Lật Bài Ngửa (2...
2024-12-04 11:29:08
“Không. Tôi tìm cô đấy chứ!”
Lý Lạc nhìn Hoa Lan mỉm cười thân thiện, hai tay khoanh trước ngực mà nhìn cô ta.
Đối với việc trung thành với Yến Vũ, cô không cho rằng mình cũng có nghĩa vụ như thế. Chỉ là một năm qua, cô mang trên người món nợ ân tình của hắn.
Chưa nghĩ xa hơn, trước mắt cô vẫn không muốn địa vị và thế lực của Yến Vũ sụp đổ.
Hoa Lan giọng run run như mất bình tĩnh, có muốn cười cũng cười không nổi.
“Tìm… tìm tôi sao? Để làm gì?”
Lý Lạc đi đến gần cô ta, ánh mắt sắc bén nhìn quét qua một lượt rồi nhanh tay giật lấy thứ ở sau lưng.
Hoa Lan giật bắn mình, mặt cắt không còn giọt máu mà đứng yên bất động.
“Cô có biết nếu như thứ này và chuyện cô vừa làm để Yến Vũ nhìn thấy, thì sẽ thế nào không?”
Cô ta không hé môi được, chỉ đứng run lên mà nhìn.
Muốn lấy lòng Yến Vũ không phải khó, nhưng một khi để hắn biết mình bị phản bội, thì một phát súng là xong.
Một người đã ở Hoa Thanh lâu như cô ta, nên hiểu rõ cách mà ông chủ của mình đối đãi với người khác. Không chỉ là đàn em, mà cả người ngoài cũng không ngoại lệ.
Chỉ cần động đến máu điên trong người hắn, dù có là ai hắn cũng quyết chẳng nương tay.
“Ông chủ của cô tệ bạc với cô lắm à? Việc gì cô phải làm như vậy?”
Lý Lạc vừa hỏi đến đây, Hoa Lan đã bắt đầu có phản ứng mà trả lời.
“Còn không đúng? Những người làm ở Hoa Thanh này đều được anh ta chú ý tới, còn cô thì chễm chệ ở Thần Doanh. Trong khi tôi thì sao, tôi chẳng có gì cả. Tôi chỉ muốn rời khỏi đây thôi. Nhưng nếu như vậy, thì mẹ tôi không đủ tiền chạy thận, tôi không thể lo chu toàn cho bà ấy.”
Hoa Lan vừa nói vừa ấm ức đến rơi lệ. Bản thân không quá nổi trội và không được nhiều người chọn, nên cô ta không có nhiều hoa hồng bằng những cô gái khác.
Nếu như cứ tiếp tục ở đây, cô ta chỉ sợ mình không chịu nổi sự chà đạp và sỉ nhục này. Nhưng nếu rời đi, mẹ của cô ta sẽ không thể chạy thận.
Số tiền mà người của Chim Ưng đưa đến, là cứu tinh của Hoa Lan, cả lời hứa chuộc thân cũng vậy.
Lý Lạc rũ mi mắt, bỗng nhiên cảm thấy chạnh lòng.
Mỗi người một hoàn cảnh, quả thật chẳng ai giống như ai.
Cô nhìn Hoa Lan, nhẹ giọng nói.
“Yến Vũ sẽ không bỏ qua cho những ai đã phản bội mình.”
Cô ta cười nhạt, nước mắt lăn dài trên gò má.
“Cô cũng đã thấy rồi còn gì? Sớm muộn, tôi cũng sẽ phải chết thôi.”
“Không. Tôi có một cách khác. Cô vừa có thể lấy công chuộc tội, vừa có thể thoát khỏi nơi này mà có luôn cả tiền chạy thận cho mẹ.”
Hoa Lan nhìn cô với vẻ đầy nghi hoặc.
“Cô có cách sao?”
“Lật bài ngửa với Yến Vũ, khiến Chim Ưng một phen thân bại danh liệt.”
Lý Lạc muốn Hoa Lan và một nhân viên nữa, cùng nhau lên kế hoạch khiến Chim Ưng phải thất thủ. Bằng cách tạo ra hiện trường giả nơi cất giấu ma tuý, sau đó gọi điện thoại cho cảnh sát đến hiện trường.
Khi đã có mặt đầy đủ cả cảnh sát lẫn Yến Vũ, Hoa Lan mới bắt đầu kể lại quá trình mình bị người của Chim Ưng mua chuộc.
“Ông chủ! Người đó hứa là sẽ chuộc thân cho tôi, còn cho tôi tiền để chạy thận cho mẹ. Tôi vì bất đắc dĩ mới nhận lời. Nhưng mà… nhưng mà ông chủ đã từng tốt với tôi như vậy, nên tôi đã chọn cách thú nhận tất cả.”
Yến Vũ sau khi biết được chuyện này là do Chim Ưng giật dây, hắn tức đến run người.
“Là Chim Ưng sao?”
Nhưng trước mặt vẫn còn có cảnh sát, hắn tạm thời vẫn phải nén cơn kích động xuống.
“Chim Ưng à?”
Cảnh sát không rõ lắm về biệt danh của tên này, nên sau khi nghe xong lập tức thắc mắc. Vu Kỳ vội lên tiếng.
“Chim Ưng là biệt danh của người có tên là Lý Thành, là ông chủ của một xưởng gỗ gần trong khu phố mới. Anh ta và ông chủ của tôi xưa nay không thù không oán, chỉ vì chút hiểu lầm mà không ngờ lại ghi hận đến vậy.”
“Hiểu lầm gì? Cậu nói rõ hơn được không?”
Vu Kỳ biết đây là cơ hội để nói tốt cho Yến Vũ trước mặt cảnh sát, cũng là lúc khiến Chim Ưng chịu tội. Phen này một mũi tên trúng hai đích, cậu đương nhiên không thể bỏ lỡ thời cơ.
“Ông chủ của chúng tôi vô tình nghe được Lý Thành giao dịch buôn người ở bìa rừng, đã lập tức cho người đến ngăn chặn. Biết rằng không báo với các anh là sai, nhưng tình thế cấp bách cứu người là trên hết, nên ông chủ chúng tôi không làm khác được.”
Viên cảnh sát kia nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên. Vì gần một năm qua, dường như họ không nhận được tố cáo về vụ án buôn người nào.
“Có chuyện này nữa sao?”
Lúc này, Lý Lạc mới lên tiếng nói.
“Chuyện xảy ra cũng đã hơn 1 năm rồi. Tôi chính là… một trong số những cô gái được ông chủ Yến cứu thoát.”
Yến Vũ mắt nhìn sang cô, không hiểu sao lại nhận ra được chuyện này cô cũng có chút liên hệ.
Sau khi đã xác định rõ ràng sự việc và lấy lại lời khai các nhân viên tại Hoa Thanh, cảnh sát kết luận Yến Vũ vô tội.
Hai viên cảnh sát tịch thu số ma tuý và tiền mà Hoa Lan đã nhận từ đàn em của Chim Ưng, sau đó sẽ đến xưởng gỗ tìm gã điều tra ra lẽ.
Người vừa rời đi, Yến Vũ đã quay sang nhìn Hoa Lan với ánh mắt sắc lạnh bứt người. Hắn đột nhiên tiến lên muốn vung tay tát vào mặt cô ta, nhưng Lý Lạc đã kịp lúc nhận ra và ngăn lại.
“Dừng lại!”
Yến Vũ nhìn cô, cánh tay dùng sức từ từ giãn ra rồi hạ xuống.
“Em đã biết từ trước sao?”
“Phải.”
“Tại sao không nói với tôi?”
Lý Lạc nhìn hắn, nhìn vào ánh mắt đang chứa đầy tức giận của hắn mà nói.
“Để anh xuống tay với Hoa Lan sao? Cô ấy cũng là vì gia đình nên mới dại dột như vậy. Chẳng phải mọi chuyện đều đã ổn rồi sao, cô ấy còn giúp anh hạ bệ Chim Ưng kia mà?”
Yến Vũ nhìn cô rồi lại nhìn Hoa Lan đang đứng ở sau lưng cô mà run rẩy.
Lại là vì gia đình.
Mỗi khi nghe ai đó nhắc đến hai từ này, sự phẫn nộ trong hắn lại dần vơi đi, đến mức hắn căm ghét bản thân tại sao lại như vậy.
Lý Lạc muốn giúp Hoa Lan rời khỏi nơi này, cũng mong cô ta có một số tiền để mẹ chạy thận.
“Nơi này dù sao cũng không thiếu người, nếu có thể… tôi mong anh để Hoa Lan được tự do.”
Yến Vũ và cô nhìn nhau, dường như đang đấu mắt, một phần lại giống như đấu trí.
Đến cuối cùng, nghĩ lại vẫn là vì kế sách của cô mà hắn thoát khỏi mưu mô của Chim Ưng. Còn về phần Hoa Lan, dù rất muốn truy cứu cô ta nhưng suy cho cùng hắn cũng không nỡ.
Trong số những cô gái ở Hoa Thanh này, dường như chỉ có mỗi Hoa Lan là bán thân vì gia đình.
_____
Lý Lạc nhìn Hoa Lan mỉm cười thân thiện, hai tay khoanh trước ngực mà nhìn cô ta.
Đối với việc trung thành với Yến Vũ, cô không cho rằng mình cũng có nghĩa vụ như thế. Chỉ là một năm qua, cô mang trên người món nợ ân tình của hắn.
Chưa nghĩ xa hơn, trước mắt cô vẫn không muốn địa vị và thế lực của Yến Vũ sụp đổ.
Hoa Lan giọng run run như mất bình tĩnh, có muốn cười cũng cười không nổi.
“Tìm… tìm tôi sao? Để làm gì?”
Lý Lạc đi đến gần cô ta, ánh mắt sắc bén nhìn quét qua một lượt rồi nhanh tay giật lấy thứ ở sau lưng.
Hoa Lan giật bắn mình, mặt cắt không còn giọt máu mà đứng yên bất động.
“Cô có biết nếu như thứ này và chuyện cô vừa làm để Yến Vũ nhìn thấy, thì sẽ thế nào không?”
Cô ta không hé môi được, chỉ đứng run lên mà nhìn.
Muốn lấy lòng Yến Vũ không phải khó, nhưng một khi để hắn biết mình bị phản bội, thì một phát súng là xong.
Một người đã ở Hoa Thanh lâu như cô ta, nên hiểu rõ cách mà ông chủ của mình đối đãi với người khác. Không chỉ là đàn em, mà cả người ngoài cũng không ngoại lệ.
Chỉ cần động đến máu điên trong người hắn, dù có là ai hắn cũng quyết chẳng nương tay.
“Ông chủ của cô tệ bạc với cô lắm à? Việc gì cô phải làm như vậy?”
Lý Lạc vừa hỏi đến đây, Hoa Lan đã bắt đầu có phản ứng mà trả lời.
“Còn không đúng? Những người làm ở Hoa Thanh này đều được anh ta chú ý tới, còn cô thì chễm chệ ở Thần Doanh. Trong khi tôi thì sao, tôi chẳng có gì cả. Tôi chỉ muốn rời khỏi đây thôi. Nhưng nếu như vậy, thì mẹ tôi không đủ tiền chạy thận, tôi không thể lo chu toàn cho bà ấy.”
Hoa Lan vừa nói vừa ấm ức đến rơi lệ. Bản thân không quá nổi trội và không được nhiều người chọn, nên cô ta không có nhiều hoa hồng bằng những cô gái khác.
Nếu như cứ tiếp tục ở đây, cô ta chỉ sợ mình không chịu nổi sự chà đạp và sỉ nhục này. Nhưng nếu rời đi, mẹ của cô ta sẽ không thể chạy thận.
Số tiền mà người của Chim Ưng đưa đến, là cứu tinh của Hoa Lan, cả lời hứa chuộc thân cũng vậy.
Lý Lạc rũ mi mắt, bỗng nhiên cảm thấy chạnh lòng.
Mỗi người một hoàn cảnh, quả thật chẳng ai giống như ai.
Cô nhìn Hoa Lan, nhẹ giọng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Yến Vũ sẽ không bỏ qua cho những ai đã phản bội mình.”
Cô ta cười nhạt, nước mắt lăn dài trên gò má.
“Cô cũng đã thấy rồi còn gì? Sớm muộn, tôi cũng sẽ phải chết thôi.”
“Không. Tôi có một cách khác. Cô vừa có thể lấy công chuộc tội, vừa có thể thoát khỏi nơi này mà có luôn cả tiền chạy thận cho mẹ.”
Hoa Lan nhìn cô với vẻ đầy nghi hoặc.
“Cô có cách sao?”
“Lật bài ngửa với Yến Vũ, khiến Chim Ưng một phen thân bại danh liệt.”
Lý Lạc muốn Hoa Lan và một nhân viên nữa, cùng nhau lên kế hoạch khiến Chim Ưng phải thất thủ. Bằng cách tạo ra hiện trường giả nơi cất giấu ma tuý, sau đó gọi điện thoại cho cảnh sát đến hiện trường.
Khi đã có mặt đầy đủ cả cảnh sát lẫn Yến Vũ, Hoa Lan mới bắt đầu kể lại quá trình mình bị người của Chim Ưng mua chuộc.
“Ông chủ! Người đó hứa là sẽ chuộc thân cho tôi, còn cho tôi tiền để chạy thận cho mẹ. Tôi vì bất đắc dĩ mới nhận lời. Nhưng mà… nhưng mà ông chủ đã từng tốt với tôi như vậy, nên tôi đã chọn cách thú nhận tất cả.”
Yến Vũ sau khi biết được chuyện này là do Chim Ưng giật dây, hắn tức đến run người.
“Là Chim Ưng sao?”
Nhưng trước mặt vẫn còn có cảnh sát, hắn tạm thời vẫn phải nén cơn kích động xuống.
“Chim Ưng à?”
Cảnh sát không rõ lắm về biệt danh của tên này, nên sau khi nghe xong lập tức thắc mắc. Vu Kỳ vội lên tiếng.
“Chim Ưng là biệt danh của người có tên là Lý Thành, là ông chủ của một xưởng gỗ gần trong khu phố mới. Anh ta và ông chủ của tôi xưa nay không thù không oán, chỉ vì chút hiểu lầm mà không ngờ lại ghi hận đến vậy.”
“Hiểu lầm gì? Cậu nói rõ hơn được không?”
Vu Kỳ biết đây là cơ hội để nói tốt cho Yến Vũ trước mặt cảnh sát, cũng là lúc khiến Chim Ưng chịu tội. Phen này một mũi tên trúng hai đích, cậu đương nhiên không thể bỏ lỡ thời cơ.
“Ông chủ của chúng tôi vô tình nghe được Lý Thành giao dịch buôn người ở bìa rừng, đã lập tức cho người đến ngăn chặn. Biết rằng không báo với các anh là sai, nhưng tình thế cấp bách cứu người là trên hết, nên ông chủ chúng tôi không làm khác được.”
Viên cảnh sát kia nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên. Vì gần một năm qua, dường như họ không nhận được tố cáo về vụ án buôn người nào.
“Có chuyện này nữa sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Lý Lạc mới lên tiếng nói.
“Chuyện xảy ra cũng đã hơn 1 năm rồi. Tôi chính là… một trong số những cô gái được ông chủ Yến cứu thoát.”
Yến Vũ mắt nhìn sang cô, không hiểu sao lại nhận ra được chuyện này cô cũng có chút liên hệ.
Sau khi đã xác định rõ ràng sự việc và lấy lại lời khai các nhân viên tại Hoa Thanh, cảnh sát kết luận Yến Vũ vô tội.
Hai viên cảnh sát tịch thu số ma tuý và tiền mà Hoa Lan đã nhận từ đàn em của Chim Ưng, sau đó sẽ đến xưởng gỗ tìm gã điều tra ra lẽ.
Người vừa rời đi, Yến Vũ đã quay sang nhìn Hoa Lan với ánh mắt sắc lạnh bứt người. Hắn đột nhiên tiến lên muốn vung tay tát vào mặt cô ta, nhưng Lý Lạc đã kịp lúc nhận ra và ngăn lại.
“Dừng lại!”
Yến Vũ nhìn cô, cánh tay dùng sức từ từ giãn ra rồi hạ xuống.
“Em đã biết từ trước sao?”
“Phải.”
“Tại sao không nói với tôi?”
Lý Lạc nhìn hắn, nhìn vào ánh mắt đang chứa đầy tức giận của hắn mà nói.
“Để anh xuống tay với Hoa Lan sao? Cô ấy cũng là vì gia đình nên mới dại dột như vậy. Chẳng phải mọi chuyện đều đã ổn rồi sao, cô ấy còn giúp anh hạ bệ Chim Ưng kia mà?”
Yến Vũ nhìn cô rồi lại nhìn Hoa Lan đang đứng ở sau lưng cô mà run rẩy.
Lại là vì gia đình.
Mỗi khi nghe ai đó nhắc đến hai từ này, sự phẫn nộ trong hắn lại dần vơi đi, đến mức hắn căm ghét bản thân tại sao lại như vậy.
Lý Lạc muốn giúp Hoa Lan rời khỏi nơi này, cũng mong cô ta có một số tiền để mẹ chạy thận.
“Nơi này dù sao cũng không thiếu người, nếu có thể… tôi mong anh để Hoa Lan được tự do.”
Yến Vũ và cô nhìn nhau, dường như đang đấu mắt, một phần lại giống như đấu trí.
Đến cuối cùng, nghĩ lại vẫn là vì kế sách của cô mà hắn thoát khỏi mưu mô của Chim Ưng. Còn về phần Hoa Lan, dù rất muốn truy cứu cô ta nhưng suy cho cùng hắn cũng không nỡ.
Trong số những cô gái ở Hoa Thanh này, dường như chỉ có mỗi Hoa Lan là bán thân vì gia đình.
_____
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro