Tướng Quân Trung Khuyển Của Công Chúa

Chương 7

Tịch Điệp

2024-08-01 00:29:01

Mấy ngày sau, một chỉ dụ được truyền đạt, trên dưới cả Hành Cung như nhấc lên sóng to gió lớn.

Yên Vũ Lâu, phía bắc Như Ý Châu.

"Nghe nói chưa?" Phu nhân đang mặc bộ đồ lộng lẫy màu đỏ thẫm nói với vẻ mặt thần thần bí bí.

Những người còn lại gật đầu ngầm hiểu lẫn nhau ——

Phò mã được đổi rồi.

Mồng mười tháng chín là ngày Khâm Thiên Giám đã sớm lựa chọn, đại công chúa gả cho thế tử Bùi Vũ Cẩn của phủ Hoài An Hầu.

Hiện nay Phò mã lại thay đổi thành một người khác, nhưng thời gian kết hôn thì lại không thay đổi.

Phò mã tân nhiệm còn là Phiêu Kỵ Tướng Quân Bùi Dực Chi - em trai khác mẹ của Phò mã trước, cũng mới vừa bình định bộ tộc Ngoã Lạt trong phản loạn, lập nhiều công lớn cách đó không lâu!

Một người trong đó nói với giọng cực nhỏ: "Chẳng lẽ là công chúa vừa mắt chú em, mới xin đổi người?"

Bầu không khí đọng lại trong nháy mắt, ở đây không ai dám tiếp những lời này.

Duy chỉ có Lâm Tri Quận Vương phi ngồi một mình ở hàng đầu thở dài một tiếng, "Thánh thượng với nương nương cũng quá nuông chiều công chúa rồi."

Lâm Tri Quận Vương là người có dòng dõi gần với tôn thất nhất, bàn về vai vế cũng coi như là chú họ của đương kim thánh thượng.

Từ khi cháu gái Tiêu thị trở thành Thái Tử Phi, vợ chồng Lâm Tri Quận Vương mấy năm gần đây bắt đầu cậy già lên mặt.

"Ài, thánh thượng với nương nương chỉ có một đứa con gái này, đương nhiên phải chiều chuộng chút. Chỉ là đáng thương Bùi thế tử kia, hôn sự cứ thế bị thứ đệ cướp đoạt."

Mọi người câm như hến, trong lòng âm thầm cho là đúng.

Thế tử Hoài An Hầu là người khiêm tốn, tuấn lãng đoan chính bực nào?

Tuy nói phủ Hoài An Hầu đã hết thời ở Giang Hà, nhưng Kiều Khải Uyên – Cậu ruột của Bùi thế tử lại là Đại tướng quản hạt Thiểm Cam nơi biên cương.

Bản thân hắn lại là người tuổi vừa hai mươi đã có công danh cử nhân, phong độ ngời ngời, tương lai tô vàng nạm ngọc ở trong tầm tay.

"Ta thì lại nghe nói, Bùi thế tử vì phẩm hạnh không đứng đắn mới bị từ hôn."

Không biết là phu nhân nhà ai, nói một câu với thanh âm như muỗi.

Người còn lại cũng nhỏ giọng nói: "Nghe nói Bùi thế tử kia trêu hoa ghẹo nguyệt sau lưng, vừa vặn bị công chúa bắt gặp..."

Những người còn lại giữ im lặng, đáy lòng kinh ngạc không thôi.

"Các ngươi trái một câu nghe nói, phải một câu nghe nói, không phải đều là không có lửa thì sao có khói ư?" Lâm Tri Quận Vương phi chỉ cảm thấy bị mất mặt.

Bà lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tam thư lục lễ của hôn sự này cũng đã chuyển đi một nửa, công chúa tới gần ngày thành hôn đột nhiên đổi Phò mã, rốt cuộc cũng là mất lễ nghi..."

"Là ai mất lễ nghi?"

Một giọng nữ trong veo nhẹ nhàng mà không mất uy nghi đã cắt đứt lời nói của Lâm Tri Quận Vương phi.

Các phu nhân mệnh phụ ở đây đều chấn động, đồng loạt đứng dậy hành lễ.

"Thần phụ tham kiến công chúa điện hạ, công chúa vạn phúc kim an."

Đến cả Lâm Tri Quận Vương phi bàn luận viển vông không kiêng nể gì vừa rồi cũng thành thật cúi mình hành lễ.

Mặc dù bà có vai vế cao, nhưng công chúa là con gái của hoàng đế, đại diện cho quân thượng, tôn ti quân thần bà vẫn hiểu được.

Cho đến khi công chúa nói ra hai chữ "Miễn lễ", mọi người mới đứng lên như trút được gánh nặng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Tri Quận Vương phi tự mình lau mồ hôi lạnh.

Cũng không biết công chúa đến bao lâu rồi, nghe được bao nhiêu...

Lý Khang Ninh nhíu mày, ung dung hỏi: "Vị này chính là?"

"Bẩm công chúa điện hạ, thần phụ là Liễu thị - Thê tử của Lâm Tri Quận Vương." Sắc mặt Lâm Tri Quận Vương phi lúc đỏ lúc trắng.

Bà tự cao là bậc bề trên trong tôn thất, lại là bác gái của đương kim Thái Tử Phi, cho rằng công chúa sẽ cho bà vài phần tình mọn.

Ai ngờ đâu, công chúa đến việc bà là ai cũng không biết.

"Ồ, hóa ra là Lâm Tri Quận Vương phi."

Lý Khang Ninh cũng lười tốn công suy nghĩ đây là thân thích nào của nhà mình.

"Tam thực lục lễ đúng là đã được chuyển đến một nửa, nhưng Bổn công chúa vẫn gả cho phủ Hoài An Hầu, làm sao lại mất lễ nghi đây?"

Lâm Tri Quận Vương phi lúng túng cười mỉa, nếp nhăn trên mặt lộ rõ.

"Công chúa thứ tội, thần phụ nhất thời bị dầu mỡ che mắt mới nói năng lỗ mãng như vậy.

"Thần phụ biết sai rồi, kính xin công chúa đừng để ở trong lòng."

Lý Khang Ninh cũng không phải không hiểu lý lẽ.

Lúc nàng quyết định phải thay đổi Phò mã đã đoán được sẽ có nhiều chuyện như vậy——

Ngày ấy trên bờ hồ Thiên Khoảnh.

Nam nhân cao ngất đỏ hồng lỗ tai, "Nếu như công chúa điện hạ lại chọn rể mới, có thể cân nhắc vi thần được không?"

Có lẽ hoa sen trên mặt hồ Thiên Khoảnh đặc biệt xinh đẹp mềm mại, có lẽ ngày ấy gió mát thoải mái dễ chịu, đặc biệt hợp lòng người.

Lý Khang Ninh ma xui quỷ khiến gật gật đầu, đồng ý rồi.

Nam nhân vốn là không thể tin, sửng sốt một hồi lâu.

"Thật đúng?" Trong mắt hắn sáng rọi rực rỡ, sắc mặt tràn đầy vui mừng.

Dừng một chút, hắn ý thức được bản thân quá mức thất thố rồi.

"Vi thần tuyệt đối sẽ không làm bất luận chuyện gì phản bội công chúa." Hắn nghiêm túc nhấn mạnh, vẻ mặt khẩn thiết.

Lý Khang Ninh nhìn hắn, đột nhiên nhớ lại hơn một năm trước lúc bắt đầu kiến tạo phủ công chúa.

Nàng đính hôn với thế tử Hoài An Hầu, phủ công chúa tuyên chỉ đương nhiên là ở sườn đông phủ Hoài An Hầu, thậm chí còn mở thông mấy cánh cửa với hầu phủ.

Phụ hoàng mẫu hậu yêu thương nàng, quy cách sửa chữa và chế tạo phủ đệ vượt xa phủ công chúa bình thường.

Xà nhà chạm khắc, ngói xanh nóc đỏ.

Còn xây dựng bản sao chỗ ở của nàng cả ở trong Hoàng cung Kinh thành với hành cung Nhiệt Hà.

Lúc ấy thậm chí còn có quan văn uyển chuyển dâng tấu khuyên ngăn, nói rằng phủ công chúa xa hoa quá độ.

Bây giờ nàng từ hôn với Bùi Vũ Cẩn, đương nhiên phủ công chúa cũng sẽ hoang phế.

Nhưng, nếu nàng đổi Phò mã thành công tử Bùi Dực Chi cũng ở trong phủ Hoài An Hầu thì sao?

Nàng biết được khoảng một năm sau Bùi Dực Chi sẽ hy sinh nơi chiến trường, nhưng mà làm quả phụ chẳng phải càng tiêu dao tự tại sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ cần lập gia đình rồi, nàng có thể xuất cung lập phủ, bà ngoại cũng sẽ không thúc hôn nữa...

*

Đêm dài, Dao Đài Điện.

Sau hai lần mặn nồng, làn hương kiều diễm còn đang lan tràn bên trong phòng ngủ.

Bởi vì hôn sự của con gái không thuận, những ngày này Đế Hậu cũng không có tâm trạng chuyện gối chăn, ăn chay đã vài ngày.

Ý thức được vật hung hãn của nam nhân còn đang cứng rắn, Khang Hoàng Hậu run rẩy.

"Bệ hạ, được rồi mà..." Khang Hoàng Hậu thở hổn hển.

Hai lần mây mưa, nàng như mới được vớt ra từ trong nước, cả người ướt sũng.

Tấm trải giường bằng lụa trắng hoa văn rồng phượng dưới người cũng ẩm ướt một mảng lớn, không biết là mồ hôi hay là mật dịch đảo ra lúc giao hoan.

Hoàng Đế nuốt nuốt nước bọt, con mắt nóng rực như lửa.

Hắn hôn một cái lên cái trán trơn bóng không tỳ vết của ái thê, "Ngọc Nhi ngoan, thêm lần nữa nhé."

Hoàng Đế tập võ quanh năm, thân hình khôi ngô cao lớn, dù đã qua tuổi bốn mươi, thể lực vẫn tốt tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Khang Hoàng Hậu sống an nhàn sung sướng nhiều năm, nuôi một thân da mịn thịt mềm, bây giờ có tuổi rồi, thật đúng là ăn không tiêu.

Một tay nam nhân vuốt ve vú trắng tròn mập của nữ nhân nhỏ bé yêu kiều trong ngực, tay kia thì nhẹ xoa âm vật đã sung huyết của nàng.

Dương vật tráng kiện dữ tợn chống lên bên ngoài huyệt nước lầy lội không chịu nổi, lề mà lề mề, thỉnh thoảng thọc vào một chút.

Khang Hoàng Hậu lúc tuổi còn trẻ chính là một mỹ nhân xinh đẹp mỹ lệ đẫy đà, ngực đầy mông nở, tư thái yểu điệu.

Bây giờ lớn tuổi vừa thêm vài phần đậm đạ, bộ ngực sữa vốn sung mãn càng trở nên thu hút ánh mắt người ngoài.

Dưới mấy phen trêu chọc thuần thục của nam nhân, làn da trắng nõn mềm mịn như tuyết của nàng đã ửng hồng hết cả, thân thể mềm nhũn như không xương.

Gậy thịt thô cứng ngay ngắn chui vào, Hoàng Đế đứng dậy, dùng tư thế xi tiểu cho trẻ con ôm lấy thê tử.

Cái tư thế này vào đặc biệt sâu, nàng cũng đặc biệt động tình, toàn thân hiện ra ửng hồng mê người.

Âm thanh thân thể va chạm mập mờ lại vang lên lần nữa, mơ hồ xen lẫn tiếng kêu la kiều mị ướt át của nữ nhân.

Cho đến khi mây nghỉ mưa thu, sau khi hai người lau rửa xong lại nằm xuống trên giường lần nữa.

Lúc này Khang Hoàng Hậu mới nhớ tới chuyện mình đau đáu cả ngày hôm nay.

"Tại sao bệ hạ lại đồng ý cho Ninh Ninh đổi Phò mã? Cho dù có đổi, cũng đừng tìm họ Bùi nữa nha..." Giọng nói của bà có phần u oán.

Tối nay nam nhân vừa về đã đè bà lên trên giường rồi, làm hại bà suýt nữa quên chuyện trọng đại này.

"Trẫm cảm thấy Bùi Dực Chi kia không tệ, nếu như Ninh Ninh chủ động nhắc đến, vì sao không đồng ý?" Hoàng Đế khàn giọng trả lời.

Khang Hoàng Hậu hờn dỗi: "Làm sao biết hắn ta không tệ? Hắn mới từ Tây Bắc trở về, còn chưa cẩn thận điều tra một phen đấy!"

Hoàng Đế suy nghĩ một thoáng, mới nói: "Ngọc Nhi còn nhớ được ba năm trước đây, Ninh Ninh ở Yến Sơn..."

Khang Hoàng Hậu nghe xong lời này thì sắc mặt biến hóa.

Hoàng Đế khẽ thở dài, ôm ái thê vào trong ngực, "Bùi Dực Chi, chính là thiếu niên lúc ấy."

—————————————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Quân Trung Khuyển Của Công Chúa

Số ký tự: 0