Tùy Quân Ở Thập Niên 50: Tôi Thành Vợ Trước Bị Quan Quân Xử Lý
Con Muốn Đi
2024-11-14 00:23:19
Trong thời buổi thiếu thốn, việc có được nhiều tiền và lương thực như vậy là điều hiếm có trong làng.
Rồi có người ghé sát lại, hạ giọng thì thào: "Triệu Vệ Linh là quả phụ, vậy mà sống còn sung túc hơn ai hết. Nghe nói là nhờ vào các mối quan hệ cũ của Mạnh đội trưởng trước kia, được cấp trên chiếu cố. Chẳng biết thật hay không nhỉ?"
Mọi người liếc nhìn nhau, không ai dám đáp lại. Cuối cùng, một người lớn tuổi hơn đứng ra.
"Thôi nào, tán chuyện gia đình thì được, sao lại đem cả Mạnh đội trưởng ra nói? Ông ấy cũng là người các bà có thể tùy tiện bàn tán sao? Giải tán, giải tán đi!" Người đó phẩy tay, rồi lặng lẽ rời đi.
Những người còn lại có chút xấu hổ nhưng mắt vẫn cứ dán vào cổng nhà họ Tần.
Thời buổi này không có trò tiêu khiển gì nhiều, ngoài việc sáng đi làm đồng, tối về nghỉ ngơi. Khoảng thời gian ngắn nhất để giải trí chỉ có trong lúc ăn uống, nên việc bàn tán chuyện nhà này nhà kia trở thành thú vui phổ biến nhất của dân làng.
Đừng nói đến chuyện nhà họ Tần lấy dâu mới, ngay cả việc con chó nhà ai sinh được đàn con cũng có thể trở thành đề tài bàn tán suốt vài ngày.
Trong khi hàng xóm ngoài kia vẫn đang đoán già đoán non, lòng hiếu kỳ gần như muốn bùng nổ thì bên trong nhà họ Tần, bầu không khí vừa từ ấm cúng chuyển sang căng thẳng chỉ vì một câu nói của Mạnh Tuệ Tuệ.
"Con vừa nói gì đấy?!" Triệu Vệ Linh tròn mắt kinh ngạc, thậm chí vì quá sốc mà bất giác đứng bật dậy.
Mạnh Tuệ Tuệ vừa nhai miếng sườn nhạt nhẽo, vừa lén lút quan sát vẻ mặt của mẹ mình. Cô nuốt vội một ngụm nước bọt, cúi đầu, lấy hết can đảm nói rành rọt từng chữ: "Con nói là con muốn theo quân!"
Lúc này, Vương Tú Quyên vừa giáo huấn xong Tần Quân Lan ngoài bếp, hai mẹ con mang bát cháo và dưa muối đi vào thì đúng lúc nghe thấy giọng Mạnh Tuệ Tuệ vang lên trong nhà. Cả hai sững người lại, như bị đóng đinh tại chỗ.
Phản ứng nhanh nhất vẫn là Tần Quân Lan, cô ta lao vào phòng, lớn tiếng quát: "Không được! Cô dựa vào cái gì mà đòi đi theo quân?!"
Cô ta đặt mạnh bát cháo xuống bàn, đôi mắt hằm hằm nhìn chằm chằm vào Mạnh Tuệ Tuệ, không hề kiêng nể sự hiện diện của Triệu Vệ Linh bên cạnh.
Vương Tú Quyên lúc này cũng bừng tỉnh, vội vã bước vào phòng. Lúc này bà không còn bận tâm đến thái độ của con gái mình nữa, chỉ gấp gáp nói: "Tuệ Tuệ, mẹ vừa nghe không nhầm đấy chứ? Con nói con muốn theo quân? Đến An Tây?"
Mắt bà liên tục chớp chớp, gương mặt tái nhợt, vô cùng khó coi.
Hai mẹ con họ đột ngột xen vào khiến Triệu Vệ Linh, người vốn đã chuẩn bị sẵn lời từ chối phải nheo mắt lại.
"Đúng rồi, con sẽ đến An Tây. Anh Quân Anh chẳng phải đang công tác ở Đoàn xây dựng An Tây sao? Anh ấy là đoàn trưởng, hoàn toàn đủ điều kiện để vợ theo quân. Con đã lấy anh ấy rồi, vậy thì theo chồng là điều hiển nhiên thôi!"
"Chẳng lẽ mẹ và Quân Lan muốn cản con đi?"
Mạnh Tuệ Tuệ nghiêng đầu nhìn hai người, động tác vốn dĩ đáng yêu nhưng dưới tình cảnh này lại tạo cảm giác hơi rùng rợn.
Rồi có người ghé sát lại, hạ giọng thì thào: "Triệu Vệ Linh là quả phụ, vậy mà sống còn sung túc hơn ai hết. Nghe nói là nhờ vào các mối quan hệ cũ của Mạnh đội trưởng trước kia, được cấp trên chiếu cố. Chẳng biết thật hay không nhỉ?"
Mọi người liếc nhìn nhau, không ai dám đáp lại. Cuối cùng, một người lớn tuổi hơn đứng ra.
"Thôi nào, tán chuyện gia đình thì được, sao lại đem cả Mạnh đội trưởng ra nói? Ông ấy cũng là người các bà có thể tùy tiện bàn tán sao? Giải tán, giải tán đi!" Người đó phẩy tay, rồi lặng lẽ rời đi.
Những người còn lại có chút xấu hổ nhưng mắt vẫn cứ dán vào cổng nhà họ Tần.
Thời buổi này không có trò tiêu khiển gì nhiều, ngoài việc sáng đi làm đồng, tối về nghỉ ngơi. Khoảng thời gian ngắn nhất để giải trí chỉ có trong lúc ăn uống, nên việc bàn tán chuyện nhà này nhà kia trở thành thú vui phổ biến nhất của dân làng.
Đừng nói đến chuyện nhà họ Tần lấy dâu mới, ngay cả việc con chó nhà ai sinh được đàn con cũng có thể trở thành đề tài bàn tán suốt vài ngày.
Trong khi hàng xóm ngoài kia vẫn đang đoán già đoán non, lòng hiếu kỳ gần như muốn bùng nổ thì bên trong nhà họ Tần, bầu không khí vừa từ ấm cúng chuyển sang căng thẳng chỉ vì một câu nói của Mạnh Tuệ Tuệ.
"Con vừa nói gì đấy?!" Triệu Vệ Linh tròn mắt kinh ngạc, thậm chí vì quá sốc mà bất giác đứng bật dậy.
Mạnh Tuệ Tuệ vừa nhai miếng sườn nhạt nhẽo, vừa lén lút quan sát vẻ mặt của mẹ mình. Cô nuốt vội một ngụm nước bọt, cúi đầu, lấy hết can đảm nói rành rọt từng chữ: "Con nói là con muốn theo quân!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Vương Tú Quyên vừa giáo huấn xong Tần Quân Lan ngoài bếp, hai mẹ con mang bát cháo và dưa muối đi vào thì đúng lúc nghe thấy giọng Mạnh Tuệ Tuệ vang lên trong nhà. Cả hai sững người lại, như bị đóng đinh tại chỗ.
Phản ứng nhanh nhất vẫn là Tần Quân Lan, cô ta lao vào phòng, lớn tiếng quát: "Không được! Cô dựa vào cái gì mà đòi đi theo quân?!"
Cô ta đặt mạnh bát cháo xuống bàn, đôi mắt hằm hằm nhìn chằm chằm vào Mạnh Tuệ Tuệ, không hề kiêng nể sự hiện diện của Triệu Vệ Linh bên cạnh.
Vương Tú Quyên lúc này cũng bừng tỉnh, vội vã bước vào phòng. Lúc này bà không còn bận tâm đến thái độ của con gái mình nữa, chỉ gấp gáp nói: "Tuệ Tuệ, mẹ vừa nghe không nhầm đấy chứ? Con nói con muốn theo quân? Đến An Tây?"
Mắt bà liên tục chớp chớp, gương mặt tái nhợt, vô cùng khó coi.
Hai mẹ con họ đột ngột xen vào khiến Triệu Vệ Linh, người vốn đã chuẩn bị sẵn lời từ chối phải nheo mắt lại.
"Đúng rồi, con sẽ đến An Tây. Anh Quân Anh chẳng phải đang công tác ở Đoàn xây dựng An Tây sao? Anh ấy là đoàn trưởng, hoàn toàn đủ điều kiện để vợ theo quân. Con đã lấy anh ấy rồi, vậy thì theo chồng là điều hiển nhiên thôi!"
"Chẳng lẽ mẹ và Quân Lan muốn cản con đi?"
Mạnh Tuệ Tuệ nghiêng đầu nhìn hai người, động tác vốn dĩ đáng yêu nhưng dưới tình cảnh này lại tạo cảm giác hơi rùng rợn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro