Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng
Cố Tình Gây Sự...
Thiên Phương Phương
2024-10-01 08:56:42
Tiểu Ngô Thị vừa gấp gáp vừa đau đớn, nước mắt cũng chảy ra rồi.
Nhưng nàng ấy lại là người nhút nhát, không dám kêu cứu lớn tiếng.
Tô Tiểu Tiểu không biết nàng ấy bị mắc kẹt bao lâu rồi, nhưng dáng vẻ yếu ớt với bất lực của nàng ấy trông thật là đáng thương.
Tô Tiểu Tiểu đi tới.
Nhìn thấy được nàng, Tiểu Ngô Thị như một con thỏ bị giật mình, cả người run lên bần bật.
Tô Tiểu Tiểu không nói gì, chỉ đi vòng ra một bên gốc cây.
Chụm hai chân, dùng hết sức nâng phần gốc cây lên.
Đây chính là sức mạnh của người béo đấy!
Nếu là một mỹ nhân nặng chín mươi cân thì chắc chắn không thể nâng được gốc cây này.
Tiểu Ngô Thị vội vàng rút chân ra.
Ầm!
Cây to nặng nề rơi xuống đất.
"Mệt chết đi được!"
Nàng còn chưa có ăn sáng đâu!
Tô Tiểu Tiểu thở hổn hển, đi đến trước mặt Tiểu Ngô Thị, khom lưng kiểm tra chân phải của nàng ấy.
"Chỉ bị bầm tím một chút, không bị sao, có đi được không?"
Tiểu Ngô Thị rụt rè gật đầu, cúi người xuống nhặt củi trên mặt đất.
Nhìn thấy nàng ấy đi cà nhắc, Tô Tiểu Tiểu thở dài, giúp nàng ấy buộc củi lại, vác lên vai mình.
"Theo sau mau lên!"
Tiểu Ngô Thị ngơ ngác nhìn Tô Tiểu Tiểu, người đang cướp củi của nàng ấy, không dám trái lời.
Tô Tiểu Tiểu đặt củi trước cửa nhà nàng ấy rồi bỏ đi.
Bên kia, Tô Nhị Cẩu dẫn theo ba đứa nhỏ trở về với vẻ mặt rạng rỡ!
“Tỷ, bọn đệ về rồi!”
Tô Tiểu Tiểu cũng vừa về đến nhà: “Ơ? Sao chỉ có bốn người thôi? Phụ thân đâu?”
Tô Nhị Cẩu liếc thấy đống củi ở chân nàng, cau mày: “Tỷ, tỷ đi nhặt củi à? Loại việc này để đệ làm là được rồi! Tỷ đừng lên núi!”
“Ta muốn giảm cân.” Tô Tiểu Tiểu nói: “Đệ còn chưa nói phu thân đi đâu nữa đó?”
Tô Nhị Cẩu nói: “Ồ, phụ thân bị người ta gọi lên trấn rồi.”
……
Y quán.
“Tô ca, mời qua đây.”
Một thiếu niên trẻ tuổi dẫn Tô Thừa lên lầu của trà thất: “Đao ca đang đợi ngài ở trong đó.”
Tô Thừa nhìn xung quanh, lẩm bẩm: “Sao lại đến chỗ này uống trà?”
Người thiếu niên trẻ tuổi cười cười, không nói gì.
Tô Thừa bước vào phòng.
Phòng tối om, mùi thuốc xoa bóp với thuốc trị thương nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Ông ấy không khỏi nhíu mày.
Trương Đao đang ngồi trên ghế gỗ đỏ, ánh sáng mờ ảo che đi sự yếu ớt, tái nhợt trên khuôn mặt hắn ta.
Hắn ta cười cười, mở miệng nói: “Tô ca thật là bận rộn, mấy năm rồi cũng không đến thăm tiểu đệ đây.”
Tô Thừa cười ha hả, bước nhanh tới, đang định ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Trương Đao, thì một tên tay sai đứng phía sau hắn ta lại giật mạnh chiếc ghế về phía sau.
Tô Thừa hơi nheo mắt lại.
Trương Đao nghiêm giọng nói: “Không biết phép tắc! Còn không mau cho Tô ca ngồi!”
“Dạ!” Tên tay sai đẩy chiếc ghế trở lại vị trí cũ.
Ra oai phủ đầu, là trò cũ rích của giang hồ.
Tô Thừa bình tĩnh ngồi xuống, cười hỏi Trương Đao: “Tiểu đệ hôm nay tìm ta có việc gì?”
Nhưng nàng ấy lại là người nhút nhát, không dám kêu cứu lớn tiếng.
Tô Tiểu Tiểu không biết nàng ấy bị mắc kẹt bao lâu rồi, nhưng dáng vẻ yếu ớt với bất lực của nàng ấy trông thật là đáng thương.
Tô Tiểu Tiểu đi tới.
Nhìn thấy được nàng, Tiểu Ngô Thị như một con thỏ bị giật mình, cả người run lên bần bật.
Tô Tiểu Tiểu không nói gì, chỉ đi vòng ra một bên gốc cây.
Chụm hai chân, dùng hết sức nâng phần gốc cây lên.
Đây chính là sức mạnh của người béo đấy!
Nếu là một mỹ nhân nặng chín mươi cân thì chắc chắn không thể nâng được gốc cây này.
Tiểu Ngô Thị vội vàng rút chân ra.
Ầm!
Cây to nặng nề rơi xuống đất.
"Mệt chết đi được!"
Nàng còn chưa có ăn sáng đâu!
Tô Tiểu Tiểu thở hổn hển, đi đến trước mặt Tiểu Ngô Thị, khom lưng kiểm tra chân phải của nàng ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chỉ bị bầm tím một chút, không bị sao, có đi được không?"
Tiểu Ngô Thị rụt rè gật đầu, cúi người xuống nhặt củi trên mặt đất.
Nhìn thấy nàng ấy đi cà nhắc, Tô Tiểu Tiểu thở dài, giúp nàng ấy buộc củi lại, vác lên vai mình.
"Theo sau mau lên!"
Tiểu Ngô Thị ngơ ngác nhìn Tô Tiểu Tiểu, người đang cướp củi của nàng ấy, không dám trái lời.
Tô Tiểu Tiểu đặt củi trước cửa nhà nàng ấy rồi bỏ đi.
Bên kia, Tô Nhị Cẩu dẫn theo ba đứa nhỏ trở về với vẻ mặt rạng rỡ!
“Tỷ, bọn đệ về rồi!”
Tô Tiểu Tiểu cũng vừa về đến nhà: “Ơ? Sao chỉ có bốn người thôi? Phụ thân đâu?”
Tô Nhị Cẩu liếc thấy đống củi ở chân nàng, cau mày: “Tỷ, tỷ đi nhặt củi à? Loại việc này để đệ làm là được rồi! Tỷ đừng lên núi!”
“Ta muốn giảm cân.” Tô Tiểu Tiểu nói: “Đệ còn chưa nói phu thân đi đâu nữa đó?”
Tô Nhị Cẩu nói: “Ồ, phụ thân bị người ta gọi lên trấn rồi.”
……
Y quán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tô ca, mời qua đây.”
Một thiếu niên trẻ tuổi dẫn Tô Thừa lên lầu của trà thất: “Đao ca đang đợi ngài ở trong đó.”
Tô Thừa nhìn xung quanh, lẩm bẩm: “Sao lại đến chỗ này uống trà?”
Người thiếu niên trẻ tuổi cười cười, không nói gì.
Tô Thừa bước vào phòng.
Phòng tối om, mùi thuốc xoa bóp với thuốc trị thương nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Ông ấy không khỏi nhíu mày.
Trương Đao đang ngồi trên ghế gỗ đỏ, ánh sáng mờ ảo che đi sự yếu ớt, tái nhợt trên khuôn mặt hắn ta.
Hắn ta cười cười, mở miệng nói: “Tô ca thật là bận rộn, mấy năm rồi cũng không đến thăm tiểu đệ đây.”
Tô Thừa cười ha hả, bước nhanh tới, đang định ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Trương Đao, thì một tên tay sai đứng phía sau hắn ta lại giật mạnh chiếc ghế về phía sau.
Tô Thừa hơi nheo mắt lại.
Trương Đao nghiêm giọng nói: “Không biết phép tắc! Còn không mau cho Tô ca ngồi!”
“Dạ!” Tên tay sai đẩy chiếc ghế trở lại vị trí cũ.
Ra oai phủ đầu, là trò cũ rích của giang hồ.
Tô Thừa bình tĩnh ngồi xuống, cười hỏi Trương Đao: “Tiểu đệ hôm nay tìm ta có việc gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro