Không Thể Quên
2024-12-04 11:29:08
Sau khi vẽ lại các mẫu váy áo và đưa cho Lý Lạc xem, cô cũng chỉ nhìn qua thôi chứ chẳng biết gì.
Việc có một chiếc váy đẹp để mặc, với Lý Lạc mà nói là chưa từng có.
Trước đây khi ở cùng cha nuôi, cô chỉ toàn mặc quần áo cũ mà hàng xóm đã mặc qua. Những thứ cô có được lúc ấy, phải cần van xin và nỗ lực lắm mới có được.
“Không còn việc gì nữa! Xin phép ông chủ Yến tôi về!”
Tô Thanh Thanh nói rồi quay người rời đi, nét mặt vẫn có chút gì đó không thoải mái.
Sau khi trong sảnh chỉ còn có hai người, Lý Lạc lập tức có thái độ không hợp tác với Yến Vũ. Cô nhìn hắn với ánh mắt đề phòng, khi hắn tiến đến gần thì liền lùi lại.
“Anh có mục đích gì?”
Hắn cười khẩy.
“Sống trong nghi ngờ như vậy mãi em không thấy mệt à? Tôi đã làm gì em đâu?”
Vừa nói, Yến Vũ vừa nhún vai như thể mình là người vô tội.
Kì thực ngay lúc này hắn cũng chưa muốn làm gì. Chưa thể xác định rốt cuộc Lý Lạc có lai lịch ra sao, nên hắn không vội vàng kết luận.
Hơn nữa, việc giữ một cô gái có tính cách ngoan cường như cô ở bên cạnh cũng là một thú vui.
“Nói cho tôi biết, em tên gọi là gì?”
Yến Vũ đi tới gần Lý Lạc, đưa tay ra đùa nghịch lọn tóc ở bên tai của cô. Hắn nhìn nửa gương mặt nhỏ của cô, nhìn chiếc mũi cao và chiếc môi xinh xắn.
Cô nghiêng mặt sang nhìn vào mắt hắn, ánh mắt đanh thép.
“Tại sao tôi phải trả lời anh?”
Hắn hết lần này đến lần khác bị Lý Lạc khiêu khích, nghĩ thôi cũng tức điên lên được. Nhưng khi nhìn vào mắt của cô, chỉ chừng vài giây sau lại không thể nào bộc phát.
“Xem ra em không sợ chết nhỉ?”
“Tôi chẳng có gì để mất cả, chết hay không chết thì có sao?”
Yến Vũ gật đầu cười nhạt, buông tay đang đặt trên tóc của cô xuống.
“Hay đấy!”
Hắn đi đến bên sô pha ngồi xuống, lại tìm bao thuốc lấy ra một điếu ngậm lên miệng.
“Em cứ cứng đầu như vậy đi, dù sao thì cũng chẳng đi đâu được.”
Lý Lạc đi đến đứng ở trước mặt hắn, cô muốn cho hắn thấy được mình không ngoan ngoãn như vậy.
Cầm ly trà mà khi nãy Yến Vũ đã rót còn uống dở, cô trực tiếp hất thẳng vào mặt hắn mà không nói câu nào.
Một tên đàn em vô tình nhìn thấy thì hoảng hốt, nhưng vẫn theo phản ứng nhanh nhất mà tiến tới cầm súng chỉa vào đầu cô.
“Con nhỏ này! Mày muốn chết sao?”
Yến Vũ nhăn mày hắn giọng.
“Bỏ súng xuống.”
Tên đàn em ngây ra nhìn Lý Lạc rồi lại nhìn hắn.
“Ông chủ? Nhưng mà…”
Hắn nhấn mạnh.
“Bỏ súng xuống. Cút ra ngoài!”
Không hiểu nổi ông chủ của mình đang nghĩ gì trong đầu, khi mà hắn chưa từng để ai xúc phạm mình như thế. Tên đàn em buông súng xuống rời đi, nhưng mắt nhìn Lý Lạc rất căm ghét.
Yến Vũ thở ra một hơi, đưa tay vuốt nước trà còn dính trên mặt mình. Đôi lông mày rậm của hắn hơi ướt, ánh mắt trở nên phong tình.
“Cáu gắt như vậy, là vì cha nuôi của em đối xử tệ bạc với em ư?”
Lý Lạc kinh ngạc nhìn Yến Vũ.
Hắn biết tất cả về cô.
Mấy ngày qua hắn chẳng hỏi gì cũng chẳng nói gì, chỉ là muốn thử xem cô rốt cuộc cứng đầu tới mức nào.
Một người đứng đầu giới ngầm của Quảng Châu, không lí nào lại không thể điều tra được danh tính của một người.
Hắn biết cô là trẻ mồ côi được nhận nuôi, biết cha nuôi của cô là một tên cờ bạc.
Hắn biết cô tên gì, bao nhiêu tuổi.
Thậm chí, việc tại sao cô lại xuất hiện trên xe chở người hắn cũng đã rõ.
“Anh…”
Yến Vũ đứng dậy đi đến gần cô, nhìn vào mắt cô, đưa tay chạm lên chiếc cằm nhỏ rồi từ từ nâng mặt của cô lên.
“Hoá ra em ngoan cố như vậy, đều là do không có được tình thương mà thành à?”
Lý Lạc nhìn hắn, đột nhiên thấy sóng mũi cay nồng, hốc mắt bừng bừng đỏ.
”Tôi không cần sự thương hại của anh.”
“Không. Tôi không thương hại. Chỉ là tôi muốn nói, mình có thể giúp em làm những việc em muốn làm thôi.”
Cô chớp mắt, hàng mi cong run lên.
“Giúp? Không lí nào anh lại tốt đến như vậy?”
“Đương nhiên rồi! Phải có điều kiện chứ?”
Yến Vũ vẫn luôn dùng dáng vẻ thong thả của mình trước mặt Lý Lạc. Hắn lúc này chẳng quan tâm lắm đến cảm xúc của cô, chỉ muốn cho cô thấy được hắn có thể làm gì.
Cô nhìn hắn, rồi lại nhớ đến người cha nuôi của mình.
Tệ bạc.
Khốn nạn.
Không xứng.
Ông ta vốn không xứng làm cha nuôi của cô, càng không xứng để cô dành tình yêu thương và tôn trọng.
Tuy không tin lắm về những gì Yến Vũ vừa nói, vì điều kiện hắn đưa ra có thể cô khó mà đáp ứng được.
Hoặc là vào Hoa Thanh, quá đáng hơn thì…
Lý Lạc không muốn đánh đổi bản thân mình chỉ vì trả thù gã cha nuôi ấy, thay vào đó cô muốn việc quan trọng hơn.
Cô đi đến chỗ Yến Vũ đang ngồi, nhìn hắn hỏi.
“Điều kiện là gì?”
“Nói tôi biết trước, việc em muốn làm là gì?”
Lý Lạc cụp mắt như vẫn còn do dự, rồi sau vài giây thì nhìn hắn mà nói.
“Tôi muốn tìm cha mẹ ruột của mình.”
Nụ cười nhàn nhạt trên môi hắn ngưng lại rồi dần tắt.
Câu mà cô vừa nói, dường như có một phần nào đó khiến tim của Yến Vũ run lên.
Cha mẹ ruột.
Người thân.
Điều này khiến hắn nhớ đến tuổi thơ của chính mình, nhớ đến Yến Vũ của khoảng thời gian vô lo vô nghĩ.
Cha mẹ của hắn như thế nào, hắn đã không còn nhớ nổi mặt. Nhưng những chuyện vui buồn lẫn lộn, tâm trí hắn sẽ mãi khắc ghi, từng hình ảnh đều rõ ràng trong đầu.
Hắn vẫn nhớ những khi đi chơi cùng cha mẹ, nhớ mình cũng từng được yêu thương.
Và ngày hắn nhớ nhất, chính là ngày hắn tận mắt nhìn thấy hai người họ vì tiền mà tàn sát.
Tình yêu là gì? Tiền là gì? Mạng sống là gì?
Yến Vũ từng tự hỏi bản thân rất nhiều lần như vậy.
Rốt cuộc cha mẹ hắn đã phải yêu nhau đến chừng nào, mà lại chọn cùng nhau vượt qua mọi khó khăn để có một mái ấm. Rồi họ đã vì tiền mà mù quáng đến chừng nào, mà lại chính tay giết đi người mình yêu.
Cha mẹ của Yến Vũ, đều đã từng là những người buôn hàng cấm.
Trong chuyến giao dịch cuối cùng trước khi ngưng hoạt động, cha của hắn vì không muốn gặp họa đã âm thầm ôm hàng và tiền định trốn đi.
Ông ta muốn bỏ lại vợ và con mình.
Vô tình, trong lúc chuẩn bị ra khỏi nhà thì bị mẹ của Yến Vũ nhìn thấy. Cả hai xảy ra mâu thuẫn, cãi nhau, nói với nhau bằng những lời khó nghe thậm tệ.
Hình ảnh đẹp đẽ trong mắt hắn không còn, nụ cười của mẹ không còn, sự dịu dàng của cha cũng tan biến.
Hắn chỉ thấy, trước mắt cha mẹ mình như hoá thành quỷ dữ mà tàn sát nhau.
Hai người vì tiền và số hàng còn lại mà giành giật, cuối cùng đều muốn ra tay sát hại đối phương.
Mặc cho Yến Vũ có gào khóc, khóc đến cổ họng đau rát, khóc đến hai mắt nhoè đi.
Hắn còn nhớ khi mẹ hắn bị cha ghim một nhát dao vào ngực, bà đã nhìn hắn đầy xót xa và ân hận.
Hắn vẫn còn nhớ cha của hắn sau khi giết vợ và muốn tự sát còn muốn đưa hắn đi cùng. Nhưng có lẽ vì chút lương tâm còn lại, vì nghĩ rằng hắn là máu mủ của mình mà không nỡ ra tay.
Cuối cùng, hắn nhìn cha và mẹ của mình lần lượt ra đi ngay trước mắt.
Đã ba mươi mấy năm trôi qua, tiếng khóc của chính bản thân Yến Vũ khi còn nhỏ, vẫn luôn khiến hắn ám ảnh đến tột cùng.
________
Việc có một chiếc váy đẹp để mặc, với Lý Lạc mà nói là chưa từng có.
Trước đây khi ở cùng cha nuôi, cô chỉ toàn mặc quần áo cũ mà hàng xóm đã mặc qua. Những thứ cô có được lúc ấy, phải cần van xin và nỗ lực lắm mới có được.
“Không còn việc gì nữa! Xin phép ông chủ Yến tôi về!”
Tô Thanh Thanh nói rồi quay người rời đi, nét mặt vẫn có chút gì đó không thoải mái.
Sau khi trong sảnh chỉ còn có hai người, Lý Lạc lập tức có thái độ không hợp tác với Yến Vũ. Cô nhìn hắn với ánh mắt đề phòng, khi hắn tiến đến gần thì liền lùi lại.
“Anh có mục đích gì?”
Hắn cười khẩy.
“Sống trong nghi ngờ như vậy mãi em không thấy mệt à? Tôi đã làm gì em đâu?”
Vừa nói, Yến Vũ vừa nhún vai như thể mình là người vô tội.
Kì thực ngay lúc này hắn cũng chưa muốn làm gì. Chưa thể xác định rốt cuộc Lý Lạc có lai lịch ra sao, nên hắn không vội vàng kết luận.
Hơn nữa, việc giữ một cô gái có tính cách ngoan cường như cô ở bên cạnh cũng là một thú vui.
“Nói cho tôi biết, em tên gọi là gì?”
Yến Vũ đi tới gần Lý Lạc, đưa tay ra đùa nghịch lọn tóc ở bên tai của cô. Hắn nhìn nửa gương mặt nhỏ của cô, nhìn chiếc mũi cao và chiếc môi xinh xắn.
Cô nghiêng mặt sang nhìn vào mắt hắn, ánh mắt đanh thép.
“Tại sao tôi phải trả lời anh?”
Hắn hết lần này đến lần khác bị Lý Lạc khiêu khích, nghĩ thôi cũng tức điên lên được. Nhưng khi nhìn vào mắt của cô, chỉ chừng vài giây sau lại không thể nào bộc phát.
“Xem ra em không sợ chết nhỉ?”
“Tôi chẳng có gì để mất cả, chết hay không chết thì có sao?”
Yến Vũ gật đầu cười nhạt, buông tay đang đặt trên tóc của cô xuống.
“Hay đấy!”
Hắn đi đến bên sô pha ngồi xuống, lại tìm bao thuốc lấy ra một điếu ngậm lên miệng.
“Em cứ cứng đầu như vậy đi, dù sao thì cũng chẳng đi đâu được.”
Lý Lạc đi đến đứng ở trước mặt hắn, cô muốn cho hắn thấy được mình không ngoan ngoãn như vậy.
Cầm ly trà mà khi nãy Yến Vũ đã rót còn uống dở, cô trực tiếp hất thẳng vào mặt hắn mà không nói câu nào.
Một tên đàn em vô tình nhìn thấy thì hoảng hốt, nhưng vẫn theo phản ứng nhanh nhất mà tiến tới cầm súng chỉa vào đầu cô.
“Con nhỏ này! Mày muốn chết sao?”
Yến Vũ nhăn mày hắn giọng.
“Bỏ súng xuống.”
Tên đàn em ngây ra nhìn Lý Lạc rồi lại nhìn hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ông chủ? Nhưng mà…”
Hắn nhấn mạnh.
“Bỏ súng xuống. Cút ra ngoài!”
Không hiểu nổi ông chủ của mình đang nghĩ gì trong đầu, khi mà hắn chưa từng để ai xúc phạm mình như thế. Tên đàn em buông súng xuống rời đi, nhưng mắt nhìn Lý Lạc rất căm ghét.
Yến Vũ thở ra một hơi, đưa tay vuốt nước trà còn dính trên mặt mình. Đôi lông mày rậm của hắn hơi ướt, ánh mắt trở nên phong tình.
“Cáu gắt như vậy, là vì cha nuôi của em đối xử tệ bạc với em ư?”
Lý Lạc kinh ngạc nhìn Yến Vũ.
Hắn biết tất cả về cô.
Mấy ngày qua hắn chẳng hỏi gì cũng chẳng nói gì, chỉ là muốn thử xem cô rốt cuộc cứng đầu tới mức nào.
Một người đứng đầu giới ngầm của Quảng Châu, không lí nào lại không thể điều tra được danh tính của một người.
Hắn biết cô là trẻ mồ côi được nhận nuôi, biết cha nuôi của cô là một tên cờ bạc.
Hắn biết cô tên gì, bao nhiêu tuổi.
Thậm chí, việc tại sao cô lại xuất hiện trên xe chở người hắn cũng đã rõ.
“Anh…”
Yến Vũ đứng dậy đi đến gần cô, nhìn vào mắt cô, đưa tay chạm lên chiếc cằm nhỏ rồi từ từ nâng mặt của cô lên.
“Hoá ra em ngoan cố như vậy, đều là do không có được tình thương mà thành à?”
Lý Lạc nhìn hắn, đột nhiên thấy sóng mũi cay nồng, hốc mắt bừng bừng đỏ.
”Tôi không cần sự thương hại của anh.”
“Không. Tôi không thương hại. Chỉ là tôi muốn nói, mình có thể giúp em làm những việc em muốn làm thôi.”
Cô chớp mắt, hàng mi cong run lên.
“Giúp? Không lí nào anh lại tốt đến như vậy?”
“Đương nhiên rồi! Phải có điều kiện chứ?”
Yến Vũ vẫn luôn dùng dáng vẻ thong thả của mình trước mặt Lý Lạc. Hắn lúc này chẳng quan tâm lắm đến cảm xúc của cô, chỉ muốn cho cô thấy được hắn có thể làm gì.
Cô nhìn hắn, rồi lại nhớ đến người cha nuôi của mình.
Tệ bạc.
Khốn nạn.
Không xứng.
Ông ta vốn không xứng làm cha nuôi của cô, càng không xứng để cô dành tình yêu thương và tôn trọng.
Tuy không tin lắm về những gì Yến Vũ vừa nói, vì điều kiện hắn đưa ra có thể cô khó mà đáp ứng được.
Hoặc là vào Hoa Thanh, quá đáng hơn thì…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Lạc không muốn đánh đổi bản thân mình chỉ vì trả thù gã cha nuôi ấy, thay vào đó cô muốn việc quan trọng hơn.
Cô đi đến chỗ Yến Vũ đang ngồi, nhìn hắn hỏi.
“Điều kiện là gì?”
“Nói tôi biết trước, việc em muốn làm là gì?”
Lý Lạc cụp mắt như vẫn còn do dự, rồi sau vài giây thì nhìn hắn mà nói.
“Tôi muốn tìm cha mẹ ruột của mình.”
Nụ cười nhàn nhạt trên môi hắn ngưng lại rồi dần tắt.
Câu mà cô vừa nói, dường như có một phần nào đó khiến tim của Yến Vũ run lên.
Cha mẹ ruột.
Người thân.
Điều này khiến hắn nhớ đến tuổi thơ của chính mình, nhớ đến Yến Vũ của khoảng thời gian vô lo vô nghĩ.
Cha mẹ của hắn như thế nào, hắn đã không còn nhớ nổi mặt. Nhưng những chuyện vui buồn lẫn lộn, tâm trí hắn sẽ mãi khắc ghi, từng hình ảnh đều rõ ràng trong đầu.
Hắn vẫn nhớ những khi đi chơi cùng cha mẹ, nhớ mình cũng từng được yêu thương.
Và ngày hắn nhớ nhất, chính là ngày hắn tận mắt nhìn thấy hai người họ vì tiền mà tàn sát.
Tình yêu là gì? Tiền là gì? Mạng sống là gì?
Yến Vũ từng tự hỏi bản thân rất nhiều lần như vậy.
Rốt cuộc cha mẹ hắn đã phải yêu nhau đến chừng nào, mà lại chọn cùng nhau vượt qua mọi khó khăn để có một mái ấm. Rồi họ đã vì tiền mà mù quáng đến chừng nào, mà lại chính tay giết đi người mình yêu.
Cha mẹ của Yến Vũ, đều đã từng là những người buôn hàng cấm.
Trong chuyến giao dịch cuối cùng trước khi ngưng hoạt động, cha của hắn vì không muốn gặp họa đã âm thầm ôm hàng và tiền định trốn đi.
Ông ta muốn bỏ lại vợ và con mình.
Vô tình, trong lúc chuẩn bị ra khỏi nhà thì bị mẹ của Yến Vũ nhìn thấy. Cả hai xảy ra mâu thuẫn, cãi nhau, nói với nhau bằng những lời khó nghe thậm tệ.
Hình ảnh đẹp đẽ trong mắt hắn không còn, nụ cười của mẹ không còn, sự dịu dàng của cha cũng tan biến.
Hắn chỉ thấy, trước mắt cha mẹ mình như hoá thành quỷ dữ mà tàn sát nhau.
Hai người vì tiền và số hàng còn lại mà giành giật, cuối cùng đều muốn ra tay sát hại đối phương.
Mặc cho Yến Vũ có gào khóc, khóc đến cổ họng đau rát, khóc đến hai mắt nhoè đi.
Hắn còn nhớ khi mẹ hắn bị cha ghim một nhát dao vào ngực, bà đã nhìn hắn đầy xót xa và ân hận.
Hắn vẫn còn nhớ cha của hắn sau khi giết vợ và muốn tự sát còn muốn đưa hắn đi cùng. Nhưng có lẽ vì chút lương tâm còn lại, vì nghĩ rằng hắn là máu mủ của mình mà không nỡ ra tay.
Cuối cùng, hắn nhìn cha và mẹ của mình lần lượt ra đi ngay trước mắt.
Đã ba mươi mấy năm trôi qua, tiếng khóc của chính bản thân Yến Vũ khi còn nhỏ, vẫn luôn khiến hắn ám ảnh đến tột cùng.
________
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro