Không Có Người...
2024-12-04 11:29:08
“Ha... Yến Vũ! Em... Không phải nói.... Chỗ này...
Lý Lạc chật vật trong chiếc xe hơi mà Yến Vũ đậu bên cạnh vỉa hè, váy áo rối tung lên. Cô không nghĩ rằng địa điểm thích hợp mà hắn nói lại là nơi này.
Ở trong xe...
Có vẻ không chật chội lắm, vì xe của hắn khá lớn lại còn rất êm, có chế độ hạ thấp ghế ngồi xuống như giường.
Chỉ có điều, xung quanh sẽ có nhiều người qua lại.
Cho dù kính xe màu đen và được kéo lên, nhưng Lý Lạc vẫn cảm thấy không hề ổn.
“Yến Vũ... Em muốn... Về...”
"
Thân hình nhỏ nhắn nhưng nóng bỏng của cô nửa kín nửa hở trước mặt hắn, một con sói đang khát mồi. Từ ánh nhìn tối lại cho đến những cái chạm lướt qua, tất cả đều muốn nói lên dục vọng lúc này.
“Nhưng anh không muốn! Làm sao đây? Sợ là không kịp nữa!”
Hắn nói với vẻ mặt nửa cười nửa không, vội vàng kéo khóa quần xuống rồi cả hai lại quấn lấy nhau. Tiếng quần áo xột xoạc được cởi ra, cùng âm thanh môi lưỡi quấn quýt rõ ràng.
Lý Lạc vẫn là không thể cưỡng lại được sức hút của Yến Vũ, không đủ sức chống cự trước hắn.
“Ha... Vũ... Đừng mà...
Cô nỉ non trong lòng của hắn, gọi tên hắn theo cách tha thiết và nồng nàn.
Hắn say rồi. Không cần rượu cũng say bởi giọng nói này, gương mặt này, mọi thứ từ người con gái trước mặt.
Hắn từng nghĩ tình yêu là xa xỉ, là vô ích, không có tác dụng.
Nhưng khi yêu, hắn lại trở nên điên cuồng và nồng nhiệt hơn bất kì ai.
Có thể trở nên tàn nhẫn để có được nó, và cũng sẵn sàng mềm yếu van xin giữ nó ở lại.
“Lạc Lạc... Gọi anh là gì..
Yến Vũ đặt cô ngồi trên đùi của mình, bên dưới nhịp nhàng đẩy đưa, vào tận nơi sâu nhất. Cả người cô chao đảo, mái tóc xõa tung thướt tha chạm lên da thịt của hắn.
“Ha... Vũ...”
Quá đỗi đắm say.
Lý Lạc không nói nổi nữa, miệng chỉ bật ra âm thanh nức nở rên rỉ mê hoặc.
“Ha... A Á... Ang.
Mỗi chạm môi. Tay hắn đặt lên hai bầu ngực của cô vừa luận động bên dưới lại vừa xoa nắn bên trên. Cảm giác này tê dại đến nỗi khiến người của Lý Lạc run lên từng đợt, mồ hôi nhanh chóng tuôn ra.
Cô vẫn còn giữ được chút ý thức, biết rằng mình đang làm chuyện này ở ngoài đường.
Xấu hổ quá! Đáng ghét thật! Làm sao cô lường trước được rằng Yến Vũ lại làm thật chứ?
“A... Ư... Ưm... Không... Đừng..
Hắn cúi đầu xuống, cuồng nhiệt cắn lên quả anh đào nhỏ xinh trên đồi tuyết trắng.
"Ha..."
Trở mình, Yến Vũ xoay người để Lý Lạc nằm bên dưới rồi nâng hai chân của cô lên cao. Vừa đê mê lại vừa xấu hổ, hai gò má phiếm hồng cùng đôi mắt ngấn lệ xinh đẹp vô cùng.
Hắn nhìn nơi tư mật ướt đẫm ấy, cự vật càng thêm cương cứng mà đưa đẩy vào trong.
”Lạc Lạc... Làm anh sướng quá!”
Cúi người xuống hôn lên vành tai của cô, hắn lại nghịch ngợm cắn một cái. Mỗi chạm vào chỗ nào, chỗ đó liền nở hoa.
Trong xe có tiếng rên rỉ nức nở, cùng với tốc độ chuyển động không ngừng của Yến Vũ.
“Anh... A... Em... Mỏi chân... Hư...
"
Lý Lạc khó khăn muốn cử động, nhưng lúc này cô chỉ biết rằng hạ thân đã ướt đẫm, còn sung sướng đến tê dại như vậy.
Ở bên ngoài không rõ tình hình ra sao, không rõ có ai ở gần, không thể tả được nhiệt độ trong xe bây giờ vô cùng nóng.
Cô tìm đến đôi môi của Yến Vũ, nó nóng bỏng mà lại nồng nàn, hôn vào liền giống như cả cơ thể bị nó thiêu đốt.
Hắn không muốn dừng, không muốn bỏ lỡ giây phút thăng hoa nào bên cô gái bé nhỏ của hắn.
Yêu đến mức có thể hòa làm một, có thể sẽ sẵn sàng chết đi.
Đời này của hắn, chưa từng nghĩ sẽ vì ai mà khổ tâm như thế, điên cuồng như thế.
Thế lực của ông trùm vẫn còn ở đó, nhưng hắn vẫn không thôi nghĩ về một tương lai bình yên cùng Lý Lạc. Không còn phải ngày đêm thao thức lo âu. Hắn sẽ để cô mang thai con của mình, là kết tinh của một mối tình hạnh phúc nhất.
Chỉ như thế thôi là đủ rồi....
"A... U a a..."
Yến Vũ vẫn đưa đẩy nhịp nhàng bên trong cơ thể của Lý Lạc, bên dưới thi thoảng co rút khiến hắn chịu không nổi mà rít lên.
“Ha... Lạc Lạc! Nói yêu anh đi! Nói yêu anh đi Lạc Lạc!”
Thần trí không tỉnh táo nữa rồi, cô chỉ biết rằng mình dường như không muốn dừng lại.
“Em... A... Em yêu anh! Yến Vũ! Em yêu anh!”
"Hum... A..."
Yến Vũ cắn nhẹ lên môi của cô, hai tay xoa nắn ngực một chút rồi lại trượt xuống giữ chặt eo nhỏ. Bên dưới tăng tốc đột ngột, tiếng rên rỉ cũng nhiều và dồn dập hơn.
Hắn đẩy mạnh người, đưa hết tinh hoa vào bên trong rồi ôm Lý Lạc vào lòng mình.
Bên dưới co giật, có thứ gì đó nóng hôi hổi như chảy ra khiến cô mơ mơ hồ.
“Anh yêu em! Yêu nhiều lắm! Lạc Lạc!”
Kính xe ô tô được hạ xuống, bên ngoài có vẻ vừa đổ mưa, nhưng không lớn lắm. Yến Vũ quay người sang nhìn Lý Lạc đã thấm mệt nằm mơ màng bên cạnh, nhẹ nhàng kéo áo khoác lên đắp cho cô.
Xe quay về Thần Doanh thì trời cũng đã mờ mịt tối.
Lúc dừng xe, Lý Lạc mới mơ màng tỉnh sau khi ngủ mê. Cô nhìn thấy người ở bên cạnh mình là Yến Vũ, liền sát lại gần mà vùi mặt vào vai hắn.
Cơ thể hắn rất ấm, rất dễ chịu, luôn khiến cô có cảm giác muốn dựa dẫm không thể rời.
Yến Vũ lấy áo khoác trên người cô ra, nhẹ nhàng bảo.
“Mặc quần áo vào nào!”
Lý Lạc chớp mắt, giật mình nhìn xuống mới nhớ ra những chuyện vừa rồi.
Cô và hắn mây mưa ở trên xe tận một lúc lâu, sau khi kết thúc thì mệt lã người tới mức ngủ quên mà chưa mặc gì.
Yến Vũ nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, chỉ khẽ cười rồi tháo dây an toàn ra. Hắn xoay người ra ghế sau, giúp cô tìm lại cái váy rồi đưa cho cô mà hỏi trêu.
“Tự mặc hay cần anh giúp?”
Lý Lạc đương nhiên không đồng ý chuyện này, liền giành lấy quần áo trên tay hắn rồi nói vội.
“Không cần đâu! Em tự mặc được!”
“Nhưng lúc làm vẫn cần anh cởi giúp mà? Không phải sao?”
“Anh... Anh đừng có trêu em!”
Yến Vũ nhìn cô phồng má lên, không nhịn được mà hôn lên gò má trắng hồng ấy. Giọng hắn nhẹ nhàng, yêu chiều hết mực.
“Dễ thương thật! Yêu em tới chết mất!”
Lý Lạc chật vật trong chiếc xe hơi mà Yến Vũ đậu bên cạnh vỉa hè, váy áo rối tung lên. Cô không nghĩ rằng địa điểm thích hợp mà hắn nói lại là nơi này.
Ở trong xe...
Có vẻ không chật chội lắm, vì xe của hắn khá lớn lại còn rất êm, có chế độ hạ thấp ghế ngồi xuống như giường.
Chỉ có điều, xung quanh sẽ có nhiều người qua lại.
Cho dù kính xe màu đen và được kéo lên, nhưng Lý Lạc vẫn cảm thấy không hề ổn.
“Yến Vũ... Em muốn... Về...”
"
Thân hình nhỏ nhắn nhưng nóng bỏng của cô nửa kín nửa hở trước mặt hắn, một con sói đang khát mồi. Từ ánh nhìn tối lại cho đến những cái chạm lướt qua, tất cả đều muốn nói lên dục vọng lúc này.
“Nhưng anh không muốn! Làm sao đây? Sợ là không kịp nữa!”
Hắn nói với vẻ mặt nửa cười nửa không, vội vàng kéo khóa quần xuống rồi cả hai lại quấn lấy nhau. Tiếng quần áo xột xoạc được cởi ra, cùng âm thanh môi lưỡi quấn quýt rõ ràng.
Lý Lạc vẫn là không thể cưỡng lại được sức hút của Yến Vũ, không đủ sức chống cự trước hắn.
“Ha... Vũ... Đừng mà...
Cô nỉ non trong lòng của hắn, gọi tên hắn theo cách tha thiết và nồng nàn.
Hắn say rồi. Không cần rượu cũng say bởi giọng nói này, gương mặt này, mọi thứ từ người con gái trước mặt.
Hắn từng nghĩ tình yêu là xa xỉ, là vô ích, không có tác dụng.
Nhưng khi yêu, hắn lại trở nên điên cuồng và nồng nhiệt hơn bất kì ai.
Có thể trở nên tàn nhẫn để có được nó, và cũng sẵn sàng mềm yếu van xin giữ nó ở lại.
“Lạc Lạc... Gọi anh là gì..
Yến Vũ đặt cô ngồi trên đùi của mình, bên dưới nhịp nhàng đẩy đưa, vào tận nơi sâu nhất. Cả người cô chao đảo, mái tóc xõa tung thướt tha chạm lên da thịt của hắn.
“Ha... Vũ...”
Quá đỗi đắm say.
Lý Lạc không nói nổi nữa, miệng chỉ bật ra âm thanh nức nở rên rỉ mê hoặc.
“Ha... A Á... Ang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi chạm môi. Tay hắn đặt lên hai bầu ngực của cô vừa luận động bên dưới lại vừa xoa nắn bên trên. Cảm giác này tê dại đến nỗi khiến người của Lý Lạc run lên từng đợt, mồ hôi nhanh chóng tuôn ra.
Cô vẫn còn giữ được chút ý thức, biết rằng mình đang làm chuyện này ở ngoài đường.
Xấu hổ quá! Đáng ghét thật! Làm sao cô lường trước được rằng Yến Vũ lại làm thật chứ?
“A... Ư... Ưm... Không... Đừng..
Hắn cúi đầu xuống, cuồng nhiệt cắn lên quả anh đào nhỏ xinh trên đồi tuyết trắng.
"Ha..."
Trở mình, Yến Vũ xoay người để Lý Lạc nằm bên dưới rồi nâng hai chân của cô lên cao. Vừa đê mê lại vừa xấu hổ, hai gò má phiếm hồng cùng đôi mắt ngấn lệ xinh đẹp vô cùng.
Hắn nhìn nơi tư mật ướt đẫm ấy, cự vật càng thêm cương cứng mà đưa đẩy vào trong.
”Lạc Lạc... Làm anh sướng quá!”
Cúi người xuống hôn lên vành tai của cô, hắn lại nghịch ngợm cắn một cái. Mỗi chạm vào chỗ nào, chỗ đó liền nở hoa.
Trong xe có tiếng rên rỉ nức nở, cùng với tốc độ chuyển động không ngừng của Yến Vũ.
“Anh... A... Em... Mỏi chân... Hư...
"
Lý Lạc khó khăn muốn cử động, nhưng lúc này cô chỉ biết rằng hạ thân đã ướt đẫm, còn sung sướng đến tê dại như vậy.
Ở bên ngoài không rõ tình hình ra sao, không rõ có ai ở gần, không thể tả được nhiệt độ trong xe bây giờ vô cùng nóng.
Cô tìm đến đôi môi của Yến Vũ, nó nóng bỏng mà lại nồng nàn, hôn vào liền giống như cả cơ thể bị nó thiêu đốt.
Hắn không muốn dừng, không muốn bỏ lỡ giây phút thăng hoa nào bên cô gái bé nhỏ của hắn.
Yêu đến mức có thể hòa làm một, có thể sẽ sẵn sàng chết đi.
Đời này của hắn, chưa từng nghĩ sẽ vì ai mà khổ tâm như thế, điên cuồng như thế.
Thế lực của ông trùm vẫn còn ở đó, nhưng hắn vẫn không thôi nghĩ về một tương lai bình yên cùng Lý Lạc. Không còn phải ngày đêm thao thức lo âu. Hắn sẽ để cô mang thai con của mình, là kết tinh của một mối tình hạnh phúc nhất.
Chỉ như thế thôi là đủ rồi....
"A... U a a..."
Yến Vũ vẫn đưa đẩy nhịp nhàng bên trong cơ thể của Lý Lạc, bên dưới thi thoảng co rút khiến hắn chịu không nổi mà rít lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ha... Lạc Lạc! Nói yêu anh đi! Nói yêu anh đi Lạc Lạc!”
Thần trí không tỉnh táo nữa rồi, cô chỉ biết rằng mình dường như không muốn dừng lại.
“Em... A... Em yêu anh! Yến Vũ! Em yêu anh!”
"Hum... A..."
Yến Vũ cắn nhẹ lên môi của cô, hai tay xoa nắn ngực một chút rồi lại trượt xuống giữ chặt eo nhỏ. Bên dưới tăng tốc đột ngột, tiếng rên rỉ cũng nhiều và dồn dập hơn.
Hắn đẩy mạnh người, đưa hết tinh hoa vào bên trong rồi ôm Lý Lạc vào lòng mình.
Bên dưới co giật, có thứ gì đó nóng hôi hổi như chảy ra khiến cô mơ mơ hồ.
“Anh yêu em! Yêu nhiều lắm! Lạc Lạc!”
Kính xe ô tô được hạ xuống, bên ngoài có vẻ vừa đổ mưa, nhưng không lớn lắm. Yến Vũ quay người sang nhìn Lý Lạc đã thấm mệt nằm mơ màng bên cạnh, nhẹ nhàng kéo áo khoác lên đắp cho cô.
Xe quay về Thần Doanh thì trời cũng đã mờ mịt tối.
Lúc dừng xe, Lý Lạc mới mơ màng tỉnh sau khi ngủ mê. Cô nhìn thấy người ở bên cạnh mình là Yến Vũ, liền sát lại gần mà vùi mặt vào vai hắn.
Cơ thể hắn rất ấm, rất dễ chịu, luôn khiến cô có cảm giác muốn dựa dẫm không thể rời.
Yến Vũ lấy áo khoác trên người cô ra, nhẹ nhàng bảo.
“Mặc quần áo vào nào!”
Lý Lạc chớp mắt, giật mình nhìn xuống mới nhớ ra những chuyện vừa rồi.
Cô và hắn mây mưa ở trên xe tận một lúc lâu, sau khi kết thúc thì mệt lã người tới mức ngủ quên mà chưa mặc gì.
Yến Vũ nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, chỉ khẽ cười rồi tháo dây an toàn ra. Hắn xoay người ra ghế sau, giúp cô tìm lại cái váy rồi đưa cho cô mà hỏi trêu.
“Tự mặc hay cần anh giúp?”
Lý Lạc đương nhiên không đồng ý chuyện này, liền giành lấy quần áo trên tay hắn rồi nói vội.
“Không cần đâu! Em tự mặc được!”
“Nhưng lúc làm vẫn cần anh cởi giúp mà? Không phải sao?”
“Anh... Anh đừng có trêu em!”
Yến Vũ nhìn cô phồng má lên, không nhịn được mà hôn lên gò má trắng hồng ấy. Giọng hắn nhẹ nhàng, yêu chiều hết mực.
“Dễ thương thật! Yêu em tới chết mất!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro