Chương 30 - Gặp Mặt Và Đối Đầu (2)
Chương XVIII: -...
2024-08-11 07:38:17
“Không biết bây giờ Rilloni ra sao rồi nhỉ? Mình đã không thấy cậu ấy ở trường từ hai ngày trước rồi…”
Reina đang ở nhà, vừa cùng gia đình trang trí Giáng Sinh, vừa nghĩ về Rilloni.
“Chị ơi, để em gắn ngôi sao này lên, được không?”
Richard chỉ tay lên đỉnh cây thông giữa nhà và hỏi, âm thanh của Richard đã kéo Reina trở về thực tại, cô có hơi giật mình nhưng rồi bình tĩnh lại và trả lời em mình:
“Nhắm để lên được không thế? Hay em kêu cha bế lên đi?”
Buổi sáng hôm 25/12 năm đó, mọi người trong khu vực đều được nghỉ để đón Giáng Sinh. Người thì đi sắm đồ, người thì cùng gia đình ở nhà, người thì trang trí nhà để đón Giáng Sinh, … Chung quy lại thì tất cả đều đang cùng đón Giáng Sinh, bằng cách này hay cách khác, họ đã dành cả buổi sáng để chuẩn bị cho đêm Giáng Sinh hạnh phúc năm đó.
“Hôm nay vẫn không thấy cậu ấy đâu, sao vậy nhỉ? Nay đã là ngày thi rồi, đáng ra cậu ấy phải đến trường chứ?”
Sau Giáng Sinh, Reina ở trường vẫn không thấy Rilloni đâu, cô có hơi lo lắng nhưng lại chỉ nghĩ rằng Rilloni có việc bận, vì cô nghe tin mẹ của Rilloni phải nhập viện vì tai nạn nên cũng không nghĩ nhiều về việc đó nữa. Nhưng trong giờ giải lao, cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện của một nhóm bạn trong lớp về một vụ án mạng. Cả gia đình đều bị sát hại, một trong số họ bị lấy mất tim. Vụ thảm sát này đã làm chấn động cả thành phố.
“Có vụ án như thế xảy ra sao? Có lẽ do mình quá mải mê ôn bài cho kì thi nên không chú ý…”
Reina ngồi trong lớp, trầm tư suy nghĩ về việc cô vừa nghe thấy. Cô quyết định gạt nó qua một bên và dự tính vào vài ngày nữa, tức là ngày mừng năm mới, sẽ tới nhà hỏi thăm Rilloni. Dù gì thì Reina cũng đang cố giữ khoảng cách với Rilloni vì con mắt trái và màu tóc xanh đen đặc biệt có liên quan tới truyền thuyết về Quỷ phu nhân kia. Tối hôm đó, sau bữa ăn, Reina phụ cha thu dọn những món đồ trang trí đêm Giáng Sinh. Tầm mười giờ, trước khi đi ngủ, Reina theo lời mẹ đã kiểm tra và khóa toàn bộ cửa, kể cả cửa sổ rồi sau đó mới lên giường, chìm vào giấc ngủ.
“Lạnh…Lạnh quá…”
Reina bừng tỉnh, nhưng cô không ở trên giường, mà là trong bồn tắm, vòi nước đang mở và nước trong bồn tắm dần đầy lên. Còn Reina thì bị trói chặt, bịt kín miệng và cố định toàn thân bằng băng keo vào lòng bồn tắm. Cô cố gắng thoát ra, nhưng không thể.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thế này là sao? Tại sao mình…”
Đang chìm trong suy nghĩ thì bỗng tiếng bước chân vang lên, đúng hơn là tiếng giày cao gót gõ trên sàn nhà, tiến dần về phía Reina. “Cạch” - Cánh cửa phòng tắm bật mở, Rilloni xuất hiện cùng cây kéo lưỡi dài còn đang nhỏ những giọt máu xuống sàn, tóc mái vén qua một bên và không đeo băng bịt mắt, khiến con mắt quỷ lộ ra. Bước tới và ngồi lên thành bồn tắm với cơ thể đầy máu, Rilloni để miệng của Reina được tự do.
“Rilloni, chuyện này…chuyện này là sao? Cậu…đã làm gì trong… trong mấy ngày qua?”
Reina vừa khóc vừa hỏi Rilloni. Không biết do đâu mà lúc này cô lại cảm thấy bản thân như bị rút cạn toàn bộ sức lực khiến mọi cử động đều trở nên vô cùng nặng nề. Nhưng, đáp lại những giọt lệ đó chỉ có câu trả lời phũ tới nhói lòng
“Giết người, đã từ ngày mẹ tớ gặp tai nạn rồi, đêm hai mươi tư là gia đình mẹ ruột tớ, tiếp đến…”
“Là đêm nay giết gia đình tao chứ gì! Mày…Mày đúng là ác ma! Gia đình tao đã làm gì có lỗi với mày? Tại sao…”
Reina ngắt lời Rilloni và quát to, nhưng ngay lập tức cô bị Rilloni chặn họng bằng một nụ hôn sâu. Tới khi không khí trong phổi của Reina gần như bị rút cạn, cô cắn mạnh vào môi dưới của Rilloni khiến những giọt máu đỏ tươi trào ra. Đang khi nhịp thở của Reina còn dồn dập vì lấy hơi, Rilloni đặt tay lên miệng Reina, nói:
“Ồn quá. Lỡ bị hàng xóm nghe thấy, tớ sẽ bị cảnh sát bắt mất. Cứ yên tâm, bởi tớ sẽ cho nhan sắc của cậu tới khi chết vẫn sẽ không bị tổn hại gì; sẽ không đẫm máu như những người ở ngoài phòng khách kia đâu. Vì...Tớ lỡ yêu cậu rồi mà!”
Rilloni vừa nói vừa cười khiến Reina dù vô cùng phẫn uất nhưng không thể làm gì ngoài việc trừng mắt nhìn đối phương và rơi lệ. Sau đó, nước trong bồn tắm đầy lên và ngập qua đầu Reina khiến cô dần dần chìm vào giấc ngủ ngàn thu.
“Tớ xin lỗi…Reina…”
Rilloni vẫn ngồi trên thành bồn tắm. Cô nhìn thi thể Reina dần lạnh đi, khuôn mặt cô không vui cũng không buồn, những giọt máu từ việc giết người vẫn còn vương trên khuôn mặt ấy. Nước trong bồn tắm đã tràn ra sàn, khiến chiếc váy mà Rilloni đang mặc ướt đẫm một mảng. Cô thở dài.
“Raflar, ngươi vừa lòng chưa?”
Rồi cô rời khỏi nhà Reina, cầm trên tay là cây kéo mà Katherine tặng. Tuyết đang rơi, những giọt máu trên cây kéo đó đã sớm bị cái lạnh làm cho đông lại. Rilloni tiếp tục đi trong màn đêm lạnh lẽo, về lại khu rừng âm u đó. Cô cứ thế bước đi trong làn mưa tuyết như thể không cảm nhận được cái lạnh đêm ấy.
Reina đang ở nhà, vừa cùng gia đình trang trí Giáng Sinh, vừa nghĩ về Rilloni.
“Chị ơi, để em gắn ngôi sao này lên, được không?”
Richard chỉ tay lên đỉnh cây thông giữa nhà và hỏi, âm thanh của Richard đã kéo Reina trở về thực tại, cô có hơi giật mình nhưng rồi bình tĩnh lại và trả lời em mình:
“Nhắm để lên được không thế? Hay em kêu cha bế lên đi?”
Buổi sáng hôm 25/12 năm đó, mọi người trong khu vực đều được nghỉ để đón Giáng Sinh. Người thì đi sắm đồ, người thì cùng gia đình ở nhà, người thì trang trí nhà để đón Giáng Sinh, … Chung quy lại thì tất cả đều đang cùng đón Giáng Sinh, bằng cách này hay cách khác, họ đã dành cả buổi sáng để chuẩn bị cho đêm Giáng Sinh hạnh phúc năm đó.
“Hôm nay vẫn không thấy cậu ấy đâu, sao vậy nhỉ? Nay đã là ngày thi rồi, đáng ra cậu ấy phải đến trường chứ?”
Sau Giáng Sinh, Reina ở trường vẫn không thấy Rilloni đâu, cô có hơi lo lắng nhưng lại chỉ nghĩ rằng Rilloni có việc bận, vì cô nghe tin mẹ của Rilloni phải nhập viện vì tai nạn nên cũng không nghĩ nhiều về việc đó nữa. Nhưng trong giờ giải lao, cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện của một nhóm bạn trong lớp về một vụ án mạng. Cả gia đình đều bị sát hại, một trong số họ bị lấy mất tim. Vụ thảm sát này đã làm chấn động cả thành phố.
“Có vụ án như thế xảy ra sao? Có lẽ do mình quá mải mê ôn bài cho kì thi nên không chú ý…”
Reina ngồi trong lớp, trầm tư suy nghĩ về việc cô vừa nghe thấy. Cô quyết định gạt nó qua một bên và dự tính vào vài ngày nữa, tức là ngày mừng năm mới, sẽ tới nhà hỏi thăm Rilloni. Dù gì thì Reina cũng đang cố giữ khoảng cách với Rilloni vì con mắt trái và màu tóc xanh đen đặc biệt có liên quan tới truyền thuyết về Quỷ phu nhân kia. Tối hôm đó, sau bữa ăn, Reina phụ cha thu dọn những món đồ trang trí đêm Giáng Sinh. Tầm mười giờ, trước khi đi ngủ, Reina theo lời mẹ đã kiểm tra và khóa toàn bộ cửa, kể cả cửa sổ rồi sau đó mới lên giường, chìm vào giấc ngủ.
“Lạnh…Lạnh quá…”
Reina bừng tỉnh, nhưng cô không ở trên giường, mà là trong bồn tắm, vòi nước đang mở và nước trong bồn tắm dần đầy lên. Còn Reina thì bị trói chặt, bịt kín miệng và cố định toàn thân bằng băng keo vào lòng bồn tắm. Cô cố gắng thoát ra, nhưng không thể.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thế này là sao? Tại sao mình…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang chìm trong suy nghĩ thì bỗng tiếng bước chân vang lên, đúng hơn là tiếng giày cao gót gõ trên sàn nhà, tiến dần về phía Reina. “Cạch” - Cánh cửa phòng tắm bật mở, Rilloni xuất hiện cùng cây kéo lưỡi dài còn đang nhỏ những giọt máu xuống sàn, tóc mái vén qua một bên và không đeo băng bịt mắt, khiến con mắt quỷ lộ ra. Bước tới và ngồi lên thành bồn tắm với cơ thể đầy máu, Rilloni để miệng của Reina được tự do.
“Rilloni, chuyện này…chuyện này là sao? Cậu…đã làm gì trong… trong mấy ngày qua?”
Reina vừa khóc vừa hỏi Rilloni. Không biết do đâu mà lúc này cô lại cảm thấy bản thân như bị rút cạn toàn bộ sức lực khiến mọi cử động đều trở nên vô cùng nặng nề. Nhưng, đáp lại những giọt lệ đó chỉ có câu trả lời phũ tới nhói lòng
“Giết người, đã từ ngày mẹ tớ gặp tai nạn rồi, đêm hai mươi tư là gia đình mẹ ruột tớ, tiếp đến…”
“Là đêm nay giết gia đình tao chứ gì! Mày…Mày đúng là ác ma! Gia đình tao đã làm gì có lỗi với mày? Tại sao…”
Reina ngắt lời Rilloni và quát to, nhưng ngay lập tức cô bị Rilloni chặn họng bằng một nụ hôn sâu. Tới khi không khí trong phổi của Reina gần như bị rút cạn, cô cắn mạnh vào môi dưới của Rilloni khiến những giọt máu đỏ tươi trào ra. Đang khi nhịp thở của Reina còn dồn dập vì lấy hơi, Rilloni đặt tay lên miệng Reina, nói:
“Ồn quá. Lỡ bị hàng xóm nghe thấy, tớ sẽ bị cảnh sát bắt mất. Cứ yên tâm, bởi tớ sẽ cho nhan sắc của cậu tới khi chết vẫn sẽ không bị tổn hại gì; sẽ không đẫm máu như những người ở ngoài phòng khách kia đâu. Vì...Tớ lỡ yêu cậu rồi mà!”
Rilloni vừa nói vừa cười khiến Reina dù vô cùng phẫn uất nhưng không thể làm gì ngoài việc trừng mắt nhìn đối phương và rơi lệ. Sau đó, nước trong bồn tắm đầy lên và ngập qua đầu Reina khiến cô dần dần chìm vào giấc ngủ ngàn thu.
“Tớ xin lỗi…Reina…”
Rilloni vẫn ngồi trên thành bồn tắm. Cô nhìn thi thể Reina dần lạnh đi, khuôn mặt cô không vui cũng không buồn, những giọt máu từ việc giết người vẫn còn vương trên khuôn mặt ấy. Nước trong bồn tắm đã tràn ra sàn, khiến chiếc váy mà Rilloni đang mặc ướt đẫm một mảng. Cô thở dài.
“Raflar, ngươi vừa lòng chưa?”
Rồi cô rời khỏi nhà Reina, cầm trên tay là cây kéo mà Katherine tặng. Tuyết đang rơi, những giọt máu trên cây kéo đó đã sớm bị cái lạnh làm cho đông lại. Rilloni tiếp tục đi trong màn đêm lạnh lẽo, về lại khu rừng âm u đó. Cô cứ thế bước đi trong làn mưa tuyết như thể không cảm nhận được cái lạnh đêm ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro