Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng
Đánh Nhau 3
Thiên Phương Phương
2024-10-01 08:56:42
"Một cái tát không thể vỗ ra tiếng, tại sao họ chỉ nhắm vào ngươi thôi vậy, ngươi hãy tự suy nghĩ lại xe, vấn đề của bản thân nằm ở đâu."
Những lời dạy dỗ mà Tô Tiểu Tiểu nghe được nhiều nhất khi còn bé chính là những câu đạo lý thế này, cho dù đó không phải là lỗi của nàng, bọn họ cũng không bao giờ chịu nghe nàng giải thích.
Một câu "Phải kỷ luật với bản thân, khoan dung với người khác" đã nhẹ nhàng che đậy sự áp đặt, bất công mà nàng phải chịu đựng.
Tô Tiểu Tiểu nhìn Tô lão phụ: "Phụ thân không trách con chuyện con về nhà mà không nói với phụ thân con đã đánh Trương Đao sao? Nếu con nói, hôm nay phụ thân sẽ không đi gặp hắn mà không chuẩn bị gì như vầy."
Tô Thừa khoát tay: "Con không chịu thiệt thòi là được rồi. Ta không đi gặp hắn ta, thì sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ tìm đến nhà, cũng như nhau thôi! Hơn nữa, con mới mười sáu tuổi, không phải sáu mươi tuổi! Tại sao phải suy nghĩ nhiều như vậy chứ?"
Hai mươi sáu tuổi, nàng tự nhủ trong lòng.
Thực ra, nàng có thể xử lý chuyện này rất chu đáo, nhưng nàng cũng không biết tại sao lại không nói trước.
Đó là một lọai tâm lý rất kì lạ, nàng không thể hình dung được.
Đang suy nghĩ, Tô Thừa lại lên tiếng: "À, hai đứa đến đây, ai trông mấy đứa nhỏ vậy?"
Tế tử bị ốm, không thể trông ba đứa nhỏ được.
Tất nhiên không thể trông cậy vào Vệ Đình được, bản thân tên đó còn không xuống giường được.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Con đã tìm người giúp."
Khoảng cách từ trấn trên đến thôn cũng không xa lắm, chỉ khoảng sáu bảy dặm, Tô Thừa bị trật chân, mặc dù ông ấy nói là ông ấy vẫn có thể đi được, nhưng Tô Tiểu Tiểu vẫn quyết định đi thuê một chiếc xe bò.
Chiếc xe bò được thuê từ thôn bên cạnh, hôm nay Lý lão đầu không ở đây.
Một nhà ba người ngồi ở trên xe bò, Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên hỏi: “Ngũ gia là ai?”
Vừa nãy bọn họ đánh nhau với đám người kia, nghe được có người hô to —— “Họ Tô kia, ngươi làm như vậy không sợ đắc tội với Ngũ gia sao? Đao ca chính là người của Ngũ gia!”
“Đúng vậy, Ngũ gia là ai?” Tô Nhị Cẩu cũng rất tò mò.
Vẻ mặt của Tô Thừa như không có việc gì, đáp: “Một tên côn đồ mà thôi, có chút thế lực ở phủ thành. Thời niên thiếu ta có tiếp xúc qua.”
“Nghe có vẻ rất lợi hại.” Tô Tiểu Tiểu nói.
Tô Thừa nói: “Con đừng nghe Trương Đao kia khoác lác, hắn ta không phải là người của Ngũ gia đâu!”
“Lỡ như hắn ta thật sự là người của Ngũ gia thì sao?” Tô Nhị Cẩu hỏi.
Tô Thừa hừ nói: “Chẳng sao cả! Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng! Hắn ta bị đánh thành bộ dạng kia, thế nào cũng phải nằm trên giường dưỡng thương vài tháng! Đợi đến lúc hắn ta khôi phục đi mách lẻo thì đã muộn rồi!”
Tô Nhị Cẩu nhỏ giọng hỏi: “Nếu chưa muộn thì sao?”
Tô Thừa vỗ vào đầu thằng nhóc một cái: “Rốt cuộc thì con đứng bên nào?”
Tô Nhị Cẩu bĩu môi.
Những lời dạy dỗ mà Tô Tiểu Tiểu nghe được nhiều nhất khi còn bé chính là những câu đạo lý thế này, cho dù đó không phải là lỗi của nàng, bọn họ cũng không bao giờ chịu nghe nàng giải thích.
Một câu "Phải kỷ luật với bản thân, khoan dung với người khác" đã nhẹ nhàng che đậy sự áp đặt, bất công mà nàng phải chịu đựng.
Tô Tiểu Tiểu nhìn Tô lão phụ: "Phụ thân không trách con chuyện con về nhà mà không nói với phụ thân con đã đánh Trương Đao sao? Nếu con nói, hôm nay phụ thân sẽ không đi gặp hắn mà không chuẩn bị gì như vầy."
Tô Thừa khoát tay: "Con không chịu thiệt thòi là được rồi. Ta không đi gặp hắn ta, thì sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ tìm đến nhà, cũng như nhau thôi! Hơn nữa, con mới mười sáu tuổi, không phải sáu mươi tuổi! Tại sao phải suy nghĩ nhiều như vậy chứ?"
Hai mươi sáu tuổi, nàng tự nhủ trong lòng.
Thực ra, nàng có thể xử lý chuyện này rất chu đáo, nhưng nàng cũng không biết tại sao lại không nói trước.
Đó là một lọai tâm lý rất kì lạ, nàng không thể hình dung được.
Đang suy nghĩ, Tô Thừa lại lên tiếng: "À, hai đứa đến đây, ai trông mấy đứa nhỏ vậy?"
Tế tử bị ốm, không thể trông ba đứa nhỏ được.
Tất nhiên không thể trông cậy vào Vệ Đình được, bản thân tên đó còn không xuống giường được.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Con đã tìm người giúp."
Khoảng cách từ trấn trên đến thôn cũng không xa lắm, chỉ khoảng sáu bảy dặm, Tô Thừa bị trật chân, mặc dù ông ấy nói là ông ấy vẫn có thể đi được, nhưng Tô Tiểu Tiểu vẫn quyết định đi thuê một chiếc xe bò.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiếc xe bò được thuê từ thôn bên cạnh, hôm nay Lý lão đầu không ở đây.
Một nhà ba người ngồi ở trên xe bò, Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên hỏi: “Ngũ gia là ai?”
Vừa nãy bọn họ đánh nhau với đám người kia, nghe được có người hô to —— “Họ Tô kia, ngươi làm như vậy không sợ đắc tội với Ngũ gia sao? Đao ca chính là người của Ngũ gia!”
“Đúng vậy, Ngũ gia là ai?” Tô Nhị Cẩu cũng rất tò mò.
Vẻ mặt của Tô Thừa như không có việc gì, đáp: “Một tên côn đồ mà thôi, có chút thế lực ở phủ thành. Thời niên thiếu ta có tiếp xúc qua.”
“Nghe có vẻ rất lợi hại.” Tô Tiểu Tiểu nói.
Tô Thừa nói: “Con đừng nghe Trương Đao kia khoác lác, hắn ta không phải là người của Ngũ gia đâu!”
“Lỡ như hắn ta thật sự là người của Ngũ gia thì sao?” Tô Nhị Cẩu hỏi.
Tô Thừa hừ nói: “Chẳng sao cả! Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng! Hắn ta bị đánh thành bộ dạng kia, thế nào cũng phải nằm trên giường dưỡng thương vài tháng! Đợi đến lúc hắn ta khôi phục đi mách lẻo thì đã muộn rồi!”
Tô Nhị Cẩu nhỏ giọng hỏi: “Nếu chưa muộn thì sao?”
Tô Thừa vỗ vào đầu thằng nhóc một cái: “Rốt cuộc thì con đứng bên nào?”
Tô Nhị Cẩu bĩu môi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro