Lạnh Nhạt
2024-12-04 11:29:08
Lý Lạc về đến Thần Doanh thì đã quá trưa.
Cô đi giày cao gót lộc cộc vào trong sảnh, vô tình bắt gặp Yến Vũ và Tô Thanh Thanh đang ngồi bên bàn trà.
Hắn ngồi cách cô ta một khoảng, mắt nhìn vào trang giấy mà cô ta đang chỉ trỏ.
“Thêm chút họa tiết ở đây? Ông chủ Yến thấy sao?”
Tiếng giày cao gót khiến Yến Vũ chú ý mà ngước mắt lên. Gương mặt của Lý Lạc hoà cùng ánh nắng ngoài cửa, ánh lên như một viên pha lê.
“Về rồi à? Nào! Qua đây đi!”
Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh, hắn lập tức không đợi được mà dang tay ra kéo vào lòng mình. Tô Thanh Thanh liếc nhìn qua, cảm thấy có chút ngứa mắt mà vội quay đi nơi khác.
Yến Vũ chỉ tay vào bản thiết kế váy dạ hội trên bàn, nghiêng mặt sang nhìn Lý Lạc.
“Sắp tới là sinh nhật của em rồi, tôi có nhờ cô Tô đến vẽ một bản thiết kế! Nhìn xem! Có thích không?”
Cô nhìn hắn, không hiểu sao lại thấy tim nảy lên một nhịp.
Khoảng thời gian 1 năm qua ở bên cạnh Yến Vũ, cô được hắn nâng niu và chăm sóc, không thiếu một thứ gì.
Chỉ cần vô tình nhìn một món đồ nào đó lâu hơn một chút, chưa đầy nửa tiếng sau nó đã xuất hiện ngay bên cạnh.
Người ở Quảng Châu nếu biết đến tiếng tăm của Yến Vũ, cũng sẽ biết bên cạnh hắn có một cô gái được hắn nâng niu như bảo vật.
Lý Lạc nhìn bản thiết kế rồi lại nhìn hắn, chớp mi mắt hỏi.
“Trong tủ không phải vẫn còn vài bộ chưa mặc sao?”
Yến Vũ cười cưng chiều.
“Trong tủ là trong tủ! Bản vẽ này đã vẽ xong rồi, chỉ đợi em chỉnh sửa nữa thôi!”
Tô Thanh Thanh nhìn dáng vẻ kén cá chọn canh của Lý Lạc, ngồi tựa lưng vào ghế chéo chân khoanh tay trước ngực.
“Được ông chủ Yến để mắt đến lâu như vậy rồi, cô Lý đây cũng không cần làm giá quá!”
Cô nhìn cô ta, mỉm cười thân thiện đáp lại.
“Vậy sao? Dù sao tôi vẫn hơn người ta, được để mắt đến một chút. Đâu phải ai cũng cố gắng chạy theo một người, mà muốn được để tâm là sẽ được đâu nhỉ?”
“Cô…”
Yến Vũ hắn giọng, vẻ mặt bắt đầu có chút không thoải mái và không vui.
“Đủ rồi! Hôm nay tới đây thôi! Cô về đi!”
Tô Thanh Thanh nhìn hắn cứng họng, đương nhiên dù có tức đến đâu cũng không dám lên mặt với hắn. Đứng dậy cầm túi xách, cô ta để lại bản thiết kế mà nhanh chân đi ra ngoài.
Lý Lạc nhìn theo bóng lưng của cô ta, hờ hững bĩu môi rồi quay sang cầm bản thiết kế lên xem.
Tuy Tô Thanh Thanh có bản tính kiêu kì lại hay đố kị, nhưng phải công nhận rằng cô ta rất khéo tay, trình độ vẽ cũng rất chuyên nghiệp.
Những thiết kế mà cô ta đưa đến Thần Doanh, mỗi lần Lý Lạc diện lên đều giống như dành riêng cho cô vậy.
Yến Vũ ngồi bên cạnh thở dài.
“Em hơn thua với cô ta như vậy, chỉ vì để thỏa mãn bản thân thôi à?”
Cô nhìn hắn, ngây ra một lúc rồi lại hỏi.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Hắn còn ngạc nhiên hơn cả cô, khi mà thái độ của cô trong suốt một năm qua với mình vẫn luôn như vậy.
Từ ban đầu đề phòng cảnh giác, cho đến thờ ơ chẳng chút quan tâm.
Yến Vũ tiến đến gần, hai tay choàng tới áp Lý Lạc ngã xuống ghế sô pha.
Hắn đảo mắt, nhìn gương mặt xinh đẹp đến nao lòng của cô.
Thời gian qua hắn lao tâm khổ tứ bên cạnh cô, dốc sức để cô nhìn thấy được tấm chân tình của mình. Chỉ tiếc rằng, cô vẫn luôn nghĩ hắn là một ông chủ Yến đặt danh lợi là trên hết, không những thế còn đào hoa phong nhã.
“Em đang giả ngốc với tôi sao?”
Lý Lạc nhìn hắn, nét ngây thơ hoang dại ngày nào đã giảm đi không ít.
“Tôi nào dám làm thế với ông chủ Yến?”
Yến Vũ hơi nhíu mày, nâng cằm của cô lên rồi nhìn xuống môi cô.
“Kẻ ngốc nhất thế gian nhìn vào cũng biết rõ Yến Vũ tôi thiên vị em nhường nào, vậy mà chỉ có mỗi mình em không biết?”
Hắn lại đến gần cô hơn chút nữa, gần đến mức nhìn rõ được gương mặt của bản thân qua đôi mắt ấy.
“Lạc Lạc! Em còn e sợ điều gì?”
Cô không nói gì mà chỉ nhìn hắn, điều này càng khiến lòng hắn thêm châm chít khó chịu.
Sợ điều gì sao?
Quả thật một năm qua, cô nhận được từ Yến Vũ vô số ân huệ, vô số ánh nhìn cưng chiều và cách hắn quan tâm cô. Hắn chưa từng lớn tiếng, chưa từng buông lời lẽ xúc phạm hay có những hành vi vượt quá giới hạn.
Nhưng Lý Lạc vẫn không tin. Một người đàn ông 36 năm lăn lộn trên thương trường và tình trường, bao nhiêu bóng hồng bước qua đời mà vẫn dành sự ưu ái riêng cho bất kỳ ai.
Hắn có thể đối xử với cô không giống các cô gái ở Hoa Thanh. Hắn không chạm vào cơ thể, không mây mưa. Nhưng biết đâu chừng, khi cô thật sự bị hắn làm cho mềm yếu, ngã vào vòng tay ấy, cô cũng sẽ chẳng khác gì như vậy.
Cô vẫn luôn mang trong mình những nghi ngờ, rằng đến một ngày mình sẽ không còn giá trị lợi dụng.
Cô không tin tưởng hắn.
Yến Vũ không muốn nghe thêm một câu chối từ nào nữa từ Lý Lạc, đến cuối cùng vẫn là không muốn.
Hắn từng trải qua trăm cay nghìn đắng, từng nhìn thấy vị đời. Vậy mà trước mặt cô, đến cả ánh nhìn hờ hững cô dành cho mình hắn cũng không dám nhớ tới.
Hôn lên môi của Lý Lạc, ngay lúc này hắn thật sự muốn hoá thú mà đem cô chôn dưới thân mình.
Chỉ là hắn rõ hơn ai hết, việc làm đó sẽ khiến mình mất cô mãi mãi.
Vì hắn dành tâm huyết một năm qua là để chứng minh, không phải để trở nên tồi tệ.
Yến Vũ của trước đây từng ở Hoa Thanh suốt cả ngày lẫn đêm, để mình chìm vào tiếng nhạc du dương và những cuộc vui sa đọa. Nay khi có Lý Lạc, hắn hầu như chỉ ở Thần Doanh mà quản lí họp đêm từ xa.
“Lạc Lạc! Đừng dày vò tôi nữa! Được không?”
Hơi thở của hắn phả vào vành tai của cô, nóng hôi hổi.
”Ông chủ Yến hiểu lầm rồi! Chúng ta vẫn rất bình thường mà, không phải sao?”
Hắn lắc đầu, chạm môi mình lên tai của cô rồi hôn xuống.
“Không. Chỉ có mỗi em là thấy vậy thôi!”
“Lạc Lạc! Lẽ nào tôi phải moi tim mình ra, em mới hiểu được tôi đối với em thế nào sao?”
Từng lời nói của Yến Vũ, như là nỉ non, như là thiết tha liên tục rót vào bên tai của Lý Lạc. Trong phút chốc, ánh nhìn của cô đối với hắn bỗng trở nên dịu đi.
______
Cô đi giày cao gót lộc cộc vào trong sảnh, vô tình bắt gặp Yến Vũ và Tô Thanh Thanh đang ngồi bên bàn trà.
Hắn ngồi cách cô ta một khoảng, mắt nhìn vào trang giấy mà cô ta đang chỉ trỏ.
“Thêm chút họa tiết ở đây? Ông chủ Yến thấy sao?”
Tiếng giày cao gót khiến Yến Vũ chú ý mà ngước mắt lên. Gương mặt của Lý Lạc hoà cùng ánh nắng ngoài cửa, ánh lên như một viên pha lê.
“Về rồi à? Nào! Qua đây đi!”
Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh, hắn lập tức không đợi được mà dang tay ra kéo vào lòng mình. Tô Thanh Thanh liếc nhìn qua, cảm thấy có chút ngứa mắt mà vội quay đi nơi khác.
Yến Vũ chỉ tay vào bản thiết kế váy dạ hội trên bàn, nghiêng mặt sang nhìn Lý Lạc.
“Sắp tới là sinh nhật của em rồi, tôi có nhờ cô Tô đến vẽ một bản thiết kế! Nhìn xem! Có thích không?”
Cô nhìn hắn, không hiểu sao lại thấy tim nảy lên một nhịp.
Khoảng thời gian 1 năm qua ở bên cạnh Yến Vũ, cô được hắn nâng niu và chăm sóc, không thiếu một thứ gì.
Chỉ cần vô tình nhìn một món đồ nào đó lâu hơn một chút, chưa đầy nửa tiếng sau nó đã xuất hiện ngay bên cạnh.
Người ở Quảng Châu nếu biết đến tiếng tăm của Yến Vũ, cũng sẽ biết bên cạnh hắn có một cô gái được hắn nâng niu như bảo vật.
Lý Lạc nhìn bản thiết kế rồi lại nhìn hắn, chớp mi mắt hỏi.
“Trong tủ không phải vẫn còn vài bộ chưa mặc sao?”
Yến Vũ cười cưng chiều.
“Trong tủ là trong tủ! Bản vẽ này đã vẽ xong rồi, chỉ đợi em chỉnh sửa nữa thôi!”
Tô Thanh Thanh nhìn dáng vẻ kén cá chọn canh của Lý Lạc, ngồi tựa lưng vào ghế chéo chân khoanh tay trước ngực.
“Được ông chủ Yến để mắt đến lâu như vậy rồi, cô Lý đây cũng không cần làm giá quá!”
Cô nhìn cô ta, mỉm cười thân thiện đáp lại.
“Vậy sao? Dù sao tôi vẫn hơn người ta, được để mắt đến một chút. Đâu phải ai cũng cố gắng chạy theo một người, mà muốn được để tâm là sẽ được đâu nhỉ?”
“Cô…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yến Vũ hắn giọng, vẻ mặt bắt đầu có chút không thoải mái và không vui.
“Đủ rồi! Hôm nay tới đây thôi! Cô về đi!”
Tô Thanh Thanh nhìn hắn cứng họng, đương nhiên dù có tức đến đâu cũng không dám lên mặt với hắn. Đứng dậy cầm túi xách, cô ta để lại bản thiết kế mà nhanh chân đi ra ngoài.
Lý Lạc nhìn theo bóng lưng của cô ta, hờ hững bĩu môi rồi quay sang cầm bản thiết kế lên xem.
Tuy Tô Thanh Thanh có bản tính kiêu kì lại hay đố kị, nhưng phải công nhận rằng cô ta rất khéo tay, trình độ vẽ cũng rất chuyên nghiệp.
Những thiết kế mà cô ta đưa đến Thần Doanh, mỗi lần Lý Lạc diện lên đều giống như dành riêng cho cô vậy.
Yến Vũ ngồi bên cạnh thở dài.
“Em hơn thua với cô ta như vậy, chỉ vì để thỏa mãn bản thân thôi à?”
Cô nhìn hắn, ngây ra một lúc rồi lại hỏi.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Hắn còn ngạc nhiên hơn cả cô, khi mà thái độ của cô trong suốt một năm qua với mình vẫn luôn như vậy.
Từ ban đầu đề phòng cảnh giác, cho đến thờ ơ chẳng chút quan tâm.
Yến Vũ tiến đến gần, hai tay choàng tới áp Lý Lạc ngã xuống ghế sô pha.
Hắn đảo mắt, nhìn gương mặt xinh đẹp đến nao lòng của cô.
Thời gian qua hắn lao tâm khổ tứ bên cạnh cô, dốc sức để cô nhìn thấy được tấm chân tình của mình. Chỉ tiếc rằng, cô vẫn luôn nghĩ hắn là một ông chủ Yến đặt danh lợi là trên hết, không những thế còn đào hoa phong nhã.
“Em đang giả ngốc với tôi sao?”
Lý Lạc nhìn hắn, nét ngây thơ hoang dại ngày nào đã giảm đi không ít.
“Tôi nào dám làm thế với ông chủ Yến?”
Yến Vũ hơi nhíu mày, nâng cằm của cô lên rồi nhìn xuống môi cô.
“Kẻ ngốc nhất thế gian nhìn vào cũng biết rõ Yến Vũ tôi thiên vị em nhường nào, vậy mà chỉ có mỗi mình em không biết?”
Hắn lại đến gần cô hơn chút nữa, gần đến mức nhìn rõ được gương mặt của bản thân qua đôi mắt ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lạc Lạc! Em còn e sợ điều gì?”
Cô không nói gì mà chỉ nhìn hắn, điều này càng khiến lòng hắn thêm châm chít khó chịu.
Sợ điều gì sao?
Quả thật một năm qua, cô nhận được từ Yến Vũ vô số ân huệ, vô số ánh nhìn cưng chiều và cách hắn quan tâm cô. Hắn chưa từng lớn tiếng, chưa từng buông lời lẽ xúc phạm hay có những hành vi vượt quá giới hạn.
Nhưng Lý Lạc vẫn không tin. Một người đàn ông 36 năm lăn lộn trên thương trường và tình trường, bao nhiêu bóng hồng bước qua đời mà vẫn dành sự ưu ái riêng cho bất kỳ ai.
Hắn có thể đối xử với cô không giống các cô gái ở Hoa Thanh. Hắn không chạm vào cơ thể, không mây mưa. Nhưng biết đâu chừng, khi cô thật sự bị hắn làm cho mềm yếu, ngã vào vòng tay ấy, cô cũng sẽ chẳng khác gì như vậy.
Cô vẫn luôn mang trong mình những nghi ngờ, rằng đến một ngày mình sẽ không còn giá trị lợi dụng.
Cô không tin tưởng hắn.
Yến Vũ không muốn nghe thêm một câu chối từ nào nữa từ Lý Lạc, đến cuối cùng vẫn là không muốn.
Hắn từng trải qua trăm cay nghìn đắng, từng nhìn thấy vị đời. Vậy mà trước mặt cô, đến cả ánh nhìn hờ hững cô dành cho mình hắn cũng không dám nhớ tới.
Hôn lên môi của Lý Lạc, ngay lúc này hắn thật sự muốn hoá thú mà đem cô chôn dưới thân mình.
Chỉ là hắn rõ hơn ai hết, việc làm đó sẽ khiến mình mất cô mãi mãi.
Vì hắn dành tâm huyết một năm qua là để chứng minh, không phải để trở nên tồi tệ.
Yến Vũ của trước đây từng ở Hoa Thanh suốt cả ngày lẫn đêm, để mình chìm vào tiếng nhạc du dương và những cuộc vui sa đọa. Nay khi có Lý Lạc, hắn hầu như chỉ ở Thần Doanh mà quản lí họp đêm từ xa.
“Lạc Lạc! Đừng dày vò tôi nữa! Được không?”
Hơi thở của hắn phả vào vành tai của cô, nóng hôi hổi.
”Ông chủ Yến hiểu lầm rồi! Chúng ta vẫn rất bình thường mà, không phải sao?”
Hắn lắc đầu, chạm môi mình lên tai của cô rồi hôn xuống.
“Không. Chỉ có mỗi em là thấy vậy thôi!”
“Lạc Lạc! Lẽ nào tôi phải moi tim mình ra, em mới hiểu được tôi đối với em thế nào sao?”
Từng lời nói của Yến Vũ, như là nỉ non, như là thiết tha liên tục rót vào bên tai của Lý Lạc. Trong phút chốc, ánh nhìn của cô đối với hắn bỗng trở nên dịu đi.
______
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro