Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn

Cha Ngốc

Cẩm Hỏa Hỏa

2024-08-06 00:23:47

“Ngươi… ngồi… nghỉ… nghỉ chân đi.”

Cha ngốc thương nàng, nghe lời trả lại cái bánh rau khô đang định nhét vào miệng về cho nàng, chỉ là ánh mắt nhỏ đó vẫn nhìn chằm chằm vào cái bánh với vẻ không nỡ.



“Được!”

Mạnh Thanh La ngồi đó, mắt nhắm lại, trong lòng thầm nghĩ: “Bánh bao!”

Quả nhiên, trong tay lại xuất hiện một cái bánh bao nữa.

Lúc này không dám thử xem mình có thể tiến vào không gian hay không nên chỉ có thể dùng ý thức để tra xét.

Kết quả vừa nhìn một cái, ôi chao ơi, tuyệt vời luôn.

Siêu thị lớn nơi mà nàng đã hy sinh khi ấy lại theo nàng tới đây.

Đây chính là phần thưởng mà ông trời dành tặng nàng vì đã xả thân cứu người sao?

Siêu thị quá lớn nên nàng không có thời gian để xem kỹ hơn.

Mạnh Thanh La chỉ liếc mắt nhìn qua vài lượt rồi rời đi với vẻ luyến tiếc.

“Cha, chúng ta đi tìm cái ăn đi.”

Có lẽ là đối phương đơn thuần giống như trẻ con, hoặc có lẽ là do đối phương thật lòng quan tâm mình nên một tiếng cha này của Mạnh Thanh La gọi không hề có một tí áp lực nào, cũng rất thuận miệng.

“Được, được… tìm đồ ăn.” Cha ngốc vừa nghe nói tìm cái ăn, trên mặt đã lộ ra nụ cười hồn nhiên mà chỉ trẻ con mới có.

Trước khi rời đi, nghĩ đến tiếp theo đây trên đường sẽ còn gặp phải nguy hiểm, Mạnh Thanh La quyết định sẽ dạy cha ngốc dùng dùi cui điện, vào thời khắc mấu chốt hắn ta chí ít cũng có thể tự bảo vệ tốt cho bản thân mình.



Độ khó của thao tác dùng dùi cui điện không lớn, chỉ cần không để mình bị giật là được.

Đồ trong phòng bảo vệ của không gian siêu thị cũng không ít.

Nhìn hai người đang bị trói vào cột kia, khóe miệng Mạnh Thanh La nhếch lên một nụ cười lạnh.

Kiếp trước nàng vì cứu người mà bỏ mạng, tuy rằng sẽ không chính tay giết chết bọn họ nhưng loại ác nhân đã ăn thịt người đến nghiện này, nàng tuyệt đối cũng sẽ không mềm lòng bỏ qua.

Một suy nghĩ chợt lóe lên.

Trong tay nàng xuất hiện một cây kim dài sáng chói.

Tốt lắm, thùng y dược của nàng cũng đã theo nàng qua đây.

Dùng ngân châm đâm cho tỉnh.

Cha ngốc dùng dùi cui điện.

Lặp lại liên tục vài lần như thế, còn ngâm nga theo.

Cha ngốc cũng đã học được kỹ năng phòng thân rồi.

Nhìn hai người đang bị trói kia lại bất tỉnh nhân sự tiếp, cha ngốc trông về phía dùi cui trong tay với vẻ hài lòng, đôi mắt lấp lánh sáng ngời như sao: “A La, cái này tốt.”

Nhìn bộ dáng hàm hậu của cha ngốc, Mạnh Thanh La lộ ra nụ cười hiếm có.

“Ừm, cha, chúng ta đi thôi nào.”

“Đi.”

Cha ngốc Mạnh Ngũ Cân cẩn thận giúp Mạnh Thanh La cõng con lên lưng, sau đó cũng tự mình cõng một đứa trẻ khác.



Trừ hai cái sọt ra thì còn có một bao quần áo nữa.

Bình thường trong cái bao nhỏ đặt một ít lương khô và quần áo cũ gì đó.

Lúc nàng mở ra, bên trong chỉ còn lại quần áo thay giặt đã cũ kỹ của nguyên chủ, còn thức ăn thì lại chẳng có gì cả.

Bây giờ bên trong đã có thêm hai cái bánh rau khô và ba đồng bạc vụn lục soát được từ trên người hai tên ác nhân kia.

Bác có thể giữ lại để dùng, còn về phần thức ăn, nếu đã có không gian, vậy đồ trên người loại người kia nàng cũng sẽ không ăn làm gì, và cũng sẽ không cho cha ăn.

Nhưng nàng vẫn phải cất vào trong bọc quần áo.

Phải biết rằng, chỉ một cái bánh rau khô nhỏ bé không bắt mắt như vậy cũng có thể đổi lấy một đứa trẻ.

Mạnh Thanh La một tay xách bọc quần áo nhỏ, một tay cầm dao thái, trên lưng thì cõng đứa trẻ đi ra khỏi căn nhà tồi tàn đã suýt chút nữa khiến bốn người bọn họ mất mạng kia.

Cha Ngốc một tay cầm dùi cui điện, trên lưng cõng một đứa trẻ đi theo phía sau nàng.

Vừa bước chân ra khỏi cửa lớn, Mạnh Thanh La đột nhiên dừng bước quay ngược lại.

Hai tên ác nhân kia vẫn còn hấp hối sau vài phát dùi cui điện, Mạnh Thanh La vừa suy nghĩ, ngân châm đã lại trở về tay, ánh mắt nàng lạnh lùng, ngân châm trong tay lần lượt đâm vào tử huyệt của hai người.

Dù rằng có ký ức của nguyên chủ, biết hạn hán nghiêm trọng, nhưng cảnh tượng bên ngoài cửa vẫn dọa sợ Mạnh Thanh La.

Bên ngoài là mùa hè gay gắt không có lấy nổi một bóng cây xanh, tất cả vàng khô một mảnh.

Mặt đất đã khô đến há mồm, lòng sông phía xa trông thấy cả đáy, ngoại trừ cát đá ra thì vẫn là cát đá.

“Ông trời ơi! Đây…” Cái miệng há to của Mạnh Thanh La thật lâu vẫn không khép lại được.

Bây giờ nơi mà bọn họ đang ở là bên ngoài một căn nhà tồi tàn trên sườn núi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn

Số ký tự: 0