Xin Lồi! Lạc Lạ...
2024-12-04 11:29:08
Cuối cùng, Lý Lạc cũng không thể dối lòng mình trước sự dịu dàng của Yến Vũ, nước mắt lặng lẽ rơi.
Cô nhìn hắn, chiếc môi nhỏ xinh mím chặt để không nấc lên mà rơi lệ.
Hắn dường như hiểu ra rồi. Hẳn hiểu cô đang đau lòng, là vì hẳn mà đau lòng. Tuy không thể ở trong buối tiệc sinh nhật xa hoa, lộng lẩy nói ra tiếng lòng mình. Tuy phải trải qua một trận sinh tử mới có thể thấu hiểu nhau.
Nhưng với Yến Vũ mà nói, tất cả đều rất xứng đáng.
Lý Lạc vùi mặt mình vào lòng bàn tay của hắn, nước mắt nóng hồi chậm rãi thấm lên.
"Còn chưa biết được câu trả lời mà? Sao anh lại liều mạng như vậy chứ?"
"Nhìn người mình yêu gặp nguy hiểm, có thể đứng yên được sao?"
Sau khi đã ổn định cảm xúc trong lòng mình, Lý Lạc mới bắt đầu tính đến chuyện kẻ muốn hãm hại cô. Theo như những gì Vu Kỳ đã nói, bên cạnh Chim Ưng còn có một thân tín tên là Giang Độ.
"Anh biết Giang Độ đúng không?"
Yến Vũ đương nhiên biết người này, vì trước đây hắn và anh ta đã nhiều lần đụng độ. Nói về việc đào tạo ra những xạ thủ khét tiếng, không ai qua được Giang Độ cả.
Trước đây Yến Vũ từng muốn chiêu mộ anh ta về Thần Doanh nhưng bất thành. Biết làm sao được, vì Giang Độ
dugc Chim Ung cuu mang mot lan, mang on nang nhu nui nen da chon theo ga ta.
"Nghe Vu Kỳ bảo chuyện lần này có liên quan đến nó?"
Lý Lạc gật đầu.
"Vì hiện giờ Chim Ứng đang lãnh án tù treo, nên mọi quyền hành đều giao lại hết cho Giang Độ."
"Chuyện này không nên làm lớn hơn nữa, không chừng phía chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Yến Vũ ngồi trên giường bệnh, cẩn thận suy tính một hồi mới lên tiếng. Nhưng câu này của hắn, dường như khiến
Lý Lạc thấy không hài lòng.
"Anh muốn bỏ qua cho chúng?"
"Không hẳn là bỏ qua! Chỉ là bây giờ tình hình bên ngoài phức tạp, Chim Ưng thì vừa dính dán đến cảnh sát. Nếu chúng ta bứt dây động rừng, thiệt hại sẽ không nhỏ."
Hắn vừa nói xong thì đột nhiên chỗ vết thương thấy đau nhói, sắc mặt lập tức chuyển sang tái nhợt. Lý Lạc vội vàng đứng dậy tiến đến gần.
"Chỗ vết thương còn đau sao? Em đi gọi bác sĩ!
Cô vừa quay mặt ra ngoài cửa thì thấy Tô Thanh Thanh đi vào. Một màn níu kéo tay chân này giữa cô và Yến Vũ bị cô ta bắt gặp.
Lý Lạc quay lại nhìn hắn, nhẹ giọng nói.
"Em ra ngoài gọi bác sĩ rồi quay lại."
Không cần đợi hắn đồng ý, cô đã nhanh chân rảo bước đi.
Tô Thanh Thanh đi tới ngồi xuống ghế, nhưng để cho cần thận hơn thì đã đứng dậy đóng cửa.
Co ta lan nua ngoi xuong, nhe giong hoi tham.
"Vết thương của anh không sao chứ?"
Yến Vũ ngồi thẳng lưng, mắt liếc nhìn ra ngoài cửa một cái mới trả lời.
"Không bắn trúng chỗ hiểm nên không sao."
"Tôi không nghĩ rằng vì muốn lấy được trái tim một cô gái, mà anh chuyện gì cũng dám làm. Trước là thử xem cô ta có phải nội gián không? Sau thì lại dùng mạng để thử lòng."
Tô Thanh Thanh vừa nói vừa ngã lưng vào ghế tựa, khoanh tay trước ngực bắt chéo chân.
Mọi chuyện đều không tự nhiên mà đến, lại thêm một chút liên kết giữa những ân oán gần đây của hắn và Chim Ung. Thế là, hắn có một vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân hoàn hảo, nhanh chóng khiến Lý Lạc thổ lộ lòng mình.
Yến Vũ liếc nhìn Tô Thanh Thanh, nghiêm giọng cảnh cáo.
"Chuyện này mà đề Lạc Lạc biết được, cần thận cái mạng nhỏ của cô."
Lý Lạc không ngờ rằng, nước đi này của Yến Vũ lại quá sức hoàn hảo. Hắn vẫn luôn trong thế phòng bị, từ lúc nhìn thấy cô đi loạng choạng trong đêm tối rồi đưa về Thần Doanh, đến tận 1 năm qua luôn bên cạnh.
Hắn đề phòng tất cả những kẻ xung quanh mình, chỉ cần có một hành vi khác thường thì liền lọt vào mắt.
Bây giờ, dù đã tin rằng Lý Lạc không phải nội gián của Chim Ứng, cũng không làm hại gì đến hắn. Nhưng về phương diện tình cảm, hắn muốn giữ cô bên cạnh mình hoàn toàn.
"Giang Độ ở bên đó thế nào? Có lấy thêm được tin tức gì không?"
"Chim Ưng vừa vào trại thì mọi hoạt động đã ngừng rồi. Dù cậu ta có là thân tín của gã, thì gã cũng rất đề phòng.
Giống như anh thôi! Nhưng mà, để người của mình bên cạnh Chim Ứng đã mấy năm qua không ai hay biết, anh còn lo cái gì?"
Để sắp xếp một người vào tổ chức của Chim Ưng, lại còn là người chuyên về vũ khí, Yến Vũ đã phải chuẩn bị rất kĩ càng.
Hắn muốn những kẻ đối đầu với mình biết rằng, động vào hắn thì chính là tự tìm đường chết, không chốn dung thân.
Giang Độ vốn là người của Thần Doanh từ lâu, được Yến Vũ cài vào tổ chức của Chim Ứng với mục đích dò xét các
เล็ท van chuyen hang.
Dù cảnh giác đề phòng tới đâu, Chim Ưng cũng không thể ngờ thân tín bên cạnh mình chính là nội gián.
Cửa phòng bệnh mở ra, Lý Lạc vừa đẩy cửa vào thì Tô Thanh Thanh lập tức đứng dậy.
"Tôi phải về rồi! Ông chủ Yến mau khỏe nhé!"
Yến Vũ gật đầu, hắn và cô ta giao tiếp bằng mắt với nhau, một bên có chút trêu đùa, một bên lại lạnh lùng sắc bến.
Lý Lạc đi lướt qua cô ta rồi tới ngồi bên mép giường.
"Sau khi sắp xếp công việc ở ngoài xong, bác sĩ sẽ đến kiểm tra cho anh. Bây giờ anh thấy sao rồi?"
Yến Vũ không trả lời mà đã đưa tay mình ra, dang tay kéo cô vào lòng. Cô hơi ngạc nhiên, cơ thể nhỏ nhắn dựa vào hơi ấm của hắn dần trở nên quen thuộc.
"Chỉ cần em thôi, anh không cần bác sĩ."
"Yến Vũ! Anh còn phải nhanh chóng khỏe lại, Thần Doanh vẫn cần có người trông coi."
Lý Lạc ngước lên nhìn hắn.
"Còn có cả, tiệc sinh nhật của em nữa!"
"Trước khi chuyện này xảy ra, anh đã rất nôn nóng đến ngày đó. Bất kể câu trả lời của em là gì, anh cũng muốn mọi người biết rõ, anh chỉ chọn mỗi em là nữ chủ nhân của Thần Doanh."
Nếu như không có chuyện xảy ra hôm nay, có phải em vẫn sẽ do dự, vẫn sẽ nghỉ cách rời xa anh và nơi này không?
Lạc Lạc! Dù cho chuyện anh làm trong mắt em sau này có tàn nhẫn ra sau, thì cũng đều là vì em cả!
Xin lỗi em! Lạc Lạc!
Cô nhìn hắn, chiếc môi nhỏ xinh mím chặt để không nấc lên mà rơi lệ.
Hắn dường như hiểu ra rồi. Hẳn hiểu cô đang đau lòng, là vì hẳn mà đau lòng. Tuy không thể ở trong buối tiệc sinh nhật xa hoa, lộng lẩy nói ra tiếng lòng mình. Tuy phải trải qua một trận sinh tử mới có thể thấu hiểu nhau.
Nhưng với Yến Vũ mà nói, tất cả đều rất xứng đáng.
Lý Lạc vùi mặt mình vào lòng bàn tay của hắn, nước mắt nóng hồi chậm rãi thấm lên.
"Còn chưa biết được câu trả lời mà? Sao anh lại liều mạng như vậy chứ?"
"Nhìn người mình yêu gặp nguy hiểm, có thể đứng yên được sao?"
Sau khi đã ổn định cảm xúc trong lòng mình, Lý Lạc mới bắt đầu tính đến chuyện kẻ muốn hãm hại cô. Theo như những gì Vu Kỳ đã nói, bên cạnh Chim Ưng còn có một thân tín tên là Giang Độ.
"Anh biết Giang Độ đúng không?"
Yến Vũ đương nhiên biết người này, vì trước đây hắn và anh ta đã nhiều lần đụng độ. Nói về việc đào tạo ra những xạ thủ khét tiếng, không ai qua được Giang Độ cả.
Trước đây Yến Vũ từng muốn chiêu mộ anh ta về Thần Doanh nhưng bất thành. Biết làm sao được, vì Giang Độ
dugc Chim Ung cuu mang mot lan, mang on nang nhu nui nen da chon theo ga ta.
"Nghe Vu Kỳ bảo chuyện lần này có liên quan đến nó?"
Lý Lạc gật đầu.
"Vì hiện giờ Chim Ứng đang lãnh án tù treo, nên mọi quyền hành đều giao lại hết cho Giang Độ."
"Chuyện này không nên làm lớn hơn nữa, không chừng phía chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Yến Vũ ngồi trên giường bệnh, cẩn thận suy tính một hồi mới lên tiếng. Nhưng câu này của hắn, dường như khiến
Lý Lạc thấy không hài lòng.
"Anh muốn bỏ qua cho chúng?"
"Không hẳn là bỏ qua! Chỉ là bây giờ tình hình bên ngoài phức tạp, Chim Ưng thì vừa dính dán đến cảnh sát. Nếu chúng ta bứt dây động rừng, thiệt hại sẽ không nhỏ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn vừa nói xong thì đột nhiên chỗ vết thương thấy đau nhói, sắc mặt lập tức chuyển sang tái nhợt. Lý Lạc vội vàng đứng dậy tiến đến gần.
"Chỗ vết thương còn đau sao? Em đi gọi bác sĩ!
Cô vừa quay mặt ra ngoài cửa thì thấy Tô Thanh Thanh đi vào. Một màn níu kéo tay chân này giữa cô và Yến Vũ bị cô ta bắt gặp.
Lý Lạc quay lại nhìn hắn, nhẹ giọng nói.
"Em ra ngoài gọi bác sĩ rồi quay lại."
Không cần đợi hắn đồng ý, cô đã nhanh chân rảo bước đi.
Tô Thanh Thanh đi tới ngồi xuống ghế, nhưng để cho cần thận hơn thì đã đứng dậy đóng cửa.
Co ta lan nua ngoi xuong, nhe giong hoi tham.
"Vết thương của anh không sao chứ?"
Yến Vũ ngồi thẳng lưng, mắt liếc nhìn ra ngoài cửa một cái mới trả lời.
"Không bắn trúng chỗ hiểm nên không sao."
"Tôi không nghĩ rằng vì muốn lấy được trái tim một cô gái, mà anh chuyện gì cũng dám làm. Trước là thử xem cô ta có phải nội gián không? Sau thì lại dùng mạng để thử lòng."
Tô Thanh Thanh vừa nói vừa ngã lưng vào ghế tựa, khoanh tay trước ngực bắt chéo chân.
Mọi chuyện đều không tự nhiên mà đến, lại thêm một chút liên kết giữa những ân oán gần đây của hắn và Chim Ung. Thế là, hắn có một vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân hoàn hảo, nhanh chóng khiến Lý Lạc thổ lộ lòng mình.
Yến Vũ liếc nhìn Tô Thanh Thanh, nghiêm giọng cảnh cáo.
"Chuyện này mà đề Lạc Lạc biết được, cần thận cái mạng nhỏ của cô."
Lý Lạc không ngờ rằng, nước đi này của Yến Vũ lại quá sức hoàn hảo. Hắn vẫn luôn trong thế phòng bị, từ lúc nhìn thấy cô đi loạng choạng trong đêm tối rồi đưa về Thần Doanh, đến tận 1 năm qua luôn bên cạnh.
Hắn đề phòng tất cả những kẻ xung quanh mình, chỉ cần có một hành vi khác thường thì liền lọt vào mắt.
Bây giờ, dù đã tin rằng Lý Lạc không phải nội gián của Chim Ứng, cũng không làm hại gì đến hắn. Nhưng về phương diện tình cảm, hắn muốn giữ cô bên cạnh mình hoàn toàn.
"Giang Độ ở bên đó thế nào? Có lấy thêm được tin tức gì không?"
"Chim Ưng vừa vào trại thì mọi hoạt động đã ngừng rồi. Dù cậu ta có là thân tín của gã, thì gã cũng rất đề phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giống như anh thôi! Nhưng mà, để người của mình bên cạnh Chim Ứng đã mấy năm qua không ai hay biết, anh còn lo cái gì?"
Để sắp xếp một người vào tổ chức của Chim Ưng, lại còn là người chuyên về vũ khí, Yến Vũ đã phải chuẩn bị rất kĩ càng.
Hắn muốn những kẻ đối đầu với mình biết rằng, động vào hắn thì chính là tự tìm đường chết, không chốn dung thân.
Giang Độ vốn là người của Thần Doanh từ lâu, được Yến Vũ cài vào tổ chức của Chim Ứng với mục đích dò xét các
เล็ท van chuyen hang.
Dù cảnh giác đề phòng tới đâu, Chim Ưng cũng không thể ngờ thân tín bên cạnh mình chính là nội gián.
Cửa phòng bệnh mở ra, Lý Lạc vừa đẩy cửa vào thì Tô Thanh Thanh lập tức đứng dậy.
"Tôi phải về rồi! Ông chủ Yến mau khỏe nhé!"
Yến Vũ gật đầu, hắn và cô ta giao tiếp bằng mắt với nhau, một bên có chút trêu đùa, một bên lại lạnh lùng sắc bến.
Lý Lạc đi lướt qua cô ta rồi tới ngồi bên mép giường.
"Sau khi sắp xếp công việc ở ngoài xong, bác sĩ sẽ đến kiểm tra cho anh. Bây giờ anh thấy sao rồi?"
Yến Vũ không trả lời mà đã đưa tay mình ra, dang tay kéo cô vào lòng. Cô hơi ngạc nhiên, cơ thể nhỏ nhắn dựa vào hơi ấm của hắn dần trở nên quen thuộc.
"Chỉ cần em thôi, anh không cần bác sĩ."
"Yến Vũ! Anh còn phải nhanh chóng khỏe lại, Thần Doanh vẫn cần có người trông coi."
Lý Lạc ngước lên nhìn hắn.
"Còn có cả, tiệc sinh nhật của em nữa!"
"Trước khi chuyện này xảy ra, anh đã rất nôn nóng đến ngày đó. Bất kể câu trả lời của em là gì, anh cũng muốn mọi người biết rõ, anh chỉ chọn mỗi em là nữ chủ nhân của Thần Doanh."
Nếu như không có chuyện xảy ra hôm nay, có phải em vẫn sẽ do dự, vẫn sẽ nghỉ cách rời xa anh và nơi này không?
Lạc Lạc! Dù cho chuyện anh làm trong mắt em sau này có tàn nhẫn ra sau, thì cũng đều là vì em cả!
Xin lỗi em! Lạc Lạc!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro