Tùy Quân Ở Thập Niên 50: Tôi Thành Vợ Trước Bị Quan Quân Xử Lý
Ngoại Hình Xấu...
2024-11-22 00:09:07
Tần Quân Lan nghiến chặt răng, khuôn mặt hiện rõ vẻ không cam lòng. Nhưng giờ Mạnh Tuệ Tuệ đã được gả vào nhà, tiệc cưới cũng đã xong, mẹ cô ta thì quyết tâm muốn nắm lấy đứa con dâu này, cô ta có không muốn thì cũng đành chịu.
"Con chỉ thấy bất công cho anh trai. Mạnh Tuệ Tuệ làm sao xứng với anh con chứ?" Giọng Tần Quân Lan hạ thấp đầy giận dỗi.
Vương Tú Quyên mím môi, nghĩ đến đứa con trai ưu tú của mình phải kết hôn với Mạnh Tuệ Tuệ, bà cũng cảm thấy bực bội trong lòng. Nhưng mọi chuyện đã rồi, cả làng ai cũng biết gia đình nhà họ Tần đã cưới con gái của đội trưởng Mạnh. Bất kể ra sao cũng phải chấp nhận thôi.
"Thôi đừng nói nữa, theo mẹ ra đồng làm việc, xong về nấu cơm. Rồi con đi gọi chị dâu con dậy, nghe rõ chưa?"
Tần Quân Lan dậm chân lên bậc cửa nhà bếp, nghiến răng đáp: "Dạ biết."
Hai mẹ con xong việc liền đeo dụng cụ ra đồng, lầm lũi làm việc.
Bây giờ đang là mùa xuân, đúng là thời điểm bận rộn của việc đồng áng. Dù trời chưa sáng, nhưng ngoài đồng đã có rất nhiều người làm việc.
Đầu những năm 50, nhà nước đã thực hiện cuộc cải cách ruộng đất, chia tầng lớp nông thôn thành "địa chủ, phú nông, trung nông, bần nông và công nhân".
Nhà họ Tần được xếp vào trung nông, có vài mẫu đất để tự canh tác và sống dựa vào nghề nông.
*
Khi Mạnh Tuệ Tuệ tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Cô không để tâm, thoải mái ngủ một giấc ngon lành, quên hết những bực dọc vì việc xuyên không.
Mạnh Tuệ Tuệ gấp chăn gọn gàng, thu dọn giường chiếu xong xuôi rồi mở cửa đi ra ngoài.
Trong sân nhà họ Tần im ắng, Vương Tú Quyên và Tần Quân Lan đều không có nhà. Cô cũng chẳng bận tâm, tự mình vào bếp đun một ấm nước lớn. May mà cô từng học nghề khi xuống nông thôn, nên cái bếp củi kiểu cũ này chẳng làm khó được cô.
Nước nóng vừa sôi, cô lấy nước từ giếng trong sân, rồi dùng bồ kết gội đầu sạch sẽ.
Là một người luôn chú trọng đến ngoại hình, quen với việc mỗi ngày gội đầu một lần, Mạnh Tuệ Tuệ không thể chịu nổi mái tóc bết dính của mình. Tuy nhiên, do lâu ngày không gội, tóc cô đã bết chặt lại, gỡ không được, cuối cùng Mạnh Tuệ Tuệ đành nghiến răng cắt bỏ.
Mái tóc dài chạm eo của cô lập tức bị cắt tỉa lởm chởm, trông như bị chuột gặm. Nhưng ít nhất giờ đầu cô đã sạch sẽ, cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn.
Gội đầu xong, Mạnh Tuệ Tuệ vào phòng soi gương. Hình ảnh phản chiếu trong tấm gương cũ kỹ khiến cô không nỡ nhìn.
Khuôn mặt cô tròn như cái bánh bao, với đôi mắt nhỏ, mũi nhỏ và làn da sạm đen. Mỗi khi chạm vào lớp mỡ trên má là nó lại rung rinh. Điểm an ủi duy nhất có lẽ là hai lúm đồng tiền nhỏ trên má.
Mái tóc ngắn lởm chởm rủ xuống hai vai, tóc lại không được mượt, càng làm cho khuôn mặt cô thêm phần béo ú.
Mạnh Tuệ Tuệ tự giễu cười một tiếng: "Người ta xuyên không thành mỹ nhân, còn mình thì sao?"
Trước khi xuyên không, ít ra cô cũng được xem là một cô gái thanh tú. Thế mà bây giờ, chẳng khác gì hạng bét. Người ta xuyên không mà có béo thì cũng chỉ là tạm thời, vì họ có vóc dáng đẹp, gầy xuống một cái là hóa thành mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Còn cô thì chắc chắn dù có gầy đi cũng chẳng thể xinh đẹp, vẫn là cô gái nông thôn da đen sì mà thôi.
"Con chỉ thấy bất công cho anh trai. Mạnh Tuệ Tuệ làm sao xứng với anh con chứ?" Giọng Tần Quân Lan hạ thấp đầy giận dỗi.
Vương Tú Quyên mím môi, nghĩ đến đứa con trai ưu tú của mình phải kết hôn với Mạnh Tuệ Tuệ, bà cũng cảm thấy bực bội trong lòng. Nhưng mọi chuyện đã rồi, cả làng ai cũng biết gia đình nhà họ Tần đã cưới con gái của đội trưởng Mạnh. Bất kể ra sao cũng phải chấp nhận thôi.
"Thôi đừng nói nữa, theo mẹ ra đồng làm việc, xong về nấu cơm. Rồi con đi gọi chị dâu con dậy, nghe rõ chưa?"
Tần Quân Lan dậm chân lên bậc cửa nhà bếp, nghiến răng đáp: "Dạ biết."
Hai mẹ con xong việc liền đeo dụng cụ ra đồng, lầm lũi làm việc.
Bây giờ đang là mùa xuân, đúng là thời điểm bận rộn của việc đồng áng. Dù trời chưa sáng, nhưng ngoài đồng đã có rất nhiều người làm việc.
Đầu những năm 50, nhà nước đã thực hiện cuộc cải cách ruộng đất, chia tầng lớp nông thôn thành "địa chủ, phú nông, trung nông, bần nông và công nhân".
Nhà họ Tần được xếp vào trung nông, có vài mẫu đất để tự canh tác và sống dựa vào nghề nông.
*
Khi Mạnh Tuệ Tuệ tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Cô không để tâm, thoải mái ngủ một giấc ngon lành, quên hết những bực dọc vì việc xuyên không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Tuệ Tuệ gấp chăn gọn gàng, thu dọn giường chiếu xong xuôi rồi mở cửa đi ra ngoài.
Trong sân nhà họ Tần im ắng, Vương Tú Quyên và Tần Quân Lan đều không có nhà. Cô cũng chẳng bận tâm, tự mình vào bếp đun một ấm nước lớn. May mà cô từng học nghề khi xuống nông thôn, nên cái bếp củi kiểu cũ này chẳng làm khó được cô.
Nước nóng vừa sôi, cô lấy nước từ giếng trong sân, rồi dùng bồ kết gội đầu sạch sẽ.
Là một người luôn chú trọng đến ngoại hình, quen với việc mỗi ngày gội đầu một lần, Mạnh Tuệ Tuệ không thể chịu nổi mái tóc bết dính của mình. Tuy nhiên, do lâu ngày không gội, tóc cô đã bết chặt lại, gỡ không được, cuối cùng Mạnh Tuệ Tuệ đành nghiến răng cắt bỏ.
Mái tóc dài chạm eo của cô lập tức bị cắt tỉa lởm chởm, trông như bị chuột gặm. Nhưng ít nhất giờ đầu cô đã sạch sẽ, cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn.
Gội đầu xong, Mạnh Tuệ Tuệ vào phòng soi gương. Hình ảnh phản chiếu trong tấm gương cũ kỹ khiến cô không nỡ nhìn.
Khuôn mặt cô tròn như cái bánh bao, với đôi mắt nhỏ, mũi nhỏ và làn da sạm đen. Mỗi khi chạm vào lớp mỡ trên má là nó lại rung rinh. Điểm an ủi duy nhất có lẽ là hai lúm đồng tiền nhỏ trên má.
Mái tóc ngắn lởm chởm rủ xuống hai vai, tóc lại không được mượt, càng làm cho khuôn mặt cô thêm phần béo ú.
Mạnh Tuệ Tuệ tự giễu cười một tiếng: "Người ta xuyên không thành mỹ nhân, còn mình thì sao?"
Trước khi xuyên không, ít ra cô cũng được xem là một cô gái thanh tú. Thế mà bây giờ, chẳng khác gì hạng bét. Người ta xuyên không mà có béo thì cũng chỉ là tạm thời, vì họ có vóc dáng đẹp, gầy xuống một cái là hóa thành mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Còn cô thì chắc chắn dù có gầy đi cũng chẳng thể xinh đẹp, vẫn là cô gái nông thôn da đen sì mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro