Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn
Kỳ Lạ
Cẩm Hỏa Hỏa
2024-08-06 00:23:47
Sao hôm nay nương có gì đó kỳ lạ thế nhỉ? À, không phải, giờ mới lạ thôi.
Mới một canh giờ trước thôi, bà ấy còn keo kiệt giữ khư khư ống trúc và dặn dò hai người rằng: Lục Lang, Thất Lang, chỉ còn từng này nước thôi, không được uống nhiều, mỗi người chỉ được uống một ngụm cho nhuận họng thôi.
Chính miệng bà ấy đã nói là uống nước cho nhuận họng, kết quả họ mới vừa vươn đầu lưỡi ra, sắp sửa uống nước thì bà ấy đã ôm ống trúc đi rồi.
Lúc này đây, cũng là Mạnh tam bá nương nhưng với gương mặt đầy dịu dàng: Lục Lang, Thất Lang, nào, cầm uống đi, uống thêm hai ngụm nữa. Hai huynh đệ các con đừng nhịn khát, cha hai con để dành cho hai con đấy.
Mạnh Thanh La nhìn thấy hết hành động của những thành viên thuộc chi thứ ba, vừa cúi đầu cười trộm vừa cảm khái, sự hiểu lầm tuyệt vời này do một tay nàng tạo ra đấy!
Bầu không khí bên kia vô cùng êm đềm, còn bên này, Dương thị bỗng dưng khẽ lẩm bẩm: "Thôi xong, chết rồi!"
Hơ?
Mạnh Thanh La nhìn về phía Dương thị, lại gần nàng ta: "Nương, nương sao thế?"
Dương thị là kiểu người đanh đá nhưng cũng có phần vô tư, thấy khuê nữ quan tâm mình thì cũng không tỏ ra ngại ngùng, chủ yếu là nàng ta không còn thời gian để ngại ngùng nữa. Dương thị kề sát vào tai Mạnh Thanh La, quýnh lên: "Khuê nữ, nương có cái đó rồi, phải làm sao đây?"
Cái đó?
Cái đó là gì?
Nhưng ngay sau đó, thấy nương nháy con mắt hạnh xinh đẹp với mình, Mạnh Thanh La sực hiểu ngay: "Nương, nương có nguyệt sự rồi sao?"
"Đúng rồi, đúng rồi. Khuê nữ, con cũng thấy cái thứ trời đánh này làm hỏng chuyện lắm đúng không? Sớm không tới, muộn không tới, đang khẩn trương lên đường, lại còn thiếu thốn nước uống thì tới! Không có y phục để thay, cũng không thể buộc thắt lưng được... Trời đất, ra, ra, nó tràn ra kìa! Thôi xong, chết nương rồi!"
Dương thị sắp khóc tới nơi, bối rối đến mức thiếu điều bắt chước "anh chàng húi cua*" đào hang chui vào.
*Anh chàng tóc húi cua được nhắc đến ở đây là lửng mật sống ở rừng mưa nhiệt đới và thảo nguyên bạt ngàn ở châu Phi. Vì đỉnh đầu ngang bằng, phần lưng được bao trùm bởi một lớp lông màu trắng, giống với hình tượng dân anh chị tóc húi cua nhuộm trắng nên cư dân mạng mới đặt biệt danh này cho nó.
Nàng ta khổ quá mà!
Phải làm sao đây?
Khuê nữ, nương nên làm gì bây giờ?
"Nương đừng cuống, con có cách!"
"Thật không?" Nghe khuê nữ nói có cách giải quyết, Dương thị nuốt giọt nước mắt sắp sửa ứa ra khóe mi xuống lại.
Mạnh Thanh La đỡ Tiểu Bảo mà mình đang cõng trên lưng xuống, nhờ Nhị Lang giữ hộ, rồi báo với gia gia và đại bá rằng mình dẫn nương đi tiểu tiện một lát, sẽ quay lại đuổi theo đội ngũ ngay. Nói xong câu ấy, nàng bên thì dắt Bát Lang, bên thì nắm tay Dương thị nhanh chóng rời khỏi đây, tìm một mảnh đất tránh gió.
"Bát Lang, trải trường sam của cha ra, vòng quanh rồi nhắm mắt. Tỷ chưa bảo đệ mở mắt thì không được mở mắt đâu đấy."
"Đệ biết rồi tỷ." Người hầu không công Bát Lang làm theo, giũ trường y ra, trải rộng rồi nhắm mắt lại.
"Nương, người trốn vào trong, cởi tiết khố rồi ném xuống đất đi. Nương không cần lo cái đó, con sẽ xử lý cho. Nương mặc cái này vào đi, mặc cái này trước rồi mới đến quần, giống như mặc tiết khố vậy."
"Nương thấy rõ không? Xé ra trước, mặc vào rồi dán lại. Cái này dán chắc lắm, chắc hơn cả buộc dây thừng nữa, nương không phải lo nó sẽ tuột ra, rơi xuống."
"Nương biết rồi!"
Dương thị hốt hoảng nhận lấy thứ từ trong tay khuê nữ. Đó là một thứ như giấy lại chẳng giống giấy, như vải lại chẳng giống vải, nói chung nàng ta không rõ đây là thứ gì cả.
Dương thị cũng không tò mò muốn tìm hiểu cho ra lẽ đây là gì, chỉ làm theo lời khuê nữ, cởi tiết khố ra rồi ném xuống đất. Mạnh Thanh La nhặt tiết khố của Dương thị lên, đào một cái hố nhỏ rồi chôn xuống đất.
Ba người nhanh chóng trở lại đội ngũ, lão gia tử chỉ liếc mắt trông sang rồi rời mắt đi ngay.
Tư thế đi bộ của Dương thị không được tự nhiên cho lắm, nàng ta hỏi nhỏ Mạnh Thanh La: "A La, loại tiết khố này không sợ dính máu thật à? Mang vài canh giờ cũng không sợ sao?"
"Không sợ, nương cứ tin con, đến giờ thì cứ đổi sang cái khác thôi."
Thứ mà nàng cho Dương thị là tã người lớn lấy ra từ siêu thị trong không gian.
Mới một canh giờ trước thôi, bà ấy còn keo kiệt giữ khư khư ống trúc và dặn dò hai người rằng: Lục Lang, Thất Lang, chỉ còn từng này nước thôi, không được uống nhiều, mỗi người chỉ được uống một ngụm cho nhuận họng thôi.
Chính miệng bà ấy đã nói là uống nước cho nhuận họng, kết quả họ mới vừa vươn đầu lưỡi ra, sắp sửa uống nước thì bà ấy đã ôm ống trúc đi rồi.
Lúc này đây, cũng là Mạnh tam bá nương nhưng với gương mặt đầy dịu dàng: Lục Lang, Thất Lang, nào, cầm uống đi, uống thêm hai ngụm nữa. Hai huynh đệ các con đừng nhịn khát, cha hai con để dành cho hai con đấy.
Mạnh Thanh La nhìn thấy hết hành động của những thành viên thuộc chi thứ ba, vừa cúi đầu cười trộm vừa cảm khái, sự hiểu lầm tuyệt vời này do một tay nàng tạo ra đấy!
Bầu không khí bên kia vô cùng êm đềm, còn bên này, Dương thị bỗng dưng khẽ lẩm bẩm: "Thôi xong, chết rồi!"
Hơ?
Mạnh Thanh La nhìn về phía Dương thị, lại gần nàng ta: "Nương, nương sao thế?"
Dương thị là kiểu người đanh đá nhưng cũng có phần vô tư, thấy khuê nữ quan tâm mình thì cũng không tỏ ra ngại ngùng, chủ yếu là nàng ta không còn thời gian để ngại ngùng nữa. Dương thị kề sát vào tai Mạnh Thanh La, quýnh lên: "Khuê nữ, nương có cái đó rồi, phải làm sao đây?"
Cái đó?
Cái đó là gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng ngay sau đó, thấy nương nháy con mắt hạnh xinh đẹp với mình, Mạnh Thanh La sực hiểu ngay: "Nương, nương có nguyệt sự rồi sao?"
"Đúng rồi, đúng rồi. Khuê nữ, con cũng thấy cái thứ trời đánh này làm hỏng chuyện lắm đúng không? Sớm không tới, muộn không tới, đang khẩn trương lên đường, lại còn thiếu thốn nước uống thì tới! Không có y phục để thay, cũng không thể buộc thắt lưng được... Trời đất, ra, ra, nó tràn ra kìa! Thôi xong, chết nương rồi!"
Dương thị sắp khóc tới nơi, bối rối đến mức thiếu điều bắt chước "anh chàng húi cua*" đào hang chui vào.
*Anh chàng tóc húi cua được nhắc đến ở đây là lửng mật sống ở rừng mưa nhiệt đới và thảo nguyên bạt ngàn ở châu Phi. Vì đỉnh đầu ngang bằng, phần lưng được bao trùm bởi một lớp lông màu trắng, giống với hình tượng dân anh chị tóc húi cua nhuộm trắng nên cư dân mạng mới đặt biệt danh này cho nó.
Nàng ta khổ quá mà!
Phải làm sao đây?
Khuê nữ, nương nên làm gì bây giờ?
"Nương đừng cuống, con có cách!"
"Thật không?" Nghe khuê nữ nói có cách giải quyết, Dương thị nuốt giọt nước mắt sắp sửa ứa ra khóe mi xuống lại.
Mạnh Thanh La đỡ Tiểu Bảo mà mình đang cõng trên lưng xuống, nhờ Nhị Lang giữ hộ, rồi báo với gia gia và đại bá rằng mình dẫn nương đi tiểu tiện một lát, sẽ quay lại đuổi theo đội ngũ ngay. Nói xong câu ấy, nàng bên thì dắt Bát Lang, bên thì nắm tay Dương thị nhanh chóng rời khỏi đây, tìm một mảnh đất tránh gió.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bát Lang, trải trường sam của cha ra, vòng quanh rồi nhắm mắt. Tỷ chưa bảo đệ mở mắt thì không được mở mắt đâu đấy."
"Đệ biết rồi tỷ." Người hầu không công Bát Lang làm theo, giũ trường y ra, trải rộng rồi nhắm mắt lại.
"Nương, người trốn vào trong, cởi tiết khố rồi ném xuống đất đi. Nương không cần lo cái đó, con sẽ xử lý cho. Nương mặc cái này vào đi, mặc cái này trước rồi mới đến quần, giống như mặc tiết khố vậy."
"Nương thấy rõ không? Xé ra trước, mặc vào rồi dán lại. Cái này dán chắc lắm, chắc hơn cả buộc dây thừng nữa, nương không phải lo nó sẽ tuột ra, rơi xuống."
"Nương biết rồi!"
Dương thị hốt hoảng nhận lấy thứ từ trong tay khuê nữ. Đó là một thứ như giấy lại chẳng giống giấy, như vải lại chẳng giống vải, nói chung nàng ta không rõ đây là thứ gì cả.
Dương thị cũng không tò mò muốn tìm hiểu cho ra lẽ đây là gì, chỉ làm theo lời khuê nữ, cởi tiết khố ra rồi ném xuống đất. Mạnh Thanh La nhặt tiết khố của Dương thị lên, đào một cái hố nhỏ rồi chôn xuống đất.
Ba người nhanh chóng trở lại đội ngũ, lão gia tử chỉ liếc mắt trông sang rồi rời mắt đi ngay.
Tư thế đi bộ của Dương thị không được tự nhiên cho lắm, nàng ta hỏi nhỏ Mạnh Thanh La: "A La, loại tiết khố này không sợ dính máu thật à? Mang vài canh giờ cũng không sợ sao?"
"Không sợ, nương cứ tin con, đến giờ thì cứ đổi sang cái khác thôi."
Thứ mà nàng cho Dương thị là tã người lớn lấy ra từ siêu thị trong không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro