Tướng Quân Phu Nhân Chọc Không Được- Trầm Uyển, Tống Hằng
Chương 11:Giữ Q...
2024-11-19 19:50:48
Ở Tống gia, cơm tối là tất cả mọi người đều đến viện của Lưu thi ăn chung. Cho nên, sắp đến giờ cơm tối thì Trầm Uyển liền đi đến viện của Lưu thị.
Trong lúc ăn tối, Lưu Tình Tuyết đối với Trầm Uyển vô cùng ân cần, không ngừng gắp thức ăn cho Trầm Uyển, còn hỏi nàng thức ăn có hợp khẩu vị hay không, 1 bộ tư thái là Tống gia gia chủ mẫu. 2 đứa bé thì khi gặp Trầm Uyển chỉ gọi 1 tiếng mẹ, sau đó cũng không nói chuyện gì với nàng nữa.
Ăn cơm xong, người 1 nhà ngồi trong sảnh hoa nhỏ cùng nói chuyện.Tống Hằng còn hỏi thăm việc học của Tống Tử Lăng 1 chút.
"Đúng rồi", Lâm Tình Tuyết đang ngồi nói đùa với Tống Tử Ngọc như chợt nhớ tới chuyện gì, nhìn Trầm Uyển hỏi:" Lúc trước tỷ tỷ vẫn luôn hôn mê, mẹ cùng phu quân mới giao phó cho ta quản lý việc nhà. Nhưng mà ta rốt cuộc vẫn còn trẻ người non dạ, làm việc không thỏa đáng bằng tỷ tỷ. Bây giờ tỷ tỷ đã tỉnh lại rồi, quyền quản lý trong nhà vẫn là nên giao lại cho tỷ tỷ rồi".
Trầm Uyển nâng mí mắt, không phải mấy nữ nhân hậu viện thường hay thích quản lý việc nhà sao? Lâm Tình Tuyết này sao lại còn giao ra chứ! Nói nói như vậy, nàng ta là đang lấy lui làm tiến sao?
Tống Tử Ngọc nhẹ kéo tay Lâm Tình Tuyết, dịu dàng nói:" Nhị nương khiêm tốn quá rồi, từ khi nhị nương quản lý việc nhà tới giờ, việc ăn mặc chi tiêu của chúng ta đều tốt hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần đó".
Con bé cũng không muốn mẹ nó quản lý nhà cửa nữa, không muốn quay lại như nửa năm trước không có đến 1 bộ quần áo mới, muốn được ăn ngon 1 chút thì phải chờ đến tết mới được ăn.
Lưu thị cũng tràn đầy đồng cảm, sau khi Tình Tuyết chấp chưởng nhà cửa, chuyện ăn mặc chi tiêu so với quá khứ đúng là tốt hơn nhiều, bà lão ta cũng được ăn nhiều thứ trước kia chua từng nếm qua.
Trầm Uyển nói:" Ta thân thể không được tốt, lại mắc chứng mất trí nhớ, có nhiều việc, nhiều người không nhớ được, ngươi đang chấp chưởng rất tốt, vậy thì cứ tiếp tục làm đi!"
Nàng cũng không có hứng thú chấp chưởng quản lý cái nhà này, quản toàn những chuyện nhỏ nhặt không đâu vào đâu.
Nghe vậy Tống Hằng nhìn Trầm Uyển 1 cái, thấy nàng yếu ớt bệnh tật, người lại gầy gò, không có tinh thần, liền mở miệng nói với Lâm Tình Tuyết:" Uyển nhi thân thể không khỏe, việc quản lý nàng vẫn nên tiếp tục đi a"
"Nếu đã vậy, Tình Tuyết cung kính không bằng tuân mệnh. Chỉ là, tỷ tỷ không có tinh lực quản lý nhà cửa, vậy tiền bạc của công vẫn xin tỷ tỷ cũng giao cho muội muội . Nếu không thì ta cho dù có khéo thế nào thì không bột đố gột nên hồ đó". Lâm Tình Tuyết vừa nói vừa cười khanh khách nhìn Trầm Uyển.
Nàng mặc dù là quản lý nhà, nhưng mà cũng chỉ là cầm lương hàng tháng của phu quân. Nàng lại tăng chi tiêu cho mẹ chồng và Tử Ngọc,Tử Lăng nữa, còn tăng tiền lương của người làm, cải thiện ăn mặc cả phủ từ chủ từ đến hạ nhân, 120 lượng bạc kia căn bản là không đủ, chính nàng đã bỏ tiền bù ra ngót nghét hơn 100 lượng rồi, cái này còn chưa tính nàng may quần áo mới cho Tử Lăng Tử Ngọc, còn mua thêm trang sức bạc nữa.
Nàng sở dĩ đem chuyện quản lý nhà giao cho Trầm Uyển, chính là muốn nàng ta mang tiền của công giao ra cho nàng. Bởi vì nàng biết rõ, coi như mình thật đem quyền quản lý giao lại cho Trầm Uyển thì nàng ta cũng không làm được với tình trạng như vậy.
Trầm Uyển bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đây mới chính là mục đích của nàng ta.
" Tiền bạc của công nào vậy?" Trầm Uyển ra vẻ không hiểu, quay đầu nhìn Thu Cúc đang đứng phía sau mình. Nàng hiện tại vẫn là 1 người mắc chứng mất trí nhớ, đương nhiên sẽ không biết gì hết .Nha đầu này rất trung thành với nguyên chủ, hẳn là sẽ không đển số tiền nguyên chủ kì công khổ sở tích góp được rơi vào tay người khác đâu.
Thu Cúc đi đến bên người nàng, mím miệng nhỏ giọng nói:" Tiền của công làm gì còn cái gì a! Lương tháng của tướng quân, phu nhân phải tính toán tỉ mỉ, mới miễn cưỡng đủ tiêu xài cho cả phủ, không có dư chút nào. Ngược lại là tiền tiêu riêng của phu nhân hàng tháng thì còn 1 ít, đoán chừng khoảng 20 lượng"
Thu Cúc cũng xem như là nha đầu cận thân của Trầm Uyển, đương nhiên sẽ biết chủ tử mình có tích góp được chút bạc. Mặc dù không nhiều, nhưng mà cũng có chừng 300 đến 500 lượng. Nhưng mà số bạc kia là chủ tử tính toán tỉ mỉ, nhịn ăn nhịn mặc, không tiêu ra ngoài. Nàng không muốn số bạc kia không không đem giao cho Lâm Tình Tuyết, nên liền bịa chút chuyện.
"Vậy đợi 1 lát ta trở về rồi sẽ để Thu Cúc đem 20 lượng kia đưa cho ngươi là được rồi chứ?" Trầm Uyển nhìn Lâm Tình Tuyết chân thành nói.
Lâm Tình Tuyết mặt có chút không kềm được, nàng lắc đầu cười yếu ớt nói:" Không cần đâu, nếu là tiền tiêu hàng tháng của tỷ tỷ thì tỷ hãy giữ lại cho mình tiêu đi. Chỉ là không biết tỷ tỷ lúc trước thường ngày có làm sổ sách chi tiêu không vậy a?". 1 cái phủ trấn bắc tướng quân lớn như vậy, nàng cũng không tin 1 chút tài sản cũng không có chứ.
"Uyển nhi không biết chữ mà làm sao có sổ sách được?" Tống Hằng mặt không đổi sắc đáp:" Trong phủ không có nguồn thu khác, tiêu xài toàn bộ đều dựa vào lương bổng hàng tháng của ta, tài sản tích trữ không có gì cũng rất là bình thường"
Tống Hằng cũng đã nói như vậy, Lâm Tình Tuyết đành phải coi như không có gì nữa. Chỉ là trong lòng nàng lại rỉ máu a. Mỗi tháng chi tiêu chỉ dựa vào 120 lượng bạc kia, mà cả phủ tướng quân ăn mặc tiêu xài, nàng không biết là bấy nhiêu bạc làm sao đủ thấm đây!
Lưu thị lớn tuổi rồi, ngồi 1 lát đã bắt đầu thấy mệt rã rời, nên cả bọ Trầm Uyển cũng đứng dậy rời đi.
Ra khỏi viện, Tống Tử Ngọc cùng Tống Tử Lăng liền bỏ đi trước.
Lâm Tình Tuyết thấy Tống Hằng không có nói là đêm nay sẽ ở lại chỗ nào, liền có chút thẹn thùng nói với hắn:" Phu quân, để ta sai người chuẩn bị nước nóng cho chàng tắm nha".
Lời này chính là ngầm nói đêm nay chàng đến chỗ ta ngủ đi đó.
Trầm Uyển nghe thấy thì trong lòng chậc chậc 2 tiếng, liền nhấc chân bước về Thu Thạch viện của mình.
"Hôm nay ta ở lại viện Thu Thạch nghỉ". Tống Hằng nói xong, nhìn cũng không nhìn Lưu Tình Tuyết 1 cái, đã nhanh chân đuổi theo Trầm Uyển.
Lâm Tình Tuyết nhìn bóng lưng 3 người rời đi, nghiến răng đến sắp nát cả ra. Ả tiện nhân vừa già vừa xâu như vậy, rốt cuộc thì có cái gì tốt chứ? Phu quân vậy mà lại đến viện của ả ngủ lại mà không phải đến chỗ mình.
Đêm đã khuya, Trầm Uyển tắm rửa xong, mặc quần áo bên trong màu trắng, nằm phía trong của cái giường. Bên kia tấm vách ngăn thỉnh thoảng truyền ra tiếng nước.
Mặc dù Tống móng heo hôm nay muốn ngủ chung vơi nàng, nhưng mà nàng không lo lắng chút nào. Đối với 1 cái thân thể dạng này, Tống Hằng mà còn có hứng thú thì nàng cũng bái phục hắn sát đất. Dù vậy thì nàng cũng có chút chán ghét. bởi vì nàng không quen ngủ chung với người lạ. Đương nhiên, cũng không phải chỉ có nàng không thấy quen, phàm là người độc thân thì cũng sẽ không quen thôi.
Có tiểu mỹ nữ nũng nịu để ngủ chung lại không ngủ, lại muốn ngủ chung với mình, Tống Hằng này nếu không phải đầu óc có vấn đề thì chắc là sợ người ta nói hắn là đàn ông bạc tình, có mới quên cũ rồi.
Trong lúc ăn tối, Lưu Tình Tuyết đối với Trầm Uyển vô cùng ân cần, không ngừng gắp thức ăn cho Trầm Uyển, còn hỏi nàng thức ăn có hợp khẩu vị hay không, 1 bộ tư thái là Tống gia gia chủ mẫu. 2 đứa bé thì khi gặp Trầm Uyển chỉ gọi 1 tiếng mẹ, sau đó cũng không nói chuyện gì với nàng nữa.
Ăn cơm xong, người 1 nhà ngồi trong sảnh hoa nhỏ cùng nói chuyện.Tống Hằng còn hỏi thăm việc học của Tống Tử Lăng 1 chút.
"Đúng rồi", Lâm Tình Tuyết đang ngồi nói đùa với Tống Tử Ngọc như chợt nhớ tới chuyện gì, nhìn Trầm Uyển hỏi:" Lúc trước tỷ tỷ vẫn luôn hôn mê, mẹ cùng phu quân mới giao phó cho ta quản lý việc nhà. Nhưng mà ta rốt cuộc vẫn còn trẻ người non dạ, làm việc không thỏa đáng bằng tỷ tỷ. Bây giờ tỷ tỷ đã tỉnh lại rồi, quyền quản lý trong nhà vẫn là nên giao lại cho tỷ tỷ rồi".
Trầm Uyển nâng mí mắt, không phải mấy nữ nhân hậu viện thường hay thích quản lý việc nhà sao? Lâm Tình Tuyết này sao lại còn giao ra chứ! Nói nói như vậy, nàng ta là đang lấy lui làm tiến sao?
Tống Tử Ngọc nhẹ kéo tay Lâm Tình Tuyết, dịu dàng nói:" Nhị nương khiêm tốn quá rồi, từ khi nhị nương quản lý việc nhà tới giờ, việc ăn mặc chi tiêu của chúng ta đều tốt hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần đó".
Con bé cũng không muốn mẹ nó quản lý nhà cửa nữa, không muốn quay lại như nửa năm trước không có đến 1 bộ quần áo mới, muốn được ăn ngon 1 chút thì phải chờ đến tết mới được ăn.
Lưu thị cũng tràn đầy đồng cảm, sau khi Tình Tuyết chấp chưởng nhà cửa, chuyện ăn mặc chi tiêu so với quá khứ đúng là tốt hơn nhiều, bà lão ta cũng được ăn nhiều thứ trước kia chua từng nếm qua.
Trầm Uyển nói:" Ta thân thể không được tốt, lại mắc chứng mất trí nhớ, có nhiều việc, nhiều người không nhớ được, ngươi đang chấp chưởng rất tốt, vậy thì cứ tiếp tục làm đi!"
Nàng cũng không có hứng thú chấp chưởng quản lý cái nhà này, quản toàn những chuyện nhỏ nhặt không đâu vào đâu.
Nghe vậy Tống Hằng nhìn Trầm Uyển 1 cái, thấy nàng yếu ớt bệnh tật, người lại gầy gò, không có tinh thần, liền mở miệng nói với Lâm Tình Tuyết:" Uyển nhi thân thể không khỏe, việc quản lý nàng vẫn nên tiếp tục đi a"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu đã vậy, Tình Tuyết cung kính không bằng tuân mệnh. Chỉ là, tỷ tỷ không có tinh lực quản lý nhà cửa, vậy tiền bạc của công vẫn xin tỷ tỷ cũng giao cho muội muội . Nếu không thì ta cho dù có khéo thế nào thì không bột đố gột nên hồ đó". Lâm Tình Tuyết vừa nói vừa cười khanh khách nhìn Trầm Uyển.
Nàng mặc dù là quản lý nhà, nhưng mà cũng chỉ là cầm lương hàng tháng của phu quân. Nàng lại tăng chi tiêu cho mẹ chồng và Tử Ngọc,Tử Lăng nữa, còn tăng tiền lương của người làm, cải thiện ăn mặc cả phủ từ chủ từ đến hạ nhân, 120 lượng bạc kia căn bản là không đủ, chính nàng đã bỏ tiền bù ra ngót nghét hơn 100 lượng rồi, cái này còn chưa tính nàng may quần áo mới cho Tử Lăng Tử Ngọc, còn mua thêm trang sức bạc nữa.
Nàng sở dĩ đem chuyện quản lý nhà giao cho Trầm Uyển, chính là muốn nàng ta mang tiền của công giao ra cho nàng. Bởi vì nàng biết rõ, coi như mình thật đem quyền quản lý giao lại cho Trầm Uyển thì nàng ta cũng không làm được với tình trạng như vậy.
Trầm Uyển bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đây mới chính là mục đích của nàng ta.
" Tiền bạc của công nào vậy?" Trầm Uyển ra vẻ không hiểu, quay đầu nhìn Thu Cúc đang đứng phía sau mình. Nàng hiện tại vẫn là 1 người mắc chứng mất trí nhớ, đương nhiên sẽ không biết gì hết .Nha đầu này rất trung thành với nguyên chủ, hẳn là sẽ không đển số tiền nguyên chủ kì công khổ sở tích góp được rơi vào tay người khác đâu.
Thu Cúc đi đến bên người nàng, mím miệng nhỏ giọng nói:" Tiền của công làm gì còn cái gì a! Lương tháng của tướng quân, phu nhân phải tính toán tỉ mỉ, mới miễn cưỡng đủ tiêu xài cho cả phủ, không có dư chút nào. Ngược lại là tiền tiêu riêng của phu nhân hàng tháng thì còn 1 ít, đoán chừng khoảng 20 lượng"
Thu Cúc cũng xem như là nha đầu cận thân của Trầm Uyển, đương nhiên sẽ biết chủ tử mình có tích góp được chút bạc. Mặc dù không nhiều, nhưng mà cũng có chừng 300 đến 500 lượng. Nhưng mà số bạc kia là chủ tử tính toán tỉ mỉ, nhịn ăn nhịn mặc, không tiêu ra ngoài. Nàng không muốn số bạc kia không không đem giao cho Lâm Tình Tuyết, nên liền bịa chút chuyện.
"Vậy đợi 1 lát ta trở về rồi sẽ để Thu Cúc đem 20 lượng kia đưa cho ngươi là được rồi chứ?" Trầm Uyển nhìn Lâm Tình Tuyết chân thành nói.
Lâm Tình Tuyết mặt có chút không kềm được, nàng lắc đầu cười yếu ớt nói:" Không cần đâu, nếu là tiền tiêu hàng tháng của tỷ tỷ thì tỷ hãy giữ lại cho mình tiêu đi. Chỉ là không biết tỷ tỷ lúc trước thường ngày có làm sổ sách chi tiêu không vậy a?". 1 cái phủ trấn bắc tướng quân lớn như vậy, nàng cũng không tin 1 chút tài sản cũng không có chứ.
"Uyển nhi không biết chữ mà làm sao có sổ sách được?" Tống Hằng mặt không đổi sắc đáp:" Trong phủ không có nguồn thu khác, tiêu xài toàn bộ đều dựa vào lương bổng hàng tháng của ta, tài sản tích trữ không có gì cũng rất là bình thường"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Hằng cũng đã nói như vậy, Lâm Tình Tuyết đành phải coi như không có gì nữa. Chỉ là trong lòng nàng lại rỉ máu a. Mỗi tháng chi tiêu chỉ dựa vào 120 lượng bạc kia, mà cả phủ tướng quân ăn mặc tiêu xài, nàng không biết là bấy nhiêu bạc làm sao đủ thấm đây!
Lưu thị lớn tuổi rồi, ngồi 1 lát đã bắt đầu thấy mệt rã rời, nên cả bọ Trầm Uyển cũng đứng dậy rời đi.
Ra khỏi viện, Tống Tử Ngọc cùng Tống Tử Lăng liền bỏ đi trước.
Lâm Tình Tuyết thấy Tống Hằng không có nói là đêm nay sẽ ở lại chỗ nào, liền có chút thẹn thùng nói với hắn:" Phu quân, để ta sai người chuẩn bị nước nóng cho chàng tắm nha".
Lời này chính là ngầm nói đêm nay chàng đến chỗ ta ngủ đi đó.
Trầm Uyển nghe thấy thì trong lòng chậc chậc 2 tiếng, liền nhấc chân bước về Thu Thạch viện của mình.
"Hôm nay ta ở lại viện Thu Thạch nghỉ". Tống Hằng nói xong, nhìn cũng không nhìn Lưu Tình Tuyết 1 cái, đã nhanh chân đuổi theo Trầm Uyển.
Lâm Tình Tuyết nhìn bóng lưng 3 người rời đi, nghiến răng đến sắp nát cả ra. Ả tiện nhân vừa già vừa xâu như vậy, rốt cuộc thì có cái gì tốt chứ? Phu quân vậy mà lại đến viện của ả ngủ lại mà không phải đến chỗ mình.
Đêm đã khuya, Trầm Uyển tắm rửa xong, mặc quần áo bên trong màu trắng, nằm phía trong của cái giường. Bên kia tấm vách ngăn thỉnh thoảng truyền ra tiếng nước.
Mặc dù Tống móng heo hôm nay muốn ngủ chung vơi nàng, nhưng mà nàng không lo lắng chút nào. Đối với 1 cái thân thể dạng này, Tống Hằng mà còn có hứng thú thì nàng cũng bái phục hắn sát đất. Dù vậy thì nàng cũng có chút chán ghét. bởi vì nàng không quen ngủ chung với người lạ. Đương nhiên, cũng không phải chỉ có nàng không thấy quen, phàm là người độc thân thì cũng sẽ không quen thôi.
Có tiểu mỹ nữ nũng nịu để ngủ chung lại không ngủ, lại muốn ngủ chung với mình, Tống Hằng này nếu không phải đầu óc có vấn đề thì chắc là sợ người ta nói hắn là đàn ông bạc tình, có mới quên cũ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro