Tướng Quân Phu Nhân Chọc Không Được- Trầm Uyển, Tống Hằng
Hồ Lộng, Đổi Nư...
2024-11-19 19:50:48
Trầm Uyển cầm muỗng lên, nếm thử canh gà nhà bếp hầm 4 tiếng ra sao. Nàng nuốt 1 ngụm liền không muốn uống nữa, trực tiếp bỏ muỗng xuống.
“Phu nhân sao lại không uống vậy?” Thu Cúc hỏi
Trầm Uyển trả lời:” Quá nhạt, y như nước lã vậy, người nhà bếp này khi dễ ta chưa uống qua canh gà hay sao? Đem thứ như vậy đến lừa gạt ta?”
Nàng dám đoán chắc, món canh gà hầm 4 tiếng này tuyệt đối là lấy nước mà thay vào. Mà nguyên chủ cũng là người vô cùng tiết kiệm, mặc dù làm phu nhân phủ tướng quân, cũng chưa ăn qua những thứ như canh gà nhân sâm bổ dưỡng này. Nhưng mà người chỗ nhà bếp kia dám lấy nước tráo thành canh gà nhân sâm lừa gạt, quả thật là rất đáng giận mà.
Thu Cúc ngẩn người ra mấy giây, nàng chưa bao giờ thấy phu nhân nói chuyện như vậy lần nào.
“Không, không thể nào”. Bà cô nhà bếp chắc sẽ không đem tráo nước với canh gà nhân sâm của phu nhân đâu chứ.
“ Sao lại không? Không tin tự ngươi uống thử 1 chút đi”. Trầm Uyển nói xong đẩy canh gà qua cho Thu Cúc.
Thu Cúc có chút chần chờ rồi cầm lấy muỗng thử 1 hớp nhỏ, vừa nuốt xong nàng liền thay đổi sắc mặt, cái này quả thật là y như nước lã, đừng nói là vị nhân sâm không có 1 chút nào, ngay cả mùi vị của gà cũng mất tiêu.
“Cái này... cái này thực sự là quá đáng rồi”. Thu Cúc tức giận, bưng chung canh gà kia lên muốn đi xuống nhà bếp nói chuyện phải trái.
“Dừng lại”. Trầm Uyển gọi nàng lại. “ Ngươi là muốn làm gì đó?”
Thu Cúc tức đỏ mặt, có chút kích động nói:” Đương nhiên là đi tìm nhà bếp nói chuyện phải trái rồi”. Cho dù là có tiểu phu nhân được hoàng thượng ban hôn vào phủ, bây giờ cũng là đương gia( người quản lý), nhưng mà phu nhân vẫn là chính thê của tướng quân mà. Người ở nhà bếp kia sao có thể qua mặt phu nhân như vậy chứ? Nàng nếu không làm gì, những người kia chắc sẽ càng ngày càng không để phu nhân vào mắt.
Trầm Uyển nói:” Người đừng có đi, để canh gà đó lên bàn đi”
“Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?”
Trầm Uyển cười cười nói:” Đương nhiên không thể cứ vậy mà bỏ qua, ngươi cứ chờ đi, chờ 1 chút tự nhiên có người đến nhà bếp lý luận thôi”.
Nếu như ký ức của nguyên chủ không sai, thì chờ 1 lát nữa, sau khi bãi triều trở về, Tống Hằng sẽ tới đây ăn sáng. Ngày xưa Tống Hằng mỗi lần bãi triều xong, đều sẽ cùng ăn sáng với nguyên chủ. Bây giờ mới là ngày thứ 2 nàng tỉnh lại, vậy thì chắc chắn Tống móng heo sẽ tới.
Thu Cúc không rõ ràng cho lắm nhưng cũng mang canh để lại trên bàn.Một lát sau nàng sẽ hiểu, phu nhân là muốn chờ tướng quân về, trực tiếp để cho tướng quân biết, để tướng quân làm chủ đó.
Nàng vốn cho rằng, phu nhân mắc chứng mất trí nhớ, người sẽ ngày càng ngờ nghệch, chưa từng nghĩ, phu nhân ngược lại càng ngày càng thông minh, cũng biết cáo trạng với tướng quân nữa.
Trầm Uyển bưng lên bát cháo loãng bắt đầu ăn sáng, món ăn mặn quá nhiều dầu, thức ăn chay lại quá mặn, chỉ có mấy miếng dưa muối còn miễn cưỡng nuốt được. Đầu bếp trong bếp kia, nếu không phải cố ý như vậy thì chính là tài nấu ăn quá kém cỏi. Rồi.
Phù Vân các
Lâm Tình Tuyết đã trang điểm xong, đang nhìn nha hoàn mang điểm tâm nàng bảo nhà bếp chuẩn bị lên bàn.
“Tướng quân thích ăn rau xào thịt bò nhát, sao lại không có vậy?” Lâm Tình Tuyết nhìn đồ ăn đã mang lên 7 món, hỏi nha hoàn.
Nha hoàn trả lời:” Nhà bếp hôm nay không mua được thịt bò ạ”.
Lâm Tình Tuyết không vui nhíu mày, đầu bếp này cũng quá vô dụng rồi, ngay cả thịt bò cũng không mua được.
“ Tính lại thì, ngươi đi xem xem tướng quan đã trở về chưa?” Lâm Tình Tuyết phân phó với nha đầu kia .
“ Nô tỳ đi ngay”. Cầm nha hoàn nói xong liền ra khỏi phù vân các.
Khoảng chừng nửa khắc đồng hồ, nha hoàn kia trở về.
“Tướng quân trở về rồi à?” Lâm Tình Tuyết lập tức hỏi.
Nha hoàn kia do dự 1 chút, trả lời:” Đã về ạ”
“Nhanh lên, mang cháo làm nóng lại cho tướng quân....” Lâm Tình Tuyết nói chưa hết câu, đã nghe nha hoàn kia nói:” tướng quân đã qua chỗ đại phu nhân rồi ạ”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Tình Tuyết trở nên hết sức khó coi, những ngày này, phu quân đều là ăn sáng ở viện của mình. Vậy mà hôm nay, ả tiện nhân kia vừa tỉnh, hắn liền đến viện của ả. Lâm Tình Tuyết vốn sắp phát hỏa, nhưng nhìn nhìn 4 nha đầu trong phòng, vẫn là nhịn 1 chút. 4 nha đầu này, 1 người cũng không phải theo nàng từ Lâm phủ, mà là lúc nàng mới vào phủ tướng quân, ả tiện nhân kia sắp xếp cho nàng.
“Tỷ tỷ vừa tình lại, tướng quân đến ăn với tỷ ấy cũng là chuyện nên làm, vậy hôm nay ta ăn 1 mình vậy”. Nói xong nàng liền ngồi xuống bắt đầu ăn.
Thu Thạch viện.
Trầm Uyển cố ép mình ăn nửa bát cháo, cuối cùng vẫn là không nuốt nổi, buông đũa xuống.
Thu Cúc thấy vậy liền hỏi:” Phu nhân không ăn thêm 1 chút sao?”
Phu nhân vốn là gầy đến dọa người, lại ăn ít như vạy, thân thể làm sao tốt lên được chứ.
“Ăn không nổi”.
“Sao lại ăn không vô? Tống Hằng đã thay triều phục, tay chắp sau lưng đi vào phòng.
“ Sao lại ăn có bao nhiêu vậy?” Tống Hằng nhìn canh gà căn bản là không động vào, cũng mới ăn có nửa bát cháo loãng, không khỏi nhíu chặt mày.
Trầm Uyển hoi nhíu mi nói:” Ăn không được”.
Tống Hằng ngồi xuống bên cạnh Trầm Uyển, mang cái chung canh gà nhân sâm đang để ở xa lại trước mặt nàng.
“Mấy món kia nàng không ăn cũng được, nhưng mà canh gà nhân sâm này nàng phải uống chứ, Tần ngự y nói thân thể nàng phải bồi bổ tốt mới được”.
“Ta uống cái thứ này không có quen, 1 chút mùi vị cũng không có, cứ như uống nước sôi để nguội pha tí muối vậy”. Trầm Uyển nhìn chung canh gà vẻ mặt ghét bỏ.
“Sao lại thế được?” Hắn đã có uống qua canh gà nhân sâm ở phù vân các rồi, cũng rất là dễ uống, sao lại không có mùi vị được chứ?
Trầm Uyển rũ mi mắt nói:” Nếu ngươi không tin thì uống thử 1 chút đi”.
Tống Hằng uống 1 ngụm, sầm mặt lại, sau đó khôi phục như thường, buông muỗng xuống cười nói:” Hương vị đúng là có chút nhạt, có thể là nhà bếp chưa nấu xong rồi”.
Rất rõ ràng canh gà này là đổi thành nước rồi, nhưng mà hắn lại không thể tức giận trước mặt Uyển nhi, không thể để cho nàng biết đầu bếp hạ nhân đem nước tráo canh gà qua mặt nàng được. Nếu nàng biét nhất định trong lòng sẽ rất khó chịu.
Trầm Uyển nhìn Tống Hằng, phản ứng của hắn so với dự đoán của nàng không giống vậy. Nàng cho là sau khi hắn biết, lập tức sẽ tìm đầu bếp hưng sư vấn tội nữa. Không nghĩ tới hắn là tìm cớ cho đầu bếp là chưa nấu xong.
Aizzz....Nam nhân này, quả thật là người có mới nới cũ mà! Móng heo lớn chính là móng heo lớn, nàng lại còn tưởng hắn sẽ vì nàng làm chủ nữa chứ!
Phản ứng của Tống Hằng cũng làm cho Thu Cúc vô cùng thất vọng, xem ra tướng quân đã thay đổi rồi. Rõ ràng trước đó ngài đối với phu nhân rất tốt, bây giờ biết đầu bếp lừa gạt qua mặt phu nhân, coi khinh phu nhân như vậy mà cũng không làm gì cả.
“Phu nhân sao lại không uống vậy?” Thu Cúc hỏi
Trầm Uyển trả lời:” Quá nhạt, y như nước lã vậy, người nhà bếp này khi dễ ta chưa uống qua canh gà hay sao? Đem thứ như vậy đến lừa gạt ta?”
Nàng dám đoán chắc, món canh gà hầm 4 tiếng này tuyệt đối là lấy nước mà thay vào. Mà nguyên chủ cũng là người vô cùng tiết kiệm, mặc dù làm phu nhân phủ tướng quân, cũng chưa ăn qua những thứ như canh gà nhân sâm bổ dưỡng này. Nhưng mà người chỗ nhà bếp kia dám lấy nước tráo thành canh gà nhân sâm lừa gạt, quả thật là rất đáng giận mà.
Thu Cúc ngẩn người ra mấy giây, nàng chưa bao giờ thấy phu nhân nói chuyện như vậy lần nào.
“Không, không thể nào”. Bà cô nhà bếp chắc sẽ không đem tráo nước với canh gà nhân sâm của phu nhân đâu chứ.
“ Sao lại không? Không tin tự ngươi uống thử 1 chút đi”. Trầm Uyển nói xong đẩy canh gà qua cho Thu Cúc.
Thu Cúc có chút chần chờ rồi cầm lấy muỗng thử 1 hớp nhỏ, vừa nuốt xong nàng liền thay đổi sắc mặt, cái này quả thật là y như nước lã, đừng nói là vị nhân sâm không có 1 chút nào, ngay cả mùi vị của gà cũng mất tiêu.
“Cái này... cái này thực sự là quá đáng rồi”. Thu Cúc tức giận, bưng chung canh gà kia lên muốn đi xuống nhà bếp nói chuyện phải trái.
“Dừng lại”. Trầm Uyển gọi nàng lại. “ Ngươi là muốn làm gì đó?”
Thu Cúc tức đỏ mặt, có chút kích động nói:” Đương nhiên là đi tìm nhà bếp nói chuyện phải trái rồi”. Cho dù là có tiểu phu nhân được hoàng thượng ban hôn vào phủ, bây giờ cũng là đương gia( người quản lý), nhưng mà phu nhân vẫn là chính thê của tướng quân mà. Người ở nhà bếp kia sao có thể qua mặt phu nhân như vậy chứ? Nàng nếu không làm gì, những người kia chắc sẽ càng ngày càng không để phu nhân vào mắt.
Trầm Uyển nói:” Người đừng có đi, để canh gà đó lên bàn đi”
“Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?”
Trầm Uyển cười cười nói:” Đương nhiên không thể cứ vậy mà bỏ qua, ngươi cứ chờ đi, chờ 1 chút tự nhiên có người đến nhà bếp lý luận thôi”.
Nếu như ký ức của nguyên chủ không sai, thì chờ 1 lát nữa, sau khi bãi triều trở về, Tống Hằng sẽ tới đây ăn sáng. Ngày xưa Tống Hằng mỗi lần bãi triều xong, đều sẽ cùng ăn sáng với nguyên chủ. Bây giờ mới là ngày thứ 2 nàng tỉnh lại, vậy thì chắc chắn Tống móng heo sẽ tới.
Thu Cúc không rõ ràng cho lắm nhưng cũng mang canh để lại trên bàn.Một lát sau nàng sẽ hiểu, phu nhân là muốn chờ tướng quân về, trực tiếp để cho tướng quân biết, để tướng quân làm chủ đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng vốn cho rằng, phu nhân mắc chứng mất trí nhớ, người sẽ ngày càng ngờ nghệch, chưa từng nghĩ, phu nhân ngược lại càng ngày càng thông minh, cũng biết cáo trạng với tướng quân nữa.
Trầm Uyển bưng lên bát cháo loãng bắt đầu ăn sáng, món ăn mặn quá nhiều dầu, thức ăn chay lại quá mặn, chỉ có mấy miếng dưa muối còn miễn cưỡng nuốt được. Đầu bếp trong bếp kia, nếu không phải cố ý như vậy thì chính là tài nấu ăn quá kém cỏi. Rồi.
Phù Vân các
Lâm Tình Tuyết đã trang điểm xong, đang nhìn nha hoàn mang điểm tâm nàng bảo nhà bếp chuẩn bị lên bàn.
“Tướng quân thích ăn rau xào thịt bò nhát, sao lại không có vậy?” Lâm Tình Tuyết nhìn đồ ăn đã mang lên 7 món, hỏi nha hoàn.
Nha hoàn trả lời:” Nhà bếp hôm nay không mua được thịt bò ạ”.
Lâm Tình Tuyết không vui nhíu mày, đầu bếp này cũng quá vô dụng rồi, ngay cả thịt bò cũng không mua được.
“ Tính lại thì, ngươi đi xem xem tướng quan đã trở về chưa?” Lâm Tình Tuyết phân phó với nha đầu kia .
“ Nô tỳ đi ngay”. Cầm nha hoàn nói xong liền ra khỏi phù vân các.
Khoảng chừng nửa khắc đồng hồ, nha hoàn kia trở về.
“Tướng quân trở về rồi à?” Lâm Tình Tuyết lập tức hỏi.
Nha hoàn kia do dự 1 chút, trả lời:” Đã về ạ”
“Nhanh lên, mang cháo làm nóng lại cho tướng quân....” Lâm Tình Tuyết nói chưa hết câu, đã nghe nha hoàn kia nói:” tướng quân đã qua chỗ đại phu nhân rồi ạ”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Tình Tuyết trở nên hết sức khó coi, những ngày này, phu quân đều là ăn sáng ở viện của mình. Vậy mà hôm nay, ả tiện nhân kia vừa tỉnh, hắn liền đến viện của ả. Lâm Tình Tuyết vốn sắp phát hỏa, nhưng nhìn nhìn 4 nha đầu trong phòng, vẫn là nhịn 1 chút. 4 nha đầu này, 1 người cũng không phải theo nàng từ Lâm phủ, mà là lúc nàng mới vào phủ tướng quân, ả tiện nhân kia sắp xếp cho nàng.
“Tỷ tỷ vừa tình lại, tướng quân đến ăn với tỷ ấy cũng là chuyện nên làm, vậy hôm nay ta ăn 1 mình vậy”. Nói xong nàng liền ngồi xuống bắt đầu ăn.
Thu Thạch viện.
Trầm Uyển cố ép mình ăn nửa bát cháo, cuối cùng vẫn là không nuốt nổi, buông đũa xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thu Cúc thấy vậy liền hỏi:” Phu nhân không ăn thêm 1 chút sao?”
Phu nhân vốn là gầy đến dọa người, lại ăn ít như vạy, thân thể làm sao tốt lên được chứ.
“Ăn không nổi”.
“Sao lại ăn không vô? Tống Hằng đã thay triều phục, tay chắp sau lưng đi vào phòng.
“ Sao lại ăn có bao nhiêu vậy?” Tống Hằng nhìn canh gà căn bản là không động vào, cũng mới ăn có nửa bát cháo loãng, không khỏi nhíu chặt mày.
Trầm Uyển hoi nhíu mi nói:” Ăn không được”.
Tống Hằng ngồi xuống bên cạnh Trầm Uyển, mang cái chung canh gà nhân sâm đang để ở xa lại trước mặt nàng.
“Mấy món kia nàng không ăn cũng được, nhưng mà canh gà nhân sâm này nàng phải uống chứ, Tần ngự y nói thân thể nàng phải bồi bổ tốt mới được”.
“Ta uống cái thứ này không có quen, 1 chút mùi vị cũng không có, cứ như uống nước sôi để nguội pha tí muối vậy”. Trầm Uyển nhìn chung canh gà vẻ mặt ghét bỏ.
“Sao lại thế được?” Hắn đã có uống qua canh gà nhân sâm ở phù vân các rồi, cũng rất là dễ uống, sao lại không có mùi vị được chứ?
Trầm Uyển rũ mi mắt nói:” Nếu ngươi không tin thì uống thử 1 chút đi”.
Tống Hằng uống 1 ngụm, sầm mặt lại, sau đó khôi phục như thường, buông muỗng xuống cười nói:” Hương vị đúng là có chút nhạt, có thể là nhà bếp chưa nấu xong rồi”.
Rất rõ ràng canh gà này là đổi thành nước rồi, nhưng mà hắn lại không thể tức giận trước mặt Uyển nhi, không thể để cho nàng biết đầu bếp hạ nhân đem nước tráo canh gà qua mặt nàng được. Nếu nàng biét nhất định trong lòng sẽ rất khó chịu.
Trầm Uyển nhìn Tống Hằng, phản ứng của hắn so với dự đoán của nàng không giống vậy. Nàng cho là sau khi hắn biết, lập tức sẽ tìm đầu bếp hưng sư vấn tội nữa. Không nghĩ tới hắn là tìm cớ cho đầu bếp là chưa nấu xong.
Aizzz....Nam nhân này, quả thật là người có mới nới cũ mà! Móng heo lớn chính là móng heo lớn, nàng lại còn tưởng hắn sẽ vì nàng làm chủ nữa chứ!
Phản ứng của Tống Hằng cũng làm cho Thu Cúc vô cùng thất vọng, xem ra tướng quân đã thay đổi rồi. Rõ ràng trước đó ngài đối với phu nhân rất tốt, bây giờ biết đầu bếp lừa gạt qua mặt phu nhân, coi khinh phu nhân như vậy mà cũng không làm gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro