu tuổi chứ.”
Nàng ta cẩn thận chắp ngón tay lại đếm, “Chưa kể đến Bộ Nội vụ, ngay cả Bộ Công nghiệp, Bộ Quan chức, Hình Bộ,... không có một ai trẻ tuổi như đại ca của chúng ta hết. Đúng là tuổi trẻ tài cao, đại ca ca của chúng ta chính là nhân tài hiếm có.”
Trong lời nói của Bùi Tử Thê tràn ngập sự tự hào. Đây là đại ca ruột của nàng, sau này mọi vinh hoa phú quý của nàng đều nhờ người ca ca này hết.
Thẩm Thanh Đường nghe tiếng ồn ào náo nhiệt từ bên ngoài vọng vào, khẽ thở dài: “Tông Chi ca ca thật lợi hại!”
Nàng cũng phải nhờ vào Bùi Tông Chi, mong lang quân ngày càng thăng tiến để nàng có thể được gả vào Bình Nam Vương phủ như mong muốn.
Đương nhiên, nàng cũng rất quý người ca ca này.
Khi buổi tiệc chúc mừng kết thúc, trời cũng đã tối, Bùi Tông Chi trở về viện, thấy trên bàn có một hộp thức ăn, trong đó có một bát thuốc, một bát cháo thịt gà.
Người hầu trong viện nói: “Thẩm cô nương vừa sai người đem cái này tới. Cô nương nói đại công tử tham dự tiệc chắc hẳn đã uống nhiều rượu, đây là canh giải rượu, uống vào sẽ thấy dễ chịu hơn. Cô nương còn nói trong bữa tiệc đông người chắc công tử vẫn chưa ăn no nên có mang tới cháo gà, công tử ăn rồi nghỉ ngơi sớm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro