Quá Khứ Lạnh (2...
2024-12-04 11:29:08
Yến Vũ biết chúng không có ý gì tốt lành, nhưng vẫn vì kiếm tiền mà đi lại.
Bọn chúng ban đầu không nhận ra bạn học thuở nhỏ, nhưng vẫn giở thói kiêu căng của con nhà giàu.
"Đánh giày à? Được đấy nhỉ?"
Hắn không nói gì, chỉ muốn nhanh chóng làm cho xong công việc của mình rồi rời đi. Nhưng nào ngờ, một trong số đó lại có người nhận ra hắn, lập tức chỉ tay.
"A! Yến Vũ phải không bọn mày?"
"Yến Vũ hả? Nghe quen ta?"
Một đứa ăn mặc thời trang nhất trong nhóm lên tiếng.
"Cái thằng có cha mẹ buôn hàng cấm rồi sợ tội tự sát đấy chứ đâu?"
Cha mẹ buôn hàng cấm?
Sự ti tự sát?
Yến Vũ không thể lên tiếng phản biện, cũng không thể nào chối bỏ những chuyện này. Nó hoàn toàn là sự thật, là những gì mà hắn phải chấp nhận nghe.
Đám bạn cũ của hắn bắt đầu buông lời không hay, cười cợt, chế giễu hắn có cha mẹ là tội phạm, là đứa trẻ bị bỏ rơi.
Đôi mắt của Yến Vũ lúc này hằn lên tơ máu, nhưng không thể khóc được.
Hắn không cho phép mình yếu đuối trước những kẻ dơ bẩn này.
Hắn vùng đứng lên, đôi bên bắt đầu xô xát.
Đám con nhà giàu tuy không trải đời và lăn lộn như hắn, nhưng bên chúng đông hơn. Hai bên lao vào đánh nhau, kết quả Yến Vũ bị thương khắp người, mặt mày bầm tím.
Hắn vẫn còn nhớ thời điểm ấy, ông chú đánh giày là người duy nhất cho hắn nơi nương tựa.
Trở về với bộ dạng bị thương, hắn được ông chú hỏi han, liền tìm thuốc thoa lên những vết bầm. Cảm giác này, hệt như khi hắn còn có cha mẹ bên cạnh. Giây phút ông chú đánh giày quan tâm hắn, nước mắt của hắn đã rơi.
Yến Vũ nhào vào lòng chú, òa khóc thật lớn cho số phận bi thương của mình.
"Nào! Nam nhi đại trượng phu, phải làm việc lớn. Không được khóc."
Hắn nhớ như in câu nó đó của chú, người đã cho hắn một cái nghề kiểm ra tiền, người đã cho hắn nơi ăn chốn ở.
Rồi bỗng một ngày, một ngày mưa phùn cuối mùa đông.
Yến Vũ đi đánh giày trở về căn nhà nhỏ, nơi ấm áp của hắn và người chú của mình. Hắn đẩy cửa bước vào trong, cả người tê dại khi nhìn thấy chú đang nằm hấp hối trên đất, toàn thân đầy máu.
"Chú! Chú ơi!"
Hắn buông hộp đồ nghề trên tay xuống đất, chạy tới đỡ đầu chú dậy rồi để tựa vào lòng mình. Lời mà chú đã dạy, nam nhi làm chuyện lớn không được khóc vẫn còn đó. Nhưng ngay lúc này, hắn không thể không rơi lệ, không thể không đau nát tâm can.
Ông chú nhìn Yến Vũ đang nức nở, cả gương mặt nhoè đi, run run đưa tay lên chạm vào mặt của hắn.
"Nam nhi... không được khóc. Phải... mạnh mẽ."
Hắn không hiểu rõ nguyên nhân cái chết của chú là gì, chỉ nhìn thấy một vật của ai đó làm rơi lại trên đất.
Một sợi dây chuyền bạc có nanh trắng.
Tình thương duy nhất mà hắn có được tan thành mây khói, hắn lại trở thành kẻ cô đơn. Hắn vẫn tiếp tục công việc đánh giày, nhưng bên cạnh đó là âm thầm điều tra về chủ nhân của sợi dây chuyền nọ.
Yến Vũ là đứa trẻ được nuôi lớn lên từ lòng hận thù, trái tim mang theo nỗi đau tê tâm liệt phế.
Lý Lạc nhìn hắn, nhìn sự bình thản đến tận cùng của hắn khiến lòng cô thắt lại. Nước mắt chậm rãi rơi, lăn dài trên gò má.
Cô bước tới, ôm lấy Yến Vũ khiến hắn có chút bất ngờ.
"Yến Vũ!"
Hắn cúi người nhìn đỉnh đầu của cô, môi cong cong mỉm cười rồi dang tay đón nhận. Hôn lên tóc của cô, hắn nhận ra được nơi ngực áo của mình ươn ướt.
Muốn buông tay ra để dỗ dành, nhưng Lý Lạc lúc này lại càng ôm càng chặt.
"Làm sao vậy? Sao lại khóc rồi hửm?"
Cô ngước lên, nhẹ nhàng vô cùng mà nói với hắn.
"Yến Vũ! Anh sẽ không còn một mình, cũng không cần phải gắng gượng nữa!"
Yến Vũ ngây ra nhìn cô, đột nhiên thấy tim mình đau nhói. Đã rất lâu rồi hắn không được nghe ai an ủi mình thế này. Không ai xoa dịu hắn, chữa lành trăm nghìn vết thương trong lòng hắn.
Lý Lạc khó khăn nâng khóe môi lên, nghĩ đến quá khứ của người mình yêu thì lòng liền tan nát.
"Em sẽ là gia đình của anh, sẽ luôn ở bên cạnh anh, không để anh phải cô đơn nữa!"
Từng câu từng chữ, chậm rãi nhẹ nhàng thốt lên từ cô khiến Yến Vũ như ngây dại.
Hắn ngỡ mình như tìm được bến bờ sau cuộc hành trình dài không có lối thoát. Hắn đi mãi đi mãi, đi qua bao nhiêu chông gai, qua bao nhiêu lần khiến tim có thêm một vết xước. Đến một ngày, Lý Lạc đến rồi đưa tay ra kéo hắn lên, bước ra khỏi vũng lầy tăm tối.
Nước mắt của cô bây giờ, là đang khóc vì hắn, vì tuổi thơ và những tháng năm cơ cực của hắn.
Yến Vũ nhìn Lý Lạc, mím môi. Đôi môi lạnh của hắn thoáng run lên, nhìn cánh tay của cô từ từ đưa ra chạm vào mặt của mình.
Hắn rũ mi, đột nhiên cảm thấy bao nhiêu uất ức và nỗi đau không thể nói của lúc xưa ùa về.
Khi ấy dù rất khốn khổ, rất khó khăn, dù luôn khát khao được ăn no mặc ấm nhưng hắn vẫn luôn phải tỏ ra mạnh mẽ. Hắn tự nhủ lòng mình, tự nhủ với linh hồn của ông chú đánh giày đã khuất.
Không được rơi lệ.
Vậy nên, bao nhiêu nỗi uất ức mà hắn phải chịu, những sỉ nhục mà người ta dành cho hắn đều phải nuốt xuống.
Bây giờ, hắn có nhà rồi, là căn nhà mà Lý Lạc nói sẽ dành cho riêng hắn.
Không cần gồng mình, không cần tỏ ra mặt cau mày cáu, không cần suốt ngày bàn chuyện chém giết nhau.
Yến Vũ chỉ cần là chính mình.
Mệt có thể than thở, sẽ có người để cùng tâm sự, uất ức và đau buồn trong lòng sẽ có người an ủi.
Hắn đưa hai tay ra, bám lên đôi vai gầy của Lý Lạc rồi ghì chặt nó mà gục đầu nức nở. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, mỗi lúc một nhiều hơn. Tất thảy chúng đều là những dồn nén trong quá khứ, lần lượt được giải tỏa.
Tiếng nấc nghẹn ngào của Yến Vũ vang lên, không cần đè nén mà cứ thoải mái bộc lộ. Hắn tiến tới, ôm chặt Lý Lạc vào lòng rồi bật khóc, khóc đến bi thương.
Sau ba mươi mấy năm nếm trải đủ cây đắng cuộc đời, cuối cùng hắn cũng tìm được đường đi.
Là đường về nhà.
Bọn chúng ban đầu không nhận ra bạn học thuở nhỏ, nhưng vẫn giở thói kiêu căng của con nhà giàu.
"Đánh giày à? Được đấy nhỉ?"
Hắn không nói gì, chỉ muốn nhanh chóng làm cho xong công việc của mình rồi rời đi. Nhưng nào ngờ, một trong số đó lại có người nhận ra hắn, lập tức chỉ tay.
"A! Yến Vũ phải không bọn mày?"
"Yến Vũ hả? Nghe quen ta?"
Một đứa ăn mặc thời trang nhất trong nhóm lên tiếng.
"Cái thằng có cha mẹ buôn hàng cấm rồi sợ tội tự sát đấy chứ đâu?"
Cha mẹ buôn hàng cấm?
Sự ti tự sát?
Yến Vũ không thể lên tiếng phản biện, cũng không thể nào chối bỏ những chuyện này. Nó hoàn toàn là sự thật, là những gì mà hắn phải chấp nhận nghe.
Đám bạn cũ của hắn bắt đầu buông lời không hay, cười cợt, chế giễu hắn có cha mẹ là tội phạm, là đứa trẻ bị bỏ rơi.
Đôi mắt của Yến Vũ lúc này hằn lên tơ máu, nhưng không thể khóc được.
Hắn không cho phép mình yếu đuối trước những kẻ dơ bẩn này.
Hắn vùng đứng lên, đôi bên bắt đầu xô xát.
Đám con nhà giàu tuy không trải đời và lăn lộn như hắn, nhưng bên chúng đông hơn. Hai bên lao vào đánh nhau, kết quả Yến Vũ bị thương khắp người, mặt mày bầm tím.
Hắn vẫn còn nhớ thời điểm ấy, ông chú đánh giày là người duy nhất cho hắn nơi nương tựa.
Trở về với bộ dạng bị thương, hắn được ông chú hỏi han, liền tìm thuốc thoa lên những vết bầm. Cảm giác này, hệt như khi hắn còn có cha mẹ bên cạnh. Giây phút ông chú đánh giày quan tâm hắn, nước mắt của hắn đã rơi.
Yến Vũ nhào vào lòng chú, òa khóc thật lớn cho số phận bi thương của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nào! Nam nhi đại trượng phu, phải làm việc lớn. Không được khóc."
Hắn nhớ như in câu nó đó của chú, người đã cho hắn một cái nghề kiểm ra tiền, người đã cho hắn nơi ăn chốn ở.
Rồi bỗng một ngày, một ngày mưa phùn cuối mùa đông.
Yến Vũ đi đánh giày trở về căn nhà nhỏ, nơi ấm áp của hắn và người chú của mình. Hắn đẩy cửa bước vào trong, cả người tê dại khi nhìn thấy chú đang nằm hấp hối trên đất, toàn thân đầy máu.
"Chú! Chú ơi!"
Hắn buông hộp đồ nghề trên tay xuống đất, chạy tới đỡ đầu chú dậy rồi để tựa vào lòng mình. Lời mà chú đã dạy, nam nhi làm chuyện lớn không được khóc vẫn còn đó. Nhưng ngay lúc này, hắn không thể không rơi lệ, không thể không đau nát tâm can.
Ông chú nhìn Yến Vũ đang nức nở, cả gương mặt nhoè đi, run run đưa tay lên chạm vào mặt của hắn.
"Nam nhi... không được khóc. Phải... mạnh mẽ."
Hắn không hiểu rõ nguyên nhân cái chết của chú là gì, chỉ nhìn thấy một vật của ai đó làm rơi lại trên đất.
Một sợi dây chuyền bạc có nanh trắng.
Tình thương duy nhất mà hắn có được tan thành mây khói, hắn lại trở thành kẻ cô đơn. Hắn vẫn tiếp tục công việc đánh giày, nhưng bên cạnh đó là âm thầm điều tra về chủ nhân của sợi dây chuyền nọ.
Yến Vũ là đứa trẻ được nuôi lớn lên từ lòng hận thù, trái tim mang theo nỗi đau tê tâm liệt phế.
Lý Lạc nhìn hắn, nhìn sự bình thản đến tận cùng của hắn khiến lòng cô thắt lại. Nước mắt chậm rãi rơi, lăn dài trên gò má.
Cô bước tới, ôm lấy Yến Vũ khiến hắn có chút bất ngờ.
"Yến Vũ!"
Hắn cúi người nhìn đỉnh đầu của cô, môi cong cong mỉm cười rồi dang tay đón nhận. Hôn lên tóc của cô, hắn nhận ra được nơi ngực áo của mình ươn ướt.
Muốn buông tay ra để dỗ dành, nhưng Lý Lạc lúc này lại càng ôm càng chặt.
"Làm sao vậy? Sao lại khóc rồi hửm?"
Cô ngước lên, nhẹ nhàng vô cùng mà nói với hắn.
"Yến Vũ! Anh sẽ không còn một mình, cũng không cần phải gắng gượng nữa!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yến Vũ ngây ra nhìn cô, đột nhiên thấy tim mình đau nhói. Đã rất lâu rồi hắn không được nghe ai an ủi mình thế này. Không ai xoa dịu hắn, chữa lành trăm nghìn vết thương trong lòng hắn.
Lý Lạc khó khăn nâng khóe môi lên, nghĩ đến quá khứ của người mình yêu thì lòng liền tan nát.
"Em sẽ là gia đình của anh, sẽ luôn ở bên cạnh anh, không để anh phải cô đơn nữa!"
Từng câu từng chữ, chậm rãi nhẹ nhàng thốt lên từ cô khiến Yến Vũ như ngây dại.
Hắn ngỡ mình như tìm được bến bờ sau cuộc hành trình dài không có lối thoát. Hắn đi mãi đi mãi, đi qua bao nhiêu chông gai, qua bao nhiêu lần khiến tim có thêm một vết xước. Đến một ngày, Lý Lạc đến rồi đưa tay ra kéo hắn lên, bước ra khỏi vũng lầy tăm tối.
Nước mắt của cô bây giờ, là đang khóc vì hắn, vì tuổi thơ và những tháng năm cơ cực của hắn.
Yến Vũ nhìn Lý Lạc, mím môi. Đôi môi lạnh của hắn thoáng run lên, nhìn cánh tay của cô từ từ đưa ra chạm vào mặt của mình.
Hắn rũ mi, đột nhiên cảm thấy bao nhiêu uất ức và nỗi đau không thể nói của lúc xưa ùa về.
Khi ấy dù rất khốn khổ, rất khó khăn, dù luôn khát khao được ăn no mặc ấm nhưng hắn vẫn luôn phải tỏ ra mạnh mẽ. Hắn tự nhủ lòng mình, tự nhủ với linh hồn của ông chú đánh giày đã khuất.
Không được rơi lệ.
Vậy nên, bao nhiêu nỗi uất ức mà hắn phải chịu, những sỉ nhục mà người ta dành cho hắn đều phải nuốt xuống.
Bây giờ, hắn có nhà rồi, là căn nhà mà Lý Lạc nói sẽ dành cho riêng hắn.
Không cần gồng mình, không cần tỏ ra mặt cau mày cáu, không cần suốt ngày bàn chuyện chém giết nhau.
Yến Vũ chỉ cần là chính mình.
Mệt có thể than thở, sẽ có người để cùng tâm sự, uất ức và đau buồn trong lòng sẽ có người an ủi.
Hắn đưa hai tay ra, bám lên đôi vai gầy của Lý Lạc rồi ghì chặt nó mà gục đầu nức nở. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, mỗi lúc một nhiều hơn. Tất thảy chúng đều là những dồn nén trong quá khứ, lần lượt được giải tỏa.
Tiếng nấc nghẹn ngào của Yến Vũ vang lên, không cần đè nén mà cứ thoải mái bộc lộ. Hắn tiến tới, ôm chặt Lý Lạc vào lòng rồi bật khóc, khóc đến bi thương.
Sau ba mươi mấy năm nếm trải đủ cây đắng cuộc đời, cuối cùng hắn cũng tìm được đường đi.
Là đường về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro