Tướng Quân Phu Nhân Chọc Không Được- Trầm Uyển, Tống Hằng
Hai Con Bạch Nh...
2024-11-19 19:50:48
“Tỷ tỷ, ngươi có thể tỉnh lại thật tốt qua rồi, những ngày này ta và phu quân thật lo lắng cho ngươi lắm”. Lâm Tình Tuyết nhìn Trầm Uyển nói, 1 bộ hết sức vui mừng.
Trầm Uyển này thật đúng là mạng lớn, ngự y đều nói nàng ta có khả năng sẽ không bao giờ tỉnh lại, không nghĩ tới vậy mà nàng ta còn tỉnh lại được.
Trầm Uyển ngẩng đầu, nhàn nhạt quét nhìn nàng ta 1 cái, cũng không nói chuyện, nàng hiện tại không có sức lực, cũng không muốn mở miệng. Hơn nữa, nàng cũng không có ký ức của nguyên chủ, cũng chưa nghĩ ra làm sao ứng phó với bọn họ.
Thấy Trầm Uyển không nói lời nào, Lâm Tình Tuyết cắn môi, hốc mắt ửng đỏ nói:” Tỷ tỷ sao lại không để ý tới ta vậy? Có phải trong lòng tỷ còn oán hận ta không?
Trầm Uyển liếc mắt không che dấu chút nào, nàng ta là muốn lý lẽ ai vậy?
“Mẹ, mẹ tại sao lại như vậy chứ! Nhị nương nói chuyện với mẹ mà mẹ làm sao lại không để ý tới vậy? Tống Tử Ngọc thấy bộ dáng ủy khuất của nhị nương, liền nhịn không được xoắn đôi lông mày nói.
Mẹ nàng có thể tỉnh lại, nàng kỳ thật vẫn là rất vui mừng, nhưng mà nàng chỉ thấy không chấp nhận được là thái độ của mẹ đối với nhị nương thôi. Những ngày mẹ hôn mê bất tỉnh này, nhị nương chẳng những không có oán hận mẹ đã tự sát là chuyện xui xẻo trong ngày đại hôn, ngược lại là 10 phần thương tâm, sợ mẹ thật sự không tỉnh lại.Hơn nữa nhị nương còn nói, nếu mẹ thật sự không tỉnh lại nũa, thì nàng chính là mẹ ruột của mình và Tử Lăng, sẽ nuôi dưỡng bọn mình trưởng thành thật tốt . Vậy mà mẹ mình thì sao? Vừa mới tỉnh lại đã có thái độ như vậy đối với nhị nương rồi, thật là khiến cho người ta tức giận mà.
Trầm Uyển ghé mắt nhìn tiểu nha đầu đang nói chuyện, đây chính là con gái của nguyên chủ rồi, dáng dấp cũng rất xinh đẹp đáng yêu a, nhưng mà nói chuyện hết sức chán ghét như vậy với mẹ mình. Ngược lại gọi nhị nương nhị nương rất tình cảm sao? Xem ra tiểu nha đầu này thích nhị nương kia hơn cả mẹ mình rồi! Vào phòng cũng không hỏi han tình hình mẹ của mình, nhưng lại lên tiếng chỉ trích vì nàng không để ý tới vợ nhỏ này/
“Tử Ngọc, con nói chuyện kiểu gì vậy?”Tống Hằng xụ mặt, nhìn con gái có chút nghiêm khắc nói. Con cái làm thế nào có thể nói chuyện với mẹ ruột của mình như vậy chứ.
“Con...” Tống Tử Ngọc ha to miệng, nhìn thấy vẻ mặt kia của cha, lại đem miệng ngậm lại.
“Phu quân chàng đừng mắng Tử Ngọc, đều là ta sai, nếu không phải ta gả cho chàng, tỷ tỷ cũng không nhảy cầu tự vẫn. Cho nên, tỷ tỷ trong lòng oán hận ta, không để ý đến ta cũng là bình thường thôi”. Lâm Tình Tuyết hơi hơi cúi đầu, bờ môi cũng run nhè nhẹ, 1 bộ dáng khổ sở ủy khuất.
“Nhị nương”. Tống Tử Ngọc đi đến bên người Lâm Tình Tuyết, kéo tay của nàng nói:”Người không có sai”. Sai là mẹ của nàng cơ.
Tống Tử Lăng cũng đi đến bên cạnh Lâm Tình Tuyết nói:” Tỷ tỷ nói rất đúng, nhị nương người không có sai, là mẹ ta quá hẹp hòi, quá ghen tỵ thôi”.
“Ngươi cái đứa nhỏ này sao lại nói như vậy hả?”. Lưu thị chỉ nhẹ vào trán đứa cháu trai quý giá của bà , nó nói như vậy là làm cho mẹ của nó đau lòng lắm a! Vốn là đứa nhỏ Uyển nhi này làm chuyện ngốc nghếch mới tỉnh lại, lại nghe mấy lời này của nó, nghĩ không thông nữa thì làm sao bây giờ chứ?
Tống Tử Lăng ngẩng đầu, phồng má lẩm bẩm:” Đâu có có mình con nói như vậy đâu chứ, tất cả mọi người đều nói như vậy mà”.
“Tống Tử Lăng, ngươi đi ra bên ngoài quỳ đó cho lão tử”. Tống Hằng quanh người tỏa ra hơi lạnh, lời nói của đứa nhỏ này cũng quá là tổn thương lòng Uyển nhi rồi. Người khác có thể nói Uyển nhi như vậy, nhưng mà bọ nó là con cái lại không thể nói như vậy.
“Nhị nương”. Tống Tử Lăng bị cha dọa cho sợ, ôm lấy chân Lâm Tình Tuyết để cầu cứu với nàng.
“Đừng sợ...” Lâm Tình Tuyết ôn nhu vỗ vỗ Tống Tử Lăng, nhìn Tống Hằng nói:” Phu quân, Tử Lăng còn nhỏ không hiểu chuyện, chàng tạm tha cho nó lần này đi, vạn nhất quỳ hỏng thì phải làm sao bây giờ?”
“Nhỏ sao? Nó cũng đã 9 tuổi rồi , không còn nhỏ nữa”. Tống Hằng lạnh nhìn con trai nói:” Chịu 20 gậy hoặc đi ra ngoài quỳ, con tự chọn đi. Hôm nay ai nói giúp nó đều không được”.
Tống Tử Lăng giương mắt nhìn Lâm Tình Tuyết 1 chút, thấy nàng lắc đầu với mình, 1 bộ nàng cũng không có cách nào cả. Liền quay đầu nhìn về phía mẹ ruột của mình đang nằm trên giường.
“Mẹ, con không muốn quỳ, cũng không muốn ăn gậy đâu”. Cha rất nghe lời mẹ, nếu mẹ xin cho , cha chắc sẽ không phạt nó nữa.
Bây giờ mới nhớ tới mẹ ruột, Muộn rồi! Trầm Uyển không nói, trực tiếp lựa chọn nhắm mắt lại. Nguyên chủ này, nếu là làm mẹ kiểu cực kỳ không đúng cách, thì chính là nuôi ra 2 con bạch nhãn lang( ý chỉ vong ơn).
Tống Hằng nghiêm nghị nói:” Ra ngoài quỳ ngay, đừng để ta động thủ”
Tống Tử Lăng bị dọa đến giựt mình 1 cái, oán trách liếc 1 mắt nhìn mẹ hắn, bặm môi bât đắc dĩ đi ra ngoài cửa quỳ. Mẹ hắn thật đúng là không bằng 1 nửa nhị nương, nhị nương còn biết xin tha cho hắn, vậy mà mẹ hắn thì sao. 1 phản ứng cũng không có.
Không bao lâu , Thu Cúc liền bưng 1 bát cháo nhừ dinh duõng trở về, nhìn thấy Tống Tử Lăng quỳ gối bên ngoài, nàng còn ngây ra 1 lúc, tiểu thiếu gia này, đang yên đang lành sao lại quỳ bên ngoài vậy?
Thu Cúc bưng cháo vào, Tống Hằng liền lót gối kê đầu cho Trầm Uyển, đỡ nàng ngồi dậy dựa vào, Tiếp đó liền bắt đàu đút cháo cho nàng, vốn là Lâm Tình Tuyết muốn làm thay, nhưng bị Tống Hằng cự tuyệt.
Nhìn Tống Hằng 10 phần ôn nhu đút cháo cho Trầm Uyển, Lâm Tình Tuyết siết chặt tay bên trong tay áo. Nàng thật không hiểu, con tiện nhân này, vừa già vừa xấu, lại vô tài vô đức, vì sao phu quân lại đối tốt với ả như vậy chứ. Nữ nhân như vậy, cả nàng còn không muốn nhìn nhiều. Hơn nữa, cũng vì chuyện của ả nữ nhân này mà nàng và phu quân cho đến nay còn chưa thể động phòng. Đêm thành thân đó, nàng còn đang mặc quần áo vừa nằm xuống, bên ngoài liền vang lên tiếng la có người rơi xuống nước, phu quân liền mặc quần áo vào ra ngoài xem là có chuyện gì xảy ra. Sau đó phu quân cũng không trở lại phòng nàng, từ đó đến nay, đêm nào phu quân cũng đến viện này trông chừng ả nữ nhân này.
Nếu không phải chuyện xấu của ả tiện nhân này, nàng nói không chừng đã mang thai 1 đứa con luôn rồi.
Trầm Uyển này thật đúng là mạng lớn, ngự y đều nói nàng ta có khả năng sẽ không bao giờ tỉnh lại, không nghĩ tới vậy mà nàng ta còn tỉnh lại được.
Trầm Uyển ngẩng đầu, nhàn nhạt quét nhìn nàng ta 1 cái, cũng không nói chuyện, nàng hiện tại không có sức lực, cũng không muốn mở miệng. Hơn nữa, nàng cũng không có ký ức của nguyên chủ, cũng chưa nghĩ ra làm sao ứng phó với bọn họ.
Thấy Trầm Uyển không nói lời nào, Lâm Tình Tuyết cắn môi, hốc mắt ửng đỏ nói:” Tỷ tỷ sao lại không để ý tới ta vậy? Có phải trong lòng tỷ còn oán hận ta không?
Trầm Uyển liếc mắt không che dấu chút nào, nàng ta là muốn lý lẽ ai vậy?
“Mẹ, mẹ tại sao lại như vậy chứ! Nhị nương nói chuyện với mẹ mà mẹ làm sao lại không để ý tới vậy? Tống Tử Ngọc thấy bộ dáng ủy khuất của nhị nương, liền nhịn không được xoắn đôi lông mày nói.
Mẹ nàng có thể tỉnh lại, nàng kỳ thật vẫn là rất vui mừng, nhưng mà nàng chỉ thấy không chấp nhận được là thái độ của mẹ đối với nhị nương thôi. Những ngày mẹ hôn mê bất tỉnh này, nhị nương chẳng những không có oán hận mẹ đã tự sát là chuyện xui xẻo trong ngày đại hôn, ngược lại là 10 phần thương tâm, sợ mẹ thật sự không tỉnh lại.Hơn nữa nhị nương còn nói, nếu mẹ thật sự không tỉnh lại nũa, thì nàng chính là mẹ ruột của mình và Tử Lăng, sẽ nuôi dưỡng bọn mình trưởng thành thật tốt . Vậy mà mẹ mình thì sao? Vừa mới tỉnh lại đã có thái độ như vậy đối với nhị nương rồi, thật là khiến cho người ta tức giận mà.
Trầm Uyển ghé mắt nhìn tiểu nha đầu đang nói chuyện, đây chính là con gái của nguyên chủ rồi, dáng dấp cũng rất xinh đẹp đáng yêu a, nhưng mà nói chuyện hết sức chán ghét như vậy với mẹ mình. Ngược lại gọi nhị nương nhị nương rất tình cảm sao? Xem ra tiểu nha đầu này thích nhị nương kia hơn cả mẹ mình rồi! Vào phòng cũng không hỏi han tình hình mẹ của mình, nhưng lại lên tiếng chỉ trích vì nàng không để ý tới vợ nhỏ này/
“Tử Ngọc, con nói chuyện kiểu gì vậy?”Tống Hằng xụ mặt, nhìn con gái có chút nghiêm khắc nói. Con cái làm thế nào có thể nói chuyện với mẹ ruột của mình như vậy chứ.
“Con...” Tống Tử Ngọc ha to miệng, nhìn thấy vẻ mặt kia của cha, lại đem miệng ngậm lại.
“Phu quân chàng đừng mắng Tử Ngọc, đều là ta sai, nếu không phải ta gả cho chàng, tỷ tỷ cũng không nhảy cầu tự vẫn. Cho nên, tỷ tỷ trong lòng oán hận ta, không để ý đến ta cũng là bình thường thôi”. Lâm Tình Tuyết hơi hơi cúi đầu, bờ môi cũng run nhè nhẹ, 1 bộ dáng khổ sở ủy khuất.
“Nhị nương”. Tống Tử Ngọc đi đến bên người Lâm Tình Tuyết, kéo tay của nàng nói:”Người không có sai”. Sai là mẹ của nàng cơ.
Tống Tử Lăng cũng đi đến bên cạnh Lâm Tình Tuyết nói:” Tỷ tỷ nói rất đúng, nhị nương người không có sai, là mẹ ta quá hẹp hòi, quá ghen tỵ thôi”.
“Ngươi cái đứa nhỏ này sao lại nói như vậy hả?”. Lưu thị chỉ nhẹ vào trán đứa cháu trai quý giá của bà , nó nói như vậy là làm cho mẹ của nó đau lòng lắm a! Vốn là đứa nhỏ Uyển nhi này làm chuyện ngốc nghếch mới tỉnh lại, lại nghe mấy lời này của nó, nghĩ không thông nữa thì làm sao bây giờ chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Tử Lăng ngẩng đầu, phồng má lẩm bẩm:” Đâu có có mình con nói như vậy đâu chứ, tất cả mọi người đều nói như vậy mà”.
“Tống Tử Lăng, ngươi đi ra bên ngoài quỳ đó cho lão tử”. Tống Hằng quanh người tỏa ra hơi lạnh, lời nói của đứa nhỏ này cũng quá là tổn thương lòng Uyển nhi rồi. Người khác có thể nói Uyển nhi như vậy, nhưng mà bọ nó là con cái lại không thể nói như vậy.
“Nhị nương”. Tống Tử Lăng bị cha dọa cho sợ, ôm lấy chân Lâm Tình Tuyết để cầu cứu với nàng.
“Đừng sợ...” Lâm Tình Tuyết ôn nhu vỗ vỗ Tống Tử Lăng, nhìn Tống Hằng nói:” Phu quân, Tử Lăng còn nhỏ không hiểu chuyện, chàng tạm tha cho nó lần này đi, vạn nhất quỳ hỏng thì phải làm sao bây giờ?”
“Nhỏ sao? Nó cũng đã 9 tuổi rồi , không còn nhỏ nữa”. Tống Hằng lạnh nhìn con trai nói:” Chịu 20 gậy hoặc đi ra ngoài quỳ, con tự chọn đi. Hôm nay ai nói giúp nó đều không được”.
Tống Tử Lăng giương mắt nhìn Lâm Tình Tuyết 1 chút, thấy nàng lắc đầu với mình, 1 bộ nàng cũng không có cách nào cả. Liền quay đầu nhìn về phía mẹ ruột của mình đang nằm trên giường.
“Mẹ, con không muốn quỳ, cũng không muốn ăn gậy đâu”. Cha rất nghe lời mẹ, nếu mẹ xin cho , cha chắc sẽ không phạt nó nữa.
Bây giờ mới nhớ tới mẹ ruột, Muộn rồi! Trầm Uyển không nói, trực tiếp lựa chọn nhắm mắt lại. Nguyên chủ này, nếu là làm mẹ kiểu cực kỳ không đúng cách, thì chính là nuôi ra 2 con bạch nhãn lang( ý chỉ vong ơn).
Tống Hằng nghiêm nghị nói:” Ra ngoài quỳ ngay, đừng để ta động thủ”
Tống Tử Lăng bị dọa đến giựt mình 1 cái, oán trách liếc 1 mắt nhìn mẹ hắn, bặm môi bât đắc dĩ đi ra ngoài cửa quỳ. Mẹ hắn thật đúng là không bằng 1 nửa nhị nương, nhị nương còn biết xin tha cho hắn, vậy mà mẹ hắn thì sao. 1 phản ứng cũng không có.
Không bao lâu , Thu Cúc liền bưng 1 bát cháo nhừ dinh duõng trở về, nhìn thấy Tống Tử Lăng quỳ gối bên ngoài, nàng còn ngây ra 1 lúc, tiểu thiếu gia này, đang yên đang lành sao lại quỳ bên ngoài vậy?
Thu Cúc bưng cháo vào, Tống Hằng liền lót gối kê đầu cho Trầm Uyển, đỡ nàng ngồi dậy dựa vào, Tiếp đó liền bắt đàu đút cháo cho nàng, vốn là Lâm Tình Tuyết muốn làm thay, nhưng bị Tống Hằng cự tuyệt.
Nhìn Tống Hằng 10 phần ôn nhu đút cháo cho Trầm Uyển, Lâm Tình Tuyết siết chặt tay bên trong tay áo. Nàng thật không hiểu, con tiện nhân này, vừa già vừa xấu, lại vô tài vô đức, vì sao phu quân lại đối tốt với ả như vậy chứ. Nữ nhân như vậy, cả nàng còn không muốn nhìn nhiều. Hơn nữa, cũng vì chuyện của ả nữ nhân này mà nàng và phu quân cho đến nay còn chưa thể động phòng. Đêm thành thân đó, nàng còn đang mặc quần áo vừa nằm xuống, bên ngoài liền vang lên tiếng la có người rơi xuống nước, phu quân liền mặc quần áo vào ra ngoài xem là có chuyện gì xảy ra. Sau đó phu quân cũng không trở lại phòng nàng, từ đó đến nay, đêm nào phu quân cũng đến viện này trông chừng ả nữ nhân này.
Nếu không phải chuyện xấu của ả tiện nhân này, nàng nói không chừng đã mang thai 1 đứa con luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro