Tướng Quân Phu Nhân Chọc Không Được- Trầm Uyển, Tống Hằng
Ai Nói Là Cho T...
2024-11-19 19:50:48
Đông Thần là quốc gia gần như lớn nhất trong mảnh đại lục này, cho nên hoàng thành này cũng hết sức phồn hoa náo nhiệt. Đường đi lát đá xanh rộng rãi sạch sẽ, hai bên đường phố ngoại trừ các cửa hàng tửu lâu mọc lên như rừng, còn có rất nhiều các hàng quán nhỏ bán đồ ăn thức uống cùng đồ chơi.
Cũng bởi vì là hoàng thành, phần lớn là quan to hiển hách ở trong thành cả, cho nên trên đường lớn, khắp nơi đều có thể thấy người mặc quần áo hoa lệ.
Trầm Uyển vẫn là lần đầu đi dạo đường phố cổ đại, cho nên nàng thấy vô cùng mới lạ, đôi mắt hết nhìn đông rồi lại nhìn tây không ngừng nghỉ. Người không biết còn nghĩ nàng là thôn phụ vừa vào hoàng thành nữa ấy chứ.
Mặc dù nàng là phu nhân trấn bắc tướng quân phủ vô cùng nổi tiếng bên ngoài, gần đây người trong hoàng thành cũng đều đang bàn tán không ngớt chuyện của nàng., nhưng bởi vì nàng hiếm khi ra ngoài nên dân chúng trong thành cũng không biết mặt nàng ra sao.
“Phu nhân muốn mua thứ gì không?” Thu Cúc đi theo sau lưng Trầm Uyển hỏi.
Phu nhân vừa ra đến đường lớn liền nhìn đông nhìn tây, đứng xem gian hàng này 1 chút, nhìn hàng bày bên kia 1 chút, nhưng cũng không thấy mua món nào. Cho nên nàng muốn hỏi 1 chút xem phu nhân muốn mua gì nàng có thể dẫn phu nhân đến đúng tiệm bán, dù sao nàng cũng quen thuộc hoàng thành hơn phu nhân mà.
Trầm Uyển xem xem mấy mẫu khăn thêu thùa bày bán, trả lời:” Ta muốn mua chút vải vóc, còn tính đến tiệm thuốc 1 chuyến nữa”.
“Phía trước có 1 tiệm bán vải may đồ, nô tỳ đưa phu nhân qua đó nhé!” Thu Cúc vừa nói vừa chỉ chỉ phía trước, tiệm bán vải phía trước vừa vặn gần đó cũng có tiệm thuốc.
Trầm Uyển ngẩng đầu nhìn hướng Thu Cúc chỉ 1 chút, sau đó gật đầu nói:” Được”. Nàng thấy cũng tới lúc rồi, cũng nên đi mua đồ nàng cần rồi.
Trầm Uyển theo Thu Cúc tiến vào cửa hàng vải, vừa bước vào thì tiểu nhị lanh lợi trong cửa hàng liền tiến lên đón tiếp.
“Phu nhân muốn tìm mua vải thế nào ạ?” Tiểu nhị kia hơi khom người, trên mặt là nụ cười cô cùng nhiệt tình.
Trầm Uyển nói:” Ta muốn tự mình xem trước 1 chút”.
Nàng đi mua đồ có 1 thói quen là không thích nhân viên cửa hàng giới thiệu hay đi theo.Nàng thích tự mình xem trước, nhìn trúng món gì thì cứ trực tiếp trả tiền rồi đi thôi.
“Được ạ, phu nhân người cứ tùy tiện xem, nếu cần gì thì cứ gọi ta nha”. Tiểu nhị kia cười nói xong, liền đi qua khách khác.
Trầm Uyển chậm rãi đi nhìn vải vóc bày biện trên giá hàng tinh tế.
“Màu sắc kiểu dáng cái này thế nào?” Trầm Uyển chỉ vào 1 xấp vải màu xanh lụa, hỏi Thu Cúc. Thu Cúc nhìn 1 chút gật đầu nói:” Màu sắc cũng dễ nhìn, hoa văn cũng đẹp, chỉ là màu này nếu như tiể thư mặc thì có hơi nhạt, hơi có vẻ người lớn 1 chút”.
Tiểu thư còn nhỏ mà! Mặc những màu sắc tươi sáng trẻ trung mới hợp, màu này cùng với hoa văn này không hợp với tiểu thư lắm.
Trầm Uyển vặn mi nói:” Ai nói mua cho nó?”
Thu Cúc đầu tiên là sững sờ, lập tức có chút chần chờ hỏi:” Phu nhân không phải mua vải may đồ cho tiểu thư sao?”
“Không phải”. Trầm Uyển lắc đầu nói:” Ta là mua vải may đồ cho ta mà”. Bởi vì nàng là 1 cô gái thế kỷ 21, nên thật sự không thể tiếp nhận nổi cái tủ quần áo kia của nguyên chủ được.
Phu nhân vậy mà cố tình mua vải may đồ cho chính mình ư? Thu Cúc cả kinh mở to mắt nhìn. Mỗi dịp cuối năm, lúc tướng quân được phát bổng lộc, đều sẽ được phát không ít vải vóc thượng hạng. Nhưng mà tất cả số vải vóc kia, phu nhân đều để may đồ cho tướng quân cùng tiểu thư thiếu gia thôi, chính mình thì không nỡ dùng.
Nàng vẫn luôn cảm thấy quần áo của phu nhân đã rất cũ kỹ rồi, cũng hết sức cổ lỗ, cũng từng khuyên phu nhân chuẩn bị cho chính mình thêm 2 bộ đồ mới, vậy nhưng phu nhân luôn nói đồ của mình đủ dùng rồi, đủ nhiều rồi. Vậy mà bây giờ, phu nhân lại có thể đi ra đây chọn mua vải để may đồ cho chính mình, không lẽ mắc chứng mất trí nhớ rồi phu nhân bỗng nhiên được khai thông sao.
“Phu nhân đúng là nên may mấy bộ đồ mới , cái này rất hợp với phu nhân đó”.
“Trầm Uyển nói:” Vậy thì lấy 1 xấp đi ha”
“Được ạ”. Thu Cúc lấy xấp vải từ trên giá hàng xuống cầm trong tay.
Sau đó Trầm Uyển lại chọn 1 xấp vải tơ lụa màu xanh nước biển cùng với 1 xấp lụa màu xanh nhạt
Sau khi chọn xong, Trầm Uyển liền đi đến quầy thanh toán, 3 xấp vải tổng cộng tiêu tốn hết 60 lượng bạc.
Thấy phu nhân trả tiền không có chút nào không nỡ, Thu Cúc nghĩ thầm, nếu là phu nhân trước khi mất trí nhớ, chi 2 lượng bạc mua vải cũng sợ là rất đau lòng a!
Tiểu nhị tiệm vải mang vải đi gói lại kĩ càng xong giao lại cho Thu Cúc, chủ tớ 2 người liền rời tiệm vải đi đến tiệm thuốc.
Tiệm thuốc đối diện hơi xéo với tiệm vải, tên là tiệm thuốc Tế Thế Đường, chủ tớ 2 người liền tiến vào.
“Phu nhân đi tiệm thuốc là mua dược liệu bồi bổ thân thể sao ạ?” Thu Cúc mang theo vải vóc vừa mua đi theo sau Trầm Uyển hỏi.
Trầm Uyển lắc đầu:” Không phải”
Nàng cũng không phải đến mua thuốc bồi bổ thân thể, mà là đến xem tiệm thuốc này có bán thuốc gì làm trắng da không. Cái thân thể này làn da vừa đen vừa vàng, những phương pháp dưỡng trắng đơn giản kia sợ là không có tác dụng nổi.
Chủ của Tế Thế Đường là 1 đại thần y có y thuật cao minh, cho nên trong tiệm có không ít người đến mua thuốc, cũng không ít người đến xem bệnh.
Bên trong tiệm có 1 gian phòng nhỏ, là nơi đại phu chẩn bệnh.
Trầm Uyển và Thu Cúc đến trước quầy bán thuốc, 1 dược đồng trắng trẻo đứng trong quầy mở miệng hỏi:” Hai vị muốn mua gì?”
Tiểu dược đồng kia không phải 13 thì 14 tuổi, trắng trẻo đẹp trai, Trầm Uyển không khỏi nhìn thêm vài lần.
“Xin hỏi ở đây có bán thuốc có khả năng làm trắng da hay không?” Trầm Uyển nhìn dược đồng hỏi.
Dược đồng nhìn mặt của Trầm Uyển 1 chút, cảm thấy đúng là nàng cần thuốc trắng da. Cái dạng da vừa đen lại vàng như vậy thì trong hoàng thành này cũng rất ít thấy.
“Có chứ, ông chủ của chúng tôi mấy ngày trước có nghiên cứu điều chế ra 1 loại thuốc làm trắng đẹp da, tên là bách hoa ngọc lộ hoàn. Chẳng những có tác dụng làm trắng đẹp da, sau khi ăn vào, toàn thân còn tỏa ra mùi thơm ngát nữa! Chỉ có điều...”
“Chỉ là cái gì?” Trầm Uyển truy hỏi.
Dược đồng kia cười nói:” Chỉ là giá tiền rất đắt, cỡ 500 lượng bạc 1 bình”
Vị phu nhân này ăn mặc cũng không cao quý gì, bách hoa ngọc lộ hoàn kia sợ là nàng mua không nổi.
500 lượng bạc Trầm Uyển cũng có, nhưng mà nếu bây giờ liền tiêu 1 lần hết sạch thì cũng không ổn lắm.
Cũng bởi vì là hoàng thành, phần lớn là quan to hiển hách ở trong thành cả, cho nên trên đường lớn, khắp nơi đều có thể thấy người mặc quần áo hoa lệ.
Trầm Uyển vẫn là lần đầu đi dạo đường phố cổ đại, cho nên nàng thấy vô cùng mới lạ, đôi mắt hết nhìn đông rồi lại nhìn tây không ngừng nghỉ. Người không biết còn nghĩ nàng là thôn phụ vừa vào hoàng thành nữa ấy chứ.
Mặc dù nàng là phu nhân trấn bắc tướng quân phủ vô cùng nổi tiếng bên ngoài, gần đây người trong hoàng thành cũng đều đang bàn tán không ngớt chuyện của nàng., nhưng bởi vì nàng hiếm khi ra ngoài nên dân chúng trong thành cũng không biết mặt nàng ra sao.
“Phu nhân muốn mua thứ gì không?” Thu Cúc đi theo sau lưng Trầm Uyển hỏi.
Phu nhân vừa ra đến đường lớn liền nhìn đông nhìn tây, đứng xem gian hàng này 1 chút, nhìn hàng bày bên kia 1 chút, nhưng cũng không thấy mua món nào. Cho nên nàng muốn hỏi 1 chút xem phu nhân muốn mua gì nàng có thể dẫn phu nhân đến đúng tiệm bán, dù sao nàng cũng quen thuộc hoàng thành hơn phu nhân mà.
Trầm Uyển xem xem mấy mẫu khăn thêu thùa bày bán, trả lời:” Ta muốn mua chút vải vóc, còn tính đến tiệm thuốc 1 chuyến nữa”.
“Phía trước có 1 tiệm bán vải may đồ, nô tỳ đưa phu nhân qua đó nhé!” Thu Cúc vừa nói vừa chỉ chỉ phía trước, tiệm bán vải phía trước vừa vặn gần đó cũng có tiệm thuốc.
Trầm Uyển ngẩng đầu nhìn hướng Thu Cúc chỉ 1 chút, sau đó gật đầu nói:” Được”. Nàng thấy cũng tới lúc rồi, cũng nên đi mua đồ nàng cần rồi.
Trầm Uyển theo Thu Cúc tiến vào cửa hàng vải, vừa bước vào thì tiểu nhị lanh lợi trong cửa hàng liền tiến lên đón tiếp.
“Phu nhân muốn tìm mua vải thế nào ạ?” Tiểu nhị kia hơi khom người, trên mặt là nụ cười cô cùng nhiệt tình.
Trầm Uyển nói:” Ta muốn tự mình xem trước 1 chút”.
Nàng đi mua đồ có 1 thói quen là không thích nhân viên cửa hàng giới thiệu hay đi theo.Nàng thích tự mình xem trước, nhìn trúng món gì thì cứ trực tiếp trả tiền rồi đi thôi.
“Được ạ, phu nhân người cứ tùy tiện xem, nếu cần gì thì cứ gọi ta nha”. Tiểu nhị kia cười nói xong, liền đi qua khách khác.
Trầm Uyển chậm rãi đi nhìn vải vóc bày biện trên giá hàng tinh tế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Màu sắc kiểu dáng cái này thế nào?” Trầm Uyển chỉ vào 1 xấp vải màu xanh lụa, hỏi Thu Cúc. Thu Cúc nhìn 1 chút gật đầu nói:” Màu sắc cũng dễ nhìn, hoa văn cũng đẹp, chỉ là màu này nếu như tiể thư mặc thì có hơi nhạt, hơi có vẻ người lớn 1 chút”.
Tiểu thư còn nhỏ mà! Mặc những màu sắc tươi sáng trẻ trung mới hợp, màu này cùng với hoa văn này không hợp với tiểu thư lắm.
Trầm Uyển vặn mi nói:” Ai nói mua cho nó?”
Thu Cúc đầu tiên là sững sờ, lập tức có chút chần chờ hỏi:” Phu nhân không phải mua vải may đồ cho tiểu thư sao?”
“Không phải”. Trầm Uyển lắc đầu nói:” Ta là mua vải may đồ cho ta mà”. Bởi vì nàng là 1 cô gái thế kỷ 21, nên thật sự không thể tiếp nhận nổi cái tủ quần áo kia của nguyên chủ được.
Phu nhân vậy mà cố tình mua vải may đồ cho chính mình ư? Thu Cúc cả kinh mở to mắt nhìn. Mỗi dịp cuối năm, lúc tướng quân được phát bổng lộc, đều sẽ được phát không ít vải vóc thượng hạng. Nhưng mà tất cả số vải vóc kia, phu nhân đều để may đồ cho tướng quân cùng tiểu thư thiếu gia thôi, chính mình thì không nỡ dùng.
Nàng vẫn luôn cảm thấy quần áo của phu nhân đã rất cũ kỹ rồi, cũng hết sức cổ lỗ, cũng từng khuyên phu nhân chuẩn bị cho chính mình thêm 2 bộ đồ mới, vậy nhưng phu nhân luôn nói đồ của mình đủ dùng rồi, đủ nhiều rồi. Vậy mà bây giờ, phu nhân lại có thể đi ra đây chọn mua vải để may đồ cho chính mình, không lẽ mắc chứng mất trí nhớ rồi phu nhân bỗng nhiên được khai thông sao.
“Phu nhân đúng là nên may mấy bộ đồ mới , cái này rất hợp với phu nhân đó”.
“Trầm Uyển nói:” Vậy thì lấy 1 xấp đi ha”
“Được ạ”. Thu Cúc lấy xấp vải từ trên giá hàng xuống cầm trong tay.
Sau đó Trầm Uyển lại chọn 1 xấp vải tơ lụa màu xanh nước biển cùng với 1 xấp lụa màu xanh nhạt
Sau khi chọn xong, Trầm Uyển liền đi đến quầy thanh toán, 3 xấp vải tổng cộng tiêu tốn hết 60 lượng bạc.
Thấy phu nhân trả tiền không có chút nào không nỡ, Thu Cúc nghĩ thầm, nếu là phu nhân trước khi mất trí nhớ, chi 2 lượng bạc mua vải cũng sợ là rất đau lòng a!
Tiểu nhị tiệm vải mang vải đi gói lại kĩ càng xong giao lại cho Thu Cúc, chủ tớ 2 người liền rời tiệm vải đi đến tiệm thuốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiệm thuốc đối diện hơi xéo với tiệm vải, tên là tiệm thuốc Tế Thế Đường, chủ tớ 2 người liền tiến vào.
“Phu nhân đi tiệm thuốc là mua dược liệu bồi bổ thân thể sao ạ?” Thu Cúc mang theo vải vóc vừa mua đi theo sau Trầm Uyển hỏi.
Trầm Uyển lắc đầu:” Không phải”
Nàng cũng không phải đến mua thuốc bồi bổ thân thể, mà là đến xem tiệm thuốc này có bán thuốc gì làm trắng da không. Cái thân thể này làn da vừa đen vừa vàng, những phương pháp dưỡng trắng đơn giản kia sợ là không có tác dụng nổi.
Chủ của Tế Thế Đường là 1 đại thần y có y thuật cao minh, cho nên trong tiệm có không ít người đến mua thuốc, cũng không ít người đến xem bệnh.
Bên trong tiệm có 1 gian phòng nhỏ, là nơi đại phu chẩn bệnh.
Trầm Uyển và Thu Cúc đến trước quầy bán thuốc, 1 dược đồng trắng trẻo đứng trong quầy mở miệng hỏi:” Hai vị muốn mua gì?”
Tiểu dược đồng kia không phải 13 thì 14 tuổi, trắng trẻo đẹp trai, Trầm Uyển không khỏi nhìn thêm vài lần.
“Xin hỏi ở đây có bán thuốc có khả năng làm trắng da hay không?” Trầm Uyển nhìn dược đồng hỏi.
Dược đồng nhìn mặt của Trầm Uyển 1 chút, cảm thấy đúng là nàng cần thuốc trắng da. Cái dạng da vừa đen lại vàng như vậy thì trong hoàng thành này cũng rất ít thấy.
“Có chứ, ông chủ của chúng tôi mấy ngày trước có nghiên cứu điều chế ra 1 loại thuốc làm trắng đẹp da, tên là bách hoa ngọc lộ hoàn. Chẳng những có tác dụng làm trắng đẹp da, sau khi ăn vào, toàn thân còn tỏa ra mùi thơm ngát nữa! Chỉ có điều...”
“Chỉ là cái gì?” Trầm Uyển truy hỏi.
Dược đồng kia cười nói:” Chỉ là giá tiền rất đắt, cỡ 500 lượng bạc 1 bình”
Vị phu nhân này ăn mặc cũng không cao quý gì, bách hoa ngọc lộ hoàn kia sợ là nàng mua không nổi.
500 lượng bạc Trầm Uyển cũng có, nhưng mà nếu bây giờ liền tiêu 1 lần hết sạch thì cũng không ổn lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro