Chương 30 - Gặp Mặt Và Đối Đầu (2)
“Hãy Rời Đi” -
2024-08-11 07:38:17
“Janet?!” Kyle chợt nhận ra nữ cảnh sát vừa bước vào cửa hàng là cô bạn lớp bên mà năm đó cậu đã hỏi về truyền thuyết Quỷ phu nhân. Vẻ hoảng hốt thoáng qua trên nét mặt thanh tú ấy. “Cậu ta…Trở thành cảnh sát rồi sao?” Kyle đặt tay lên lồng ngực nơi nhịp tim tăng lên đột ngột. Cậu bước vội trên con phố rồi hoà mình vào dòng người trên đường, vừa đi vừa cố gắng lấy lại bình tĩnh. Không một ai biết người thanh niên tóc trắng với vóc người mảnh khảnh đang vội vã bước đi trên phố này là một tội phạm nguy hiểm. Kyle cũng không thể ngờ bây giờ Janet lại có thể trở thành “vật ngáng đường” của mình. Những bước đi dần vơi đi sự gấp gáp. Kyle thở dài, cậu nhắc bản thân phải cẩn thận hơn từ bây giờ.
“Người lúc nãy là ai vậy chứ? Sao mình lại có cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó rồi?” Janet bước ra khỏi cửa hàng với một lon nước trên tay. Cô đảo mắt quanh con đường như thể tìm ai đó. Cô không khỏi nghĩ về người mà cô đã gặp lúc bước vào cửa hàng. Đôi mắt đỏ của người đó khiến cô lưu tâm. Cô bắt đầu nhớ về người mà năm đó đã hỏi cô về truyền thuyết Quỷ phu nhân. Cậu ta cũng có đôi mắt đỏ và mái tóc trắng giống hệt người đó. Cô có chút nghi ngờ rằng đó thực sự là Kyle. “Không có thời gian cho những việc cá nhân này đâu. Mình còn phải tiếp tục công việc mà…” Janet khẽ lắc đầu, nhắc bản thân phải tập trung vào công việc được giao. Cô thở dài rồi vứt bỏ lon nước đã uống cạn. Cô bước đi trên đường, hướng tới hiện trường vụ án mà cô mới rời khỏi chưa tới nửa ngày.
“Harpy, tôi về rồi!”
Âm thanh nhẹ nhàng của bước chân người nối tiếp tiếng cánh cửa được đóng lại. Kyle đặt túi đồ mua được lên bệ bếp rồi gấp gáp lên phòng.
“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì à? Sắc mặt cậu có vẻ không được tốt lắm…”
Giọng nữ trầm phát ra từ bàn ăn. Harpy bước tới sau lưng Kyle, khẽ chạm vào mái tóc dài trắng xoá hiếm có của cậu. Cô có để ý tới cách hành xử hơi khác so với thường ngày của Kyle từ khi cậu về nhà. Harpy không khỏi thắc mắc chuyện gì đã xảy ra có thể khiến cậu cư xử lạ như thế.
“Hôm nay tôi vô tình chạm mặt một nữ cảnh sát. Cô ấy là bạn thuở nhỏ của tôi.”
“Có vẻ tình hình tệ thật nhỉ? Cô ấy đã thấy cậu chưa?”
Sắc mặt Harpy có chút thay đổi và giọng cô bỗng trở nên trầm buồn, mang chút căng thẳng khi Kyle nói với cô về nữ cảnh sát mà cậu ấy thấy vào sáng nay. Trong lòng cô có chút bất an khi biết việc một người bạn cũ của Kyle đã trở thành cảnh sát và đang hoạt động gần khu vực mà Kyle thường xuất hiện vào ban ngày. Cô kéo Kyle tới bàn ăn, như muốn cậu nói hết những gì cô muốn biết. Kyle cũng hiểu ý nên đành cởi áo khoác và găng tay ra.
“Rồi. Ở một khoảng cách rất gần.Tôi chỉ mong cô ấy không nhận ra…”
Kyle trả lời, cậu hơi cúi đầu. Rồi cậu thở dài, nói tiếp:
“Năm đó khi tôi hỏi cô ấy về Quỷ phu nhân, Alice sau khi biết chuyện đã lập tức yêu cầu tôi ít tiếp xúc với cô ấy lại…”
Bầu không khí căng thẳng ấy bao trùm căn phòng. Sau đêm Alice bị sát hại, cậu nhờ quyển sổ trong ngăn tủ ở phòng mình đã phần nào hiểu ra những ẩn ý trong cách mà Alice đưa ra quyết định. Đó là lí do cậu vẫn còn được sống tới hôm nay. Mãi tới sau bữa ăn và khi đã dọn dẹp xong, Kyle mới tới phòng khách và hỏi Harpy lúc đó đang đọc sách:
“Chị có dự định gì không? Ý là…về việc hồi nãy tôi nói đó.”
Kyle ngồi xuống cạnh Harpy, sắc mặt cậu biểu hiện lúc này vô cùng lạ, đôi mắt đỏ máu của cậu nhìn thẳng vào con mắt trắng vô hồn của người mình yêu. Harpy từ trước tới nay vẫn chưa từng thấy Kyle tỏ ra như thế. Cô nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. Đôi cánh trắng vấy máu phủ kín lấy cậu, như một lời an ủi.
“Tạm tách nhau ra, hoặc cả hai sẽ rời khỏi đây thật nhanh, chấp nhận việc cậu sẽ có ít cơ hội gặp em gái cậu hơn. Thấy sao?”
Căn nhà lại trở nên yên tĩnh sau khi Harpy dứt lời, chỉ có những nhịp thở đều đều và tiếng sột soạt của những chiếc lông vũ.
“Còn nơi nào khác trong thành phố này không? Tôi sẽ đi theo chị!”
Kyle đột nhiên vùng ra khỏi đôi cánh của Harpy, nói một cách gấp gáp rồi lên phòng, bỏ lại nữ quái điểu ngồi một mình ở phòng khách với vẻ mặt bất ngờ. “Cậu ấy có thể bỏ mặc hai đứa nhóc đó sao?” Cô mỉm cười và nghĩ, đồng thời nhớ lại các vụ án gần đây…
“À…Xin lỗi chị…Hình như tôi đãng trí quá nhỉ? Vất vả cho chị rồi…”
“Ờ…Xuất phát trong khuya ngay nhé? Cậu cứ đi trước đi. Tôi đi thông báo cho con nhóc đó biết.”
“Vâng, vậy tôi dọn đi trước, cả phần của chị nữa. Sau khi chị xong việc bên đó thì cứ tới nơi ở mới. Tôi sẽ chờ.”
Kyle vừa nói vừa thoăn thoắt thu dọn đồ đạc của cả hai. Harpy cũng lập tức rời khỏi nhà, không nói thêm lời nào mà cất cánh bay thẳng hướng Tây. Bây giờ đang là tháng mười, vì mùa đông sắp đến nên cặp sát nhân tóc trắng này chỉ có cơ hội trong tháng này để rời đi, càng sớm càng tốt, trước khi bị cảnh sát phát hiện.
“Người lúc nãy là ai vậy chứ? Sao mình lại có cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó rồi?” Janet bước ra khỏi cửa hàng với một lon nước trên tay. Cô đảo mắt quanh con đường như thể tìm ai đó. Cô không khỏi nghĩ về người mà cô đã gặp lúc bước vào cửa hàng. Đôi mắt đỏ của người đó khiến cô lưu tâm. Cô bắt đầu nhớ về người mà năm đó đã hỏi cô về truyền thuyết Quỷ phu nhân. Cậu ta cũng có đôi mắt đỏ và mái tóc trắng giống hệt người đó. Cô có chút nghi ngờ rằng đó thực sự là Kyle. “Không có thời gian cho những việc cá nhân này đâu. Mình còn phải tiếp tục công việc mà…” Janet khẽ lắc đầu, nhắc bản thân phải tập trung vào công việc được giao. Cô thở dài rồi vứt bỏ lon nước đã uống cạn. Cô bước đi trên đường, hướng tới hiện trường vụ án mà cô mới rời khỏi chưa tới nửa ngày.
“Harpy, tôi về rồi!”
Âm thanh nhẹ nhàng của bước chân người nối tiếp tiếng cánh cửa được đóng lại. Kyle đặt túi đồ mua được lên bệ bếp rồi gấp gáp lên phòng.
“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì à? Sắc mặt cậu có vẻ không được tốt lắm…”
Giọng nữ trầm phát ra từ bàn ăn. Harpy bước tới sau lưng Kyle, khẽ chạm vào mái tóc dài trắng xoá hiếm có của cậu. Cô có để ý tới cách hành xử hơi khác so với thường ngày của Kyle từ khi cậu về nhà. Harpy không khỏi thắc mắc chuyện gì đã xảy ra có thể khiến cậu cư xử lạ như thế.
“Hôm nay tôi vô tình chạm mặt một nữ cảnh sát. Cô ấy là bạn thuở nhỏ của tôi.”
“Có vẻ tình hình tệ thật nhỉ? Cô ấy đã thấy cậu chưa?”
Sắc mặt Harpy có chút thay đổi và giọng cô bỗng trở nên trầm buồn, mang chút căng thẳng khi Kyle nói với cô về nữ cảnh sát mà cậu ấy thấy vào sáng nay. Trong lòng cô có chút bất an khi biết việc một người bạn cũ của Kyle đã trở thành cảnh sát và đang hoạt động gần khu vực mà Kyle thường xuất hiện vào ban ngày. Cô kéo Kyle tới bàn ăn, như muốn cậu nói hết những gì cô muốn biết. Kyle cũng hiểu ý nên đành cởi áo khoác và găng tay ra.
“Rồi. Ở một khoảng cách rất gần.Tôi chỉ mong cô ấy không nhận ra…”
Kyle trả lời, cậu hơi cúi đầu. Rồi cậu thở dài, nói tiếp:
“Năm đó khi tôi hỏi cô ấy về Quỷ phu nhân, Alice sau khi biết chuyện đã lập tức yêu cầu tôi ít tiếp xúc với cô ấy lại…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bầu không khí căng thẳng ấy bao trùm căn phòng. Sau đêm Alice bị sát hại, cậu nhờ quyển sổ trong ngăn tủ ở phòng mình đã phần nào hiểu ra những ẩn ý trong cách mà Alice đưa ra quyết định. Đó là lí do cậu vẫn còn được sống tới hôm nay. Mãi tới sau bữa ăn và khi đã dọn dẹp xong, Kyle mới tới phòng khách và hỏi Harpy lúc đó đang đọc sách:
“Chị có dự định gì không? Ý là…về việc hồi nãy tôi nói đó.”
Kyle ngồi xuống cạnh Harpy, sắc mặt cậu biểu hiện lúc này vô cùng lạ, đôi mắt đỏ máu của cậu nhìn thẳng vào con mắt trắng vô hồn của người mình yêu. Harpy từ trước tới nay vẫn chưa từng thấy Kyle tỏ ra như thế. Cô nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. Đôi cánh trắng vấy máu phủ kín lấy cậu, như một lời an ủi.
“Tạm tách nhau ra, hoặc cả hai sẽ rời khỏi đây thật nhanh, chấp nhận việc cậu sẽ có ít cơ hội gặp em gái cậu hơn. Thấy sao?”
Căn nhà lại trở nên yên tĩnh sau khi Harpy dứt lời, chỉ có những nhịp thở đều đều và tiếng sột soạt của những chiếc lông vũ.
“Còn nơi nào khác trong thành phố này không? Tôi sẽ đi theo chị!”
Kyle đột nhiên vùng ra khỏi đôi cánh của Harpy, nói một cách gấp gáp rồi lên phòng, bỏ lại nữ quái điểu ngồi một mình ở phòng khách với vẻ mặt bất ngờ. “Cậu ấy có thể bỏ mặc hai đứa nhóc đó sao?” Cô mỉm cười và nghĩ, đồng thời nhớ lại các vụ án gần đây…
“À…Xin lỗi chị…Hình như tôi đãng trí quá nhỉ? Vất vả cho chị rồi…”
“Ờ…Xuất phát trong khuya ngay nhé? Cậu cứ đi trước đi. Tôi đi thông báo cho con nhóc đó biết.”
“Vâng, vậy tôi dọn đi trước, cả phần của chị nữa. Sau khi chị xong việc bên đó thì cứ tới nơi ở mới. Tôi sẽ chờ.”
Kyle vừa nói vừa thoăn thoắt thu dọn đồ đạc của cả hai. Harpy cũng lập tức rời khỏi nhà, không nói thêm lời nào mà cất cánh bay thẳng hướng Tây. Bây giờ đang là tháng mười, vì mùa đông sắp đến nên cặp sát nhân tóc trắng này chỉ có cơ hội trong tháng này để rời đi, càng sớm càng tốt, trước khi bị cảnh sát phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro