Tùy Thân Mang Theo Ngục Giam Thu Nhận Quái Vật
Chọn Công Pháp
2024-11-30 08:54:50
Đặng Quốc Phúc, người phát phần thưởng, anh ta từ lúc biết được thiên phú và phong cách làm việc của Lục Đỉnh, vốn cũng đã rất thích anh, giờ lại phát hiện sau khi nhận được phần thương xong mà anh cũng không nói gì, còn ngẩn ngơ đứng đó lại càng thích anh hơn.
Trong lòng còn áp cho Lục Đỉnh một cái thân phận đẹp: “Xích tử chi tâm”.
(Xích tử chi tâm: người có tâm tư thuần thiện, ngây thơ, chân thành.)
Đặng Quốc Phúc trên mặt ý cười giấu không được: “Lục Đỉnh, đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, cảm ơn lãnh đạo.”
Lục Đỉnh hoàn hồn nói lời cảm tạ.
Bên cạnh nhân viên công tác cũng cười. “Đây là bộ trưởng Đặng, thuộc Phân Cục hậu cần ở thành phố Vân Hải của 749 .”
Đừng nghe hai chữ hậu cần mà tưởng rằng đây chỉ là bộ phận quản lý về ăn uống tiêu tiểu, liền coi thường người ta.
Đặt ở trong tiểu thuyết tu tiên, đây chính là trưởng lão của Tàng Kinh Các, tất cả các công pháp, tài nguyên, đan dược trong thực tập viện, đều qua tay cấp dưới của ngườ này.
Không chừng đây là lãnh đạo nắm giữ quyền to.
Lục Đỉnh cũng là suy nghĩ cẩn thận điểm này vội vàng sửa miệng: “Cảm ơn bộ trưởng Đặng.”
“Tiểu đồng chí học nhanh, ha ha ha ha ha.” bộ trưởng Đặng trêu ghẹo nói.
Lục Đỉnh phụ họa cười cười, cảm thấy lão nhân thực ôn hòa, cực kỳ giống viện trưởng cô nhi viện nơi nuôi nấng anh lớn lên.
Cũng rất giống ông cụ trưởng khu sắp về hưu khu hắn ở.
Những người này đều lưu lại dấu ấn tốt đẹp trong quãng thời gian 19 năm đã trôi qua trong cuộc đời anh.
“Cậu còn chưa chọn công pháp phải không?” Đặng Quốc Phúc ngữ khí ôn hòa hỏi.
“Đúng vậy, cháu chưa kịp chọn, vốn dĩ cháu nghĩ đợi xong việc bên này thì sẽ qua chọn.”
“Vậy đúng lúc tôi cũng muốn về bộ hậu cần, chúng ta cùng đi, tôi cũng có thể cho cậu vài kiến nghị nhỏ.”
Cái này kiến nghị cũng không nhỏ, công pháp mà điều tra viên thực tập có thể cũng có rất nhiều, nếu tự mình chọn có khi sẽ chọn sai.
Người khác không có đãi ngộ tốt như vậy, ai bảo biểu hiện của Lục Đỉnh ưu tú như vậy chứ?
Nếu một vài lợi ích thích hợp cũng không cho, như vậy mới là làm người thất vọng buồn lòng.
Cũng mặc kệ chuyện tiếp theo bên này, Đặng lão mang theo Lục Đỉnh rời đi.
Trên đường, hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Lục Đỉnh cũng nói sơ về những gì anh đã trải qua trong 19 năm qua cho Đặng lão nghe, lão nhân gia vỗ bờ vai của anh: “Là người đàn ông đích thực.”
“Những người cùng tuổi tôi bây giờ đều lên làm ông nội ông ngoại cả rồi, nếu tôi có con, có khi cháu nội cũng lớn tầm tuổi cậu, nhưng nhất định không giỏi giang được như cậu, ha ha ha ha ha ha.” Đặng lão cảm thán.
Hai người lúc này cũng đi tới bộ hậu cần, đứng trước một tòa nhà có thiết kế giống một quyển sách đang mở.
Đi vào trong đó, là rực rỡ muôn màu các loại sách, công pháp, bút kí, tư liệu,vv…
Làm người xem hoa cả mắt, thật sự là không biết nên chọn cái gì.
Lục Đỉnh tiến lên một bước, đi vào khu vực đặt công pháp dành cho điều tra viên thực tập.
Tùy ý chọn lựa một quyển mở ra xem.
Viên Kích Pháp. Thích hợp cho người có đôi tay khác hẳn với người thường.
Chú trọng phóng trường đánh xa, bối cảnh rộng lớn, tâm vượn ý động, tìm được ôm vào lòng, chắc chắn được viên mãn.
Lục Đỉnh nhìn nhìn cánh tay của mình, có vẻ không quá thích hợp, thôi.
Lại xem một quyển, Âm Chước Bảo Sao.
Lấy âm hỏa luyện thân, âm hỏa chi loại, khí mang âm hỏa, chí âm chí nhu.
Nghe giống như không tệ lắm, nhưng còn có rất nhiều chưa xem, cứ xem tiếp cái khác đã.
Thấy Lục Đỉnh lật xem từng quyển, vẫn chưa chọn được quyển nào ưng ý.
Đặng Quốc Phúc cầm một quyển cổ xưa quyển trục đưa cho: “Xem thử cái này.”
Lục Đỉnh cầm lấy mở ra, dấu vết năm tháng bảo tồn ập vào trước mặt, bên tai phảng phất vang lên rung trời gào rống.
Gió tanh phả vào mũi.
Một con gấu khổng lồ, mặt mũi dữ tợn, trên lưng mọc ra hai cánh xông tới.
Lục Đỉnh theo bản năng giơ tay ngăn cản mới phát hiện đây chỉ là ảo giác.
Mặc kệ công pháp như thế nào, ít nhất bộ dáng rất lợi hại.
Nhìn kỹ bức tranh trên quyển trục, con gấu khổng lồ trên lưng mọc hai cánh, sinh động như thật ngửa mặt lên trời thét dài, dưới thân là thi cốt của các loại kỳ trân dị thú chồng chất như núi, máu chảy thành sông, thật sự là hung tàn vô cùng.
Lục Đỉnh ngẩng đầu nhìn về phía Đặng lão.
Ông cười hả hả, giới thiệu: “Đây là Phi Hùng Quan Tưởng Đồ, trên bức tranh vẽ phi hùng, nó dưới chân dẫm chính là núi Lưỡng Giới, phân cách nam bắc, truyền thuyết kể phi hùng là thượng cổ dị thú, ở phía bắc là hung, tính cách bạo ngược, lấy chém giết tìm niềm vui, tàn sát bừa bãi phương bắc, ở phía nam là lành, trấn thủ núi non trùng điệp, giữ gìn trật tự một phương.”
“Quan Tưởng Đồ không giống công pháp, mỗi người đều có thể từ trong đó ngộ ra những thứ không giống nhau, sẽ phân biệt nam bắc, trong đó diệu dụng phi thường, cậu có hứng thú thử một lần không?”
Trong lòng còn áp cho Lục Đỉnh một cái thân phận đẹp: “Xích tử chi tâm”.
(Xích tử chi tâm: người có tâm tư thuần thiện, ngây thơ, chân thành.)
Đặng Quốc Phúc trên mặt ý cười giấu không được: “Lục Đỉnh, đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, cảm ơn lãnh đạo.”
Lục Đỉnh hoàn hồn nói lời cảm tạ.
Bên cạnh nhân viên công tác cũng cười. “Đây là bộ trưởng Đặng, thuộc Phân Cục hậu cần ở thành phố Vân Hải của 749 .”
Đừng nghe hai chữ hậu cần mà tưởng rằng đây chỉ là bộ phận quản lý về ăn uống tiêu tiểu, liền coi thường người ta.
Đặt ở trong tiểu thuyết tu tiên, đây chính là trưởng lão của Tàng Kinh Các, tất cả các công pháp, tài nguyên, đan dược trong thực tập viện, đều qua tay cấp dưới của ngườ này.
Không chừng đây là lãnh đạo nắm giữ quyền to.
Lục Đỉnh cũng là suy nghĩ cẩn thận điểm này vội vàng sửa miệng: “Cảm ơn bộ trưởng Đặng.”
“Tiểu đồng chí học nhanh, ha ha ha ha ha.” bộ trưởng Đặng trêu ghẹo nói.
Lục Đỉnh phụ họa cười cười, cảm thấy lão nhân thực ôn hòa, cực kỳ giống viện trưởng cô nhi viện nơi nuôi nấng anh lớn lên.
Cũng rất giống ông cụ trưởng khu sắp về hưu khu hắn ở.
Những người này đều lưu lại dấu ấn tốt đẹp trong quãng thời gian 19 năm đã trôi qua trong cuộc đời anh.
“Cậu còn chưa chọn công pháp phải không?” Đặng Quốc Phúc ngữ khí ôn hòa hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng vậy, cháu chưa kịp chọn, vốn dĩ cháu nghĩ đợi xong việc bên này thì sẽ qua chọn.”
“Vậy đúng lúc tôi cũng muốn về bộ hậu cần, chúng ta cùng đi, tôi cũng có thể cho cậu vài kiến nghị nhỏ.”
Cái này kiến nghị cũng không nhỏ, công pháp mà điều tra viên thực tập có thể cũng có rất nhiều, nếu tự mình chọn có khi sẽ chọn sai.
Người khác không có đãi ngộ tốt như vậy, ai bảo biểu hiện của Lục Đỉnh ưu tú như vậy chứ?
Nếu một vài lợi ích thích hợp cũng không cho, như vậy mới là làm người thất vọng buồn lòng.
Cũng mặc kệ chuyện tiếp theo bên này, Đặng lão mang theo Lục Đỉnh rời đi.
Trên đường, hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Lục Đỉnh cũng nói sơ về những gì anh đã trải qua trong 19 năm qua cho Đặng lão nghe, lão nhân gia vỗ bờ vai của anh: “Là người đàn ông đích thực.”
“Những người cùng tuổi tôi bây giờ đều lên làm ông nội ông ngoại cả rồi, nếu tôi có con, có khi cháu nội cũng lớn tầm tuổi cậu, nhưng nhất định không giỏi giang được như cậu, ha ha ha ha ha ha.” Đặng lão cảm thán.
Hai người lúc này cũng đi tới bộ hậu cần, đứng trước một tòa nhà có thiết kế giống một quyển sách đang mở.
Đi vào trong đó, là rực rỡ muôn màu các loại sách, công pháp, bút kí, tư liệu,vv…
Làm người xem hoa cả mắt, thật sự là không biết nên chọn cái gì.
Lục Đỉnh tiến lên một bước, đi vào khu vực đặt công pháp dành cho điều tra viên thực tập.
Tùy ý chọn lựa một quyển mở ra xem.
Viên Kích Pháp. Thích hợp cho người có đôi tay khác hẳn với người thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chú trọng phóng trường đánh xa, bối cảnh rộng lớn, tâm vượn ý động, tìm được ôm vào lòng, chắc chắn được viên mãn.
Lục Đỉnh nhìn nhìn cánh tay của mình, có vẻ không quá thích hợp, thôi.
Lại xem một quyển, Âm Chước Bảo Sao.
Lấy âm hỏa luyện thân, âm hỏa chi loại, khí mang âm hỏa, chí âm chí nhu.
Nghe giống như không tệ lắm, nhưng còn có rất nhiều chưa xem, cứ xem tiếp cái khác đã.
Thấy Lục Đỉnh lật xem từng quyển, vẫn chưa chọn được quyển nào ưng ý.
Đặng Quốc Phúc cầm một quyển cổ xưa quyển trục đưa cho: “Xem thử cái này.”
Lục Đỉnh cầm lấy mở ra, dấu vết năm tháng bảo tồn ập vào trước mặt, bên tai phảng phất vang lên rung trời gào rống.
Gió tanh phả vào mũi.
Một con gấu khổng lồ, mặt mũi dữ tợn, trên lưng mọc ra hai cánh xông tới.
Lục Đỉnh theo bản năng giơ tay ngăn cản mới phát hiện đây chỉ là ảo giác.
Mặc kệ công pháp như thế nào, ít nhất bộ dáng rất lợi hại.
Nhìn kỹ bức tranh trên quyển trục, con gấu khổng lồ trên lưng mọc hai cánh, sinh động như thật ngửa mặt lên trời thét dài, dưới thân là thi cốt của các loại kỳ trân dị thú chồng chất như núi, máu chảy thành sông, thật sự là hung tàn vô cùng.
Lục Đỉnh ngẩng đầu nhìn về phía Đặng lão.
Ông cười hả hả, giới thiệu: “Đây là Phi Hùng Quan Tưởng Đồ, trên bức tranh vẽ phi hùng, nó dưới chân dẫm chính là núi Lưỡng Giới, phân cách nam bắc, truyền thuyết kể phi hùng là thượng cổ dị thú, ở phía bắc là hung, tính cách bạo ngược, lấy chém giết tìm niềm vui, tàn sát bừa bãi phương bắc, ở phía nam là lành, trấn thủ núi non trùng điệp, giữ gìn trật tự một phương.”
“Quan Tưởng Đồ không giống công pháp, mỗi người đều có thể từ trong đó ngộ ra những thứ không giống nhau, sẽ phân biệt nam bắc, trong đó diệu dụng phi thường, cậu có hứng thú thử một lần không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro