Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng
Thân Thế 2
Thiên Phương Phương
2024-10-01 08:56:42
Tô Tiểu Tiểu kiểm tra vết thương của thằng nhóc, đi đến phòng của Vệ Đình lấy một lọ kim sang dược về, cẩn thận bôi lên vết thương của Tô Nhị Cẩu.
Thằng nhóc ăn ngay một cú đấm vào mặt, mặt mũi bầm dập, trên vai cũng có vài vết thương.
“Đau thì la lên.” Nàng nói.
Tô Nhị Cẩu cười ngây ngô: “Ha ha, không đau! Tỷ à!”
“Hả?” Tô Tiểu Tiểu tiếp tục bôi thuốc cho thằng nhóc.
Tô Nhị Cẩu như suy tư gì đó: “Đệ cảm thấy…… Sau khi tỷ ngã vỡ đầu, hình như thái độ của tỷ với đệ và Tô phụ hơn trước nhiều.”
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh hỏi: “Vậy sao?”
Tô Nhị Cẩu nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy! Nếu như là trước đây, tỷ sẽ không bao giờ mua quần áo cho đệ, cũng sẽ không cho bôi thuốc cho đệ như bây giờ…… Phụ thân nói rất đúng, nữ nhân có chồng sẽ thay đổi rất nhiều! Tỷ, sau này đệ sẽ đối xử với tỷ phu thật tốt!”
Liên quan gì đến Vệ Đình!
Tên kia ở nhà nàng, ăn của nàng, uống của nàng, nàng còn chưa nói gì, bây giờ còn giành công lao của nàng là sao!
“Không ngủ với hắn một bữa thì lỗ mất!”
“Tỷ, tỷ nói gì vậy?” Tô Nhị Cẩu không nghe rõ.
Tô Tiểu Tiểu vòng tay ôm ngực, kiêu ngạo: “Nhưng mà nhìn khuôn mặt sưng như đầu heo của hắn, ta không có hứng nổi.”
Tô Nhị Cẩu: Tỷ của ta lại phát bệnh…… nói gì ta cũng không hiểu.
……
Ban đêm, Tô Tiểu Tiểu tắm nước nóng xong, đắp chăn nằm trên giường.
Nàng không ngủ ngay mà bắt đầu suy nghĩ một vài chuyện.
Đầu tiên là tình cảnh trong nhà.
Năm lượng bạc lần trước đã tiêu gần xong rồi, toàn bộ của cải trong nhà chỉ còn lại món nợ 15 lượng bạc của Hà Đồng Sinh.
Nghe thì có vẻ nhiều, nhưng ngoại trừ bệnh nhân Vệ Đình kia, mọi người trong nhà đều ăn nhiều như vậy, nếu không có nguồn thu nhập, thì không bao lâu trong nhà sẽ không còn gì nữa.
“Xem ra, phải nghĩ biện pháp kiếm tiền thôi.”
Không cần phải trở nên giàu có, ít nhất phải thoát nghèo trước đã.
Một chuyện vô cùng quan trọng khác là vết thương trên tay của Tô lão phụ.
Vết thương cũ như vậy là loại khó chữa trị nhất.
Nhà thuốc của căn cứ là một trong những nhà thuốc lớn nhất của quân đội, bên trong có rất nhiều thuốc đặc hiệu mới được phát minh nghiên cứu.
Tiếc là lần trước nàng chỉ lấy một ít thuốc để cấp cứu cho Vệ Đình.
Nếu có thể lại đi vào đó một lần nữa thì tốt quá.
Tô Tiểu Tiểu ôm túi cấp cứu nhắm mắt lại.
Nhưng mà đêm nay, nàng không mơ thấy nhà thuốc của căn cứ, mà ngược lại, lại ngủ thẳng giấc đến hừng đông.
Tô Tiểu Tiểu hơi thất vọng.
“Chẳng lẽ người xuyên việt chỉ nhận được phúc lợi một lần thôi sao?”
Nếu biết trước như vậy, nàng đã lấy nhiều thuốc hơn rồi.
Nếu không thể trông cậy vào nhà thuốc, vậy thì chỉ có thể đi đến cửa tiệm thuốc trên trấn trên nhìn xem thử.
Nàng ăn mặc chỉnh tề, đi ra khỏi nhà.
Thằng nhóc ăn ngay một cú đấm vào mặt, mặt mũi bầm dập, trên vai cũng có vài vết thương.
“Đau thì la lên.” Nàng nói.
Tô Nhị Cẩu cười ngây ngô: “Ha ha, không đau! Tỷ à!”
“Hả?” Tô Tiểu Tiểu tiếp tục bôi thuốc cho thằng nhóc.
Tô Nhị Cẩu như suy tư gì đó: “Đệ cảm thấy…… Sau khi tỷ ngã vỡ đầu, hình như thái độ của tỷ với đệ và Tô phụ hơn trước nhiều.”
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh hỏi: “Vậy sao?”
Tô Nhị Cẩu nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy! Nếu như là trước đây, tỷ sẽ không bao giờ mua quần áo cho đệ, cũng sẽ không cho bôi thuốc cho đệ như bây giờ…… Phụ thân nói rất đúng, nữ nhân có chồng sẽ thay đổi rất nhiều! Tỷ, sau này đệ sẽ đối xử với tỷ phu thật tốt!”
Liên quan gì đến Vệ Đình!
Tên kia ở nhà nàng, ăn của nàng, uống của nàng, nàng còn chưa nói gì, bây giờ còn giành công lao của nàng là sao!
“Không ngủ với hắn một bữa thì lỗ mất!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tỷ, tỷ nói gì vậy?” Tô Nhị Cẩu không nghe rõ.
Tô Tiểu Tiểu vòng tay ôm ngực, kiêu ngạo: “Nhưng mà nhìn khuôn mặt sưng như đầu heo của hắn, ta không có hứng nổi.”
Tô Nhị Cẩu: Tỷ của ta lại phát bệnh…… nói gì ta cũng không hiểu.
……
Ban đêm, Tô Tiểu Tiểu tắm nước nóng xong, đắp chăn nằm trên giường.
Nàng không ngủ ngay mà bắt đầu suy nghĩ một vài chuyện.
Đầu tiên là tình cảnh trong nhà.
Năm lượng bạc lần trước đã tiêu gần xong rồi, toàn bộ của cải trong nhà chỉ còn lại món nợ 15 lượng bạc của Hà Đồng Sinh.
Nghe thì có vẻ nhiều, nhưng ngoại trừ bệnh nhân Vệ Đình kia, mọi người trong nhà đều ăn nhiều như vậy, nếu không có nguồn thu nhập, thì không bao lâu trong nhà sẽ không còn gì nữa.
“Xem ra, phải nghĩ biện pháp kiếm tiền thôi.”
Không cần phải trở nên giàu có, ít nhất phải thoát nghèo trước đã.
Một chuyện vô cùng quan trọng khác là vết thương trên tay của Tô lão phụ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vết thương cũ như vậy là loại khó chữa trị nhất.
Nhà thuốc của căn cứ là một trong những nhà thuốc lớn nhất của quân đội, bên trong có rất nhiều thuốc đặc hiệu mới được phát minh nghiên cứu.
Tiếc là lần trước nàng chỉ lấy một ít thuốc để cấp cứu cho Vệ Đình.
Nếu có thể lại đi vào đó một lần nữa thì tốt quá.
Tô Tiểu Tiểu ôm túi cấp cứu nhắm mắt lại.
Nhưng mà đêm nay, nàng không mơ thấy nhà thuốc của căn cứ, mà ngược lại, lại ngủ thẳng giấc đến hừng đông.
Tô Tiểu Tiểu hơi thất vọng.
“Chẳng lẽ người xuyên việt chỉ nhận được phúc lợi một lần thôi sao?”
Nếu biết trước như vậy, nàng đã lấy nhiều thuốc hơn rồi.
Nếu không thể trông cậy vào nhà thuốc, vậy thì chỉ có thể đi đến cửa tiệm thuốc trên trấn trên nhìn xem thử.
Nàng ăn mặc chỉnh tề, đi ra khỏi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro