Chương 4
2025-01-01 14:08:16
Ta đưa tay gọi một tiểu nhị, kiêu ngạo nói: "Lấy thêm cho ta ba bát hạnh nhân lạc, hai đĩa quả sấy, một ấm Long Tỉnh."
Sau đó chỉ vào Mạnh Thanh Chu, ta hừ nhẹ: "Tính hết cho hắn."
Hắn nhìn đầu ngón tay ta, cười khẽ, lắc đầu, ra lệnh cho tiểu nhị làm theo lời ta.
"Sau này đến đây, ăn uống gì cứ tính cho ta, miễn là nàng vui vẻ."
Ta không trả lời, chỉ cầm một nắm bạc vụn ném lên sân khấu.
Đào kép Liên Sinh cúi chào cảm ơn, múa vài động tác, ta cũng reo hò theo mọi người.
"Nàng thích hắn à?"
Mạnh Thanh Chu đặt tách trà xuống, bất thình lình tiến lại gần, thì thầm bên tai ta: "Ta dẫn nàng đi gặp hắn, nàng có muốn không?"
12.
Ta và Liên Sinh có thể nói là hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Ta muốn hắn ta dạy ta hai chiêu, tay hắn ta vừa đưa lên, Mạnh Thanh Chu đã ho mạnh một tiếng.
Liên Sinh thu tay lại, che mặt cười khẽ: "Thôi, cô nương, người mà thế tử chúng ta coi trọng, ta không thể dễ dàng chạm vào."
Ta lập tức phản bác hắn ta: "Ngươi đừng nói bậy, phu quân nhà ta là Tiền Điện Chỉ huy sứ mới nhậm chức, chẳng lẽ không oai phong hơn thế tử gì đó sao? Ta không có liên quan gì với thế tử nhà ngươi."
Mạnh Thanh Chu khẽ cau mày, mọi người ngượng ngùng đứng một bên, nhìn sắc mặt hắn không dám nói gì.
Ta không quan tâm nhiều như vậy, tự thấy mất vui nên nói: "Xem ra ta nói sai rồi? Thôi, ta đi vậy."
Ta vừa bước chân ra khỏi Lâu Đính Vũ, Mạnh Thanh Chu liền đi theo, trầm giọng hỏi ta: "Lần sau nàng đến, muốn học gì ta sẽ bảo Liên Sinh dạy nàng."
Ta không để ý đến hắn, bước lên xe ngựa.
Qua khe hở cửa sổ, thấy vẻ mặt hắn ảm đạm, hẳn là rất thất vọng.
Ta bấm đốt ngón tay, nhẩm tính thời gian.
Đợi đến khi hắn vật lộn giữa hy vọng và thất vọng gần đủ rồi, ta mở cửa sổ, vẫy tay với hắn, giống như đang gọi một con chó.
Mạnh Thanh Chu có lẽ cũng cảm thấy hơi bị sỉ nhục, một lúc sau mới miễn cưỡng tiến lại gần.
Ta ghé vào bên cửa sổ, lộ ra chút dáng vẻ nữ nhi gia, nói với hắn: "Vậy ngươi đi nói với Liên tiên sinh, chuyện ta học hát với hắn, đừng để Phương Tất Hồi biết."
Ta thò đầu ra phía trước, nói nhỏ với hắn.
"Đây là bí mật nhỏ của chúng ta."
Mạnh Thanh Chu cứng đờ tại chỗ, không dám thở mạnh, sợ làm hỏng bầu không khí này.
Ta thu người lại, tiêu sái khoát tay rồi nói: "Đi đây."
Sau đó ta đóng cửa sổ, lên đường không chút lưu luyến, để lại hắn một mình, đứng tại chỗ hồi tưởng về những đắng cay ngọt bùi hôm nay.
13.
Sau đó, ta thường đến Lâu Đính Vũ nhưng không báo trước với Mạnh Thanh Chu.
Hắn không đoán được giờ giấc của ta nên ngày nào cũng đến đó xem một chút.
Ta vẫn luôn tỏ ra hờ hững với hắn, nhưng câu cá mà, dù sao đôi lúc cũng phải thả ít mồi cho hắn thèm thuồng.
Ta tự tay làm điểm tâm, chia cho mọi người, tuy không đưa cho hắn nhưng chắc chắn sẽ để thừa ra một miếng, chỉ một miếng, đặt trên bàn.
Để cho hắn đoán xem, có phải ta cố tình để lại quà cho hắn không.
Sau đó nghe nói, hắn không thích đồ ngọt, vì vậy lúc ta làm điểm tâm cũng bỏ ít mật ong đi.
Để hắn đoán xem, có phải ta cố tình chiều theo khẩu vị của hắn không.
Cái cảm giác vừa đắng vừa ngọt, vừa gần vừa xa này luôn khiến người ta nghiện.
Một hôm, Liên tiên sinh mời ta thử trang phục diễn kịch của hắn ta.
Đã nhiều năm không đụng đến những bộ quần áo này, khi sờ lại, ta bỗng thấy rưng rưng nước mắt.
Mạnh Thanh Chu cười ta: "Vui đến thế sao? Xem dáng vẻ của nàng kìa."
Ngoài mặt, hắn tỏ ra không quan tâm nhưng trong mắt hắn ánh lên kinh ngạc rõ rệt.
Giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy ta.
Ở cái thị trấn không lớn không nhỏ đó, trên sân khấu xiêu vẹo, ta mặc bộ quần áo cũ kỹ, trang điểm nhẹ nhàng.
Và hắn lúc đó, tuy nghèo túng nhưng không che giấu được phong thái, không giấu được sự tôn quý của.
Chỉ là vật đổi sao dời, thương hải tang điền.
Ta đã từng nhất kiến chung tình với hắn, không phải hắn thì không lấy.
Nhưng giờ đây ta nhìn hắn, chỉ còn lại oán hận, chỉ còn lại chán ghét, còn phải kìm nén sự thôi thúc đ.â.m c.h.ế.t hắn, phải diễn trò với hắn.
Khi giọng nói của Chu Nhược truyền đến, ta sợ hãi vội trốn vào tủ quần áo, tiện tay kéo theo cả Mạnh Thanh Chu.
"Hôm nay biểu ca không đến sao?"
"Gần đây ở đây có mỹ nhân nào mới đến, quyến rũ biểu ca của ta đến nỗi cả ngày không thấy bóng dáng?"
"Là ngươi sao? Hay là ngươi?"
Ta nghe thấy Chu Nhược ở bên ngoài ra oai, cầm ván gỗ đánh vào mặt người khác, tiếng nức nở đè nén khiến ta rất khó chịu.
Chủ gánh hát không dám ngăn cản nàng ta, chỉ cười trừ: "Cô nương, mấy người này đều là người cũ rồi, đều đã quen mặt, xin cô nương nương tay, đánh hỏng mặt thì ngày mai họ không lên sân khấu được, chúng ta không thể ăn nói với thế tử được."
"Ngươi đừng lấy biểu ca để dọa ta! Chẳng lẽ hắn còn có thể vì mấy tên đào kép hèn hạ này mà tức giận với ta sao?
"Ta có thân phận gì, mấy người các ngươi cũng xứng để ta nhớ mặt?"
"Đánh đó! Đánh mạnh vào! Đừng tưởng ta không biết, ngày thường các ngươi phóng đãng thế nào!"
Chu Nhược không kiêng nể gì, tác oai tác quái ở bên ngoài gần cả nửa canh giờ, khiến cho cả gánh hát gà bay chó chạy.
14.
"Nàng trốn thì trốn, kéo ta vào làm gì?"
Mạnh Thanh Chu hoàn toàn không để ý đến bên ngoài, tủ không nhỏ, hắn lại cố chen vào cạnh ta.
Hắn nói lời trách móc ta nhưng qua ánh sáng lọt vào từ khe tủ, ta thấy ý cười tràn đầy mặt hắn.
"Vậy ngươi cút ra ngoài đi."
Ta giả vờ đẩy hắn ra, hắn nắm lấy tay ta, cố nén cười, nói khẽ: "Đừng làm loạn."
Giống như đây là một trò chơi thú vị.
Tất nhiên không chỉ có mỗi thế, còn có cả cảm xúc ngột ngạt mà hắn phải kìm nén đã lâu, tại thời khắc này, hắn được chiếm thêm chút hời, được đón nhận cảm xúc an ủi khi da thịt mơn trớn nhau.
Hơi thở của ta và hắn như quyện lấy nhau, đầu ta gần như vùi vào n.g.ự.c hắn.
Sau đó chỉ vào Mạnh Thanh Chu, ta hừ nhẹ: "Tính hết cho hắn."
Hắn nhìn đầu ngón tay ta, cười khẽ, lắc đầu, ra lệnh cho tiểu nhị làm theo lời ta.
"Sau này đến đây, ăn uống gì cứ tính cho ta, miễn là nàng vui vẻ."
Ta không trả lời, chỉ cầm một nắm bạc vụn ném lên sân khấu.
Đào kép Liên Sinh cúi chào cảm ơn, múa vài động tác, ta cũng reo hò theo mọi người.
"Nàng thích hắn à?"
Mạnh Thanh Chu đặt tách trà xuống, bất thình lình tiến lại gần, thì thầm bên tai ta: "Ta dẫn nàng đi gặp hắn, nàng có muốn không?"
12.
Ta và Liên Sinh có thể nói là hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Ta muốn hắn ta dạy ta hai chiêu, tay hắn ta vừa đưa lên, Mạnh Thanh Chu đã ho mạnh một tiếng.
Liên Sinh thu tay lại, che mặt cười khẽ: "Thôi, cô nương, người mà thế tử chúng ta coi trọng, ta không thể dễ dàng chạm vào."
Ta lập tức phản bác hắn ta: "Ngươi đừng nói bậy, phu quân nhà ta là Tiền Điện Chỉ huy sứ mới nhậm chức, chẳng lẽ không oai phong hơn thế tử gì đó sao? Ta không có liên quan gì với thế tử nhà ngươi."
Mạnh Thanh Chu khẽ cau mày, mọi người ngượng ngùng đứng một bên, nhìn sắc mặt hắn không dám nói gì.
Ta không quan tâm nhiều như vậy, tự thấy mất vui nên nói: "Xem ra ta nói sai rồi? Thôi, ta đi vậy."
Ta vừa bước chân ra khỏi Lâu Đính Vũ, Mạnh Thanh Chu liền đi theo, trầm giọng hỏi ta: "Lần sau nàng đến, muốn học gì ta sẽ bảo Liên Sinh dạy nàng."
Ta không để ý đến hắn, bước lên xe ngựa.
Qua khe hở cửa sổ, thấy vẻ mặt hắn ảm đạm, hẳn là rất thất vọng.
Ta bấm đốt ngón tay, nhẩm tính thời gian.
Đợi đến khi hắn vật lộn giữa hy vọng và thất vọng gần đủ rồi, ta mở cửa sổ, vẫy tay với hắn, giống như đang gọi một con chó.
Mạnh Thanh Chu có lẽ cũng cảm thấy hơi bị sỉ nhục, một lúc sau mới miễn cưỡng tiến lại gần.
Ta ghé vào bên cửa sổ, lộ ra chút dáng vẻ nữ nhi gia, nói với hắn: "Vậy ngươi đi nói với Liên tiên sinh, chuyện ta học hát với hắn, đừng để Phương Tất Hồi biết."
Ta thò đầu ra phía trước, nói nhỏ với hắn.
"Đây là bí mật nhỏ của chúng ta."
Mạnh Thanh Chu cứng đờ tại chỗ, không dám thở mạnh, sợ làm hỏng bầu không khí này.
Ta thu người lại, tiêu sái khoát tay rồi nói: "Đi đây."
Sau đó ta đóng cửa sổ, lên đường không chút lưu luyến, để lại hắn một mình, đứng tại chỗ hồi tưởng về những đắng cay ngọt bùi hôm nay.
13.
Sau đó, ta thường đến Lâu Đính Vũ nhưng không báo trước với Mạnh Thanh Chu.
Hắn không đoán được giờ giấc của ta nên ngày nào cũng đến đó xem một chút.
Ta vẫn luôn tỏ ra hờ hững với hắn, nhưng câu cá mà, dù sao đôi lúc cũng phải thả ít mồi cho hắn thèm thuồng.
Ta tự tay làm điểm tâm, chia cho mọi người, tuy không đưa cho hắn nhưng chắc chắn sẽ để thừa ra một miếng, chỉ một miếng, đặt trên bàn.
Để cho hắn đoán xem, có phải ta cố tình để lại quà cho hắn không.
Sau đó nghe nói, hắn không thích đồ ngọt, vì vậy lúc ta làm điểm tâm cũng bỏ ít mật ong đi.
Để hắn đoán xem, có phải ta cố tình chiều theo khẩu vị của hắn không.
Cái cảm giác vừa đắng vừa ngọt, vừa gần vừa xa này luôn khiến người ta nghiện.
Một hôm, Liên tiên sinh mời ta thử trang phục diễn kịch của hắn ta.
Đã nhiều năm không đụng đến những bộ quần áo này, khi sờ lại, ta bỗng thấy rưng rưng nước mắt.
Mạnh Thanh Chu cười ta: "Vui đến thế sao? Xem dáng vẻ của nàng kìa."
Ngoài mặt, hắn tỏ ra không quan tâm nhưng trong mắt hắn ánh lên kinh ngạc rõ rệt.
Giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy ta.
Ở cái thị trấn không lớn không nhỏ đó, trên sân khấu xiêu vẹo, ta mặc bộ quần áo cũ kỹ, trang điểm nhẹ nhàng.
Và hắn lúc đó, tuy nghèo túng nhưng không che giấu được phong thái, không giấu được sự tôn quý của.
Chỉ là vật đổi sao dời, thương hải tang điền.
Ta đã từng nhất kiến chung tình với hắn, không phải hắn thì không lấy.
Nhưng giờ đây ta nhìn hắn, chỉ còn lại oán hận, chỉ còn lại chán ghét, còn phải kìm nén sự thôi thúc đ.â.m c.h.ế.t hắn, phải diễn trò với hắn.
Khi giọng nói của Chu Nhược truyền đến, ta sợ hãi vội trốn vào tủ quần áo, tiện tay kéo theo cả Mạnh Thanh Chu.
"Hôm nay biểu ca không đến sao?"
"Gần đây ở đây có mỹ nhân nào mới đến, quyến rũ biểu ca của ta đến nỗi cả ngày không thấy bóng dáng?"
"Là ngươi sao? Hay là ngươi?"
Ta nghe thấy Chu Nhược ở bên ngoài ra oai, cầm ván gỗ đánh vào mặt người khác, tiếng nức nở đè nén khiến ta rất khó chịu.
Chủ gánh hát không dám ngăn cản nàng ta, chỉ cười trừ: "Cô nương, mấy người này đều là người cũ rồi, đều đã quen mặt, xin cô nương nương tay, đánh hỏng mặt thì ngày mai họ không lên sân khấu được, chúng ta không thể ăn nói với thế tử được."
"Ngươi đừng lấy biểu ca để dọa ta! Chẳng lẽ hắn còn có thể vì mấy tên đào kép hèn hạ này mà tức giận với ta sao?
"Ta có thân phận gì, mấy người các ngươi cũng xứng để ta nhớ mặt?"
"Đánh đó! Đánh mạnh vào! Đừng tưởng ta không biết, ngày thường các ngươi phóng đãng thế nào!"
Chu Nhược không kiêng nể gì, tác oai tác quái ở bên ngoài gần cả nửa canh giờ, khiến cho cả gánh hát gà bay chó chạy.
14.
"Nàng trốn thì trốn, kéo ta vào làm gì?"
Mạnh Thanh Chu hoàn toàn không để ý đến bên ngoài, tủ không nhỏ, hắn lại cố chen vào cạnh ta.
Hắn nói lời trách móc ta nhưng qua ánh sáng lọt vào từ khe tủ, ta thấy ý cười tràn đầy mặt hắn.
"Vậy ngươi cút ra ngoài đi."
Ta giả vờ đẩy hắn ra, hắn nắm lấy tay ta, cố nén cười, nói khẽ: "Đừng làm loạn."
Giống như đây là một trò chơi thú vị.
Tất nhiên không chỉ có mỗi thế, còn có cả cảm xúc ngột ngạt mà hắn phải kìm nén đã lâu, tại thời khắc này, hắn được chiếm thêm chút hời, được đón nhận cảm xúc an ủi khi da thịt mơn trớn nhau.
Hơi thở của ta và hắn như quyện lấy nhau, đầu ta gần như vùi vào n.g.ự.c hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro