Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng
Chương 4
Thâm Hải Lý Đích Vân Đóa
2024-06-22 11:38:18
Ồn ào một ngày thì cuối cùng trong đêm tối Viện Sơn Thạch cũng yên lặng lại, Lục Hằng chưa trở về viện tử, Song Nhi cũng không dám chìm vào giấc ngủ, ngồi trên bàn, ánh đèn yếu ớt chiếu qua bàn tay thành thạo điêu luyện dùng kim khâu phác họa một con hùng ưng trên tấm vải đen.
Gấm vóc Màu đen là sau đó lão phu nhân thưởng xuống, mềm mại tinh tế tỉ mỉ có sáng bóng, mặc dù không có nói rõ, nhưng lúc nàng ở Phúc An đường cũng là bởi vì thêu công được lão phu nhân nhìn trúng, chất liệu này rõ ràng không phải cho nàng thì chính là Lục Hằng, cũng coi như là cho nàng một con đường, mà người cũng nên đi đường thích hợp với bản thân.
Trời dần dần ấm lên, trong đêm cũng có các loại tiếng kêu của côn trùng, liên tiếp, giống một bài nhạc khúc vui sướng, đánh trúng nội tâm Lục Hằng.
Sau bữa tối Song Nhi vừa uống một chén trà đặc, vừa nghe thấy trong viện có tiếng người đã vội vã thả kim khâu trong tay ra, sửa sang lại hoa lụa trên tóc, lau tầng miệng son nhàn nhạt.
Gian phòng được sắp xếp cho hai người thông phòng được tháo từ một căn phòng ra, Nhã Sương được ở gần chính phòng, sau khi Song Nhi chỉnh lại xong ra cửa thì đã thấy Nhã Sương càng trở nên xinh đẹp khi đứng dưới ánh đèn đã đợi ở bên đường, tua rua bên trên dây cột tóc lắc lư ở trước ngực, thân thể có chút cong cong, đầu và lưng hình thành một đường vòng cung duyên dáng.
Mắt thấy người đốt đèn tới nhị môn, Song Nhi tranh thủ thời gian bước nhanh, tay chân khép lại đứng dưới cây cột bóng.
Tâm của Lục Hằng đang đi trên đường mòn của Viện Sơn Thạch, mỗi khi bước một bước tựa như đang đuổi theo về từng đêm trước, thẳng đến đêm bọn họ lần đầu gặp nhau.
Một lúc sau đám người đã vượt qua cửa sân, xuyên qua đường hành lang rộng rãi, đập vào mắt là chính phòng gạch xanh ngói xanh, Lục Hằng đứng ở trên cầu thang nhìn về phía Tây Sương phòng, một cô nương mười lăm mười sáu tuổi như hoa như ngọc đang khiêm tốn đứng trong bóng tối đằng sau chiếc cột hành lang, giống hoa quỳnh lúc nửa đêm, trắng noãn thuần chân, dồi dào sinh khí.
Dừng một hồi, cố gắng khắc chế xúc động ôm nàng vào lòng.
Hiện tại còn không phải lúc, hắn còn chưa nên nhận nàng.
Người trong phủ từng đều là nhân tinh, thêm những người có tâm tư thâm trầm, không có người có ý tốt, hắn phải cẩn thận chút.
Lục ma ma kích động nhìn thấy hài tử đã lâu không gặp, vội vàng đón Lục Hằng vào nhà chính, hai nha hoàn như hoa như ngọc đi sau lưng Lục ma ma cũng đi vào, Song Nhi nhìn thấy một người trong đó buổi chiều lúc nàng gặp còn chưa mặc phục sức nha hoàn quốc công phủ, bây giờ lại là trang phục nhất đẳng nha đầu tiêu chuẩn.
Bởi vì Lục Hằng ở lâu tại biên quan, chỉ có mấy lần trở về cũng không thích ầm ĩ, trong Viện Sơn Thạch cũng không có nhiều người, vừa vặn có thể chia sẻ việc trong viện, dù cho tăng thêm hạ nhân lần này Lục Hằng mang về, cũng không có nhiều người nhưu trong viện thế tử gia và nhị gia, nhưng Lục Hằng chưa thành thân, hiện tại số lượng đã dư xài.
Chạng vạng tối Lục ma ma kêu tất cả mọi người gồm cả hai người Song Nhi và Nhã Sương đến trong viện nghe, nói tóm lại chính là nhiều người, nên phải nói rõ ràng về quy củ.
Nam chính tử không thể so với nữ chính tử, chỉ có hai người nhất đẳng nha hoàn, một người là Nghênh Xuân Lục ma ma đưa tới, còn có một người tên là Vưu Tử Nam, một nữ hài xinh đẹp động lòng người đến không giống nha hoàn, nha đầu bình thường là không có dòng họ của mình, tỉ như Song Nhi.
Còn có hai quản sự ma ma có trọng lượng, Lục ma ma và Lưu ma ma, còn lại chính là nhị đẳng nha hoàn, tam đẳng nha hoàn và vài bà tử chờ đợi phân phó.
Chưa nói ra thân phận của Song Nhi và Nhã Sương, thế nhưng tất cả mọi người đều hiểu hai nàng làm gì, mang danh là nhất đẳng nha hoàn, nếu về sau làm tốt, sẽ còn phong quang hơn nhất đẳng nha hoàn, nếu như không được sủng ái, sợ là bà tử khổ cực cũng ngại.
Song Nhi đứng ở xa chủ ý đến Vưu Tử Nam kia, Nhã Sương bên cạnh cũng nghiêm mặt, không có hào phóng như bình thường.
Hai nàng chưa được an bài, không được đi vào chính phòng, cũng không dám trở về phòng, chỉ có canh giữ ở ngoài phòng.
Nói đến thời gian hai người động phòng các nàng đồng hành cũng coi như khá tốt, động phòng nhà khác không chỉ muốn cống hiến thân thể cho nam chính tử, những người đó có phu nhân, động phòng còn phải rửa chân, tẩy bồn cầu các kiểu cho những người phu nhân chân chính đó, phu nhân đường đường chính vĩnh viễn không chấp nhận được những nữ nhân của tướng công mình.
Không bao lâu sau, Nghênh Xuân đi ra, nha đầu chuẩn bị đồ rửa mặt, mặt mày ủ rũ, dẫn một đám người an tĩnh đi vào, vẻ mặt giống y Lục ma ma.
Lục Hằng bên ngoài bảy năm, hoàn cảnh gian khổ, quen tự làm tất cả mọi việc, từ chối hành động muốn giúp hắn cởi y của nha hoàn, đuổi các nàng đi, cởi y phục hai ba lần, nước còn bốc hơi nóng tràn qua bộ ngực của hắn, Lục Hằng thoải mái hơi ngửa đầu, ngay sau đó toàn thân rúc vào bên trong nước, hít thở không thông, cảm giác không cách nào phản kháng, có phải lúc Song Nhi chết cũng phải chịu đựng như vậy.
Muốn giống Song Nhi một lòng muốn trải nghiệm cảm giác khi chết, Lục Hằng không biết là phía ngoài Song Nhi giả bộ như cung kính nhưng trong lòng đang phân tích nguyên nhân hắn được sủng ái.
Cứ tưởng sẽ là một mãng hán cao lớn, lúc đi ngang qua lặng lẽ xem xét phát hiện ngoại trừ đen chút nhưng lại có dáng vẻ quý công tử tướng mạo mỹ lệ tinh xảo tuấn tú, mặt mày giống như khắc ra từ khuôn của quốc công phu nhân, ngẫm lại có người nói với nàng, quốc công phu nhân trong phủ sủng ái nhất chính là thứ tử, tướng mạo cũng hẳn là một nguyên nhân.
Tắm rửa, lâu rồi Lục Hằng chưa được hưởng thụ như thế đã thay áo trong thêu lá trúc ám văn tuyết trắng muốn nghỉ ngơi.
Mùa đông ở biên quan rất khổ cực, tuyết lông ngỗng không hề dừng lại trong vòng một tuần, có hậu viện Đại Tần ủng hộ quân đội Đại Tần còn có thể miễn cưỡng vượt qua, nhưng đối với người Nhung vốn đã thiếu thốn thức ăn mà nói thì đây chính là muốn lấy mạng của bọn họ. Ngờ tới người Nhung sẽ tiến đánh Đại Tần để lấy lương thực, Lục Hằng cũng đã chuẩn bị tốt trước đó, nhưng hắn vẫn đã xem tường sức mạnh nổi dậy của người khi đứng trước cái đói chết, ngươi không chết thì ta vong, một trận chiến kia dị thường thảm liệt, thây nằm trăm vạn, đổ máu ngàn dặm, tuyết trắng thanh khiết biến thành màu đỏ, hài cốt ẩn dưới băng, một trận chiến kia đó là chỗ đứng của Lục Hằng, bởi vì đó là huy hoàng cuối cùng của Lục Hằng.
Đại Tần thắng lợi, Lục Hằng vì cứu một hài đồng năm tuổi mà bị bắt lại, người Nhung hận chết Lục Hằng, rơi vào tay bọn họ đã nhận hết tra tấn, thế nhưng Lục Hằng cũng không muốn sống, lúc Song Nhi chết thì hắn cũng đã chẳng còn muốn sống không muốn sống, chỉ là Song Nhi hiểu rõ hắn như vậy, trước khi chết lưu lại di ngôn muốn hắn còn sống. Chưa hề thất hứa bất cứ lời nào của Song Nhi khiến cho Lục Hằng cứ sống tiếp như cái xác không hồn, không có cách nào tâm bình khí hòa đối mặt với người trong nhà nên hắn đã rời đi, mang theo tro cốt của Song Nhi rời đi, một khắc người Nhung cười lớn đâm đại đao qua lồng ngực, Lục Hằng cười, hắn không có vi phạm lời Song Nhi muốn hắn còn sống, mười mấy năm qua hắn cứu được nhiều người như vậy, hiện tại cuối cùng hắn cũng cứu rỗi được chính mình.
Trời cao đối Lục Hằng và Song Nhi vẫn thật nhân từ, khi mở mắt ra lần nữa Lục Hằng phát hiện hắn về tới năm hai mươi tuổi, đêm trước khi hắn trở về kinh thành.
"Tam gia, cần gọi một nha đầu đến không ạ?" Tiếng của Lục ma ma làm cho Lục Hằng tỉnh táo lại. Nha đầu này chỉ chính là hai người Song Nhi, khi Lục ma ma báo cáo mọi việc cho hắn đã nói tình huống của các nàng.
"Không cần." Hắn đi đường lâu, tinh thần và thể lực đều không phải là thời kì đỉnh phong, nghĩ đến một đêm không hoàn mỹ kia của đời trước, đêm động phòng hoa chúc của một đời này tự nhiên muốn làm cho Song Nhi dư vị vô tận.
Gió trong đêm có mấy phần ý lạnh, Song Nhi và Nhã Sương đợi rất lâu chính là một câu về đi của Lộ ma ma.
Song Nhi thở một hơi, nàng cho là nàng chuẩn bị kỹ càng, thật đến lúc này, nàng vẫn sợ, tiến vào cái phòng kia, nàng thật sẽ không có đường rút lui.
Không giống với Song Nhi, Nhã Sương có mấy phần tức giận, nàng cho là nàng sẽ là nha hoàn xuất sắc nhất trong Viện Sơn Thạch, thế nhưng không nói tới Vưu Tử Nam hoa dung nguyệt mạo kia, người dáng dấp không ra sao kia, Nghênh Xuân một thân trầm ổn khí độ nàng cũng sợ khó có thể ứng phó, lại có Song Nhi đã qua giống nàng, Nhã Sương cắn môi một cái, ngày mai đi Cảnh Thái viện hỏi tỷ tỷ một chút, hoặc là được quốc công phu nhân bảo thì càng tốt, nói vài lời lời hữu ích cho nàng.
Không thể không nói Nhã Sương nghĩ vậy ngược lại là tốt, nhưng nàng không biết là Lục Hằng cũng không phải người nghe lời, nàng nhảy nhót chưa được bao lâu đã sớm chui vào sổ đen của Lục Hằng.
Gấm vóc Màu đen là sau đó lão phu nhân thưởng xuống, mềm mại tinh tế tỉ mỉ có sáng bóng, mặc dù không có nói rõ, nhưng lúc nàng ở Phúc An đường cũng là bởi vì thêu công được lão phu nhân nhìn trúng, chất liệu này rõ ràng không phải cho nàng thì chính là Lục Hằng, cũng coi như là cho nàng một con đường, mà người cũng nên đi đường thích hợp với bản thân.
Trời dần dần ấm lên, trong đêm cũng có các loại tiếng kêu của côn trùng, liên tiếp, giống một bài nhạc khúc vui sướng, đánh trúng nội tâm Lục Hằng.
Sau bữa tối Song Nhi vừa uống một chén trà đặc, vừa nghe thấy trong viện có tiếng người đã vội vã thả kim khâu trong tay ra, sửa sang lại hoa lụa trên tóc, lau tầng miệng son nhàn nhạt.
Gian phòng được sắp xếp cho hai người thông phòng được tháo từ một căn phòng ra, Nhã Sương được ở gần chính phòng, sau khi Song Nhi chỉnh lại xong ra cửa thì đã thấy Nhã Sương càng trở nên xinh đẹp khi đứng dưới ánh đèn đã đợi ở bên đường, tua rua bên trên dây cột tóc lắc lư ở trước ngực, thân thể có chút cong cong, đầu và lưng hình thành một đường vòng cung duyên dáng.
Mắt thấy người đốt đèn tới nhị môn, Song Nhi tranh thủ thời gian bước nhanh, tay chân khép lại đứng dưới cây cột bóng.
Tâm của Lục Hằng đang đi trên đường mòn của Viện Sơn Thạch, mỗi khi bước một bước tựa như đang đuổi theo về từng đêm trước, thẳng đến đêm bọn họ lần đầu gặp nhau.
Một lúc sau đám người đã vượt qua cửa sân, xuyên qua đường hành lang rộng rãi, đập vào mắt là chính phòng gạch xanh ngói xanh, Lục Hằng đứng ở trên cầu thang nhìn về phía Tây Sương phòng, một cô nương mười lăm mười sáu tuổi như hoa như ngọc đang khiêm tốn đứng trong bóng tối đằng sau chiếc cột hành lang, giống hoa quỳnh lúc nửa đêm, trắng noãn thuần chân, dồi dào sinh khí.
Dừng một hồi, cố gắng khắc chế xúc động ôm nàng vào lòng.
Hiện tại còn không phải lúc, hắn còn chưa nên nhận nàng.
Người trong phủ từng đều là nhân tinh, thêm những người có tâm tư thâm trầm, không có người có ý tốt, hắn phải cẩn thận chút.
Lục ma ma kích động nhìn thấy hài tử đã lâu không gặp, vội vàng đón Lục Hằng vào nhà chính, hai nha hoàn như hoa như ngọc đi sau lưng Lục ma ma cũng đi vào, Song Nhi nhìn thấy một người trong đó buổi chiều lúc nàng gặp còn chưa mặc phục sức nha hoàn quốc công phủ, bây giờ lại là trang phục nhất đẳng nha đầu tiêu chuẩn.
Bởi vì Lục Hằng ở lâu tại biên quan, chỉ có mấy lần trở về cũng không thích ầm ĩ, trong Viện Sơn Thạch cũng không có nhiều người, vừa vặn có thể chia sẻ việc trong viện, dù cho tăng thêm hạ nhân lần này Lục Hằng mang về, cũng không có nhiều người nhưu trong viện thế tử gia và nhị gia, nhưng Lục Hằng chưa thành thân, hiện tại số lượng đã dư xài.
Chạng vạng tối Lục ma ma kêu tất cả mọi người gồm cả hai người Song Nhi và Nhã Sương đến trong viện nghe, nói tóm lại chính là nhiều người, nên phải nói rõ ràng về quy củ.
Nam chính tử không thể so với nữ chính tử, chỉ có hai người nhất đẳng nha hoàn, một người là Nghênh Xuân Lục ma ma đưa tới, còn có một người tên là Vưu Tử Nam, một nữ hài xinh đẹp động lòng người đến không giống nha hoàn, nha đầu bình thường là không có dòng họ của mình, tỉ như Song Nhi.
Còn có hai quản sự ma ma có trọng lượng, Lục ma ma và Lưu ma ma, còn lại chính là nhị đẳng nha hoàn, tam đẳng nha hoàn và vài bà tử chờ đợi phân phó.
Chưa nói ra thân phận của Song Nhi và Nhã Sương, thế nhưng tất cả mọi người đều hiểu hai nàng làm gì, mang danh là nhất đẳng nha hoàn, nếu về sau làm tốt, sẽ còn phong quang hơn nhất đẳng nha hoàn, nếu như không được sủng ái, sợ là bà tử khổ cực cũng ngại.
Song Nhi đứng ở xa chủ ý đến Vưu Tử Nam kia, Nhã Sương bên cạnh cũng nghiêm mặt, không có hào phóng như bình thường.
Hai nàng chưa được an bài, không được đi vào chính phòng, cũng không dám trở về phòng, chỉ có canh giữ ở ngoài phòng.
Nói đến thời gian hai người động phòng các nàng đồng hành cũng coi như khá tốt, động phòng nhà khác không chỉ muốn cống hiến thân thể cho nam chính tử, những người đó có phu nhân, động phòng còn phải rửa chân, tẩy bồn cầu các kiểu cho những người phu nhân chân chính đó, phu nhân đường đường chính vĩnh viễn không chấp nhận được những nữ nhân của tướng công mình.
Không bao lâu sau, Nghênh Xuân đi ra, nha đầu chuẩn bị đồ rửa mặt, mặt mày ủ rũ, dẫn một đám người an tĩnh đi vào, vẻ mặt giống y Lục ma ma.
Lục Hằng bên ngoài bảy năm, hoàn cảnh gian khổ, quen tự làm tất cả mọi việc, từ chối hành động muốn giúp hắn cởi y của nha hoàn, đuổi các nàng đi, cởi y phục hai ba lần, nước còn bốc hơi nóng tràn qua bộ ngực của hắn, Lục Hằng thoải mái hơi ngửa đầu, ngay sau đó toàn thân rúc vào bên trong nước, hít thở không thông, cảm giác không cách nào phản kháng, có phải lúc Song Nhi chết cũng phải chịu đựng như vậy.
Muốn giống Song Nhi một lòng muốn trải nghiệm cảm giác khi chết, Lục Hằng không biết là phía ngoài Song Nhi giả bộ như cung kính nhưng trong lòng đang phân tích nguyên nhân hắn được sủng ái.
Cứ tưởng sẽ là một mãng hán cao lớn, lúc đi ngang qua lặng lẽ xem xét phát hiện ngoại trừ đen chút nhưng lại có dáng vẻ quý công tử tướng mạo mỹ lệ tinh xảo tuấn tú, mặt mày giống như khắc ra từ khuôn của quốc công phu nhân, ngẫm lại có người nói với nàng, quốc công phu nhân trong phủ sủng ái nhất chính là thứ tử, tướng mạo cũng hẳn là một nguyên nhân.
Tắm rửa, lâu rồi Lục Hằng chưa được hưởng thụ như thế đã thay áo trong thêu lá trúc ám văn tuyết trắng muốn nghỉ ngơi.
Mùa đông ở biên quan rất khổ cực, tuyết lông ngỗng không hề dừng lại trong vòng một tuần, có hậu viện Đại Tần ủng hộ quân đội Đại Tần còn có thể miễn cưỡng vượt qua, nhưng đối với người Nhung vốn đã thiếu thốn thức ăn mà nói thì đây chính là muốn lấy mạng của bọn họ. Ngờ tới người Nhung sẽ tiến đánh Đại Tần để lấy lương thực, Lục Hằng cũng đã chuẩn bị tốt trước đó, nhưng hắn vẫn đã xem tường sức mạnh nổi dậy của người khi đứng trước cái đói chết, ngươi không chết thì ta vong, một trận chiến kia dị thường thảm liệt, thây nằm trăm vạn, đổ máu ngàn dặm, tuyết trắng thanh khiết biến thành màu đỏ, hài cốt ẩn dưới băng, một trận chiến kia đó là chỗ đứng của Lục Hằng, bởi vì đó là huy hoàng cuối cùng của Lục Hằng.
Đại Tần thắng lợi, Lục Hằng vì cứu một hài đồng năm tuổi mà bị bắt lại, người Nhung hận chết Lục Hằng, rơi vào tay bọn họ đã nhận hết tra tấn, thế nhưng Lục Hằng cũng không muốn sống, lúc Song Nhi chết thì hắn cũng đã chẳng còn muốn sống không muốn sống, chỉ là Song Nhi hiểu rõ hắn như vậy, trước khi chết lưu lại di ngôn muốn hắn còn sống. Chưa hề thất hứa bất cứ lời nào của Song Nhi khiến cho Lục Hằng cứ sống tiếp như cái xác không hồn, không có cách nào tâm bình khí hòa đối mặt với người trong nhà nên hắn đã rời đi, mang theo tro cốt của Song Nhi rời đi, một khắc người Nhung cười lớn đâm đại đao qua lồng ngực, Lục Hằng cười, hắn không có vi phạm lời Song Nhi muốn hắn còn sống, mười mấy năm qua hắn cứu được nhiều người như vậy, hiện tại cuối cùng hắn cũng cứu rỗi được chính mình.
Trời cao đối Lục Hằng và Song Nhi vẫn thật nhân từ, khi mở mắt ra lần nữa Lục Hằng phát hiện hắn về tới năm hai mươi tuổi, đêm trước khi hắn trở về kinh thành.
"Tam gia, cần gọi một nha đầu đến không ạ?" Tiếng của Lục ma ma làm cho Lục Hằng tỉnh táo lại. Nha đầu này chỉ chính là hai người Song Nhi, khi Lục ma ma báo cáo mọi việc cho hắn đã nói tình huống của các nàng.
"Không cần." Hắn đi đường lâu, tinh thần và thể lực đều không phải là thời kì đỉnh phong, nghĩ đến một đêm không hoàn mỹ kia của đời trước, đêm động phòng hoa chúc của một đời này tự nhiên muốn làm cho Song Nhi dư vị vô tận.
Gió trong đêm có mấy phần ý lạnh, Song Nhi và Nhã Sương đợi rất lâu chính là một câu về đi của Lộ ma ma.
Song Nhi thở một hơi, nàng cho là nàng chuẩn bị kỹ càng, thật đến lúc này, nàng vẫn sợ, tiến vào cái phòng kia, nàng thật sẽ không có đường rút lui.
Không giống với Song Nhi, Nhã Sương có mấy phần tức giận, nàng cho là nàng sẽ là nha hoàn xuất sắc nhất trong Viện Sơn Thạch, thế nhưng không nói tới Vưu Tử Nam hoa dung nguyệt mạo kia, người dáng dấp không ra sao kia, Nghênh Xuân một thân trầm ổn khí độ nàng cũng sợ khó có thể ứng phó, lại có Song Nhi đã qua giống nàng, Nhã Sương cắn môi một cái, ngày mai đi Cảnh Thái viện hỏi tỷ tỷ một chút, hoặc là được quốc công phu nhân bảo thì càng tốt, nói vài lời lời hữu ích cho nàng.
Không thể không nói Nhã Sương nghĩ vậy ngược lại là tốt, nhưng nàng không biết là Lục Hằng cũng không phải người nghe lời, nàng nhảy nhót chưa được bao lâu đã sớm chui vào sổ đen của Lục Hằng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro