Tuỳ Em Làm Loạn

Anh Chỉ Yêu Em

2024-12-04 11:29:08

Cửa phòng bất ngờ mở ra, bên trong vẫn còn chưa mở đèn.

Lý Lạc vừa ở bên ngoài vào, cất vội găng tay tập bắn súng trong ngăn tủ thì nghe có tiếng động. Cô quay đầu nhìn, chỉ thấy một bóng đen đi nhanh như chạy mà lao tới.

“Yến Vũ?”

Còn chưa kịp rõ sự tình, cả người đã bị nụ hôn nồng nàn của hắn làm cho ngã nghiêng.

Bên ngoài đã sụp tối, ánh sáng từ dưới sân vọng ra làm gian phòng không quá ngột ngạt. Nhưng lúc này, Lý Lạc lại thấy mình thật sự rất nóng, từ đôi môi lan ra khắp cơ thể, lên tận đỉnh đầu mình.

"Hum..."

Cô không hiểu vì sao Yến Vũ lại có hành động này, vội vàng lại gấp gáp như thế.

Hắn đã đi đâu về? Hắn ở bên ngoài có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Lúc này dù có muốn hỏi, Lý Lạc cũng không cách nào mở miệng được.

Nụ hôn da siết đến nóng hực, đốt cháy từng lớp da thịt, như muốn thiêu rụi tất cả mọi thứ. Cúc áo sơ mi của Lý Lạc bị buộc cởi ra, gấp gáp tới nỗi có phần luống cuống vụng về.

“Yến Vũ?”

Yến Vũ không trả lời, chỉ có tiếng thở dốc dồn dập trong gian phòng yên ắng. Hắn lại lao vào mà hôn, cởi sạch áo của cô ra rồi vứt tùy tiện trên đất. Dù biết rằng trên đây sẽ không có ai, phòng cũng không mở đèn, nhưng cửa còn chưa đóng lại.

Lý Lạc có phần bối rối.

Dẫu sao thì lần đầu của cô và hắn cũng là lúc cả hai đã say, trong người có

men rượu.

“Đã xảy ra chuyện gì sao? Yến Vũ?”

Cô nôn nóng muốn nghe giọng của hắn, nhưng lại không đủ sức chống lại cám dỗ mà hắn ban cho. Từ những nụ hôn nóng bỏng ướt át, đến việc đã thịt dần trở nên trần trụi.

Hắn xoay người cô lại, mọi hành động đều rất gấp rút diễn ra.

“Ha... Ức.”

Cự vật sau một hồi mò mẫm, cuối cùng cũng lọt vào được bên trong. Hai chân của Lý Lạc khẽ run lên, chỉ sợ rằng thêm một chút nữa thôi thì sẽ không đứng vững.

Yến Vũ biết mình đang làm gì, cũng biết vết thương chưa lành hẳn. Nhưng hắn có quá nhiều tâm tư không thể nói, quá nhiều suy nghĩ và những nỗi lo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn yêu, hắn muốn được yêu nhiều hơn nữa...

Hắn sợ mất, sợ mất người trong lòng mình hơn bất kì ai.

"Lac Lac!"

"Lac Lac!"

Hắn liên tục gọi tên tình yêu bé nhỏ của đời mình, từ sau lưng ôm chặt lấy eo cô, gặm lấy vành tai đang ửng hồng trong đêm tối.

“Em sẽ không rời xa anh? Phải không?”

“Phải không Lạc Lạc!”

Cơ thể của Lý Lạc vẫn đang không ngừng đung đưa theo từng chuyển động của hắn. Cô thấy mọi thứ xung quanh mơ hồ, nghe cũng nghe không rõ.

"Ha... Um... Em... Em..."

Yến Vũ nhẹ nhàng xoay người của cô lại, cẩn thận bế cô ngồi lên bậc cửa sổ. Hắn cúi đầu xuống hôn lên chóp mũi của cô, kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.

“Em sẽ không rời xa anh, phải không Lạc Lạc?”

Cô ngước lên nhìn, trong màn đêm dường như chỉ thấy mỗi đôi mắt lấp lánh ánh nước ấy.

“Sẽ không đâu!”

Rướn người lên hôn môi Yến Vũ, không hiểu sao cô lại thấy môi hắn hơi lạnh, lại còn ươn ướt. Nhưng không kịp nghĩ nhiều, bên dưới đã nhanh chóng bị cự vật đưa vào lấp đầy.

"Um... Um..."

"Ha..."

Hắn dùng hai tay giữ lấy eo của Lý Lạc, liên tục luận động bên trong một cách nhịp nhàng. Tiếng thở dồn dập của cô càng thêm kích thích hắn, thôi thúc hắn. Tư thế này quá đỗi mát mẻ, khi mà sau lưng cô là cửa sổ đang mở với cơn gió rì rào.

Lần trước ở trong cơn say, cô vẫn nhớ rõ chính là loại cảm giác này đã khiến đầu óc mình mụ mị

Bây giờ, khi hoàn toàn tỉnh táo nhìn thấy Yến Vũ tiến vào bên trong mình bằng cự vật, cảm giác càng chân thật hơn. Da đầu tê rần, mọi giác quan đều bị phân tán bởi nơi hạ thân ướt đẫm.

Mỗi và mỗi chạm rồi lại rời, chỉ bạc kéo sợi lấp lánh.

Tiếng rên rĩ nức nở của Lý Lạc như thôi thúc hắn, khiến hắn sắp nổ tung.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bên dưới càng thêm thúc vào kịch liệt, đưa đẩy không ngừng.

"A... A... Á..."

Mồ hôi nhỏ giọt trên mái tóc của Yến Vũ, rũ xuống đầu lông mày rậm. Hắn lại tiến tới hôn lên môi người yêu, bên dưới lại sâu thêm một chút.

Âm thanh ái muội trong phòng dường như không hề nhỏ, lại thêm việc cả hai đang ở cạnh cửa sổ khiến người ở bên dưới đều có thể nghe.

Một vài tên đàn em nghe thấy, tự giác không nói câu nào mà chia nhau ra giải tán, người làm cũng tránh ra xa.

Yến Vũ sợ Lý Lạc sẽ mỏi chân, sau khi đưa đẩy được một lúc thì bế cô nằm trên giường. Trong phòng vẫn tối om như vậy, thậm chí cửa còn không đóng.

Hắn không đợi cô kịp hé môi, liền đưa tay vào bên trong nơi tư mật.

“Yến Vũ... Đừng... Á..”

Cả người cô run lên bần bật, hai tay nhàu nát chăn đệm dưới thân mình, đầu óc trở nên hỗn độn.

Yến Vũ lại tiếp tục cuộc dạo chơi, cự vật vẫn còn căng cứng liền đưa hết vào bên trong. Hắn chống hai tay xuống giường, eo đưa đẩy theo nhịp rên rĩ của Lý Lạc cùng tiếng thở dốc của chính mình.

"A... U..."

Em là người thân duy nhất của anh, là người quan trọng nhất với anh. Anh chỉ có mỗi em, vậy nên em cũng chỉ được thuộc về mỗi anh mà thôi!

Hắn sẽ làm mọi thứ để Lý Lạc ở bên cạnh mình, yêu mình thật nhiều. Chỉ cần như thế, dù bên ngoài có mưa máu gió tanh ra sao cũng chẳng quan trọng nữa.

"Ha... A... A..."

“Lạc Lạc! Anh yêu em!”

"Lac Lac!"

Yến Vũ nhoài người tới nỉ non bên tai của Lý Lạc, thân dưới đưa đẩy tăng tốc cực điểm. Nơi hạ thân của cô ướt át, không chịu được cự vật to lớn cứ ra vào nên bao bọc gắt gao.

Hắn liên tục gọi tên tình yêu bé nhỏ của mình, đầu lông mày nhíu chặt, tay siết lấy một góc chăn.

Cùng với sự co rút của thân dưới, hắn thúc thật mạnh thật sâu rồi bắn vào bên trong nơi tư mật.

Cả hai cùng run lên, rên rĩ vì sung sướng cực điểm.

"Ha... Ha..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tuỳ Em Làm Loạn

Số ký tự: 0